Đọc truyện Chấp Niệm Tam Sinh – Chương 106
Bước ra đại điện, Phù Thiên Băng hoàn toàn thu hút mọi ánh nhìn của tất cả người ở đại điện.
Có chiêm ngưỡng, có mê luyến, có thưởng thức.
Cũng có ghen tị, ghanh ghét và cả thù hận.
Phù Thiên Băng vẫn như không quan tâm, nàng chậm rãi sải bước đi đến chỗ ngồi cũ.
“Qua đây ngồi với trẫm.” Sở Giả Thần nhẹ giọng.
Lúc này Phù Thiên Băng mới để ý thấy bên cạnh hắn đã có một cái ghế từ bao giờ.
Nàng mỉm cười rất tự nhiên qua đó ngồi xuống.
Mọi người nhìn vào tất nhiên đều là kinh ngạc.
Quý phi Hạ Quan Vũ hiện tại đang nắm quyền cai quản hậu cung nhưng vẫn phải ngồi phía dưới Sở Giả Thần, nhưng nàng kia chỉ mới ở Chiêu Nghi đã được ân chuẩn cho ngồi ngay bên cạnh, vị trí chỉ được Thái Hậu và Hoàng Hậu được ngồi!!
Thái tử Tây Vực có chút đau lòng cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng hắn.
Hắn lần này là muốn cầu hoà thân với nàng, nhưng vừa vào kinh thành liền nghe tin nàng đã được phong Chiêu Nghi.
Nếu hắn đến sớm hơn có phải sẽ kịp!!
Thái Tử nước Đại Nam từ đầu đến cuối luôn chú ý đến Phù Thiên Băng.
Lần đó từ biệt nàng liền một mạch đến nửa năm sau mới có dịp gặp lại, hoá ra lại chậm mất một bước.
Nàng cư nhiên đã được phong Chiêu Nghi.
Nghĩ cũng đúng, với dung mạo kia của nàng thật không thể nghi ngờ.
Nhưng hắn vốn tưởng nàng bị Sở Giả Thần đánh lúc ở thân phận thái giám sẽ không muốn ở bên cạnh Sở Giả Thần nữa, nên hắn cũng yên tâm trở về nước lo đại sự không lo nghĩ nàng sẽ nhập cung.
Hoá ra, người tính vẫn không thể bằng trời tính.
“A Hoa, mang cho ta một ít nho.” Phù Thiên Băng vừa ngồi xuống đã nhờ A Hoa tỳ nữ bên cạnh Hạ Quý Phi.
A Hoa được sự đồng ý cũng nhanh chân đi lấy.
Vừa mang dĩa nho ra đặt bàn của Phù Thiên Băng, Phù Thiên Băng liền giả bộ sắp té lại nhanh tay nhét một chiếc túi thơm vào thắt lưng A Hoa.
Động tác nhanh đến mức khó có thể phát hiện.
Ở hiện đại bởi vì nàng có cơ thể mập mạp nên rất khó phòng thân, nàng liền đi tìm học về ám khí và cướp đoạt.
Thân thể không thể nhanh thì chỉ có thể nhanh tay cướp đoạt vũ khí của đối phương thôi.
Những tưởng sẽ không có chỗ dùng, hoá ra xuyên qua vẫn còn dùng được.
A Hoa không hề nghi ngờ đỡ lấy Phù Thiên Băng trở lại ghé ngồi.
Sở Giả Thần bên cạnh vì đã được Phù Thiên Băng ra hiệu báo trước nên cũng tuỳ ý diễn cùng nàng.
Bất quá, nàng đang mang thai lại có hành động như vậy khiến hắn quả thật rất lo lắng.
“Hoàng thượng.
Đại lễ Mộc Châu năm nay lại trùng hợp đúng ngày đại lễ mừng thọ của Thái Hậu.
Năm nay Sở Quốc quả là có nhiều niềm vui.” Công chúa Tây Vực Nguyên Trinh cười nói.
Mộc Châu là lễ hội dành cho các quốc gia cùng nhau kí hiệp ước hoà bình.
Giống như tham gia vào Liên Hiệp Quốc, các nước đã tham gia cứ ba năm sẽ tổ chức Lễ Mộc Châu, nước nào muốn gia nhập thì cũng có thể nhân cơ hội ba năm quy tụ mà trình lên giấy tiến cử gia nhập.
Nước thắng cuộc sẽ được yêu cầu tất cả các nước còn lại, mỗi nước một yêu cầu.
Miễn sao không động đến chiến tranh binh lực, và tất nhiên không được quá phẫn.
“Mộc Châu năm nay đành phải để Nguyệt Quốc lui lại rồi.
Ba năm trước Nguyệt Quốc đã đại thắng, ba năm sau chuyện đó khó có thể xảy ra lần nữa.” Thừa tướng Phù Cát Uy cười cười nói.
Ba năm trước Hoàng Thượng cùng nhi tử ra chiến trường, nhân tài không thể góp mặt nên không thể dành chiến thắng.
Năm nay lại xuất hiện thêm mấy nhân tài.
Ông không tin Sở Quốc sẽ lại thua.
“Hừ.
Đó là điều tất nhiên.” Thái Thú Hạ Lâm Bình hừ lạnh.
Nói lời dư thừa như thế để làm gì!
“Còn phải xem Nguyệt Quốc ta có thể buông xuống được hay không đã.
Nói miệng thì ai chẳng nói được.” Xứ thần Nguyệt Quốc lạnh nhạt nói.
Muốn thắng Nguyệt Quốc không phải cứ nói miệng là được.
Mọi người phía dưới hăng say bàn tán về Đại lễ Mộc Châu.
Thì ở trên kia trong đám cung phi cũng đang ngấm ngầm mưu mưu kế kế hãm hại lẫn nhau.
A Hoa nháy mắt ra hiệu với Hạ Quan Vũ một cái, nhận được cái gật đầu của nàng ta thì liền thúi lui ra ngoài.
Hạ Quan Vũ ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ ở bàn trên kia.
Chỗ đó vốn là của nàng, Phù Thiên Băng vốn không đủ tư cách để ngồi vào chỗ này.
Càng không có tư cách ngồi chung một chỗ với Hoàng Thượng.
Cấp bậc Chiêu Nghi là cấp bậc thấp bé đến cỡ nào! Quý Phi như nàng thậm chí còn không để nàng ta vào mắt.
Chỉ dựa vào chút dung nhan đã muốn tranh đấu với nàng rồi sao!!
Đi qua một khắc A Hoa đã trở lại.
Vẻ mặt âm hiểm khẽ mỉm cười.
Hạ Quan Vũ thấy A Hoa gật đầu liền biết kế hoạch đang rất ổn thoả.
Nàng thư thái nhấc lên chén trà đưa lên miệng, ánh mắt tàn độc chét chốc nhìn thân ảnh bạch y phía trước.
Phù Thiên Băng, ngày chết của ngươi đã đến..
Quả nhiên, Hạ Quan Vũ vừa nghĩ bên tai đã xuất hiện vài tiếng vo ve…
Là tiếng ong vỗ cánh!!
Phù Thiên Băng tai cũng thuộc dạng thính, vừa nghe thấy tiếng vo ve nàng cũng có phần lo lắng.
Quay sang vẫn thấy Sở Giả Thần đang say sưa nói chuyện với mọi người bên dưới nên nàng có chút khẩn trương.
Nghe tiếng này có vẻ cũng chỉ có vài con, mọi người ngồi dưới cách khá xa, chung quy sẽ không nguy hiểm.
Nhưng chỗ nàng ngồi thì lại khác.
Bất quá, nàng không lo cho ai, chỉ lo cho Sở Giả Thần.
“Hoàng thượng, có vẻ như chuyện không hay sắp xảy ra.” Phù Thiên Băng nhỏ giọng cảnh báo trước cho hắn biết.
“Ta biết.
Nhưng ong chỉ thích người ăn mặc lộng lẫy, và hương thơm đặc biệt.” Hắn nhẹ bâng nói.
Như thể đang nói về chuyện “rượu hôm nay không tồi” vậy.
Quả thật nhìn tư thái đường hoàng của hắn khiến Phù Thiên Băng có chút…!không bình thường.
“Quý Phi nương nương cẩn thận, cẩn thận.” A Hoa đứng bên cạnh Hạ Quan Vũ hốt hoảng vừa la hét vừa dùng tay vẫy vẫy hai ba con ong đang vây quanh nàng ta.
Nhưng tại sao đám ong này lại bay đến chỗ Hạ Quan Vũ và A Hoa mà Phù Thiên Băng vẫn ngồi yên ở đó không việc gì xảy ra!
A Hoa nhíu chặt hàng mày nhìn hai ba con ong đang bay lượn trên đầu ả và Hạ Quan Vũ.
Rõ ràng ả đã bỏ túi thơm vào áo của Phù Thiên Băng, làm sao lại thành như thế này?
Phù Thiên Băng đứng bên cạnh thấy Hạ Quan Vũ chật vật, mấy phi tử khác đều sợ hãi lui về phía Sở Giả Thần, cũng nhân cơ hội này kéo áo níu tay hắn tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, đôi mắt long lanh nước ngước nhìn hắn cầu mong chở che.
Nàng chán ghét ra mặt.
Thở dài vài hơi rồi ném ngâm châm đâm chết hai con ong to lớn.
Còn một con cư nhiên lại không biết bay đi đâu!!
Lúc Phù Thiên Băng quay đi định ngồi lại vào chỗ A Hoa không biết từ đâu chạy đến, tay cầm một chiếc lọ sứ nhỏ, tất nhiên là muốn hất thứ gì đó lên người Phù Thiên Băng.
Bất quá, người tính không bằng trời tính.
Nàng ta dù có cố gắng đến cỡ nào cũng không thể làm gì được Phù Thiên Băng.
Nàng ta chưa kịp đưa lọ sứ đến gần Phù Thiên Băng đã bị Sở Giả Thần đạp cho một cước bay xa mười thước.
Bình sứ trong tay cũng bị bể cắt đứt tay nàng ta chảy máu.
Sự việc này xảy ra ả còn chưa hồi thần thì con ong trong bình sứ liền bay ra chích nàng ta một cái thật mãnh liệt.
Quả nhiên gậy ông đập lưng ông.
Muốn hại người thành ra lại hại chính bản thân mình.
Trong lúc hỗn loạn nàng ta đã lấy ra bình sứ có chứa hương thơm thu hút được một con ong rồi đợi thời cơ ra tay với Phù Thiên Băng.
Chỉ là, tự mình chuốc lấy hậu quả.
Thật ra, có một nô tài trung thành như nàng ta thật là rất tốt.
Nàng ta biết chắc mình sẽ chết nên đáng nước cờ cuối cùng bằng mạng sống này.
Hạ Quan Vũ đứng bên cạnh vẫn vẻ ngây ngốc nhìn chằm chằm A Hoa.
Chung quy cũng đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Quan Vũ liếc mắt nhìn sang Phù Thiên Băng.
Tại sao, tại sao kế hoạch tốt như vậy lại thất bại!! Ả ta tại sao lại không hề hứng gì! Ngược lại chính là mạng của A Hoa?
“Người đâu, đi điều tra tại sao lại xảy ra việc này.” Sở Giả Thần nghiêm mặt.
Hắn đương nhiên biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng vẫn phải để bá quan đại thần cùng xứ thần các nước biết.
Bất quá, chuyện hắn biết và chuyện công khai ra ngoài cũng có một chút khác nhau.
“Tuân lệnh.” Thị vệ bên cạnh đi lên kiểm tra.
Trong lúc điều tra xung quanh thì giọng nói đầy uy lực của Sở Giả Thần lại vang lên: “Lục soát trên người A Hoa.”
“Tuân lệnh.” Thị vệ cẩn thận hành sự.
Chỉ có trời mới biết bây giờ bọn họ run rẫy sợ hãi đến mức nào.
Chỉ là cố gắng đè nén.
Bọn họ là nam nhân, đương nhiên không thể tuỳ tiện lục soát, nên đội trưởng của đám thị vệ kia liền tuỳ tiện chỉ một cung nữ bên cạnh dò xét.