Đọc truyện Chấp Chưởng Thần Quyền – Chương 314: Tặng ngươi một vé vào cửa địa ngục (Hạ)
– Ngươi dựa vào cái gì giết ta?
Tình phụ chỉ vào mũi Đường Thái Nguyên, hỏi:
– Ngươi dựa vào cái gì tới nơi này giết ta?
Đường Thái Nguyên nhếch mép cười khẽ:
– Dựa vào cái gì?
Đường Thái Nguyên bắt chước bộ dáng của Diệp Dương Thành, thản nhiên nói:
– Bằng vào chủ nhân nhà ta là… Thần.
– Ngươi…!
Đường Thái Nguyên không cho tình phụ có cơ hội chất vấn nhiều hơn, gã lắc đầu, nói:
– Lên đường đi.
Đường Thái Nguyên bỗng chốc biến mất.
Gian phòng yên tĩnh nghe tiếng kim rơi.
Sự yên tĩnh gần như kỳ dị đem đến áp lực tâm lý cho Hạ Nhất Minh và tình phụ của gã. Đặc biệt Đường Thái Nguyên để lại ba chữ cuối: Lên đường đi.
Tình phụ đứng ngây tại chỗ, nàng muốn chạy nhưng chân như đeo chì không thể cất bước.
Cảnh tượng giết người băm xác hơn một năm trước lại hiện ra trong đầu tình phụ.
Tình phụ chưa từng chú ý đến đôi mắt Hạ Nhất Minh tràn ngập giận dữ trừng nàng. Hạ Nhất Minh đứng bật dậy, cầm bình rượu đỏ trên bàn trà lên đập vào đầu tình phụ đưa lưng hướng gã. Chợt vang tiếng nổ, bình rượu đỏ vỡ ra. Hạ Nhất Minh không dừng lại, gã cầm bình rượu vỡ đâm mũi nhọn vào lưng tình phụ mới rồi còn thân mật với gã.
Hạ Nhất Minh gần như điên cuồng gầm rống:
– Là ngươi! Là đồ dâm đãng đê tiện nhà ngươi dẫn hắn đến!
Máu dọc theo miệng vết thương chảy xuống, khóe môi tình phụ chảy ra hai dòng máu.
Tình phụ bị Hạ Nhất Minh cầm bình rượu đỏ đập bể đầu, đâm thủng người. Tình phụ cười thảm, quay đầu, giơ cao tay phải tát mạnh vào mặt Hạ Nhất Minh.
Tiếng tát tai giòn vang, tình phụ để lại năm chữ rồi nặng nề té xuống đất.
– Ngươi… Không giống nam nhân.
Tình phụ ngã trong vũng máu, đã tắt thở. Hạ Nhất Minh bị tình phụ tát tai thì ngơ ngác cầm nửa bình rượu đỏ bể, máu chảy tí tách.
Biểu tình của Hạ Nhất Minh càng tức điên:
– Tiện… Tiện nhân này dám… Dám nói ta không giống nam nhân?
Mặt Hạ Nhất Minh lúc xanh lúc đỏ, gã uống say đã quên mình đang ở đâu, nhấc chân đạp mạnh vào cánh tay xác tình phụ.
Hạ Nhất Minh rít gào:
– Chết đi! Chết đi! Chết đi!
Một tiếng thở dài vang bên tai Hạ Nhất Minh:
– Ài.
Hạ Nhất Minh dừng lại chân điên cuồng đạp đùi phải của tình phụ, mặt gã trắng bệch. Thoáng chốc Hạ Nhất Minh rất muốn tát tai mình, có thời gian giết tình phụ sao gã ngu ngốc không thừa dịp đó chạy trốn?
Tuy bây giờ đã không còn cơ hội nhưng bản năng cầu sinh khiến Hạ Nhất Minh không bỏ cuộc dễ dàng.
Hạ Nhất Minh ném bình rượu đỏ đi, cơ thể mập mạp vọt hướng cửa phòng.
Hạ Nhất Minh vừa chạy vừa hét to:
– Cứu mạng! Giết người!! Cứu mạng!!!
Đường Thái Nguyên mới biến mất trong không khí lại hiện hình. Đường Thái Nguyên nhìn Hạ Nhất Minh kéo cửa hốt hoảng chạy trốn, nhếch môi cười nhạo.
Đường Thái Nguyên làm thuộc hạ dưới tay Diệp Dương Thành đã lâu, sao gã không hiểu một trong những sở thích lớn nhất của Diệp Dương Thành là dồn người trong phòng tuyệt vọng rồi giả bộ cho cơ hội chạy trốn. Khi người đó mở cửa sẽ phát hiện chờ đợi ngoài cửa không phải hy vọng chạy trốn mà là… Đường đi hướng địa ngục.
Hạ Nhất Minh thuận lợi mở cửa, khuôn mặt mập dính máu tình phụ lộ vẻ vui sướng tìm được đường sống.
Nhưng nụ cười chưa kịp lan khắp khuôn mặt thì cảnh tượng trước mắt làm Hạ Nhất Minh đứt dây thần kinh.
Con chuột, trên hành lang tụ tập hàng trăm con chuột. Chúng nó yên lặng chờ khi Hạ Nhất Minh mở cửa ra thì nhe răng trợn mắt, kêu chít chít. Trên hành lang nồng nặc mùi tanh hôi.
Tiếng gào rú thê lương xé rách trời đêm yên lặng.
– A!!!
Đợi ba phút sau, bảo vệ tiểu khu nghe tiếng động chạy tới thì trong phòng, Hạ Nhất Minh bị con chuột cắn hoàn thoàn không thành hình người. Cảnh tượng hiện trường đủ để bất cứ ai nôn khan.
Đám bảo vệ không có cơ hội gọi điện thoại cho đài thuyền hình. Vì sau khi các bảo vệ chạy tới hiện trường, nửa phút sau siêu chiến sĩ quân đội sớm canh ở cửa tiểu khu có mặt ngay, nhanh chóng khống chế tình hình. Các siêu chiến sĩ mang mấy bảo vệ đi uống trà nhân danh điều tra tìm hiểu.
Tin tức bị khống chế trong thời gian ngắn nhất, phạm vi nhỏ nhất. Có lẽ ngày mai khi mấy bảo vệ rời khỏi phòng học nói cho người khác biết nội dung như sau:
Đêm qua khoảng mười một giờ bốn mươi phút, chúng ta nghe trên lầu có tiếng cầu cứu suy yếu, khi đến nơi thì Hạ Nhất Minh đột phá bệnh tiên, không kịp cứu nên đã lìa đời.
Ngành công an sẽ giải thích với phóng viên truyền thông và dân chúng như sau:
Theo điều tra sơ bộ, nguyên nhân chết của Hạ Nhất Minh đồng chí xác nhận là đột phá bệnh tim, vì không kịp cứu chữa nên chết. Tại hiện trường chúng ta phát hiện bệnh lịch của Hạ Nhất Minh đồng chí, và cứu tâm hoàn có hiệu quả nhanh vân vân.
Về tình phụ bị Hạ Nhất Minh đâm chết, sẽ không ai nhắc đến nàng, nếu không sự việc sẽ ác hóa hơn, thêm nhiều biến cố. Rất nhiều người, đặc biệt là Phó Diệc Chi không muốn thấy biến số đó.
Bắt đầu từ mười giờ tối, toàn diện càn quét quan trường Khánh Châu thị kéo dài mới tới hai giờ sáng. Trừ mười mấy quan viên không biết là đi ra ngoài làm việc hay mượn cơ hội du lịch, còn lại đa số bị quét sạch.
Nói đa số là vì một người trong danh sách, cũng là kẻ nên bị xóa sổ nhất trong hành động càn quét lần này đã mất tích.
Đến hai giờ sáng, hành động càn quét toàn diện đã đến giai đoạn kết thúc, công tác đó dành cho Phó Diệc Chi. Đám người Triệu Dung Dung lần lượt quay về ăn hộ của Diệp Dương Thành trong thị trấn Ôn Nhạc huyện, báo cáo kết quả phần mình.
Khi Diệp Dương Thành nghe nói Hùng Đại Bằng phó huyện trưởng thanh Sơn huyện mất tích, không thể trừng trị thì nhướng cao đuôi mày:
– Có chuyện gì?
Mặt Diệp Dương Thành chứa sát khí, ánh mắt nóng cháy nhìn Hình Tuấn Phi lo công tác càn quét quan trường thanh Sơn huyện, chờ lão cho hắn một giải thích hợp lý.
Hùng Đại Bằng là mục tiêu hàng đầu trong trong hành động càn quét đêm nay. Đối với một kẻ khốn kiếp nghiêng hướng Nhật Bản, trước khi hành động Diệp Dương Thành cố ý dặn dò Hình Tuấn Phi sau khi tìm được người không để gã chết ngay. Hùng Đại Bằng đã chọn làm Hán gian tì nên chuẩn bị tâm lý bị bắt.
Diệp Dương Thành không ngờ Hình Tuấn Phi mang về kết quả như vậy, hắn rất bực mình.
– Chủ nhân, lão bộc được chủ nhân trao quyền điều động thần quyền định vị Hùng Đại Bằng, nhưng lão bộc không phát hiện tung tích của hắn.
Hình Tuấn Phi cũng thấy rất hạ, lão tin Diệp Dương Thành sẽ không vì chuyện này trách tội mình.
Hình Tuấn Phi khom lưng trả lời:
– Tức là hiện nay Hùng Đại Bằng không ở trong khu vực chủ nhân quản lý. Theo tài liệu miêu tả thì thời gian gần đây Hùng Đại Bằng không được xếp lịch đi công tác.
Nghe Hình Tuấn Phi nói, Diệp Dương Thành hiểu ngay ẩn ý.
– Ngươi muốn nói cái gì?
Diệp Dương Thành phất tay:
– Nói thẳng đi.
Hình Tuấn Phi mới đứng thẳng lại khom lưng:
– Tuân lệnh chủ nhân!
Hình Tuấn Phi nói với Diệp Dương Thành:
– Lão bộc cho rằng có lẽ Hùng Đại Bằng nghe được tiếng gió nên chạy trốn, nếu không Hùng Đại Bằng không nên mất tích vào lúc này, rời khỏi khu vực quản lý của chủ nhân.