Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 324: Trấn thủ một phương (Hạ)


Đọc truyện Chấp Chưởng Thần Quyền – Chương 324: Trấn thủ một phương (Hạ)

– Sau khi nhậm chức ta trao quyèn cho nàng có thể xây dựng ảo cảnh tu di thẩm phán thiện ác, phân phối hai mươi con ong vàng cường hóa chung cực để xóa sổ kẻ tội ác tày trời. Ngoài ra cố gắng làm tốt chức vụ thư ký thị ủy đi.

Triệu Dung Dung nhận lấy máy thông tin Diệp Dương Thành đưa qua, nàng hiểu rõ khi nhận lấy cái máy này, lần sau bản thể gặp mặt hắn không biết là khi nào.

Triệu Dung Dung vẫn dứt khoát nhận máy thông tin:

– Tuân lệnh chủ nhân!

Triệu Dung Dung khom lưng nói:

– Dung Dung tuyệt đối sẽ không khiến chủ nhân thất vọng!

Triệu Dung Dung dứt lời, nàng biến mất.

Diệp Dương Thành giao máy thông tin thứ hai vào tay Tiểu Thương Ưu Tử:

– Ưu Tử, nàng cũng mang theo máy thông tin đi Đài Châu thị nhậm chứ, mục tiêu là thị trưởng Liễu Ân Hồng.

Diệp Dương Thành nghiêm túc nói:

– Sau khi nhậm chức ta cũn trao quyèn cho nàng có thể xây dựng ảo cảnh tu di thẩm phán thiện ác, phân phối hai mươi con ong vàng cường hóa chung cực để xóa sổ kẻ tội ác tày trời. Cố gắng làm tốt công việc.

Tiểu Thương Ưu Tử cung kính khom lưng:

– Tuân lệnh chủ nhân!

Tiểu Thương Ưu Tử nhận lấy máy thông tin, biến mất tại chỗ, đi hướng Đài Châu thị.

Dặn dò Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử xong, biểu tình Diệp Dương Thành giãn ra nhiều. Diệp Dương Thành nhìn hướng Trương Ngọc Thiến bám xác Lý Đan Hồng, Tống Lâm Lập bám xác Ngô Kiến Vinh, hắn bỗng nhớ đến Dương Đằng Phi.

Diệp Dương Thành đau lòng cơ mặt giật giật, ngoắc tay:

– Há miệng ra.

Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập sớm chuẩn bị tâm lý nghe lời há mồm phát ra tiếng a dài:


– A!

Vù vù vù vù vù!

Một chuỗi linh châu liên tục bắn ra từ tay Diệp Dương Thành bay vào miệng Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập.

Đúng như Diệp Dương Thành dự đoán, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập bám xác người hao phí hơn một vạn bốn ngàn điểm linh lực của Diệp Dương Thành mới thẳng lên thần sử. Đám người Hình Tuấn Phi thì khoảng một vạn điểm linh lực. Nghĩa là Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập tiêu hao số linh lực đủ cho thêm một linh sử thăng cấp thành thần sử.

May mắn Diệp Dương Thành đã chuẩn bị tâm lý đợt thăng cấp này, huống chi thực lực thuộc hạ càng cao càng giúp ích nhiều cho hắn. Chờ khi cả đám nhậm chức, những linh lực bị tiêu hao sẽ biến thành công đức huyền điểm liên miên bất tận quay về tay Diệp Dương Thành.

Đây xem như đầu tư lâu dài. Diệp Dương Thành nhìn số đếm linh lực tụt dốc vù vù, chỉ có thể thầm an ủi mình như vậy.

Lần này thăng cấp từ buổi chiều kéo dài đến tối. Bảy giờ tối, trứng vịt Hình Tuấn Phi có khe nứt trước, sau đó là phản ứng dây chuyền, trứng vịt của đám người Sở Minh Hiên, Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên cũng nứt ra.

Năm phút sau, bảy người hoàn thành thăng cấp thần sử nhất giai cùng quỳ xuống trước mặt Diệp Dương Thành, cao giọng nói:

– Thần sử nhất giai Hình Tuấn Phi (Sở Minh Hiên, Đường Thái Nguyên, Vương Minh Kỳ, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập, Ngô Chấn Cương) khấu kiến chủ nhân, chủ nhân dồi dào sức khẻo.

Diệp Dương Thành nhìn bảy huộc hạ vừa thăng cấp thần sử nhất giai, hắn cười vừa lòng.

Diệp Dương Thành gật đầu, giơ tay ra hiệu mọi người đứng dậy:

– Đứng lên hết đi.

Bắt đầu từ bây giờ mười thuộc hạ của Diệp Dương Thành đều là thần sử nhất giai. Không nói gì khác, chỉ tính thực lực của Sở Minh Hiên, Đường Thái Nguyên, Vương Minh Kỳ, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập, Ngô Chấn Cương, Hình Tuấn Phi, Dương Đằng Phi, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử nếu tính phạm vi quốc tế đủ làm bất cứ thế lực nào theo dõi, kinh hoàng.

Diệp Dương Thành không có ý định tranh bá thiên hạ, cũng không cần tranh giành. Thần cách không ngừng thăng cấp là được, Diệp Dương Thành có cần chơi trò tranh bá không?

Diệp Dương Thành buồn cười thầm nghĩ, đưa mắt nhìn Hình Tuấn Phi, đại âm mưu gia này, hắn trầm ngâm hồi lâu sau.

Diệp Dương Thành mở miệng nói:

– Hình Tuấn Phi đi Đài Châu nhậm chức, giúp đỡ Tiểu Thương Ưu Tử. Chọn mục tiêu nhập xác thì tùy ngươi, thích hợp là được.

Diệp Dương Thành không tin Hình Tuấn Phi sẽ chịu thiệt. Lão già bụng đầy âm mưu quỷ kế không ăn hiếp người đã nên cảm tạ trời đất. Hình Tuấn Phi là người thông minh, một người có trí tuệ thì không cần nói nhiều, đều tự hiểu.

Nghe Diệp Dương Thành chỉ định thành thị, quả nhiên Hình Tuấn Phi không nói gì nhiều, nhận lây máy thông tin, cung kính khom người hành lễ.

– Tuân lệnh chủ nhân!

Hình Tuấn Phi biến mất, làm người thứ hai đi Đài Châu thị nhậm chức sau Tiểu Thương Ưu Tử.

– Ngô Chấn Cương.

Ngô Chấn Cương mới từ Long Khẩu Khu trở về lên tiếng:

– Có tiểu phó!

Ngô Chấn Cương khom lưng, chờ đợi Diệp Dương Thành ra lệnh.

Diệp Dương Thành dưa một máy thông tin cho Ngô Chấn Cương:

– Ngươi cũng đi Đài Châu làm việc.

Diệp Dương Thành nhìn Ngô Chấn Cương một lúc sau nói:

– Hãy chú ý cục công an Đài Châu, nếu có vấn đề gì thì liên lạc với Tiểu Thương Ưu Tử, Hình Tuấn Phi, cùng nhau bàn bạc.

Ngô Chấn Cương gật đầu cung kính nói:

– Tiểu phó đã hiểu.

Ngô Chấn Cương biến mất.


– Sở Minh Hiên.

Sở Minh Hiên bước ra một bước, khom lưng:

– Có lão bộc!

Diệp Dương Thành sờ cằm:

– Ngươi đi Lệ Hải thị, cũng chú ý chức vụ cục công an.

Diệp Dương Thành do dự giây lát sau nghiêm túc nói:

– Trông chừng Triệu Dung Dung nhiều chút, ừm, chỉ có thế.

Sở Minh Hiên là cáo già thành tinh, biết ngay trong lòng Diệp Dương Thành tính toán điều gì.

Sở Minh Hiên gật đầu:

– Tuân lệnh chủ nhân!

Trước khi đi Sở Minh Hiên không quên hỏi một câu:

– Chủ nhân, bên Dương Thành công ty điện tử…

Diệp Dương Thành chợt nhớ ra vấn đề này, hắn nói:

– Ngươi đi tìm mấy chục công ty điện khí, xưởng điện khí dàn xếp đơn đặt hàng.

Sở Minh Hiên cười nói:

– Lão bộc đã hiểu.

Sở Minh Hiên biến mất.

– Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập, hai người giữ nguyên như cũ, về đi.

– Tuân lệnh chủ nhân!

Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập lĩnh mệnh rời đi.

Diệp Dương Thành nhìn Đường Thái Nguyên, Vương Minh Kỳ còn đứng trong phòng khách.

Diệp Dương Thành hít sâu, phẩy tay nói:


– Đường Thái Nguyên đi nhậm chức Lệ Giang thị, Vương Minh Kỳ trở lại đóng giữ Hàng Châu đi.

Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên đồng thanh kêu lên:

– Tuân lệnh chủ nhân!

Hai người lắc mình biến mất.

Diệp Dương Thành nhìn phòng khách trống rỗng, cười khổ nói:

– Thật sự thành bàn tay trắng.

Diệp Dương Thành mơ hồ ngủ trên sofa một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy thói quen mở miệng hỏi:

– Dung Dung… Mấy giờ rồi?

Thanh âm mềm nhẹ ngày thường không vang lên, căn phòng tĩnh lặng.

Trong phút chốc Diệp Dương Thành ngây người.

Nhung Cầu chạy ra khỏi phòng cất tiếng sủa ai oán:

– Gâu gâu!!!

Diệp Dương Thành bị tiếng chó sủa làm tỉnh táo lại, hình như đêm qua hắn phái cả đám đi ra ngoài làm quan, trấn thủ một phương thay hắn. Giờ thì hay rồi, sáng thức dậy không có bữa sáng, phải tự mình giặt đồ, chiếc giường to lớn… Buổi tối chỉ một người ngủ.

Diệp Dương Thành nghiêng đầu nhìn Nhung Cầu, gãi mũi, hắn rất bất đắc dĩ. Nếu Diệp Dương Thành nhớ đúng thì toàn Triệu Dung Dung một tay lo thức ăn cho Nhung Cầu.

– Sống an nhàn sung sướng, sống an nhàn sung sướng, ài…

Diệp Dương Thành lắc dầu đứng dậy, hắn thở dài thườn thượt:

– Bắt đầu từ bây giờ nên hích ứng sinh hoạt độc thân là vừa.

Diệp Dương Thành nhấc chân bước tới trước mặt Nhung Cầu, xoa đầu chó to.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.