Chấp Niệm - Dạ Mạn

Chương 81: Ngoại truyện 8


Bạn đang đọc Chấp Niệm – Dạ Mạn – Chương 81: Ngoại truyện 8

Để có thể vào được trường chuyên về mỹ thuật tạo hình mà nói, từ bé đã phải đầu tư rất nhiều mới có khả năng. Mà đối với Phương Hủ Hủ cũng vậy, cô đã phải bỏ ra rất nhiều. Nhưng bù lại, công sức bỏ ra của cô cũng được đền đáp.

Vào mùa hè năm đó, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cô đi dạy thêm gần ba tháng cũng được hơn 8000 tệ. Cầm số tiền, vào cuối tuần thứ hai của tháng chín, cô một mình đi đến thành phố D.

Phương Hủ Hủ trong một thị trấn nhỏ thi được lên đại học cho nên cũng có chút danh tiếng. Không ít người gặp Phương Thiết Thụ đều hỏi một câu, “Ông nuôi con gái mình như thế nào hay vậy?”

Thế là Phương Thiết Thụ cũng bắt đầu khoác lác đắc chí. Con gái lớn cho ông không ít mặt mũi, nên trong lúc tâm tình tốt, ông nhận lời ăn mừng cùng vài người trong trấn.

Bà Phương gọi điện thoại cho con gái bảo cô về nhà, “Cha con muốn tổ chức ăn mừng thi đỗ đại học.”

Lúc đó Phương Hủ Hủ đang ở trong phòng trọ chung, buổi tối thời tiết nóng nực lại ồn ào, buổi tối gần như là không được ngủ ngon, “Mẹ, con không về được. Mỗi ngày con đều có tiết, không thể xin nghỉ được.”

“Hủ Hủ, nếu cha con mà lên cơn tức giận, ông ấy như thế nào con cũng biết rồi đấy.”

“Vâng con biết rồi. Thôi con đi chuẩn bị cho ngày mai, hôm nào con lại gọi điện sau.” Cô cúp điện thoại rồi rơi vào trầm mặc. Cô cũng có thể tưởng tượng được cha của mình đang tức giận ra sao.

Quả nhiên, Phương Thiết Thụ thấy con gái mình không nghe lời, ở nhà bắt đầu nổi cáu, “Cánh cứng cáp rồi, ông đây nói cũng dám không nghe. Được rồi, có bản lĩnh thì về sau đừng xin dù chỉ là một cắc của tao.”

Bà Phương cũng trầm mặc một lát, “Có lẽ về sau con bé cũng thật sự không muốn xin tiền của ông đâu.”

Phương Thiết Thụ hừ một tiếng, không nói gì.

Trước khi trường đại học thông báo một ngày, cuối cùng Phương Hủ Hủ cũng về nhà. Phương Thiết Thụ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, không nói với nhau một lời. Mà cô cũng chỉ im lặng thu dọn đồ đạc của mình.

Cậu em út nhà họ Phương tò mò hỏi, “Chị, chị cất hết đồ mùa đông mang đi, chị không định về nhà nữa sao?”

“Ừ.” Phương Hủ Hủ trả lời, “Không trở lại nữa.”

Cậu bé ngồi xổm bên chân cô, “Chị, em biết chị khó chịu trong lòng, nhưng mà cũng không có cách nào cả. Cha mẹ cũng không có lựa chọn.” Thằng nhóc này cũng nghe lời cô, lại là cục cưng của ông Phương, cho nên cũng rất hòa nhã với cô.

Phương Hủ Hủ kéo hành lý của mình, đứng lên nhìn em mình, “Mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, cũng có một vài việc không thể thay đổi. Bởi vậy chị muốn tự tạo nên vận mệnh của chính mình.” Cô cười, nụ cười tỏa nắng như bông hoa hướng dương dưới vườn.

Ngày hôm sau, Phương Hủ Hủ rời đi mang theo một đống hành lý và một chiếc túi xách. Lúc ra đến cửa, Phương Thiết Thụ vẫn còn đang ngồi trong sân hút thuốc. Cô nhìn thoáng qua, cũng không biết đang nhìn gì, ánh mắt trống vắng.


Năm đó cô phải trở lại đây để tiếp tục học tiểu học, nay cũng đã có thể ra khỏi nơi này.

Trong lòng cô luôn cảm thấy áp lực, dù qua nhiều năm như vậy, cô vẫn không thấy thoải mái khi ở trong căn nhà này.

Ra khỏi nhà Phương, bánh xe vali tạo nên tiếng vang lộc cộc trên mặt đường, thanh âm nặng nề.

“Hủ Hủ, Hủ Hủ!” Bà Phương đuổi theo.

Phương Hủ Hủ dừng lại, “Mẹ, con tự đi được rồi, mẹ vào trong tiệm đi.”

Bà Phương lôi từ trong túi ra một cái sổ tiết kiệm, “Con cầm lấy đi.”

“Con không cần, con có tiền.” Phương Hủ Hủ đẩy ra, vẻ mặt kiên quyết.

“Cầm lấy. Tiền học phí một năm hơn một vạn. Còn cả tiền sinh hoạt nữa, con làm sao có đủ.” Trong lòng Bà Phương buồn bã lẫn yêu thương.

Phương Hủ Hủ nghiêm mặt, “Mẹ, con hỏi cô giáo rồi, đại học có hỗ trợ tài chính cho vay, hơn nữa trường cũng có học bổng, mà con cũng còn có thể dạy học sinh tiểu học vẽ tranh. Cho nên mẹ cầm lấy đi, cũng đến giờ rồi con đi đây.”

Bà Phương ngây người về đến nhà, vành mắt vẫn còn hơi hồng hồng.

Ông Phương ra vẻ không thèm quan tâm, nói, “Lại còn cho nó thêm tiền, cuối cùng kiểu gì chẳng vậy.”

Bà Phương cúi thấp đầu, “Không có.”

“Cái gì?”

“Hủ Hủ không nhận.”

Sắc mặt ông Phương cứng đờ, “Rồi để xem về sau nó làm được cái gì. Chỉ là một con nhóc thì sao có năng lực gì chứ.” Nói xong rồi cũng bước vào nhà.

Bà Phương cắn môi, nức nở nghẹn ngào ra tiếng.


Ngay từ những ngày đầu tiên, cuộc sống đại học của Phương Hủ Hủ đã vô cùng bận rộn. Làm xong thủ tục nhập học, bắt đầu tiến vào giai đoạn huấn luyện quân sự buồn chán dài lê thê cho đến tận cuối tháng 9.

Xong quân sự, da cô cũng đen đi một tông. Cô ở phòng kí túc xá bốn người, cả khối có tận 1500 người.

Bốn nữ sinh đến từ bốn nơi khác nhau. Vào ngày đầu tiên nhập học, cha mẹ của cả ba người kia đều bận rộn thay cho con gái mình. Còn riêng Phương Hủ Hủ đều một thân một mình, mang theo túi lớn túi nhỏ đựng chăn ga đến. Lúc đó, cả ký túc xá đều yên tĩnh, ánh mắt đều đặt trên người cô.

Cô cũng tự thấy vẻ ngoài của bản thân cũng không được đẹp cho lắm. Tóc tai lỏng lẻo, mặt lấm tấm mồ hôi. Đặt đồ xuống, các đốt ngón tay của cô cũng ê ẩm, “Mình ở phòng ký túc xá này, tên là Phương Hủ Hủ.”

Ngày đó, cô có thiện cảm với Cố Niệm cũng có nguyên nhân cả, bởi cô ấy là người đầu tiên tiếp lời cô, chân thành thẳng thắn.

“Mình là Cố Niệm.” Trong tay cô ấy cầm khăn lau, “Mình ở giường này.” Nói rồi cô ấy đưa khăn cho một chú đang ở giường bên trên, “Cha, cha giúp bạn ấy một tay được không?”

“Không cần đâu.”

“Không sao, ông ấy cũng đang tiện ở bên trên ấy.” Cô ấy lấy ra một tờ giấy, “Đây, cậu lau mồ hôi đi.”

Cả đời này Phương Hủ Hủ đều ghi nhớ hình ảnh năm đó, cô lẻ loi một mình đứng đó, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp nói chuyện với mình, líu ra líu ríu, thanh âm êm tai như tiếng chim sơn ca.

Sau kỳ huấn luyện quân sự, nhiều học sinh lục tục về nhà nghỉ lễ Quốc khánh, chỉ còn lại một mình Phương Hủ Hủ trong phòng. Cô đã liên hệ với một thầy giáo môn mỹ thuật, một ngày dạy thêm khoảng bốn tiết, được 150 đồng.

Bảy ngày nay, cô chỉ đi qua đi lại ba nơi, ký túc xá, căng tin và lớp dạy thêm. Khi buổi đêm buông xuống, đêm dài tĩnh lặng, cô mới thấy cô đơn biết bao.

Khi đó, cô thậm chí còn mở tin tức phát thanh trên điện thoại cả một đêm, sáng hôm sau cạn sạch pin. Như vậy sẽ không sợ cô đơn nữa.

Ngày Quốc khánh thứ bảy, cô chỉ có một tiết lúc xế chiều. Xong tiết cô liền đi về.

Đến cửa hàng văn phòng phẩm gần trường, cô đi xuống mua màu và bút vẽ. Rồi cầm mọi thứ đi vào tiệm sách bên cạnh. Khoảng bốn giờ chiều, ánh mặt trời chiếu xuống trước của, căn phòng sáng chói. Trong tiệm sách có vài nhóm học sinh. Cô đi vào, đưa mắt tìm sách.

Sách về mỹ thuật ở đây không có nhiều lắm, nên mãi cô mới tìm thấy một quyển. Ngay lúc cô vươn tay định lấy, đã có một bàn tay khác đi trước một bước cầm đi.

Phương Hủ Hủ theo cánh tay của người đó nhìn lên mặt. Đó là một người con trai, khí chất tao nhã, đến từng móng tay cũng được sửa sang sạch sẽ.


Ánh mắt cô nhanh chóng rơi vào quyển sách trên tay anh ta, ‘Tranh sơn thủy Trung Quốc toàn tập’. Hồi ở trường cấp ba cô đã cảm thấy hứng thú với tranh sơn thủy, vài lần chạy vào tiệm sách xem ké.

Quyển sách có giá là 380 đồng, đối với một học sinh như cô thật sự rất đắt. Nhưng mà cô thấy hiệu sách đề biển giảm 50%, mà cô cũng mới nhận được tiền dạy thêm.

Người con trai kia lật qua lật lại vài trang, trong lòng Phương Hủ Hủ âm thầm cầu trời khấn phật, “Để xuống đi, để xuống đi.”

Kết quả, anh ta lại quay người đi về phía quầy thu ngân, Phương Hủ Hủ giống như không khí, trơ mắt nhìn anh ta trả tiền.

Cô cũng không biết làm sao mà lại đi theo anh ta vài bước.

Đằng sau đột nhiên truyền đến một giọng nói, “Này, sao cầm sách lại không trả tiền? Nữ sinh mặc áo đồng phục kia.”

Lúc này Phương Hủ Hủ mới bình tĩnh lại, cùng lúc đó người con trai kia quay đầu, ánh mắt hai người gặp nhau. Khuôn mặt cô nháy mắt trở nên đỏ ửng như quả cà chua, quay người nói với nhân viên kia, “Xin lỗi, tôi không để ý.” Rồi đưa sách tiếng Anh trong tay cho người ta, “Tôi quên mất.”

Nhân viên thu ngân là một dì trung niên, “Cô bé, đừng để bị cấp bốn cấp sáu hù sợ, cái gì đến rồi cũng sẽ đến.”

Phương Hủ Hủ gật đầu rồi vội vàng chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua người kia, cô nghĩ nghĩ rồi cuối cùng cũng vẫn dừng lại, “Sư huynh, sách này có thể bán lại cho tôi không?”

Anh ta có vẻ hơi sững sờ, đôi mắt trắng đen hiện lên vẻ khó hiểu.

Phương Hủ Hủ hơi cuống, cô lấy hết dũng khí hỏi, “Tôi đưa anh 200 đồng, anh bán lại cho tôi được không? Quyển này tôi đã định mua lâu rồi.”

“Khoa mỹ thuật à?”

Phương Hủ Hủ gật đầu, để chứng minh thân phận, cô còn lấy thẻ cơm của mình ra, “Tôi là học sinh khóa 20xx.”

“À, tân sinh viên.” Anh ta nói với vẻ ý tứ sâu xa, “Đã cùng một thế hệ, vậy sách này tặng cho cô.”

“Sao có thể thế được.” Phương Hủ Hủ cũng cảm thấy nam sinh này dễ gần hơn rất nhiều. Nhưng mà hai người không quen biết, sao có thể nhận đồ miễn phí của người ta được. Rồi cô lấy ra hai tờ tiền, đưa cho anh ta, vẻ mặt kiên quyết.

Người đó hơi cong khóe miệng, cũng không từ chối.

Phương Hủ Hủ mua được cuốn sách yêu thích, tâm tình cô lập tức tươi tỉnh như mới được tắm qua mưa xuân, sức sống bừng bừng. “Sư huynh, anh học năm mấy?” Theo cô quan sát thì có vẻ chưa tốt nghiệp.

“Tôi không rõ lắm.” Anh ta trả lời.

Phương Hủ Hủ nhăn mày, “Sư huynh, anh học bao nhiêu năm rồi?”


“Rất nhiều năm.” Ở nơi này học nghiên cứu đã lâu, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua rồi.

Phương Hủ Hủ thở dài một hơi, “Tiêu rồi.”

“Sao vậy?” Anh hỏi.

“Tôi cũng nghe nói rằng khoa mỹ thuật trường D quản vô cùng nghiêm ngặt, thầy cô cũng đáng sợ nữa. Hầu hết đã vào tuổi 50-60 nên yêu cầu rất nghiêm khắc, nhiều học sinh đã có thể tốt nghiệp nhưng cũng không tốt nghiệp nổi.” Cô chắc chắn là không hề muốn phải nộp thêm một năm tiền học phí chút nào. Nói vậy, cô cũng âm thầm cổ vũ bản thân phải cố gắng.

“Nghiêm khắc cũng là vì muốn tốt cho học sinh thôi.” Nhìn biểu cảm xuýt xoa của cô, anh bật cười, “Cô tên gì?”

“Phương Hủ Hủ.”

“Ngoại hình cũng rất sôi nổi. Ý nghĩa tên cũng trái ngược so với người vẽ tranh đấy.”

“Anh thì sao? Sư huynh tên gì?”

Anh mỉm cười, “Lương Cảnh Thâm.”

“Lương Cảnh Thâm.” Cô lẩm bẩm suy nghĩ.

“Sao?”

“Nghe hơi quen tai.”

Mí mắt anh hơi giật giật.

Phương Hủ Hủ chợt giật mình nghĩ ra, “Trước kia bên cạnh lớp em cũng có người tên là Cảnh Thâm.” Cô giảo hoạt cười cười, khi đó có nhiều người đặt biệt danh cho cậu ấy là bệnh tâm thần. Bây giờ ngẫm lại cũng hấy không hợp lý.

Nhiều tên dễ nghe thật.

Lương Cảnh Thâm thấy ánh mắt cô vui vẻ, theo trực giác của anh, đây chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Gần tới trường học, hai người chia tay nhau. Phương Hủ Hủ vẫy vẫy tay, ”Sư huynh, cảm ơn anh đã giúp tôi hoàn thành nguyện vọng của mình.” Cô cười.

Lương Cảnh Thâm gật đầu, quay người đi về phía lớp dạy học.

Phương Hủ Hủ nhìn tấm lưng của anh, cảm khái, nhất định không thể như anh ấy, tốt nghiệp sớm một chút là tốt nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.