Đọc truyện Chấp Chưởng Thần Quyền – Chương 312: Tất cả xóa sổ vô điều kiện
Lâm Mạn Ny cười trả lời:
– Tương lai sẽ có càng nhiều hoạt động từ thiện lớn khác.
Lâm Mạn Ny xoay người vỗ tay với đám nhóc tuổi từ bảy, tám đến mười hai tuổi đến từ mỗi một thôn nghèo, hương trấn trong phạm vi Khánh Châu thị.
Lâm Mạn Ny khom lưng, cười nói:
– Nào, các em cùng tỷ tỷ đi bệnh viện.
Các phụ huynh đi theo con mình biểu tình cảm kích đến trước mặt Lâm Mạn Ny.
– Lâm tiểu thư, lần này vô cùng cảm ơn tiểu thư.
Một bà lão sáu mươi mấy tuổi nếu không có Lâm Mạn Ny luôn dìu thì đã quỳ lạy nàng.
Bà lão nói:
– Đứa nhỏ này từ nhỏ đã mắc bệnh. Phụ thân của nó gặp tai nạn trong công trường, đã đi. Mẫu thân của nó là người tàn tật. Cả nhà toàn dựa vào ta và lão già nhà ta lo, bình thường cho nó ăn no đã là cực hạn của chúng ta. Nếu không có tiểu thư không biết đứa nhỏ này làm sao sống tiếp.
– Đúng đúng, nếu không nhờ Lâm tiểu thư thì đứa nhỏ nhà ta cứ kéo dài căn bệnh không biết làm sao…
– Lâm tiểu thư chẳng những xinh đẹp mà lòng dạ cũng tốt bụng, chắc chắn sau này sẽ gả cho lão công tốt. Cả đời giàu sang phú quý, bình an cuối đời.
Các phụ huynh cảm kích Lâm Mạn Ny từ tận đáy lòng, nàng cười cười. Khi Lâm Mạn Ny nghe một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nói nàng sẽ gả cho lão công tốt thì gò má hây hồng.
Bộ dáng Diệp Dương Thành bỗng hiện ra trong đầu Lâm Mạn Ny. Nàng nhớ đến đêm hôm đó, khi Diệp Dương Thành giở trò, mặc dù Lâm Mạn Ny ngủ nhưng không phải nàng mất hết cảm giác.
Ngủ trong nhà người lạ một đêm, còn là trai đơn gái chiếc, Lâm Mạn Ny có chút cảnh giác là bình thường. Lâm Mạn Ny biết rõ Diệp Dương Thành thừa dịp nàng ngủ đã hôn trộm nàng, tuy nhiên nàng không tức giận nổi. Sau khi ra khỏi nhà Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny càng nghĩ càng có cảm giác là lạ.
Một ý nghĩ dần hình thành trong đầu Lâm Mạn Ny:
– Chắc không phải mình đã…
Lâm Mạn Ny nghiêm mặt, giấu đầu hở đuôi tự nhủ:
– Sao có thể như vậy? Diệp đại ca giàu như thế và… Sao ta thích Diệp đại ca được?
Lâm Mạn Ny bị phụ nữ kia gợi tâm sự, trên đường đi bệnh viện nàng thẫn thờ, cảm xúc rối loạn, có vui vẻ, có lo âu. Thiếu nữ hơn hai mươi tuổi ngồi bên cạnh Lâm Mạn Ny có kinh nghiệm, thấy bộ dạng của nàng thì bật cười nói:
– A, chắc không phải Lâm hội trưởng của chúng ta lại nhớ đến Diệp đại ca đi?
Lâm Mạn Ny bị câu nói đùa của thiếu nữ hù giật mình, oán trách liếc nàng:
– Làm gì có!
Lâm Mạn Ny huơ nắm tay cảnh cáo:
– Ngươi không được ra ngoài nói lung tung, cái miệng bô bô nhớ khép chặt!
Thấy phản ứng của Lâm Mạn Ny, thiếu nữ khẳng định ngay, cười khúc khích:
– Ha ha ha ha ha ha! Hiểu hiểu, ta hiểu rồi.
Trong phút chốc xe bus tràn ngập tiếng cười như chuông ngân của thiếu nữ hơn hai mươi tuổi.
Phụ nữ đi theo xe bus thở dài nhỏ giọng nói:
– Trẻ tuổi… Thật tốt.
Thanh Sơn huyện là một thị trấn gần Lệ Hải thị và Khánh Châu thị. Số người cả huyện là bốn mươi bảy vạn, ngành dịch vụ phát triển, là thị trấn lựa chọn tiêu xài hàng đầu của Khánh Châu thị. Thanh Sơn huyện còn có biệt danh là tiểu Hongkong Chiết Giang để hình dung cái đẹp và phồn hoa của nó.
Trong quan trường Khánh Châu thị lưu truyền một câu nói: Thà làm huyện lệnh ở thanh Sơn, không làm tri phủ tại Khánh Châu.
Từ đó thấy được mỡ thanh Sơn huyện phong phú cỡ nào.
Hùng Đại Bằng là phó huyện trưởng thanh Sơn huyện, trong tám năm qua gã tích góp tiền trái lương tâm đủ để gã sống thoải mái mấy đời. Cho đến nay Hùng Đại Bằng luôn lặng lẽ chuyển dời tài sản của mình, mặc dù vẫn chưa dời đi hết toàn bộ nhưng đã được tám, chín phần. Số tài sản được dời ra nước ngoài là đường lui cuối cùng Hùng Đại Bằng chuẩn bị cho mình.
Tuy Hùng Đại Bằng chưa biết tin Trung Thôn Do Mỹ, Thạch Xuyên Triêu Cương sa lưới, nhưng gã cấu kết với điệp viên Nhật Bản sáu, bảy năm, nắm rõ quy luật hoạt động của bọn họ.
Một người cục xúc bất an đi tới đi lui trong văn phòng. Biểu tình của Hùng Đại Bằng hết sức âm u.
Ngày hôm qua Hùng Đại Bằng không nhận được tin nhắn theo thường lệ mỗi ngày một tin của điệp viên. Đến bây giờ Hùng Đại Bằng vẫn không nhận được tin nhắn báo bình an. Hợp tác với nhau nhiều năm, đây là lần đầu tiên Hùng Đại Bằng gặp trường hợp này.
Bất an ngày hôm qua phát triển đến mức bứt rứt hôm nay. Trực giác nói cho Hùng Đại Bằng điệp viên luôn giao dịch với gã có lẽ đã bị bắt, nhưng trước mắt chưa bán tên gã ra.
Hùng Đại Bằng nghĩ đến nhiều tình báo đã cung cấp cho điệp viên Nhật Bản, gã biết bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hùng Đại Bằng hiểu rõ tội phản quốc bán nước lớn cỡ nào.
Hùng Đại Bằng do dự trước bàn làm việc nửa tiếng sau gã cắn răng nói:
– Không thể chờ, đợi thêm nữa là không kịp.
Hùng Đại Bằng nói xong móc di động ra khỏi túi, bấm tin nhắn phát cho nhi tử của mình. Hùng Đại Bằng vội vàng thu gom đồ đáng giá bỏ vào bao, vội vàng chạy khỏi văn phòng.
Hùng Đại Bằng chạy chậm ra tòa nhà chính phủ, lái xe đi Đài Châu thị tiếp giáp với Khánh Châu thị. Đài Châu là thành thị ven biển nổi tiếng buôn lậu, nhập cư trái phép.
Lúc này trong một phòng riêng KTV thanh Sơn huyện, mấy thanh niên đang đùa giỡn nữ tiếp viên. Bỗng di động trong túi quần một thanh niên reo vang, là tiếng chuông tin nhắn.
Nhưng bây giờ thanh niên đang bận bóp ngực nữ tiếp viên, không rảnh lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn.
Thanh niên phớt lờ tiếng chuông báo tin nhắn, chìm trong không khí dâm uế tục tĩu, lưu luyến quên lối về.
Diệp Dương Thành ngủ một giấc thoải mái đến mười giờ tối mới dụi mắt ngồi tựa vào đầu giường. Triệu Dung Dung đã lấy tư liệu danh sách từ chỗ Trương Ngọc Thiến quay về, chờ Diệp Dương Thành tỉnh ngủ.
Thấy Diệp Dương Thành thức dậy, Triệu Dung Dung không dám chậm trễ, đi tới bên giường đưa hồ sơ tới trước mặt hắn.
Triệu Dung Dung nói:
– Chủ nhân, thứ người muốn.
Diệp Dương Thành dụi mắt cầm hồ sơ, lật vài tờ ra xem.
Diệp Dương Thành nói với Tiểu Thương Ưu Tử đứng bên cạnh:
– Lấy bộ di động kia cho ta.
Tiểu Thương Ưu Tử cười tủm tỉm gật đầu lên tiếng:
– Tuân lệnh chủ nhân!
Tiểu Thương Ưu Tử đứng dậy lấy di động đặt trên tủ đầu giường nhét vào tay Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành cầm di động, chọn cách liên lạc sau đó đưa mật mã 00001, ấn nút gọi.
Phó Diệc Chi chờ đợi sẵn sàng xuất phát bắt máy ngay, nghiêm túc nói:
– Phụ thần.
Tiếng kêu làm Diệp Dương Thành hơi tỉnh táo lại.
Diệp Dương Thành cầm di động dặn dò Phó Diệc Chi:
– Chuẩn bị đi, nên bắt đầu.
Diệp Dương Thành cúp máy, mở hồ sơ ra, ánh mắt quét tài liệu sâu một thứ nhất.
Diệp Dương Thành cười khẩy nói:
– A! Đây còn là một phó khu trưởng.
Trước kia đại bản doanh của Diệp Dương Thành là Ôn Nhạc huyện, cho nên hắn thanh lý quan trường Ôn Nhạc huyện từ đầu tới đuôi, cộng với Dương Đằng Phi nhậm chức. Trong phút chốc quan trường Ôn Nhạc huyện trong sạch, những kẻ tội không thể tha đều đi gặp Diêm Vương, có năng lực được đề bạt, bất tài thì ngồi chơi xơi nước. Thời gian dài qua đi, Diệp Dương Thành hoàn toàn tự tin vỗ ngực nói quan trường Ôn Nhạc huyện chưa chắc có năng lực nhất nhưng tuyệt đối là quan trường sạch nhất nước.