Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 9: Uống Thuốc


Đọc truyện Chấp Niệm Tương Ngộ – Chương 9: Uống Thuốc


Chương 09: Uống thuốc
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Ở đây làm gì có bán hoa mà mua, rõ ràng là lừa cô gái nhỏ như con thôi.” Chú Vương đi trước vài bước chợt dừng lại, đợi cô đi ngang bằng mình, “Chú soi đèn cho rồi, không phải sợ.”
Nói xong lại mắng Hạ Chấp Ngộ, “Càng ngày càng quá đáng! Còn con nữa.

.

.

.

.

.

theo nó đến đây làm cái gì?”
Tống Tương Niệm đây chắc cũng được tính là bị hắn lừa tới nhỉ.
“Cháu có thể hỏi một câu không ạ? Hạ tiên sinh là được an táng tại đây sao?”
Chú Vương cầm đèn pin khua lên, ánh đèn không đủ xa chỉ có thể dừng lại trong không trung, Tống Tương Niệm theo phương hướng đó nhìn theo.

.

.

.


.

.
“Ở chỗ cao nhất kia, là tòa mộ được xây to nhất.”
Gió đêm quét qua hai gò má của Tống Tương Niệm, khiến mấy sợi tóc tơ bay phất phơ, “Sau này có cơ hội cháu phải qua chào hỏi một câu mới được.”
“Bạn gái của tên vương bát đản kia?”
“Tất nhiên không phải ạ,” Tống Tương Niệm phì cười, “Chú có thấy ai yêu đương mà đưa bạn gái tới đây chưa ạ?”
“Cái này thì đúng là chưa thấy bao giờ.” Chú Vương nhìn Tống Tương Niệm đánh giá, ” Lá gan cũng lớn đấy.

Lần sau đến đi, chú chuẩn bị vàng mã cho.”
“Vâng.”
Chú Vương đưa Tống Tương Niệm ra đến ngoài, bình thường ở đây khá buồn chán, chẳng mấy khi tìm được người trò chuyện.
“Thời gian thấm thoắt đã từng ấy năm.

Hai năm đầu Hạ tiên sinh được an táng tại đây, nơi này mỗi ngày đều gà bay chó chạy.”
“Sao lại thế ạ?”
“Thì cũng là đứa nhỏ đó, rõ ràng là xa như thế không biết dùng cách gì cứ nửa đêm lại chạy tới đây.

Khóa cửa thì trèo tường, đứa nhỏ mặt mũi đáng yêu như thế mà cứ liều lĩnh trèo lên rồi ngã bầm tím cả mặt.”
Tống Tương Niệm nhìn bốn phía tường xây, cao thật.
“Hạ phu nhân lo lắng muốn vào trại tâm thần luôn, mỗi ngày chạy tới tìm chú.

Mà phải đợi đến sáng sớm, vì lúc đó thằng nhỏ mới ôm bia mộ của Hạ tiên sinh ngủ say.”
Bỏ đi, tuy là tên Hạ Chấp Ngộ này tình tính không thể chấp nhận được, nhưng vẫn đáng được tha thứ.
“Cô bé định về thế nào?”
Tống Tương Niệm cầm điện thoại lên nhìn, nơi này chắc chắn không thể gọi xe.

Cô mở bản đồ, phát hiện cách đây ba cây số là khu thắng cảnh Lăng Nham Sơn, bên đó chắc là bắt được xe.
“Cháu đi bộ thêm một đoạn rồi gọi xe về là được ạ.”
“Ngộ nhỡ không gọi được xe thì sao? Cứ gọi người nhà đến đón đi thôi.”
“Không cần đâu ạ.” Sẽ chẳng có ai đến đón cô, Tống Tương Niệm vẫy tay với chú Vương, “Cảm ơn chú, tạm biệt.”
Suốt dọc đường đi bộ không thấy được một bóng người, gió lạnh cắt da cắt thịt, bàn tay nhỏ của Tống Tương Niệm đã đông cứng, xỏ vào túi áo cũng chỉ đỡ được đôi chút.
Hạ Chấp Ngộ quay về đến nhà, cả căn nhà lớn chỉ có mình hắn trơ trọi.

Hắn đang thay giày thì một món đồ trang trí nho nhỏ đập vào mắt.
Khóa kéo túi xách của Tống Tương Niệm treo một con thỏ lông xù, Hạ Chấp Ngộ đưa tay bóp một cái, mềm mềm, có phần giống cô gái kia.
Tống Tương Niệm chật vật về đến nhà đã là nửa đêm.
Tiếng ngáy của Tống Toàn An vang khắp căn nhà, qua một vách tường vẫn nghe được rõ ràng.Cô lạnh đến mức run rẩy, tắm rửa xong liền cuộn tròn trong chăn.
Sáng hôm sau ngủ dậy, khuôn mặt Tống Tương Niệm trắng bệch, cô gắng gượng lết dậy đi nấu cháo.

Tống Toàn An nhìn sắc mặt cô, lạnh nhạt hỏi thăm, “Ốm rồi?”
“Chắc là cảm nhẹ.”
“Phiền phức.”
Tống Toàn An mở ngăn kéo, tùy tiện lấy một hộp thuốc đặt vào tay cô.

“Uống đi.”
Cô liếc mắt, là thuốc dạng bột dùng pha, uống khi bị cảm cúm.

Cũng chỉ khi cô đau ốm Tống Toàn An mới có hành động quan tâm hiếm hoi thế này.
Chí ít là chỉ cần cô vừa bệnh, ông ta sẽ lập tức đưa thuốc cho cô uống.
Ngự Hồ Loan.
Hạ Chấp Ngộ cả tối ngủ trên ghế sô pha, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền mở mắt.
Tiếng bước chân hướng về phía này đi tới, khuôn mặt của Tống Tương Niệm rất nhanh hiện ra trước mắt.
“Tiểu Hạ tiên sinh.”
Hắn đối diện với đôi mắt cười của Tống Tương Niệm, có cảm giác cái đầu muốn phình ra mấy vòng.
“Buổi sáng tốt lành.” Mặc kệ hắn làm lơ thế nào, cô vẫn luôn là bộ dạng nhiệt tình thế này.


Hạ Chấp Ngộ nằm đó không động, cánh tay kê sau gáy.
Tống Tương Niệm nhìn hắn, chợt như nhớ ra cái gì, “Hôm qua anh đi đâu mua hoa thế?”
“Đi ra.”
Cô ngoan ngoãn bước sang bên cạnh một bước, sàn nhà có mấy tấm thảm chồng lên nhau, có lẽ là do Hạ Chấp Ngộ tiện tay vất bừa.
Tống Tương Niệm ngồi xuống xếp lại.

Hôm qua cô đi bộ ba cây số hứng gió lạnh, chỗ thuốc sáng nay hoàn toàn không có tác dụng.
Hiện tại đầu choáng váng, tay không có chút sức lực.
Hạ Chấp Ngộ ngồi dậy, cũng đã nhìn ra sự khác thường của cô, “Bệnh rồi?”
“Có vẻ thế.”
Hạ Chấp Ngộ nhìn khuôn mặt đỏ bất thường của cô, “Sốt?”
Tống Tương Niệm nhìn hắn, mí mắt nâng lên còn khó khăn, “Tôi cũng không biết nữa.”
“Cô tự sờ trán mình đi?”
Tống Tương Niệm nâng tay sờ trán, cả người đều hầm hập, sờ cũng chẳng cảm nhận được gì, “Không sao, trước khi ra ngoài tôi có uống thuốc rồi.”
“Đừng có chết ở đây.”
Hắn đứng lên, vừa đi được hai bước thì lưỡng lự dừng lại.
“Tối qua cô về thế nào?”
Tống Tương Niệm bỗng thấy rét run, thầm than trong lòng đừng có cảm lạnh thật đó.

“Bắt xe ở khu Lăng Nham Sơn.”
Hạ Chấp Ngộ nhìn xuống, phát hiện hai tai cô cũng đã đỏ bừng.
“Cô tự đi bệnh viện đi.”
“Đâu phải bệnh nặng gì, không cần.”
Tống Tương Niệm tiếp tục dọn đồ trên bàn.

Bàn tay cô khá nhỏ, mảnh khảnh, mu bàn tay nổi lên từng đường gân xanh.
“Tìm chết.”
Hạ Chấp Ngộ ném lại câu đó rồi vào nhà vệ sinh.

Hắn đổi bồ quần áo ở nhà đi ra, nhìn thấy Tống Tương Niệm tựa vào mép bàn nhỏ uống trà, bị ốm còn liều mạng làm việc, đúng là sợ không được chết nhanh đây mà.
Nhưng nói đi nói lại thì người cũng là do bị hắn ném lại ở nghĩa trang mới dính cảm.
Hạ Chấp Ngộ quay về phòng gọi điện thoại, không quá lâu sau quản gia dưới tầng trệt đã cầm bữa sáng lên.
Hạ Chấp Ngộ mở cửa, quản gia đưa cho hắn một túi to đồ, “Thuốc ở bên trong ạ, mỗi loại một hộp, ngài xem hướng dẫn rồi uống nhé.”
Hắn đi đến trước bàn ăn, đổ toàn bộ thuốc bên trong ra.
Khỉ thật, phải có đến chục loại.
“Cô qua đây.”
Tống Tương Niệm thật sự không muốn động, miễn cưỡng đứng lên đi qua.

Hạ Chấp Ngộ chỉ vào đống hộp lọ đủ loại.

“Muốn uống cái gì thì uống.”

“Tôi nói thật mà, tôi uống thuốc ở nhà rồi.”
“Chắc chắn là chưa đủ, đừng có chuốc phiền cho tôi.”
Hạ Chấp Ngộ đưa cho cô chai nước lọc, Tống Tương Niệm cầm tờ hướng dẫn đọc qua, tác dụng cũng chẳng có gì khác biệt.
Hắn bóc túi bạc ra, mỗi loại lấy hai viên, đầy một lòng bàn tay thuốc, “Cầm lấy.”
Tống Tương Niệm ngửa tay, hắn đổ toàn bộ xuống.
Ý của Hạ Chấp Ngộ là để cô tự chọn.

Hắn xoay người đi vào bếp lấy bát đũa, bộ đồ ăn bên ngoài hắn không thích.
Tống Tương Niệm nhìn đống thuốc đủ màu sắc, mặt nhăn lại.

Nhưng không thích cũng phải uống cho xong, cô ngửa cổ, dốc toàn bộ thuốc vào họng.
Hạ Chấp Ngộ quay lại đúng lúc cô đang khó khăn nuốt đám thuốc đó xuống, hắn trợn tròn mắt nhìn lòng bàn tay trống trơn của cô.
“Thuốc đâu?”
Tống Tương Niệm uống vội hai hớp nước lớn.

“Uống hết rồi.”
Uống xong rồi?
—— lời tác giả ——
Cô gái này.

.

.

.

.

.

quá hổ báo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.