Đọc truyện Chấp Chưởng Thần Quyền – Chương 21: Nhị cấp thần cách
Nương theo sau nhận thức đích xác của Diệp Dương Thành, trang sách đầu
tiên của Cửu Tiêu Thần Cách bắt đầu nhộn nhạo lên từng đạo sóng gợn, bản đồ thị trấn Bảo Kinh biến mất, lưu lại một màu bạc tinh thuần, sau đó
trên trang sách hiện lên một đoạn chữ viết:
Chúc mừng ngài sắp bước vào thần cách cấp bậc tiếp theo!
Cấp bậc thần cách hiện tại của ngài là cấp 1, khi ngài thuận lợi thăng
lên thần cách cấp 2, tổng diện tích khu vực quản hạt của ngài từ năm cây số vuông mở rộng tới mười lăm cây số vuông, tiêu chuẩn mở rộng là: lấy
khu vực quản hạt hiện giờ của ngài làm khởi điểm, hướng theo phương
hướng tùy ý tiến hành mở rộng.
Ngài có thể lựa chọn tiến hành thần quyền trong khu vực quản hạt của ngài.
Xét thấy sau khi ngài thăng chức cấp bậc thần cách quá thấp không thể
hoàn toàn khống chế Cửu Tiêu, sau khi thăng chức ngài có thể hành sử
thần quyền ở vài điểm sau đây:
Điều khiển các loại côn trùng trong khu vực quản hạt.
Cường hóa các loại côn trùng trong khu vực quản hạt.
Điều khiển động vật có vú ( ngoại trừ nhân loại) trong khu vực quản hạt.
Uy hiếp chim bay cá nhảy trong khu vực quản hạt.
Đạt được công đức huyền điểm trong khu vực quản hạt.
Sau khi ngài thăng chức cấp bậc thần cách là: cấp 2.
Trước mắt ngài có được công đức huyền điểm: 88.
Công đức huyền điểm tích lũy tới 1000, thần cách thăng thành cấp 3, có
thể mở ra nội dung trang sách thứ ba trong Cửu Tiêu, đạt được thần quyền mới, mở rộng phạm vi khu vực quản hạt của ngài.
Sau khi thăng chức ngài có thể dùng phương thức thu được công đức huyền điểm: trừng ác dương thiện, siêu độ oan hồn.
Trước khi cấp bậc thần cách của ngài còn chưa khống chế được Cửu Tiêu,
Cửu Tiêu tiến hành bình phán hành vi của ngài: trừng ác gia tăng công
đức huyền điểm, lấn thiện khấu trừ công đức huyền điểm, khi công đức
huyền điểm của ngài thấp hơn 99, cấp bậc thần cách của ngài rơi xuống
cấp 1, khi công đức huyền điểm của ngài thấp hơn -1, ngài mất đi Cửu
Tiêu Thần Cách.
Một đoạn giới thiệu rậm rạp khiến Diệp Dương Thành như mở cờ, hận không thể lập tức đem thần cách của mình tăng lên tới cấp 2!
Sử dụng côn trùng thần quyền đã làm cho hắn nếm được ngon ngọt thật lớn, nhưng côn trùng dù sao chỉ là côn trùng, tuy rằng số lượng đông đảo,
nhưng thân hình quá nhỏ, có một số việc làm ra thật sự phi thường phiền
phức.
Nhưng từ giới thiệu thần cách cấp 2 mà xem, một khi hắn thăng lên cấp 2, có thể sử dụng thần quyền đối với động vật có vú trong khu vực quản
hạt!
Tỷ như chuột, mèo, chó, những động vật này có khổ người lớn hơn côn
trùng rất nhiều, thật nhiều sự tình để cho những động vật này đi làm,
còn nhanh nhẹn hơn sử dụng côn trùng.
Hơn nữa khu vực quản hạt tăng lên mười lăm cây số vuông…hoàn toàn có thể đem gần nửa thị trấn Bảo Kinh thâu tóm bên trong, mà không phải như bây giờ, chỉ bao trùm trong phạm vi khu dân cư của trấn!
Về phần cường hóa côn trùng, còn chưa trải qua thí nghiệm Diệp Dương
Thành tạm thời còn chưa quản được ý tứ của thần quyền này, nhưng theo
mặt chữ giải thích, hẳn là dùng cường hóa năng lực của côn trùng, về
phần cường hóa phương diện nào, còn phải đợi sau khi thăng cấp tìm côn
trùng làm thực nghiệm mới có thể biết.
Điểm cuối cùng, muốn thăng chức thần cách cấp 3 cần có công đức huyền
điểm lên tới 1000! Một Lục Hồng Quân đã cống hiến cho Diệp Dương Thành
90 điểm công đức, cũng mang ý nghĩa nếu hắn muốn gia tăng cấp bậc thần
cách, còn phải gạt bỏ mười hai ác nhân như Lục Hồng Quân mới có thể đạt
tới!
Nhưng vấn đề là, trên thế giới này làm gì có nhiều ác nhân để hắn đi gạt bỏ đây? Hơn nữa dựa theo tiêu chuẩn này mà tính, thần cách cấp 2 là 100 công đức huyền điểm, thần cách cấp 3 là 1000 công đức huyền điểm, như
vậy có phải cấp 4 là cần một vạn công đức huyền điểm, cấp 5 cần mười
vạn, cấp 6 chính là…một trăm vạn?
Như vậy thần cách cấp bậc 18 cao nhất lại cần có bao nhiêu công đức huyền điểm?
Trong đầu Diệp Dương Thành chấn vang, sờ sờ mũi cười khổ, nhìn vào hi
vọng xa vời thật không phải tính cách của hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn
được luôn suy nghĩ chuyện này.
Có được tất có mất, đạo lý này tựa hồ đã được nghiệm chứng trên người hắn.
Tới 11h trưa, trải qua bệnh viện nhân dân thị trấn tận lực cứu chữa,
cuối cùng Lục Hồng Quân bị tuyên bố tử vong, khi bác sĩ trưởng từ trong
phòng cấp cứu đi ra tuyên bố tin tức này, chợt hoa mắt, trên mặt truyền
đến đau nhức sau đó trực tiếp hôn mê.
Một gã trung niên mặc sơ mi trắng ngắn tay khuôn mặt âm trầm, mái tóc
chải bóng loáng tỏa sáng như gương, thân hình chỉ cao 1m70 nhưng lại cho người ta cảm giác vĩ ngạn như từ trên cao nhìn xuống.
Không hề nhìn vị bác sĩ trưởng bị mình đánh ngất xỉu, Lục Vĩnh Huy hít
sâu một hơi, hai tay siết chặt thành quyền, thanh âm âm lãnh cộng thêm
bốn gã bảo tiêu mặc âu phục đen đứng sau lưng làm nổi bật càng khiến
người sợ hãi:
– Chuyện này, là chuyện gì xảy ra?
– Long ca, Quân…Quân ca hắn…
A Trân chần chờ chốc lát, cúi đầu đi tới trước mặt Lục Vĩnh Huy, lúng túng nói:
– Là…là bị muỗi cắn chết…
– …
Trong hành lang yên tĩnh trở lại, toàn bộ thanh âm ồn ào tựa hồ trong nháy mắt đều hoàn toàn tiêu tán.
Trên gương mặt to mọng của Lục Vĩnh Huy hiện lên một tầng ý cười hờ hững:
– Cô, cho rằng tôi bị choáng váng?
– Long ca, tôi…
– Phanh!
Nhanh như chớp, căn bản không để a Trân cơ hội giải thích lần thứ hai,
một gã bảo tiêu đứng sau lưng Lục Vĩnh Huy đã hung hăng một cước đá vào
cằm a Trân, nhất thời vang lên tiếng răng rắc, a Trân ngã xuống đất
không dậy nổi, mọi người có mặt đều kinh hãi, không ai dám thở mạnh một
tiếng.
– Còn có ai, muốn nói cho tôi biết đây là có chuyện gì?
Lục Vĩnh Huy hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lãnh liệt như sương chậm rãi đảo quanh những người có mặt, ngữ khí lại dị thường
bình tĩnh, loại bình tĩnh làm lòng người tản mát ra sợ hãi.
Không còn ai dám mở miệng, đều cúi thấp đến tận ngực…
– Người nhà của người chết đến ký tên.
Ngay khi không khí ngưng kết đến điểm đóng băng, lửa giận trong lồng
ngực Lục Vĩnh Huy đã sắp bùng nổ, cửa phòng cấp cứu được mở ra, từ bên
trong một tiểu hộ sĩ vươn đầu kêu lên, bởi vì nhìn về phía trước nên
nàng không chứng kiến bác sĩ trưởng đang nằm úp sấp bên cạnh cửa phòng
cấp cứu, trên gương mặt thanh tú còn lộ ra một tia hoảng sợ, lại cố gắng trấn định, có lẽ là bị cái chết khủng bố của Lục Hồng Quân hù sợ không
thôi.
– Cô tới nói cho tôi biết.
Lục Vĩnh Huy cười híp mắt, hoàn toàn trái ngược với vẻ sát thần lạnh
lùng khi nãy, nhìn tiểu hộ sĩ chỉ trên dưới hai mươi tuổi, ngữ khí phi
thường dịu dàng:
– Em trai của tôi chết như thế nào?
– Chúng tôi từ trong cơ thể của người chết phát hiện thành phần thuốc
ngủ, thông qua vết thương trên thân người chết phán đoán, người chết hẳn là dùng thuốc ngủ xong sau đó bị thật nhiều muỗi đốt làm cho mất máu
quá nhiều, lại bị lây nhiễm bệnh sốt rét từ côn trùng, cho nên…ah!
Mới nói được một nửa, tiểu hộ sĩ rốt nhìn thấy được bác sĩ trưởng nằm
sấp trên mặt đất, lúc này thét lên chói tai kinh thiên động địa.
Mà lúc này Lục Vĩnh Huy đã bắt buộc chính mình tin tưởng nguyên do hoang đường là Lục Hồng Quân bị muỗi đốt chết, thản nhiên liếc mắt nhìn tiểu
hộ sĩ, quay đầu nói với một gã bảo tiêu:
– Đêm nay, đưa đến phòng tôi.
– Dạ, Long ca!
Tên bảo tiêu ngầm hiểu, khóe mắt mang theo ý cười nồng đậm đáp ứng.