Đọc truyện Chấp Chưởng Thần Quyền – Chương 370: Một cái tát vang dội
Bên dưới tầng ba thật im ắng, Một Thôn Hữu Cát chỉ nghe được tiếng tim đập của mình, không phát hiện chút động tĩnh nào khác, nhưng vị trí báo động rõ ràng là trong phòng hồ sơ này ah!
Hai tay cầm súng lục, đeo kính mắt hồng ngoại nhìn ban đêm, đem họng súng nhắm ngay cửa thang máy, vẻ mặt Mộc Thôn Hữu Cát thật cảnh giác, thậm chí hắn có thể nghe được nhịp tim của chính mình!
Thông đạo duy nhất của tầng ba chính là thang máy này, khi mỗi tầng đều vang lên thanh âm tiếng báo động của tầng ba, tất cả mọi người trong cơ quan tình báo đều khẩn trương, mà Mộc Thôn Hữu Cát là kẻ xui xẻo bị người đẩy đi ra tìm hiểu nguyên nhân.
Hắn phải đi xuống tầng ba xem xét tình huống, xác nhận nguyên nhân báo động, nếu hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, máy thông tấn mang theo bên mình hắn sẽ đem toàn bộ động tĩnh tầng ba truyền lên trên, mà người ở trên sẽ lập tức chặt đứt nguồn điện thang máy, nói cách khác hắn tùy thời sẽ biến thành quân cờ bị ném bỏ.
Cho nên vào lúc này hắn trừ bỏ cầu nguyện báo động kia chỉ là hiểu lầm, chỉ có thể buộc chặt thần kinh thật cẩn thận bước ra cửa thang máy…
Diện tích phòng hồ sơ tầng ba thật lớn, khoảng chừng gần 900m2, bên trong được phân chia thật nhiều phòng nhỏ, dùng chứa đựng các loại hồ sơ tư liệu, Diệp Dương Thành đứng cách cửa thang máy chưa đầy hai thước, nhìn vẻ mặt Mộc Thôn Hữu Cát thật cảnh giác đi ra cửa thang máy.
– Có nên hủy diệt nơi này hay không đây?
Diệp Dương Thành đang do dự vấn đề này.
Rất rõ ràng phòng hồ sơ tầng ba hẳn là đủ loại tư liệu của cơ quan tình báo, bên trong thậm chí có văn kiện tư liệu tuyệt mật, nếu hủy diệt nơi này, tạo thành ảnh hưởng cho cơ quan tình báo thậm chí chẳng khác gì một hồi động đất!
Nhưng nếu Diệp Dương Thành lựa chọn hủy diệt nơi này, sẽ khiến đặc công từ trên đi xuống chú ý, hoặc là nói giết chết đặc công kia, lấy đi thân phận của hắn, sau khi hủy diệt phòng hồ sơ sẽ thông qua thang máy rời khỏi tầng ngầm sâu hơn hai mươi mấy thước nơi đây?
Sau mười mấy giây thời gian, Diệp Dương Thành quyết đoán bỏ qua ý tưởng mê người này, nhấc chân đi về phía Mộc Thôn Hữu Cát…
Nơi này có trang bị hệ thống phòng cháy, nếu hắn muốn phá hỏng nơi này mà không bị người khác phát hiện, trừ phi thật sự có thần tiên ở trên mặt đất giúp hắn yểm trợ, nếu không căn bản là không thể nào!
Tuy rằng hủy diệt nơi này có lực hấp dẫn rất lớn đối với hắn, nhưng hắn càng thêm hiểu được lợi hại bên trong, có đôi khi chính là bất đắc dĩ như thế!
Mộc Thôn Hữu Cát bị Diệp Dương Thành dễ dàng dùng Tiêu Trừ thuật xóa bỏ trí nhớ, ngay sau đó liền hôn mê, Diệp Dương Thành nhanh chóng đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất.
Tuy Diệp Dương Thành chưa từng nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng hắn có thể nghĩ ra trên người đặc công này mang theo trang bị gì đó gây ra động tĩnh, cho nên hắn tận khả năng không phát ra chút âm thanh nào.
Lặng yên lột sạch đồ vật trên người đặc công kia, Diệp Dương Thành lấy ra một thái đao sắc bén, không chút do dự cắt cổ Mộc Thôn Hữu Cát!
Theo sau hắn sờ soạng tìm ra một vật nhỏ như tiền xu, giống như là máy nghe trộm.
– A…
Thanh âm tiếng thét chói tai thậm chí thay đổi cả khẩu âm từ trong máy nghe trộm truyền ra, ngay lập tức lại có tiếng súng thật dày đặc vang lên:
– Phanh phanh phanh…
– Tầng hầm có hai quái vật!
– Phanh phanh phanh…
Tiếng súng cùng tiếng hô to đồng thời vang lên.
– A…
Giống như bị kinh hách cực độ, thanh âm Mộc Thôn Hữu Cát khác hẳn với thanh âm ngày thường của hắn, nhưng lúc này không có ai đi chú ý điểm dị thường này, bởi vì sau một loạt tiếng súng, lại truyền ra thanh âm tiếng than dài sống sót sau tai nạn:
– Cũng may đã làm chướng ngại vật ngay cửa thang máy…cửa thang máy mở ra…
Những lời này chẳng khác nào nói cho người bên trên hắn đã đi vào thang máy, hơn nữa đang quay trở lại mặt đất.
Không ai đi cúp cầu dao điện thang máy, bởi vì biểu diễn của Diệp Dương Thành đã thành công gạt bỏ hoài nghi của mọi người, dưới tình huống nguy cấp này, căn bản không ai đi suy đoán Mộc Thôn Hữu Cát đúng là bản nhân sao?
Bọn hắn đang lo lắng chờ đợi, chờ Mộc Thôn Hữu Cát đem tình huống dưới tầng hầm quay trở lại mặt đất, sau đó đem hết thảy chuyện phát sinh bên dưới báo cáo lại cho họ hiểu rõ ràng!
Thông qua máy giám thị trong thang máy, mọi người đều nhìn thấy “Mộc Thôn Hữu Cát” đang không ngừng lau mồ hôi, bộ dáng vẫn còn sợ hãi.
Chứng kiến hành động của Diệp Dương Thành, mọi người khẩn trương, động tác của hắn chẳng phải muốn nói tình huống bên dưới tầng ba thật sự không xong sao?
Rất nhanh thang máy đã đi lên tới tầng một, đúng lúc này một gã nam tử đang nhìn chằm chằm màn hình thất thanh hô:
– Hắn không phải…
– Oanh long long…
Không đợi hắn kịp nói hết lời, cửa thang máy thậm chí còn chưa kịp mở ra, chỉ nghe một trận tiếng vang đinh tai nhức óc, cửa thang máy bị cứng rắn oanh mở!
Bụi đất tung bay, đám đặc công lưu thủ kinh ngạc thất thần, nhất là khi bọn hắn chứng kiến người đứng trong thang máy mặc ngân giáp ngân thương, làm bọn hắn thoáng chốc không cách nào tỉnh táo lại!
– Sưu…
Diệp Dương Thành không dự tính lưu lại nơi này quá lâu, thừa cơ hội đám đặc công đang thất thần, hắn cầm theo ngân thương dùng tốc độ siêu cấp hóa thành một đạo tàn ảnh, lướt qua khoảng cách năm mươi thước đến cửa lớn, thậm chí mọi người còn chưa kịp nháy mắt, thân hình hắn đã vô ảnh vô tung biến mất…
– Phanh…phanh…phanh…
Đầu của nhóm đặc công đứng hai bên thang máy lúc này chợt bay lên, máu tươi văng khắp nơi!
Từ đầu tới cuối chưa từng có người nào nhìn thấy rõ được khuôn mặt thật của Diệp Dương Thành! Mà bên cơ quan tình báo chẳng những tổn thất tám quan chức cao tầng, hơn nữa còn bị người dễ dàng thủ tiêu hơn bốn mươi đặc công tinh nhuệ ngay trong đại bản doanh!
Đây là một cái tát vang dội khiến chính phủ bản địa choáng váng, nhưng đây là loại chuyện xấu trong nhà, bởi vì có vài đặc công may mắn còn sống sót nói, hung thủ kia dùng Nhật ngữ đúng khẩu âm Đông Kinh, tuyệt đối không phải người Hoa Hạ! Tuy rằng hắn mặc trang phục rất giống trang phục truyền thống cổ đại của Hoa Hạ ngày trước…
Nhưng chính phủ bản địa thà rằng xem hung thủ kia chính là người của nước mình, cũng không muốn thừa nhận người kia là người Hoa Hạ, có thể một mình đi vào căn cứ quân sự, sau đó là cơ quan tình báo như chỗ không người!
Chẳng qua ý tưởng lừa mình dối người này cũng không thể liên tục trong thời gian quá dài.
Ngay sau cuộc thảm sát tại cơ quan tình báo ở Đông Kinh diễn ra chừng bảy giờ, ở tại Hạ Quan thị lại xảy ra một cuộc thảm sát khác.
Ba bến tàu tại Hạ Quan thị chỉ trong thời gian nửa giờ ngắn ngủi đã xảy ra mười lần nổ lớn kịch liệt, lực phá hoại chẳng những phá hủy ba bến tàu giá trị sáu ngàn bốn trăm triệu Yên, ngay tiếp theo số hàng hóa trị giá hơn bốn ngàn triệu Yên cũng hoàn toàn bị hủy hoại.
Hơn nữa bị trận nổ lớn làm ảnh hưởng, mấy trăm tàu hàng dừng trên bến tàu trực tiếp bị chìm đắm hơn tám mươi chiếc, những tàu hàng còn lại đều bị lan đến, hao tổn không ít.
Mười lần nổ lớn trực tiếp tạo thành tổn thất kinh tế lên tới một vạn năm ngàn triệu Yên, tương đương hai trăm tỷ nhân dân tệ.
– Đây là cuộc tập kích khủng bố nhằm vào chính phủ bản địa!
Vài tên nghị sĩ nội các lại bắt đầu tụ tập cùng nhau, bên trong có một nam tử hơn năm mươi, mập mạp hói đầu huy đôi tay, tức giận nói:
– Bên Hoa Hạ hẳn phải phụ trách chuyện này!
– Trên thực tế chúng ta không có bất cứ chứng cớ gì chứng minh ba chuyện này là do Hoa Hạ làm.
Một nghị sĩ khác vẻ mặt giận dữ, nhưng thật lý trí mở miệng nói:
– Thậm chí chúng ta cũng không biết mặt mũi của hung thủ như thế nào, là ai!
Bốn nghị sĩ còn lại đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhau trầm mặc…
– Tùng Bản quân, ông…
Nửa phút sau, một nghị sĩ chần chờ hỏi:
– Ông làm sao vậy?
– Làm sao cái gì?
Tùng Bản Kinh Thứ Lang kỳ quái nhìn hắn, cười nói:
– Tôi rất khỏe ah.
– …
Bốn nghị sĩ chợt trầm mặc xuống.
Nếu như bọn họ còn nhớ rõ, đêm qua sau khi tin tức căn cứ hải quân Ưng Kiêu bị tập kích hủy diệt, Tùng Bản Kinh Thứ Lang đã cực lực chủ trương nói đây là Hoa Hạ khủng bố, thậm chí ngay tại đêm qua, hắn còn rầm rĩ khoa trương nói không tiếc hết thảy đại giới bức bách Hoa Hạ giao ra hung thủ, nếu không phải phái binh tấn công đại lục.
Vì sao chỉ mới qua một buổi tối, hắn đã xảy ra biến hóa kinh người như thế? Thậm chí…từ một phần tử phái cực hữu chuyển biến, càng làm cho người kinh ngạc chính là, trong ngôn ngữ còn có vẻ giải vây cho Hoa Hạ!
Bốn nghị sĩ nhìn nhau trầm mặc, sau đó yên lặng rời đi.
Hơn mười phút sau trong hội nghị nội các, càng làm cho người ta cảm thấy khó hiểu, những nghị sĩ vốn luôn kêu gào phải trả thù Hoa Hạ, hơn phân nửa đều thay đổi thái độ, thay vì muốn dùng vũ lực, hiện tại biến thành đàm phán, thậm chí còn có người đề nghị không làm phiền chính phủ Hoa Hạ…
Không ai biết, những quan chức này từng bị Sơn Khi Tường Tử mê hoặc, sau khi nàng tử vong liền lộ ra tác dụng phụ, hiện tại bọn hắn lại hoàn toàn hành động ngược lại với hành động lúc ban đầu họ đã làm.
Chỉ cần thời gian càng lâu hơn nữa, họ sẽ biến thành thần kinh thất thường, hoàn toàn nổi điên, thậm chí là có người muốn tự sát.
– Thành công giữ gìn ích lợi thần quốc, tiêu trừ nguy cơ, cứu vớt thần dân thoát khỏi chiến tranh, đạt được công đức huyền điểm +4000000, thần nguyên + 10000.
– Trừng giới, gạt bỏ 137 ác nhân, đạt được công đức huyền điểm +28400…
– Ngộ sát, ngộ thương vượt qua trừng giới cực hạn 1038 người, khấu trừ công đức huyền điểm -35850…
Lúc này Diệp Dương Thành đã rời khỏi Hạ Quan thị, liền nghe được Cửu Tiêu Thần Cách nêu lên.
Đối với việc bị khấu trừ công đức huyền điểm vì ngộ sát người vô tội, hắn chỉ đành chịu phận bất hạnh.
Lúc ấy trên bến tàu nhiều người hỗn tạp, hắn lại có thể phân biệt được ai tốt ai xấu đây?
Nghĩ đến đây hắn chỉ khẽ thở dài, lập tức điều tra tư liệu của mình, bỗng nhiên sợ ngây người.
Hiện tại hắn có được 7965322 công đức huyền điểm…
– Còn thiếu chưa đầy bốn vạn.
Vốn định đi thưởng thức chút món ăn bản địa, sau đó quay về nước, lúc này hắn lại sờ cằm, lẩm bẩm:
– Nên tìm ai đây?
Hơn ba vạn công đức huyền điểm không nhiều không ít, nếu về nước chỉ cần rửa sạch một tổ chức tội ác lớn có thể dễ dàng đạt được.
Nhưng nếu có thể ở lại nơi này tìm đủ công đức huyền điểm, không phải tốt hơn?
– Đúng rồi, vì sao lại quên tên hỗn đản kia đi!
Vỗ trán một cái, Diệp Dương Thành tỉnh ngộ…