Đọc truyện Chấp Niệm Tam Sinh – Chương 101: Kết Phần 1
“Nhiếp Huyền, Nhiếp Huyền!!!” Phù Thiên Băng gọi lớn.
Từ ngoài cửa sổ một bóng dáng to cao nhanh chóng bay vào quỳ dưới chân nàng: “Chiêu Nghi có gì dặn dò?” Từ ngày có nàng vào cung Sở Giả Thần vẫn luôn để hắn theo sát bảo vệ nàng.
Lỡ may có người xấu hãm hại còn có hắn nhanh tay lẹ mắt.
“Ta nói ngươi đừng quỳ nữa mà.
Sao cứ thích quỳ vậy?” Phù Thiên Băng không vui nói.
Dặn hoài mà cứ cứng đầu không nghe.
Nhiếp Huyền thấy giọng điệu Phù Thiên Băng có phần tức giận liền đứng dậy thẳng tắp đợi nghe lệnh.
Phù Thiên Băng thấy thế cũng thở dài: “Ngươi đi bắt cho ta một vài con chuột.
Cung nữ sợ chuột nên phải để chỗ nào kín đáo chút nha.”
“Dạ, tuân lệnh Chiêu Nghi.” Nhiếp Huyền nói xong liền bay vọt ra cửa sổ đi ngay.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Sở Giả Thần lại lén lén lút lút qua nghỉ ngơi chỗ nàng.
Phù Thiên Băng nhiều lúc đa nghi, nghĩ không biết hắn có phải là chủ cái hoàng cung này không mà sao cứ như ma quỷ đi đi lại lại sợ bị phát hiện như vậy!!!
“Tướng công à.” Phù Thiên Băng thân mặc bộ đầm hai dây bằng lụa màu trắng khá mỏng, bên trong là nội y ở thời hiện đại nàng bảo cung nữ may vá cho.
Nhìn thế nào cũng rất hại mắt.
Nhưng chung quy không hại mắt nàng nên nàng cư nhiên cũng nghĩ sẽ không hại mắt hắn.
Cứ ung dung tự tại lượn qua lượn lại xung quanh cái bàn để đầy những vật nghiệm của nàng.
Cư nhiên, cũng lượn tới lượn lui trước mặt Sở Giả Thần.
Sở Giả Thần nheo mắt ngắm nhìn nữ tử nào đó, trong lòng lại xuất hiện cả tá suy nghĩ.
Có khi nào nàng vô tình để nam nhân nào thấy tình cảnh lúc này không!! Tại sao lúc nào ở một mình nàng cũng ăn mặc thế này!! Làm tâm can hắn không thể kìm chế..
Thấy Sở Giả Thần không đáp lại Phù Thiên Băng liền quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn cứ chăm chăm nhìn nàng.
Bất giác nàng cũng cúi đầu nhìn lại bản thân nhưng thấy rất bình thường: “Tướng công, phu quân làm sao vậy!! Nhìn ta mãi như vậy làm gì?”
“Sao tối nào nàng cũng mặc mấy bộ trang phục kì lạ này vậy?” Hắn hỏi nhưng thanh âm lại vô cùng kì lạ.
Nàng biết nàng đang mang thai, hắn không thể làm gì nàng nên cố tình khiêu khích sao!! Hắn cũng nhịn cả bốn tháng nay không đụng vào nữ nhân, quả thật rất khó chịu.
Thân thể hiện tại vô cùng khô khốc, muốn nàng một chút.
“Ở nhà tối nào đi ngủ ta cũng đều mặc thế này, làm sao thế?” Nàng vô tư trả lời.
“Băng Nhi!!” Sở Giả Thần đi tới ôm lấy cái eo mảnh khảnh của nàng, đầu hắn vùi sâu gáy nàng, tham lam hít lấy tất cả mùi hương dịu nhẹ thanh mát trên người nàng.
Gần nàng bao nhiêu hắn cũng không thấy đủ: “Hôm nay, có thể không!!!” Hắn nỉ non, giọng điệu khàn khàn phát ra đầy mị lực.
Phù Thiên Băng không hiểu hắn đang nói đến chuyện gì liền quay người lại, hai tay nâng mặt hắn lên đối diện mặt nàng: “Được cái gì!!” Đối diện cận kề thế này sao thấy hắn lại càng soái như vậy! Gương mặt hơi đỏ, trong mắt lờ mờ sự thèm khát.
Nhìn hắn thế này khiến nàng có chút ngượng, mặt cũng thoáng đỏ.
Sở Giả Thần không đáp, nhìn nàng ở khoảng cách gần khiến hắn càng không thể kiềm chế.
Cúi đầu mút lấy đôi môi anh đào màu son kia.
Bao nhiêu thèm muốn suốt mấy tháng qua hắn phát hết trong một lần.
Hắn tham lam hôn nàng, hút hết mật ngọt đến lúc nàng gần như nghẹt thở hắn mới luyến tiếc buông tha.
“Ưm..
nếu như, nếu như nhẹ nhàng thì sẽ không ảnh hưởng đến con..” Phù Thiên Băng khuôn mặt đỏ bừng mấp máy.
Thấy hắn như vậy thật ra cũng không nỡ.
Dù sao cũng không thể nhịn suốt mười tháng mang thai mà.
Sở Giả Thần khuôn mặt bỗng chốc vui vẻ nở nụ cười rạng ngời.
Không nói hai lời liền bế thốc Phù Thiên Băng lên đi thẳng hướng giường nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Bốn tháng nhịn hôm nay mới được thoả mãn, nhưng vì nàng đang mang thai nên hắn hết sức nhẹ nhàng, bởi vì nhẹ nhàng nên phải đến lần thứ năm hắn mới chịu ngưng.
Phù Thiên Băng thầm chửi hắn.
Sức trâu bò không biết có bằng hắn không! Cả ngày bận bịu, chiều luyện công, đến tối vẫn còn sức đến như vậy!! Khiến nàng đến rời giường cũng không thể rời nổi.
———-
Hai hôm nay không hiểu sao Sở Giả Thần lại không đến chỗ nàng như mọi khi.
Hỏi Nhiếp Huyền thì hắn báo cả ngày Hoàng Thượng sau khi hạ triều liền quay lại thư phòng phê tấu chương, đến đêm lại xuất cung.
Còn về việc xuất cung để làm gì thì Nhiếp Huyền lại không biết.
Phù Thiên Băng trầm ngâm.
Có khi nào hắn ra ngoài tìm chỗ phát tiết không!! Nàng mà biết hắn dám đi ra ngoài “kiếm mối” mới thì nàng nhất quyết rời bỏ hắn không nói hai lời.
Đến xế chiều, A Bích vẻ mặt buồn rầu đi đến.
Phù Thiên Băng đang ở ngoài sân chơi đùa thấy nàng liền gọi lại hỏi: “A Bích, em làm sao vậy?”
“Tiểu thư.” A Bích não nề gọi.
“Làm sao?”
“Em nghe nói Hoàng Thượng đã sủng ái nữ nhân bên ngoài cung rồi.” Càng nói A Bích càng buồn rầu: “Hèn gì mấy tháng nay Hoàng Thượng không thèm ghé vào đây, cũng không qua bất cứ cung nào.
Hoá ra là đã mến mộ nữ nhân khác rồi.” Tiểu thư thật đáng thương mà, trong người đang mang thai, thế mà lại chịu cảnh bị bỏ rơi như vậy.
Thật ra mỗi lần Sở Giả Thần ghé qua A Bích đều đã ngủ say nên không hề biết hắn đến.
Bởi vì hắn đến rất muộn.
“A Bích, em nghe ai nói vậy?” Phù Thiên Băng có chút nhăn mặt hỏi.
Hắn quả thật là yêu thương người khác rồi sao!!
“Là công công đi bên cạnh hoàng thượng nói.
Hắn còn nói hôm nay hoàng thượng sẽ lại đến đó.” A Bích nói đến đây thì liền kích động: “Tiểu thư, hay là tiểu thư cũng đi xem một chút nữ nhân kia có gì nổi bật để hoàng thượng phải ái mộ đi.
Công công đó nói hoàng thượng đi ra căn nhà nhỏ ở hồ Xuân Nam ngoại thành.”
“Thật sao?” Phù Thiên Băng nhướng mày: “Vậy thì tối nay em với ta sẽ qua đó xem thử một chút rồi về.” Đi xác nhận nếu đúng vậy thì nàng lập tức rời khỏi hắn.
Không phải đi đánh ghen, mà là đi xác nhận.
Trong lòng rõ ràng rất khó chịu, rất muốn khóc nhưng ngoài mặt nàng vẫn luôn trấn an bản thân không được để lộ cảm xúc.
Đêm đến hai chủ tớ Phù Thiên Băng lặng lẽ rời khỏi cung, đi xe ngựa thẳng đến Hồ Xuân Nam.
Khung cảnh buổi đêm thật tĩnh mịch, có chút khiến người ta sợ hãi: “A Bích, hay chúng ta về đi..” Phù Thiên Băng đột nhiên sợ hãi.
Không phải vì đêm vắng lặng mà sợ.
Mà sợ sẽ nhìn thấy hắn âu yếm người con gái khác.
Sợ điều A Bích nói là sự thật, càng sợ phải xa hắn.
Bất giác muốn quay về, thà rằng không biết, còn hơn là…
“Tiểu thư sắp đến rồi.”
Từ xa Phù Thiên Băng đã nhìn thấy căn nhà nhỏ đó, ngay trên hồ nước, có trồng hoa sen bao quanh căn nhà.
Còn có, còn có đèn lồng đỏ được thắp khắp căn nhà.
Cây cầu đi đến cũng được rãi dãi lụa đỏ, treo thêm mấy cái đèn lồng đỏ.
Đi đến càng gần càng thấy áp lực.
Căn nhà cứ như được tân trang cho buổi thành thân vậy.
Xe ngựa dừng lại, Phù Thiên Băng lặng lẽ tiến chậm chậm vào bên trong.
Đứng trên cây cầu nhìn vào chỉ thấy bóng lưng của một nam tử cao to cường tráng, thân mặc hỷ phục, hai tay chấp sau lưng.
Người đó bỗng nhiên quay người nhìn đối diện nàng.
Tim như ngừng đập, đôi mắt ngạc nhiên.
Phù Thiên Băng đơ người nhìn chằm chằm Sở Giả Thần đang ở bên trong ngôi nhà.
Hắn mỉm cười dịu dàng đi đến trước mặt nàng, cầm lấy hai tay nàng, đặt lên đó một nụ hôn: “Nương tử, hôm nay là ngày thành thân của chúng ta..”
Phù Thiên Băng ngẩn người.
Nước mắt nóng hổi chợt rơi trên khuôn mặt thiên tiên, giọt nước mắt như hạt trân chân rơi xuống gò má tinh xảo, đôi mi thật dài cong vút lây động trong gió bỗng chớp chớp: “Phu quân, tướng công..
chàng!!” Bao nhiêu lời muốn nói bỗng dưng bị nghẹn lại trong họng.
Giờ phút này nàng thật hạnh phúc và vui vẻ biết bao nhiêu.
Chỉ một câu nói đùa của nàng mà hắn đã chuẩn bị như vậy sao! Thế mà nàng lại không biết, nghi ngờ hắn lăng nhăng bên ngoài.
Nàng thật đáng trách mà.
Sở Giả Thần cười dịu dàng, ánh mắt sủng nịnh nhìn nữ tử trước mắt, hắn lau đi hàng nước mắt quá sức chói mắt kia: “Nương tử, đừng khóc.
Hôm nay là ngày vui của chúng ta.
Lát nữa, còn phải động phòng.” Mặt hắn từ khi gặp lại nàng không biết đã dày lên bao nhiêu rồi.
Nhưng vì nàng có dày hơn nữa cũng chẳng sao.
“Động phòng gì chứ.
Bầu bốn tháng mới chịu cưới ta.
Giờ còn đòi động phòng.” Phù Thiên Băng thút thít: “Ta đánh chết chàng.” Nói xong liền giơ nắm đấm lên doạ.
Thấy nàng như vậy Sở Giả Thần bỗng chốc vui vẻ hẳn.
Hắn ôm lấy nàng đi vào bên trong.
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Phu thê giao bái……