Đọc truyện Chấp Niệm Tương Ngộ – Chương 109: Cả Đời Cũng Không Ngắm Đủ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!“Em không mang chứng minh thư.”
Tống Tương Niệm cứ thế dội cho Hạ Chấp Ngộ một gáo nước lạnh.
Cô không phải người quá truyền thống, có vài việc đều là dựa vào cảm giác.
Tống Tương Niệm ôm hai má Hạ Chấp Ngộ, “Nhưng em có thể về lấy.”
Khuôn mặt Hạ Chấp Ngộ lúc này mới giãn ra, “Mẹ nuôi nhất định sẽ nhìn chằm chằm, lát nữa hỏi sao em lại ra ngoài nữa, em định trả lời thế nào?”
“Thì nói em đi mua sắm, xem phim.”
“Nếu thấy em về phòng lấy đồ thì sao?”
“Vậy thì dứt khoát nói……!em muốn ở ngoài với anh một đêm.”
Hạ Chấp Ngộ tự cảm giác được mặt mình đã bị cháy hỏng.
“Mẹ nuôi sẽ đánh gãy chân anh mất.”
Ánh đèn sau lưng Hạ Chấp Ngộ rất sáng, xa xa còn có những đốm trắng thấp thoáng, hòa cùng ánh trăng dịu dàng khoan khoái của bầu trời đêm.
Hắn cúi đầu hôn cô, hai người đang đứng cạnh đướng lớn, lúc nào cũng có người tấp nập qua lại.
Tống Tương Niệm ban đầu hơi giật mình, tay chân bối rối không biết phải để đâu, nhưng cô cũng nhận ra được Hạ Chấp Ngộ của hiện tại đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn không còn là Hạ Chấp Ngộ lúc mới gặp cô, thích giấu khuôn mặt mình sau chiếc mặt nạ, không muốn đối mặt sẽ trốn trong ngăn tủ, nơi mà ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới.
Cô vòng tay ôm thắt lưng hắn, siết chặt.
Hạ Chấp Ngộ nâng một tay, bàn tay to lớn che một bên tai cô, cách mu bàn tay mình hôn lên.
“Tôi có thể chờ đến đêm tân hôn của chúng ta.”
Cô đấm nhẹ hắn một cái.
……
Xuân qua hạ tới thu đến đông tàn, chuyện tốt đẹp nhất chẳng qua là bên cạnh luôn có người ấy bầu bạn.
……
Bên trong biệt thự Hạ gia, Hạ phu nhân đẩy cửa đi vào, tiếng trẻ con nô đùa lập tức truyền tới.
“Bà ngoại!”
Hạ phu nhân vừa đi thăm mộ Hạ tiên sinh về, cháu trai là người đầu tiên chạy đến ôm chân bà.
“Đại Bảo chiều nay có phải học không?”
Hạ phu nhân khom người muốn bế cậu bé lên, nhưng không được, “Con nặng quá rồi đấy, phải giảm cân đi thôi?”
“Anh ấy chính là heo mập nhỏ.”
Trên chiếc sô pha cách đó không xa, một bé gái xinh xắn khoảng chừng bốn, năm tuổi đang ngồi, đến cả kẹp tóc hình cục bông nhỏ trên đầu cũng là hàng thủ công.
Cậu bé nghe vậy lại không hề tức giận, đi tới xoa đầu bé gái, “Tay còn đau không?”
Bé gái tức thì giương đôi mắt long lanh đưa tay ra, “Anh, thổi thổi.”
Cậu bé kéo bàn tay nhỏ về phía mình, phồng miệng thổi phù phù, “Cậu mà còn bắt em học thêu nữa anh trai sẽ tìm cậu tính sổ.”
Mấy người lớn từ trên tầng đi xuống, cô bé vui vẻ vỗ vai cậu bé, “Vừa nãy em không nên nói anh là heo mập nhỏ, anh Đại Bảo đẹp trai nhất trần đời!”
Gần đây sức ăn của cậu bé bỗng nhiên tăng vọt, chiều cao và cân nặng đều tăng lên vù vù, Hạ Chấp Ngộ đi đến cạnh con gái, véo nhẹ cái má sữa phúng phính, “Lát nữa còn đi thăm bà bà, cho con chơi thêm nửa tiếng rồi chúng ta đi.”
“Vâng.”
Đại Bảo kéo tay bé gái đi trong sân, cậu bé rất yêu quý cô em gái này, chỉ hận không thể mang em ấy về nhà mình, ngày ngày chơi đùa.
Trên đường về, cậu bé bắt đầu quấn lấy Hạ Sí Hạ vòi vĩnh.
“Mẹ, mẹ sinh thêm em gái cho con đi.”
Hạ Sí Hạ quay mặt đi, bơ đẹp cậu bé.
“Ba!!”
Chu Cảnh Mộ tập trung lái xe, qua kính chiếu hậu liếc cậu bé một cái, “Trật tự đi.”
“Mẹ, con muốn em gái.”
“Không sinh được nữa!”
“Ba, ba cố tí đi mà.”
Chuyện này cứ cố mà giải quyết được à?
Chu Cảnh Mộ đánh vô lăng, Đại Bảo vẫn còn mè nheo, “Sinh thêm một lần nữa thôi là được, con chỉ cần một em gái.”
Chu Cảnh Một bị làm phiền đến mức mất hết kiên nhẫn, “Câm miệng!”
Cậu bé bị ba quát thì không dám tiếp tục nữa, miệng méo xệch nhìn họ.
Về đến nhà, cho xe đỗ trong ga ra xong xuôi, Chu Cảnh Mộ nói Hạ Sí Hạ vào nhà trước.
“Tôi nói với con trai hai câu.”
“Được.” Cô ấy chưa bao giờ can thiệp vào chuyện giáo dục con cái, Hạ Sí Hạ đi rồi, Đại Bảo cúi gằm mặt buồn bã ngồi đó.
Chu Cảnh Mộ tháo kính râm.
Cậu bé nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của ba thì hơi chột dạ.
“Con có biết lúc mẹ sinh con ra đã phải đối mặt với nguy hiểm thế nào không?”
Đại Bảo lắc đầu, chuyện này đúng là chưa có ai kể với cậu bé bao giờ.
“Bởi vì mẹ mang thai con khi đã có tuổi, lúc sinh con phải đặc biệt chú ý, khi đó bác sĩ yêu cầu ba ký vào tờ giấy đồng ý phẫu thuật, không chỉ có tay ba run rẩy, mà chân cũng run.”
“Thế nên, ba không muốn mẹ con lại phải mạo hiểm thêm một lần nữa.
Con thích em gái, ba hiểu, nhưng chúng ta không thể mang mẹ con ra đánh cược, con hiểu không?”
Cậu bé giống như đã hiểu rồi, gật đầu.
“Hiểu rồi ạ, sau này con sẽ không nhắc đến em gái nữa.”
Chu Cảnh Mộ tháo dây an toàn, “Xuống xe đi.”
“Ba, nếu ba sớm biết mẹ sinh ra con sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng như vậy, ba còn cho mẹ mang thai không?”
Chu Cảnh Mộ sợ làm tổn thương cậu bé, “Lấy đâu ra nhiều cái nếu như thế, vào thôi.”
Đại Bảo vốn dĩ chính là một sự cố ngoài ý muốn.
Cậu bé không biết suy nghĩ trong lòng Chu Cảnh Mộ, cũng không thấy ba mình trả lời, bèn tự nhận định vị trí của mình luôn rất quan trọng trong lòng ba mẹ!
Hạ Sí Hạ đã theo thói quen thay sang đồ ngủ trước, ba con hai người một trước một sau đi vào, cậu bé ngoan ngoãn đi về phòng làm bài tập.
Chu Cảnh Mộ đi đến sau lưng cô ấy, vòng tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh.
“Muốn gì đây?”
Chu Cảnh Mộ hôn xuống hõm vai cô ấy, Hạ Sí Hạ xoay người, chọc ngón trỏ trước ngực anh ta, “Ban ngày ban mặt, nhịn đi.”
“Con trai rất ngoan, sẽ không vào đây đâu.”
Hạ Sí Hạ cười như không cười nhìn anh ta, “Suốt chín tháng mang thai người ta đều trải qua như vậy đấy, bây giờ lớn tuổi rồi, không còn hứng thú với phương diện này nữa, không cần cũng được.
Chu tiên sinh đã cảm thấy khó chấp nhận rồi sao?”
Người phụ nữ này đúng là thù dai.
“Tôi sai rồi, lúc trước là lỗi của tôi.”
Hạ Sí Hạ xua tay, “Chiêu này vô tác dụng thôi.”
Vòng tay của Chu Cảnh Mộ siết chặt hơn, ghé môi đến bên tai cô ấy, “Cầu xin em đấy.”
“……”
Tình tiết này thì giống hệt với truyện bá đạo tổng tài cô ấy từng đọc nè.
Nhưng mà người nói câu đó thường là nữ chính cơ.
Cổ họng cô ấy khô khốc, trong lòng ngứa ngáy, “Vô dụng.”
“Cho tôi đi mà, một lần thôi, bây giờ luôn.”
Phòng tuyến của Hạ Sí Hạ đang trên bờ sụp đổ, “Đừng……!có mơ!”
Chu Cảnh Mộ luồn tay vào trong áo tháo chiếc khuy kia, Hạ Sí Hạ cũng không chờ thêm được nữa, một tay đẩy ngã anh ta lên chiếc giường lớn.
Chu Cảnh Mộ chống khuỷu tay lên chiếc đệm mềm mại, nhìn cô ấy ngồi trên người mình.
“Cửa không khóa.”
“Ai quan tâm được nhiều vậy nữa.”
Hạ Sí Hạ cầm cổ áo anh ta xé cái roẹt, Chu Cảnh Mộ nhìn thấy một chiếc cúc áo của mình văng ra, đáng thương nằm trơ trọi đằng xa.
Có cần phải hoang dã vậy không.
……
Chiều tối, bên trong tứ hợp viện, Diêu Thụy An ngồi thái rau bên giếng, Tống Tương Niệm giúp bà vo gạo.
Giàn nho năm nay sai trĩu quả, từng chùm từng chùm xanh tím rủ xuống.
“Bé cưng, mệt thì nghỉ một lát đi con.”
Ông lão cầm một đĩa hạt dưa đã bóc vỏ ngồi trên xe lăn chờ cô bé đến ăn.
Đây là nhũ danh Hạ Chấp Ngộ đặt cho con gái, giống với Tống Tương Niệm, vì dễ nghe.
“Sư gia, con không mệt.”
Bé cưng dùng bàn tay nhỏ xoa xoa cái bụng, “Ba, con không mệt, nhưng bụng nhỏ của con hơi đói rồi.”
Hạ Chấp Ngộ lập tức thả đồ trong tay xuống, “Đi thôi.”
Diêu Thụy An liếc hắn một cái, “Nhìn nó kìa, thế này thì bao giờ mới ra thành quả? Yêu cho roi cho vọt, sau mới thành người tài, nó quên lúc trước mình học hành thế nào mới được như bây giờ à?”
“Anh ấy không nhẫn tâm được với bé cưng, anh ấy nói……!bé cưng chính là con, anh ấy chỉ muốn cho con bé có một tuổi thơ thật ngọt ngào.”
Tuổi thơ của Tống Tương Niệm quá đắng cay, bây giờ Hạ Chấp Ngộ nuông chiều bé cưng đến mức vô pháp vô thiên cũng đều là vì cô.
“Nhưng bé cưng cũng rất có thiên phú, tương lai chắc chắn sẽ không thua kém.” Diêu Thụy An rửa cá, cầm dao mổ lấy ruột.
Tống Tương Niệm nhìn bà làm một loạt những động tác này một cách lưu loát thì không khỏi cảm thán, trước đây là mười ngón tay không dính nước xuân, bây giờ đến cả những công việc khó khăn thế này cũng làm được.
“Bà, con thuê cho bà một bảo mẫu nhé, tìm một người tay chân nhanh nhẹn.”
Nhưng Diêu Thụy An lại từ chối, “Ông ấy không quen đâu, gọn gàng cả một đời, chăm chút cả một đời, bây giờ lại thành như thế này……!Bà cũng không muốn để ông ấy thấy gượng gạo.”
“Nhưng con sợ bà vất vả.”
“Không vất vả, ông ấy chăm sóc cho bà hơn nửa đời còn chưa từng kêu mệt một tiếng.” Diệu Thụy An cảm thấy nửa đời trước là ban ân lớn nhất ông trời dành cho mình.
“Mà cậu con trai cả cũng đã nói sẽ chuyển đến ngay bên cạnh rồi, buổi tối sẽ qua đây giúp ông ấy tắm, bà không mệt.”
Tống Tương Niệm biết không thuyết phục được bà, đành thôi.
Ăn tối xong, trong sân đặt một chiếc khung thêu, Hạ Chấp Ngộ đang hoàn thành tác phẩm dự thi của mình.
Tuy là bốn phía đều có đèn, nhưng ánh sáng vẫn không thể bằng ban ngày, cô đi đến bên cạnh, nhìn thấy trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Hiện tại đang là mùa hè, cô bèn cầm quạt giúp hắn phe phẩy cho bớt nóng.
“Không mỏi tay hả?”
Cô cúi người, như đứa nhỏ nằm lên lưng hắn, “Không thêu nữa, dù sao mai vẫn sẽ đến đây, giữ mắt đi.”
“Được, nghe em.”
“Bé cưng cũng ngủ rồi, về nhà còn phải tắm cho con bé nữa.”
Hạ Chấp Ngộ mang đồ cất vào trong nhà, lại bế con gái ra, bé gái mơ mơ màng màng mở hé mắt, sau đó vòng tay ôm cổ ba, khuôn mặt nhỏ chôn trong hõm vai hắn.
Hạ Chấp Ngộ một tay ôm con, một tay nắm tay Tống Tương Niệm đi trên hành lang dài, trời đêm bởi vì có tiếng ve kêu rả rích mà không còn vẻ tĩnh lặng vốn có, ba người đi dưới dàn nho, hắn vươn tay hái xuống hai chùm.
“Làm gì thế, chưa chín mà.”
“Ăn được, lúc nãy anh lén ăn thử rồi.”
“Em không tin.”
Hạ Chấp Ngộ đi vào sân, mở vòi rửa sạch sẽ rồi đưa cho Tống Tương Niệm.
Cô bỏ một quả vào miệng, đúng là chín rồi.
“Ngọt.”
Hạ Chấp Ngộ lại đút một quả khác cho cô, Tống Tương Niệm như đứa nhỏ lén ăn vụng được đồ ngon, mặt đầy thỏa mãn.
“Thế nào?”
“Cực kỳ ngọt.”
“Tôi nếm thử.”
“Không được.”
Hạ Chấp Ngộ kéo cô về phía mình, Tống Tương Niệm đã quá quen với trò vặt này của hắn, nhanh tay che miệng mình, “Anh đừng có làm loạn nữa.”
“Thử một miếng thôi.”
“Anh, đáng ghét! Tay còn đang ôm bé cưng kìa.”
Hai người đứng dưới dàn nho, gió đêm mang theo hơi nóng của mùa hè, còn có hương vị ngọt ngào trôi nhè nhẹ trong không khí.
Hạ Chấp Ngộ hạ mắt, ngắm khuôn mặt nhỏ của Tống Tương Niệm, ngón tay thon dài vuốt nhẹ má cô, “Nhìn hàng lông mi này của em mà xem, cong cong như vầng trăng khuyết nhỏ giữa trời đêm ấy.”
“Bao nhiêu tuổi rồi còn nói mấy lời tình tứ, sến quá mất thôi.”
“Đây là cảm nhận chân thật, hay em cũng nói vài câu đi.”
Tống Tương Niệm ghé môi đến bên tai hắn, chợt dừng lại.
“Em không biết nói đâu.”
“Không sao, em nói gì tôi cũng thích nghe.”
Tống Tương Niệm ở bên tai hắn thủ thỉ: “Hạ Chấp Ngộ, em yêu anh.
Quãng đời còn lại này, chuyện muốn làm nhất chính là càng yêu càng yêu anh.”
Đúng là ngọt phát ngấy.
Hạ Chấp Ngộ ôm cô vào lòng, vòng tay siết thật chặt.
“Cái miệng này của em là ngậm mật mà lớn à?”
“Đều học từ anh đó.”
Đuôi mắt cô cong cong, hắn hạ mắt, nụ cười của cô là khung cảnh hắn ngắm cả đời cũng không ngán.
(Toàn văn hoàn).