Chấp Niệm Có Tận, Tình Vẫn Không Tận

Chương 22: Hôn nhau trên ban công


Đọc truyện Chấp Niệm Có Tận, Tình Vẫn Không Tận – Chương 22: Hôn nhau trên ban công

– Dì à, làm dì sợ rồi à, lẽ nào thật sự bị con nói trúng rồi, Đường tiểu thư có nhận qua tiền của dì à?

Tô Ngưng kinh ngạc nói.

Thẩm Ngọc Bích căng thẳng nuốt nước bọt, không lên tiếng phủ nhận.Tống Kỳ Đông nhìn Thẩm Ngọc Bích, con ngươi đen hơi trầm xuống, lập tức liền đem ánh mắt chuyển hướng sang người Đường Vân Linh.

Tuy rằng cô ta rất nỗ lực muốn mình bình tĩnh, nhưng khuôn mặt trắng xám, còn có ánh mắt thất kinh đã tiết lộ sự chột dạ của cô ta.

Nếu chưa từng làm chuyện như vậy, thì tại sao phải chột dạ?

Rầm một tiếng!

Tống Kỳ Đông đặt mạnh đôi đũa trong tay xuống, ánh mắt âm trầm của hắn nhìn chằm chằm vào Đường Vân Linh không tha. Năm đó bởi vì cha mẹ cùng gia đình tạo áp lực, hắn không thể không cùng Đường Vân Linh chia tay.

Vì chuyện này, hắn cảm thấy mình làm thua thiệt Đường Vân Linh một phần nào đó, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, ở trước mặt hắn Đường Vân Linh luôn biểu hiện thương tâm gần chết, sau lưng lại nhận tiền của Thẩm Ngọc Bích!

Bây giờ Tô Ngưng chỉ mới nói dăm ba câu đã lòi ra sự thật, trong lòng Tống Kỳ Đông bùng lên sóng to gió lớn.

Sắc mặt Tống Kỳ Đông ngày càng trầm trọng, đối mặt với bàn đầy thức ăn ngon, chỉ còn mỗi Tô Ngưng đang động đũa.

Cô không những đang ăn, hơn nữa còn ăn rất vui vẻ, gắp một khối sườn chua ngọt bỏ vào trong bát Tống Trí Viễn, ôn nhu nói:


– Trí Viễn, món ăn này thật ngon nha, anh cũng nếm thử xem!

Trong phòng ăn đang nổi bùng cơn bão lạnh lẽo, cô lại làm như không có cảm giác gì, tiếp tục cười khẽ.

Vào lúc này Tống Minh Tường giả vờ ho hai tiếng, lấy thân phận chủ gia đình uy nghiêm nói:

– Ăn cơm đi, có chuyện gì, chờ cơm nước xong lại nói.

Sau bữa cơm chiều, Tống Trí Viễn bị Tống Minh Tường gọi vào thư phòng, mà Tô Ngưng đứng ở trên ban công lầu hai, ánh mắt nặng nề nhìn dưới lầu.

– Kỳ Đông, em xin lỗi, em đã không nói cho anh biết chuyện này. Nhưng lúc đó nhận lấy số tiền kia, em cũng là bất đắc dĩ. Anh biết em muốn đi du học nước ngoài,nhưng cha mẹ em mất sớm, lại không có điều kiện kinh tế. Em lại cùng anh chia tay, em không muốn ở lại nơi làm em thương tâm này.

Đường Vân Linh đuổi theo sau Tống Kỳ Đông, cô ta không ngừng giải thích.

Tống Kỳ Đông đi phía trước, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn, không thèm quay đầu liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái.

Đến bên cạnh xe, hắn mở cửa, trầm giọng nói:

– Lên xe, tài xế sẽ đưa em về.

– Kỳ Đông, em biết sai rồi, em không nên nhận lấy khoản tiền kia. Nhưng mà em đối với anh là thật, em yêu anh, tình yêu này chưa bao giờ thay đổi.

Đường Vân Linh cầm lấy ống tay áo của Tống Kỳ Đông, khổ sở khẩn cầu, trong hốc mắt thấm dần nước mắt.

Tống Kỳ Đông đưa cánh tay đặt lên vai Đường Vân Linh.

– Vân Linh, em về trước đi, hai chúng ta cần yên tĩnh một chút, chuyện ngày hôm nay anh cũng cần suy nghĩ một chút.

Nói xong, hắn đè lên vai Đường Vân Linh, đẩy cô ta ngồi vào xe.

– Kỳ Đông…

Đường Vân Linh còn muốn giải thích gì đó, nhưng trả lời cô ta là tiếng dùng sức đóng cửa của Tống Kỳ Đông, xe lập tức đi xa.

Tô Ngưng nhìn cuộc cãi vã giữa Đường Vân Linh và Tống Kỳ Đông từ đầu đến cuối, coi như nghe không rõ bọn họ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt cũng đoán được rồi.

Cô nhếch môi, nở nụ cười yếu ớt, thật không nghĩ tới, cô mới xuất hiện ngày thứ nhất, lại có thể nhìn thấy một màn lớn nhanh như vậy.


– Em ở đây nhìn cái gì mà cười vui vẻ vậy?

Tống Trí Viễn mở miệng hỏi.

Tô Ngưng sợ hết hồn, đôi vai run rẩy, thở ra một hơi liền nói:

– Anh khi nào thì về rồi, bước vào sao không có tiếng động nào vậy?

Tống Trí Viễn dịu dàng khẽ vuốt sau lưng cô, cười nói:

– Không phải anh bước đi không có tiếng, là tại em nhìn quá chuyên tâm thôi.

Theo tầm mắt Tô Ngưng nhìn xuống, hắn nhìn thấy Tống Kỳ Đông ở dưới lầu, nụ cười yếu ớt nhàn nhạt liền lụi tắt.

– Nhìn thấy bọn họ cãi nhau, em hài lòng như vậy sao?

Hắn trầm thấp hỏi.

– Đương nhiên.

Tô Ngưng không chút do dự đáp, đáy mắt lóe ra tia lửa:

– Em nhận hết thống khổ dằn vặt, nguyên nhân em cố gắng sống sót đến tận bây giờ, là vì em hận hắn! Em trở về đây, chính là để báo thù hắn! Thay chính mình báo thù, cũng thay ba em báo thù!

– Tiểu Du à…

Tống Kỳ Đông kêu lên một tiếng bất đắc dĩ, khẽ gọi tên thật của cô.


Tô Ngưng trước mắt hắn chính là Tô Du, ba năm trước rơi xuống biển, suýt chút nữa đã thiệt mạng.

Đối với hình dáng bên ngoài, cô đã bị huỷ nửa bên mặt, vừa bắt đầu bởi vì trong bụng có đứa bé, nên không tiện làm phẫu thuật lắm.Nhưng sau đó, Tống Trí Viễn đã tìm đến bác sĩ chỉnh hình xuất sắc nhất, bỏ ra hai năm, mới đem Tô Du biến thành hình dạng bây giờ và trở thành Tô Ngưng.

Tô Du trọng sinh trên người Tô Ngưng, và cũng đồng thời kích động sự thù hận của cô.

Nhưng… sau lưng là hận, không phải là yêu sao?

Tống Trí Viễn muốn hỏi cô, đến bây giờ, cô có còn yêu Tống Kỳ Đông không?

Nhưng điều muốn nói vừa tới miệng, Tô Du đột nhiên nâng má hắn lên, nhón mũi chân dán môi mình lên đôi môi Tống Trí Viễn.

Tô Ngưng hôn, đuôi mắt vẫn nhìn dưới lầu.

Rõ ràng Tống Kỳ Đông đưa lưng về phía bọn họ, không biết từ lúc nào đã quay người, cằm khẽ nâng, hắn nhìn lên lầu hai, chỗ Tô Ngưng đang đứng ở ban công.

Tống Trí Viễn cũng rất nhanh phát hiện điểm ấy, trong ngực bởi vì nụ hôn này mà rung động đột nhiên ngừng lại, thế nhưng cánh tay nhẹ nhàng, đem Tô Ngưng kéo vào trong lồng ngực.

Thân thể Tô Ngưng cứng đờ, muốn đẩy Tống Trí Viễn ra, lại nghe hắn khàn khàn nói:

– Tiểu Du, diễn kịch đương nhiên phải diễn cho thật, nếu không Kỳ Đông sẽ không tin đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.