Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 47: Em Thử Xem Xét Lại Tôi Đi


Đọc truyện Chấp Niệm Tương Ngộ – Chương 47: Em Thử Xem Xét Lại Tôi Đi


Chương 48: Em thử xem xét lại tôi đi?
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mọi người đi qua thấy cô thì đều bật cười, “Cô gái, gan dạ lên chút nào, cứ đi về phía trước thôi.”Tống Tương Niệm đỏ mặt, nghe thì dễ đấy, nhưng cô có cảm giác đi lên đó nhất định sẽ ngã xuống.
Hạ Chấp Ngộ cúi người, “Tôi kéo em đi.”
“Cũng không được đâu, chân không động đậy được.”
“Vậy chúng ta quay lại.”
“Được.”
Tống Tương Niệm run lẩy bẩy đứng lên, bám vào một cánh tay của Hạ Chấp Ngộ muốn xoay người.
Thế nhưng đoàn người đằng sau không ngừng tiến về phía trước, nhìn lên đều là biển đầu nhấp nhô, hoàn toàn chặn đứng đường ra.
“Đi về phía trước đi, đi đến cuối là ra được rồi.”
“Đúng rồi, chỗ này chỉ có thể vào chứ không ra được đâu.”
Có phải ông trời đang trêu ngươi cô đấy không? Tống Tương Niệm khóc không ra nước mắt, cuối cùng cắn răng một cái quay phắt lại, “Đi!”
Tấm kính dưới chân được lau rất sạch sẽ, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy rừng trúc bên dưới, bởi vì đông người đi qua đi lại nên cảm giác rung rung càng rõ ràng.
Tống Tương Niệm túm chặt tay áo Hạ Chấp Ngộ, người đàn ông chợt quỳ một chân xuống.
“Tôi cõng em.”
Tống Tương Niệm muốn nói hai chữ không cần, nhưng cô không nói được, ngoan ngoãn ôm lấy bả vai hắn.
“Tôi cứ nghĩ em thích mấy chỗ như thế này.”
Hạ Chấp Ngộ hơi ảo não, muốn đoán đúng tâm tư con gái cũng thật khó, chẳng những không khiến cô cảm thấy ngọt ngào, còn dọa cho cô nhũn chân ngồi tại chỗ.
Tống Tương Niệm giấu mặt trong hõm cổ Hạ Chấp Ngộ, cánh tay vòng rất chặt, “Tiểu Hạ tiên sinh, anh không sợ hả?”
“Không nhìn quá lâu dưới chân thì sẽ không sợ.”
Tống Tương Niệm vươn tay lên, lần mò muốn tìm hai mắt Hạ Chấp Ngộ.
Ngón tay đụng phải cánh môi mềm của hắn, Tống Tương Niệm giật thót, vội đưa tay lên trên, qua chóp mũi Hạ Chấp Ngộ thì tìm được hai mắt hắn.
“Anh cứ đi thẳng về phía trước là được rồi.”
Hạ Chấp Ngộ cười, kéo tay cô xuống, “Tôi không sợ, cái cầu này cũng không thể tự nhiên mà sập được.”
Tống Tương Niệm nghe thấy chữ sập thì tim đập càng nhanh hơn.
Hạ Chấp Ngộ chầm chập đi về phía trước, “Bịt mắt lại thì không nhìn thấy gì cả, phong cảnh đẹp thế này mà không nhìn thì lãng phí lắm.”
Tống Tương Niệm nghe hắn nói, len lén mở một mắt ra, đập vào mắt là góc nghiêng của Hạ Chấp Ngộ.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô, “Nên là em thử xem xét tới tôi đi, không thử thì làm sao biết được có phù hợp hay không?”
Hạ Chấp Ngộ trong mắt Tống Tương Niệm bây giờ, đôi khi đã có thể cười một cái, không còn như con mèo bất cứ lúc nào cũng có thể xù lông tấn công cô như trước kia, hắn hiện tại tựa như cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Lòng cô sớm đã động, nhưng cô lại không dám.
Tống Tương Niệm không muốn dính vào chuyện tình cảm, cô sợ.
Người sau lưng im lặng không lên tiếng, đôi môi hơi mím lại của Hạ Chấp Ngộ khẽ giãn ra, không quan tâm nữa, cô không nói thì là ngầm đồng ý rồi.
Hắn lo cô sợ nên đi rất nhanh, thế nhưng càng như vậy thì cô càng choáng váng.
Tống Tương Niệm ôm chặt hắn, “Đi chậm chút.”
Hạ Chấp Ngộ bèn đổi đi thành chạy luôn, hai bên đường cũng có mấy cô gái bị dọa chân mềm nhũn, ngồi bệt trên đất không dám đứng dậy.
Ở cây cầu này một chút gió thổi cỏ lay đã có thể dọa chết người rồi, thế mà hắn còn chạy.
Tiếng la hét của mấy cô gái kia tưởng chừng sắp tan vỡ đến nơi, “Đừng chạy đừng chạy, á, dừng lại.

.

.

.

.

.”
“Dây cáp đứt mất thôi, sập cầu đó, cho tôi ra khỏi đây đi!”
“Hu hu hu, có bạn trai thì lợi hại lắm à.”
Tống Tương Niệm đập vai hắn, “Mau dừng lại.”
Hắn không đấy.
Tống Tương Niệm ôm chặt Hạ Chấp Ngộ, cô bị lắc đến mức cười không ngừng lại được, “Tiểu Hạ tiên sinh, đừng nghịch nữa, anh cứ thế này là chúng ta sẽ bị đánh đó.”
Tống Tương Niệm nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ đang cười, đuôi lông mày giương lên, nụ cười còn đẹp hơn cả nắng mai, là dáng vẻ đẹp nhất từ khi cô gặp hắn cho đến nay.
Cô tham lam sự ấm áp của hắn, lưu luyến cảm giác được ở bên hắn.

.

.

.

.


.
Hôm nay Tống Tương Niệm tiếp nhận một đơn đặt hàng trên mạng.
Cô vừa rời khỏi Ngự Hồ Loan, không kịp thở một hơi mau chóng đến trung tâm thương mại.
Triệu tiểu thư đã chờ sẵn, dáng vẻ rất sốt ruột, “Sao giờ cô mới đến?”
“Thật ngại quá.” Theo thời gian đã hẹn thì Tống Tương Niệm mới đến sát giờ thôi, “Chúng ta mau vào thôi ạ.”
Tống Tương Niệm và Triệu tiểu thư vừa đi vừa trao đổi về phong cách ăn mặc và sở thích của cô ta.
“Tôi muốn mua mấy bộ đẹp một chút, mặc cho mùa đông, cô giúp tôi phối hợp.”
“Được.”
Triệu tiểu thư chọn một cửa hàng đi vào, cô ta nhân lúc Tống Tương Niệm quay lưng chọn đồ rút điện thoại ra chụp một tấm.
Tuyên Tịnh nhận được ảnh chụp lúc đang ăn lẩu ở một nhà hàng nọ, bên trong phòng bao đều là hơi nóng từ nồi lẩu phát ra.
Cô ta nhanh chóng đặt đũa xuống, “Cậu nhất định phải giúp tôi trừng trị cô ta.”
“Yên tâm đi.” Triệu tiểu thư gửi tin nhắn đi, đúng lúc Tống Tương Niệm cầm một bộ đi tới, “Cô xem thử chiếc này có được không?”
Triệu tiểu thư liếc mắt một cái cho có rồi lắc đầu, “Tôi không thích, đơn giản hơn một chút.”
“Được.” Tống Tương Niệm lại quay người đi chọn, Triệu tiểu thư ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh, tiếp tục lén lút nhắn tin với Tuyên Tịnh.
“Tớ ăn cơm tối xong mới đến đây, hôm nay đảm bảo cho cô ta nếm mùi.”
Tuy là Tống Tương Niệm tính giờ thu tiền, nhưng chút tiền này cũng chẳng là gì với cô ta.
Tống Tương Niệm chọn thế nào Triệu tiểu thư cũng không vừa ý, cô vẫn chưa cảm thấy gì, con gái mà, chọn quần chọn áo vô cùng tốn công.
Hai người đi liền mấy cửa hàng, Triệu tiểu thư lại không nhìn trúng một bộ nào.
Tống Tương Niệm thử đề xuất, “Hay cô mặc lên thử xem, biết đâu mặc lên sẽ thấy thích.”
“Sao thế, cô đang ra lệnh cho tôi đấy à? Cô nhìn lại mấy thứ mình chọn xem, một đống rẻ rách, có chút chuyên nghiệp nào không vậy?”
Kéo dài cho đến chín giờ tối, Tống Tương Niệm chưa ăn gì đã tới thẳng đây, hiện tại cái bụng rỗng tuếch.
Triệu tiểu thư cũng rất khâm phục cô, chỉ vì kiếm chút tiền này mà có thể chịu đựng tới bây giờ.
Thấy sắp đến giờ trung tâm thương mại đóng cửa, Triệu tiểu thư suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn phải mua một bộ, nếu không lần hẹn sau chắc chắn cô sẽ không nhận đơn.
Triệu tiểu thư đi vào một cửa hàng thời trang nữ, nơi này trừ nhân viên bán hàng thì không có một mống khách.
Nhân viên bán hàng tươi cười tiếp đón Triệu tiểu thư, “Xin chào quý khách.

.

.

.

.


.”
Triệu tiểu thư xua xua tay, “Không cần để ý tôi, tôi tự mang người đến rồi.”
“Vâng.”
Tống Tương Niệm đang tỉ mỉ lựa chọn, những món màu vàng, phớt cam hoặc đỏ thuộc gam màu nóng phù hợp với mùa đông, hơn nữa màu da của Triệu tiểu thư cũng hợp với quần áo gam màu nóng.
Cô nhấc lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng cầm một bộ được phối hoàn hảo đi ra.
Triệu tiểu thư đến tận giờ mới thử nhìn kỹ, trong lòng rất vừa ý, “Cái này không tệ.”
“Vậy cô thử ướm lên người xem.”
Triệu tiểu thư cầm lấy, “Cô cảm thấy sao, đẹp không?”
“Đẹp, thật sự rất hợp với cô.”
“Nghe có vẻ cô cũng thích, vậy cô cũng mua một bộ đi.”
Tống Tương Niệm mỉm cười, “Bộ này là chọn cho cô mà.”
Triệu tiểu thư nhìn giá ghi trên mác, “Có giảm giá không?”
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh nhanh chóng đi tới, “Đây là hàng mới, còn là trong bộ sưu tập theo mùa nên không có giảm giá ạ.”
“Chẳng trách cô không dám mua, hơn ba vạn một bộ, chắc chắn là không có tiền mua rồi.”
Tống Tương Niệm hơi bối rối, đúng là quần áo ở những nơi như thế này một cái cô cũng không mua nổi.
“Triệu tiểu thư, nếu cô thấy được thì thử trước xem.”
“Tự nhiên tò mò ghê, cô có bạn trai không?” Nghe Tuyên Tịnh nói người này và Hạ Chấp Ngộ có quan hệ không rõ ràng, tài sản của Hạ gia cô ta ít nhiều cũng nắm được, sao có thể nhìn trúng loại người này chứ?
Sắc mặt Tống Tương Niệm từ đầu đến cuối giữ nguyên lịch sự nhưng xa cách, cảm thấy không thể tấn công người, nhưng cũng không phải quả hồng mềm dễ nắn.
“Tôi làm công việc của mình, tự dựa vào sức mình kiếm tiền, có bạn trai hay không hình như không liên quan gì đến nhau lắm.”
“Nếu có bạn trai rồi thì món gì không mua nổi cô cứ gọi bạn trai đến thanh toán là được mà.”
Trong cửa hàng có một phòng VIP, đúng lúc này truyền ra tiếng cười.
Triệu tiểu thư quay đầu, quắc mắt, “Ai đấy?”
Hạ Sí Hạ mở cửa, từ trong đi ra, thư ký đằng sau ôm một chồng lớn quần áo, nhân viên bán hàng lập tức nở cười tươi tắn tiếp đón, “Hạ tổng, đã thử hết rồi ạ?”
Hạ Sí Hạ chỉ về phía sau, “Thanh toán hết đi.”
“Được ạ,” nhân viên bán hàng không giấu được mừng rỡ, “Mời đi bên này ạ.”
Thư ký qua đó thanh toán, Tống Tương Niệm đã nhìn thấy cô ấy, nhanh chóng chào hỏi.

“Hạ tổng.”
Hạ Sí Hạ nhấc bộ quần áo trong tay Triệu tiểu thư lên liếc mắt một cái, tặc lưỡi, “Sao em không chọn cho cô ta cái nào đắt hơn tí, chỉ có chút tiền này sao xứng với cô ta chứ?”
Hạ Sí Hạ nói xong đi về phía nhãn hàng cao cấp, tùy tiện cầm một chiếc áo khoác đi tới, ném vào lòng Triệu tiểu thư.
“Cái này hợp này, mau thanh toán đi.”
Tuy đây là lần đầu tiên Triệu tiểu thư gặp Hạ Sí Hạ, nhưng từ trong lời kể của Tuyên Tịnh đã sớm biết cô ấy chính là một nữ ma đầu.
Cô ta gượng gạo cười, “Em không định mua áo khoác ạ.”
“Không mua nổi hả?” Hạ Sí Hạ vòng tay trước ngực, lực sát thương trong lời này quả nhiên là đạt điểm tối đa.
Triệu tiểu thư lén nhìn mác giá, nếu cô ta không đếm nhầm, thì chiếc đó phải tới hai mươi vạn.”Không phải không mua nổi, mà là không thích.

.

.


.

.

.”
“Nhưng vì mặt mũi cô cũng phải mua chứ?”
Triệu tiểu thư biết mình cãi không lại, Hạ Sí Hạ thử đồ xong hơi mỏi vai, bèn đưa tay tự xoa bóp cho mình, “Đừng bao giờ khinh thường những người có gia cảnh kém hơn cô, người ta dùng chính sức mình kiếm tiền.

Ngược lại thì cô đấy, thế giới này người nhiều tiền đâu đâu cũng có, cô tính là cái thá gì?”
Triệu tiểu thư câm như hến, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Tống Tương Niệm nhìn thời gian, mở wechat đưa mã quét đến trước mặt cô ta.
“Triệu tiểu thư, hết thời gian rồi ạ.”
Có Hạ Sí Hạ đứng ở đây, Triệu tiểu thư dĩ nhiên không dám giở trò, chỉ có thể ngoan ngoãn quét mã thanh toán công.
Chờ cô ta đi rồi, Hạ Sí Hạ gọi Tống Tương Niệm đi cùng mình, hiện tại đã là tối muộn, cô ấy không yên tâm để cô gái nhỏ này về một mình.
Tống Tương Niệm ngồi vào xe, chợt nhìn thấy Chu Cảnh Mộ.
Cô hơi giật mình, Hạ Sí Hạ đơn giản nói một câu, “Bây giờ cậu ta làm việc cho chị.”
Ngày hôm sau, Tống Tương Niệm vừa đến liền báo cho Hạ Chấp Ngộ tin này, “Anh Cảnh Mộ thế mà đang làm việc cho Hạ tổng đấy, tiếc là có mặt Hạ tổng nên tôi cũng không tiện hỏi nhiều.

.

.

.

.

.”
Hạ Chấp Ngộ nghe xưng hô của cô, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Anh gì cơ?”
“Con trai của chủ nhà lúc trước ấy, anh gặp rồi, lúc ở cục dân chính còn có một màn anh hùng cứu mỹ nhân.”
Hạ Chấp Ngộ lại chỉ nhớ tới cảnh người đàn ông kia cõng Tống Tương Niệm, “Vậy thì tốt quá rồi còn gì.”
“Nhưng tối muộn mà họ vẫn còn đi với nhau.”
Hạ Chấp Ngộ rất nhanh đoán được Hạ Sí Hạ đã thu phục người thành công.
Nữ ma đầu quả nhiên là nữ ma đầu, tốc độ quá mức khủng khiếp.
“Sao em gặp được họ?”
Tống Tương Niệm cũng không nghĩ nói hắn nghe chuyện với Triệu tiểu thư, “Ngẫu nhiên gặp được trên đường.”
Hạ Chấp Ngộ không khỏi nhìn chằm chằm Tống Tương Niệm.

Hắn và Hạ Sí Hạ đều là hai kẻ độc thân, thế nhưng cô ấy đã tìm được ngày tháng màu hồng của mình rồi, bản thân hắn thì vẫn lòng vòng tại chỗ không tiến nổi một bước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.