Đọc truyện Chấp Niệm Tương Ngộ – Chương 35: Bác Sĩ Không Lẽ Tôi Là Một Tên Biếи Ŧɦái
Chương 35: Bác sĩ, không lẽ tôi là một tên biếи ŧɦái?
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cổng chính tiểu khu của Chu gia bị đám đông chặn cứng.
Một đám người khoác áo tang trắng đốt tiền vàng ngay trước cửa, có người thì ôm ảnh chụp vật vã lăn lộn dưới đất.
“Cả nhà đều dựa vào mình thằng bé ở nơi này làm thuê kiếm tiền, ai ngờ cứ thế mất luôn cái mạng rồi.
.
.
.
.
.
.”
“Dưới có con nhỏ ở nhà vẫn đang đi học, trên còn có người già một thân đau ốm bệnh tật, thế mà lao động chính trong nhà lại chết rồi.
.
.
.
.
.”
Xe bị chặn lại không ra được, đám người kia càng ngày càng phẫn nộ ồn ào, thế nhưng người bên trong lại không thể ra tay.
Tài xế hạ cửa kính xuống, Hạ Sí Hạ nhìn ra bên ngoài, “Trận địa lớn như vậy, thật náo nhiệt.”
“Chu gia hai ngày nay đều không được yên bình, kể cả đã báo cảnh sát, nhưng vẫn có những kẻ giả mạo người thuê nhà tìm đến tận cửa.
.
.
.
.
.” Thư ký cẩn thận dò xét vẻ mặt của Hạ Sí Hạ, “Mẹ của Chu Cảnh Mộ hiện đang nằm viện.”
Hạ Sí Hạ nhìn thấy một bé gái đứng trước cửa, có lẽ mới chỉ hơn mười tuổi, mặc một chiếc váy trắng, khóc đến mức bả vai run run.
Hạ Sí Hạ tựa như nhìn thấy bản thân của năm đó.
“Đến bệnh viện.”
“Vâng.”
Bên ngoài phòng bệnh, thư ký giơ tay chuẩn bị gõ cửa.
Cánh cửa khép hờ, từ bên trong truyền ra một cuộc đối thoại ngắn.
“Vì sao chúng ta phải chịu những chuyện này? Ngọn lửa là từ xe điện của cậu ta phát nổ ra, chúng ta cũng là người bị hại mà.”
“Mẹ, nhà là xây dựng trái phép, xảy ra chuyện chúng ta không thể trốn tránh trách nhiệm.
Bây giờ lại còn liên quan đến mạng người, chuyện bồi thường này chúng ta nhất định phải chủ động đứng lên.”
Hạ Sí Hạ xem như không nhìn nhầm người, Chu Cảnh Mộ quả nhiên là một người biết gánh vác.
“Thế nhưng nhiều tiền như vậy, chúng ta có bán nhà cũng không đền nổi.”
Hạ Sí Hạ âm thầm bổ sung vào cuối câu, không sao, vậy cậu bán mình là được.
“Mẹ cứ giữ gìn sức khỏe, con sẽ xử lý chuyện này.”
Hạ Sí Hạ giơ tay gõ cửa, sau đó nhẹ nhàng đẩy mở, nhưng không đi vào.
Chu Cảnh Mộ thấy người đến là cô ấy thì khuôn mặt hơi đanh lại, dặn dò mẹ mình thêm hai câu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Anh ta đóng cửa lại, đi sang bên cạnh hai bước, “Chuyện gì?”
Khuôn mặt lạnh lẽo này nếu trượt băng trên đó chắc chắn sẽ bị đông chết, Hạ Sí Hạ cũng không vòng vo, “Chuyện kia của nhà cậu chắc chắn không thể rũ bỏ trách nhiệm, như vậy đi, tôi cho cậu năm trăm vạn.”
Chu Cảnh Mộ nhìn cô ấy, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn.
“Chị muốn làm gì?”
“Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Làm vệ sĩ cho tôi.”
“Năm trăm vạn cho một vệ sĩ?”
“Không đủ à? Tiền không phải vấn đề.” Hạ Sí Hạ có thể ngạo mạn cho đến hiện tại, không thiếu nhất chính là tiền rồi, mở miệng có thể tăng thêm mấy trăm vạn.
“Tôi không có hứng thú.”
“Vậy thì một nghìn vạn.”
May mắn Chu Cảnh Mộ vẫn nể mặt cô ấy là phụ nữ, nếu không Hạ Sí Hạ đã sớm bị khiêng vào bệnh viện, “Hạ tiểu thư, tôi không có thời gian chơi đùa với chị.”
“Ơ kìa!” Hạ Sí Hạ thấy anh ta muốn đi, đưa tay chống lên vách tường bên cạnh, chặn đứng đường đi của Chu Cảnh Mộ.
Cô ấy hơi nhón chân để có thể trực tiếp mắt đối mắt với anh ta, “Mỗi giây mỗi phút của tôi đều là tiền, cậu nghĩ tôi đang chơi đùa với cậu đấy à?”
Thư ký như người vô hình đứng bên cạnh, lén lút nuốt nước bọt, thi thoảng lại nhìn quanh bốn phía, cầu trời khấn Phật đừng để người quen nào đúng lúc này đi ngang qua.
“Yên tâm, chị gái đây không ăn sạch cậu đâu.” Hạ Sí Hạ vỗ vỗ ngực người đàn ông.
Trán Chu Cảnh Mộ nổi đầy gân xanh.
Đối với Tống Tương Niệm hiện tại, việc cấp bách trước mắt là tìm được nhà cho thuê.
Cô ở khách sạn hai ngày, rốt cuộc tìm được chỗ thuê mới ở một tiểu khu cũ từ những thập niên chín mươi, xung quanh cũng xem như sạch sẽ, quan trọng nhất là tiền thuê rẻ.
Tống Tương Niệm quay về căn phòng trước đây, tuy là chưa bị thiêu sạch, nhưng mấy thứ đồ có thể sử dụng thì đều không còn.
Tống Toàn An nhìn cô bận trái bận phải, “Nhân lúc này liền dứt khoát rời khỏi nơi này thôi, không phải cầm theo thứ gì thì càng tiện.”
“Ba thích thì đi đi.”
Tống Toàn An giận điên giơ tay lên định đánh cô, nhưng nhớ ra bàn tay toàn là bọng nước.
“Tao thấy mày với người kia có vẻ rất thân thiết.”
“Ba nói tiểu Hạ tiên sinh sao? Con chỉ làm việc cho người ta thôi.”
Tống Toàn An gấp lắm rồi, “Mày vẫn phải cách xa hắn một chút, mày không xứng với người ta đâu!”
“Ba, ba nói linh tinh cái gì đấy?” Tống Tương Niệm lấy từ trong túi ra một đôi dép đi trong nhà.
“Làm gì có chuyện người ta để ý mày! Mày đừng có mà si tâm vọng tưởng, chúng ta là loại người thấp kém nào mày rõ ràng nhất.
.
.
.
.
.”
Tống Tương Niệm kìm xuống từng chút chua xót trong lòng, “Không cần ba phải nhắc.”
Tính cô quật cường, nói không đi thì nhất định sẽ không đi, Tống Toàn An thật ra cũng đang cảm thấy hơi may mắn.
Ông ta và Hạ Chấp Ngộ lần này tiếp xúc gần như vậy nhưng hắn không hề nhận ra, như vậy có phải rằng ông ta đã an toàn rồi không?
Vết thương ở chân của Tống Tương Niệm qua mấy ngày đã hoàn toàn hết sưng, bận rộn nửa buổi ở Ngự Hồ Loan, sau đó bị Hạ Chấp Ngộ gọi vào phòng làm việc.
“Tiểu Hạ tiên sinh, có việc gì sao?”
Hạ Chấp Ngộ cầm thước dây đứng sau lưng cô, “Đừng động đậy.”
Hắn đo rộng vai của cô, lại đứng trước mặt Tống Tương Niệm, thước dây vòng qua chiếc eo nhỏ của cô, người đàn ông hơi hạ mắt nhìn.
Eo thật nhỏ.
Hạ Chấp Ngộ miệng lưỡi đều khô, trái tim chợt tăng tốc, cứ như bản thân đã mắc bệnh.
“Tiểu Hạ tiên sinh, anh đo người tôi làm gì?”
“Làm cho cô một bộ đồng phục.”
Tống Tương Niệm rất khó hiểu, “Chỉ có mình tôi mà cũng phải mặc đồng phục sao?”
Hạ Chấp Ngộ ghi lại số đo của cô, mở miệng lại rất bình thản, dáng vẻ như đang nói một điều hiển nhiên lắm, “Ừ.”
Rất nhanh, chỉ thiếu vòng ngực nữa thôi.
Bàn tay Hạ Chấp Ngộ thật ra rất run, Tống Tương Niệm còn nhìn chằm chằm hắn cầm thước dây nhích từng chút một lên phía trên, Hạ Chấp Ngộ nín thở, cố gắng khiến cho bản thân thật trấn định, nhất định không được để cho bản thân chảy máu mũi như lần trước.
Thước dây ở trước ngực Tống Tương Niệm, hắn thu hẹp vòng dây, càng ngày càng chặt, bàn tay máy móc hoạt động như không thuộc về chính mình nữa.
“Tiểu Hạ tiên sinh,” Tống Tương Niệm do dự cúi đầu nhìn, “Như vậy hình như hơi chặt quá rồi đó? Tôi sợ đến lúc mặc không kéo lên được.”
Hạ Chấp Ngộ thoáng tỉnh táo, hơi nới rộng ra một chút, “Cô thì biết cái gì, con gái bây giờ đều thích mặc vậy.”
“Nhưng mà chẳng thoải mái chút nào.
.
.
.
.
.”
Hạ Chấp Ngộ gõ đầu cô, “Đẹp là được rồi.”
“Khéo thở một cái là đứt cúc ấy chứ.”
Cô vậy mà lại còn nghiêm túc tranh luận với hắn!
Buổi tối, Tống Tương Niệm nằm trên giường mở điện thoại, cô ở trên diễn đàn có làm này nọ kiếm thêm tiền, đại loại là giúp người ta giải đáp thắc mắc.
Nickname của cô là Bác sĩ Hương Hương.
Cùng lúc đó ở Ngự Hồ Loan, Hạ Chấp Ngộ ngồi trước màn hình máy tính, trong lòng hồi hộp lo lắng đối diện với trang chủ diễn đàn mình vừa tùy tiện tìm được.
Hắn cảm thấy mình nhất định đã mắc một căn bệnh nào đó, thậm chí có thể đã rất nghiêm trọng rồi.
Hắn đặt tay lên rồi lại hạ xuống, sau nhiều lần do dự rốt cuộc tích đủ dũng khí bỏ vào mười tệ, được hệ thống đề cử cho một vị có nickname là Bác sĩ Hương Hương.
“Xin chào, không biết bạn có vấn đề gì cần tư vấn nhỉ?”
“Tôi cảm thấy mình bị bệnh rồi.”
“Là về phương diện nào?”
“Tôi.
.
.
.
.
.” Hạ Chấp Ngộ không biết phải diễn tả thế nào, “Gần đây mỗi lần gặp một cô gái tôi đều rất muốn ôm lấy cô ấy, muốn thu gần khoảng cách hơn nữa.
Chính là sau khi gặp cô ấy tôi sẽ không thể khống chế bản thân, rất nhiều lần muốn đem cô ấy ôm vào lòng rồi mạnh mẽ hôn cô ấy.
Bác sĩ, không lẽ tôi là một tên biếи ŧɦái?”