Bạn đang đọc Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng FULL – Chương 142
Phải nói rằng đề nghị của Ôn Giản Ngôn rất đúng trọng tâm, không ai muốn bước vào thế giới bên trong cùng kẻ sát nhân có độ nguy hiểm cao hết.
Xét theo tình hình hiện tại, y tá và hộ lý chỉ là những NPC bình thường và không mang tới mối đe dọa tử vong cho họ, mối đe dọa thực sự đến từ đám bệnh nhân trong Viện điều dưỡng Bình An.
Do đó vài người nhanh chóng lập ra kế hoạch.
Trong phòng sinh hoạt tự do yên bình, một trận bạo loạn từ phía góc trong lan ra.
Một vài bệnh nhân phát ra tiếng gào chát chúa cùng tiếng cười điên khùng, đôi bên bắt đầu xảy ra xô xát.
Y tá và hộ lý bên ngoài thấy vậy tỏ vẻ chán ghét, vội vàng tiến về phía này, cố gắng duy trì trật tự.
Trong lúc hỗn loạn, Ôn Giản Ngôn lặng lẽ tiến đến gần cánh cửa sắt.
Dây thép do Luce cung cấp di chuyển linh hoạt giữa ngón tay hắn, cứ như có được sinh mệnh, luồn vào lỗ khoá dễ dàng như trở bàn tay… Tiếng kim loại va chạm khe khẽ bị tiếng bài đồng dao lấn át, xích sắt chuẩn bị rơi xuống được chàng trai vươn tay đỡ kịp, không phát ra chút âm thanh nào.
Cánh cửa mở ra.
Ôn Giản Ngôn mở cửa sắt, tranh thủ thời gian quay đầu nhìn sau lưng.
Hộ lý và y tá bị cuốn vào trận bạo loạn nên không để ý thấy vài kẻ đang muốn lẻn đi.
Người đàn ông tóc vàng vẫn ngồi ngay ngắn trên sô pha, thế nhưng ánh mắt của gã lại vẫn dán chặt vào Ôn Giản Ngôn, khoé môi màu đỏ nhạt khẽ nhếch, để lộ hàm răng trắng tinh.
Dưới sự ràng buộc của gông cùm, gã không di chuyển.
Dường như gã cũng không định gọi người hoặc đuổi theo.
Mặc dù đây rõ ràng là những gì hắn hằng mong đợi, thế nhưng sống lưng Ôn Giản Ngôn vẫn cảm thấy hơi ớn lạnh.
Giây tiếp theo…
“Coong… coong… coong…”
Tiếng chuông chát chúa vang lên không hề báo trước, vang vọng trong hành lang tối om trống trải.
“!!!”
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co lại.
Chết tiệt!
“Chạy đi!” Hắn hét lên, sau đó quay người lao vào bóng tối.
Những đồng đội còn lại cũng lập tức hoàn hồn, nhanh chóng lao vào hành lang cùng hắn.
Cảnh vật xung quanh lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nảy sinh biến hoá, hết thảy đề có vẻ lộn xộn, dơ bẩn, đồ đạc đổ vỡ lung tung nằm khắp nơi, máy hát kẹt cứng ngừng phát ra tiếng nhạc.
Tất cả các nhân viên y tá và hộ lý đều biến mất trong khoảnh khắc chuông reo.
Trên chiếc ghế sô pha cũ nát lòi cả bông, người đàn ông tóc vàng chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn cuồn cuộn cơ bắp từ từ gồng lên, khung xương chắc khỏe rộng lớn phát ra tiếng kêu răng rắc.
“Keng!”
Âm thanh nặng nề của xiềng xích rơi xuống đất vang lên, nằm rải rác dưới chân gã.
Chó dại đã xổng chuồng.
Một giây sau, một chiếc rìu khổng lồ nặng trịch đến độ có thể đè bẹp một người trưởng thành xuất hiện trong lòng bàn tay gã, lưỡi rìu sắc nhọn kéo lê dưới đất, bắn ra tia lửa.
Nhìn thấy cảnh này, phòng livestream của [Viện dưỡng lão Bình An] lập tức trở nên náo nhiệt:
“A a a a a a! Đây là lần đầu tôi thấy hắn được thả ra ở nơi đông người như vậy!”
“Đúng đúng đúng, lần này trong phòng sinh hoạt tự do không chỉ có streamer mà còn có rất nhiều NPC? Bữa nay có thể nhìn hắn đại khai sát giới rồi!”
“Chắc chắn xem rất đã mắt!”
Nhưng bất ngờ là, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, người đàn ông bước thẳng ra ngoài cửa, đôi mắt xanh nhạt nhìn chằm chằm hành lang tối om, nụ cười trên môi gã rộng mở.
Gã kéo lê chiếc rìu bước ra ngoài.
Sau khi bóng lưng chó điên biến mất ngoài hành lang, streamer trong phòng sinh hoạt tự do nhìn nhau, nét mặt kinh ngạc và hoảng sợ vẫn chưa phai nhạt.
Lúc này, phòng livestream [Viện điều dưỡng Bình An] chìm vào khoảng lặng.
“…”
“…”
“???”
“Vô lý quá thể!!!! Không phải tên này là kẻ giết người không ngơi tay sao? Sao không thấy giết ai vậy?”
“Tôi cũng sốc rồi, phó bản đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi cứ có cảm giác phó bản khác hẳn những gì tôi từng xem!”
Ôn Giản Ngôn và đồng đội cắm đầu cắm cổ chạy, tiếng kéo lê kim loại đuổi sát sau lưng như hình với bóng.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Á đù, tên kia thật sự chỉ đuổi theo mỗi bọn họ!”
“Đúng đúng… Lúc trước tôi thấy có hai đối tượng rất dễ bị giết xuất hiện trước mặt hắn, kết quả bị hắn bỏ qua! Điều này thật sự rất vô lý!”
“Mẹ ơi, chó lừa đảo có sức hấp dẫn kinh người thật!”
“Ha ha ha ha ha ha, mị lực này cho ông ông có muốn không?”
“Thảm thật, đúng là một mình hấp dẫn toàn bộ hỏa lực!”
Hành lang đã bị biến đổi hoàn toàn, khắp nơi đều là ghế gãy và những mảnh vụn, vách tường loang lổ vệt máu khô cạn bắn tung toé, cùng với đó là những vết chém nông sâu.
“Đờ mờ, sao hành lang này khó chạy vậy chứ!”
Sau khi suýt chút vấp phải chiếc ghế gãy chân thêm lần nữa, Luce lẩm bẩm chửi thề.
Ôn Giản Ngôn đang cắm đầu cắm cổ chạy như điên không khỏi giật mình.
Bắt được một chút tin tức từ lời đối phương, hắn quay đầu nhìn sang: “Chờ đã, hành lang đêm qua anh thấy không giống nơi này?”
“Đúng vậy.” Luce cũng ngẩn người: “Ý của cậu là, hành lang cậu thấy giống với hành lang bây giờ?”
“Đúng thế.”
Ôn Giản Ngôn đáp.
Hắn vừa chạy vừa tiếp tục hỏi: “Đêm qua anh thấy những gì?”
“Khắp hành lang toàn là hình vẽ graffiti, như thể trẻ con dùng bút chì màu vẽ bậy.
Từ trần cho đến mặt đất, chỗ nào cũng là hình vẽ graffiti.”
Luce nhìn quanh một vòng rồi nói: “Hành lang quanh co, cho dù có chạy thế nào cũng không thể chạy ra ngoài, có rất nhiều ngã ba.”
Đây đúng là điều Ôn Giản Ngôn không ngờ tới.
Hắn khẽ nhíu mày, tốc độ chạy không hề giảm lại, cùng lúc đó, não bộ nhanh chóng suy nghĩ tính toán.
Bất giác, tiếng bước chân đuổi theo cách họ ngày càng gần.
Dáng người kẻ này cao lớn, cặp giò cũng quá dài, trong người ẩn chứa năng lượng giống như dã thú.
Tuy rằng gã vẫn mang theo vũ khí đáng sợ kia, thế nhưng lại dễ dàng kéo gần khoảng cách với họ.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua khoảng cách giữa gã và mình, hô hấp bỗng ngừng lại.
Hắn lập tức nhận ra điều gì đó.
Cứ cắm đầu chạy là vô ích.
Về phương diện thể lực, chắc chắn không ai có thể địch nổi gã thợ săn này.
Hắn cắn răng nói: “Chúng ta tách ra chạy riêng!”
Tô Thành sửng sốt: “Nhưng, cậu…”
“Muốn sống thì nghe theo tôi!” Ôn Giản Ngôn gằn giọng nói: “Mấy người đi cùng chỉ tổ kéo chân tôi thôi!”
Tô Thành cắn răng gật đầu.
Tại ngã ba hành lang tiếp theo, mấy người chia nhau ra chạy, Tóc Vàng cùng với Tô Thành cắm đầu chạy sang bên phải, tiểu đội Luce chạy vào hành lang bên trái.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn đằng sau.
Quả nhiên tên kia vẫn đang theo sát mông mình.
Ôn Giản Ngôn: “…”
Mặc dù hắn biết bản thân thường xuyên bị phó bản nhắm vào, nhưng kiểu nhắm vào rõ ràng như này thì vẫn là lần đầu tiên.
Sau khi xác nhận những người khác đã chạy biến mất dạng, Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi cắn chặt răng, đột nhiên dừng bước, xoay người đối mặt cùng người đàn ông đang đuổi theo sát nút.
Việc chạy suốt thời gian dài đã khiến thể lực của hắn gần chạm tới cực hạn, trên trán đổ mồ hôi lạnh, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Tuy nhiên đối phương lại hoàn toàn trái ngược, cứ như không hề xảy ra bất kỳ thay đổi gì.
Người đàn ông tóc vàng lại đeo mặt nạ da người, đường nét khuôn mặt đoan chính lại bị che khuất, chỉ còn một đôi mắt màu xanh nhạt lộ ra bên ngoài.
Gã cũng dừng lại, nụ cười điên cuồng khiến lồng ngực gã rung lên, cả người lộ vẻ kích động không yên.
Nhìn gã giống như dã thú ngửi được dấu vết con mồi hơn là con người:
“Cưng à, em không chạy sao?”
“Không, không chạy.” Ôn Giản Ngôn thở hổn hển lắc đầu: “Tôi không thể chạy thoát khỏi anh.”
Người đàn ông mỉm cười, nói bằng chất giọng ngọt ngào say đắm: “Xem ra em cũng nhận thấy sức hút không thể bỏ qua giữa hai ta.”
Khác hẳn với ngữ điệu, cơ bắp của gã gồng lên, chiếc rìu khổng lồ được nâng lên cao.
Mũi rìu lóe lên tia sáng sắc lẹm, như thể nó sẽ bổ xuống ngay trong giây sau, chém đứt chàng trai trước mặt: “Yên tâm, nhất định cơ thể bên trong em sẽ cực kỳ đẹp, anh đảm bảo đấy.”
Giọng người đàn ông trầm thấp, kèm theo một chút run rẩy điên cuồng.
“Tôi cũng nghĩ thế.”
Hơi thở của Ôn Giản Ngôn đã ổn định, hắn đáp.
Lưng hắn ướt sũng mồ hôi, đầu gối hơi nhũn không khỏi run lên dưới áp lực mãnh liệt, thế nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, cứ như có thể xử lý mọi chuyện dễ dàng.
Cuộc đối thoại với Luce vừa rồi khiến hắn sinh ra một phỏng đoán mới.
… Về thế giới bên trong.
Những kẻ đi săn mà Luce gặp là những kẻ hoang tưởng ở mức độ trung bình, hành lang uốn lượn và đầy ngã ba, hình vẽ graffiti lộn xộn ở khắp mọi nơi.
Mà từ đêm qua đến giờ, thế giới mà Ôn Giản Ngôn tiến vào đều hệt nhau.
Hành lang lộn xộn như bị tàn phá.
Dãy hành lang thẳng tắp nhưng đâu đâu cũng là đống đổ nát.
Hơn nữa…
Nhiệm vụ đêm qua được hắn hoàn thành một cách quá dễ dàng.
Cho dù là tìm thấy phòng bảo vệ, tìm bản đồ trong phòng bảo vệ, hay là tìm phòng bệnh nhân dựa trên bản đồ.
Tất cả đều là đường thẳng không cần vòng vo.
Vậy nên, phải chăng thế giới bên trong chính là hiện thân thế giới nội tâm của bệnh nhân?
Nếu là thế thật…
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng ở trên người đàn ông tóc vàng, khẽ nheo hai mắt.
… So với thể lực giống như dã thú, chắc chắn chỉ số thông minh của gã vô cùng đơn giản.
[Vòng cổ kim cương Bloody Mary (đạo cụ cấp khó trong phó bản Công viên giải trí Mộng Ảo) đã được kích hoạt]
[Đếm ngược thời gian cường hoá mị lực: 03:00]
Người đàn ông tóc vàng sửng sốt, dường như rơi vào trạng thái mờ mịt cực độ.
Chàng trai với dáng người cao gầy bước từng bước tới gần, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm dã thú trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Tôi nhớ, anh rất ám ảnh với màu sắc nội tạng trong cơ thể người, là bởi vì nó rất đẹp, có phải không?”
“…”
Đối phương gật đầu.
“Đỏ tươi, rực rỡ, mềm mại, giống như lửa vậy.”
Ôn Giản Ngôn thì thầm, chậm rãi tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn mấy chục xăng-ti-mét ngắn ngủi:
“Từng lần, từng lần, từng lần, anh tìm kiếm vẻ đẹp ấy, để nó nở rộ trên đầu ngón tay mình hết lần này đến lần khác, sau đó chúng lại rời đi… Cho nên anh đành phải bắt đầu tìm kiếm chúng một lần nữa…”
“Tôi biết, anh không phải người muốn làm tổn thương người khác, anh chỉ đang tìm kiếm nhiều vẻ đẹp hơn thôi.”
“Thứ màu sắc ấm áp, xinh đẹp ẩn trong con thể con người.”
[Đếm ngược thời gian cường hóa mị lực: 01:30]
“Nếu… thế gian này có thể được nhuộm hoàn toàn bằng màu sắc ấy thì thật tuyệt quá, anh đã từng nghĩ tới chưa?”
“…”
Đáy mắt xanh nhạt xuất hiện thần sắc hốt hoảng.
Gã chậm rãi gật đầu.
“Vậy thì, tôi biết một cách có thể làm vẻ đẹp ấy trường tồn.”
Giọng Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng mềm mại, giống như lời rủ rỉ bên tai của tình nhân.
Nửa người hắn khẽ nghiêng về phía trước, ngón tay thon dài trắng nõn vươn ra, chạm nhẹ vào bụng người đàn ông.
Ngón tay men theo đường cong cơ bắp gập ghềnh dưới lớp quần áo bệnh nhân trượt xuống phía dưới, giống như vuốt ve, lại giống như lưỡi loài rắn độc đang liếm láp:
“Rạch nơi này ra.”
Đôi mắt chàng trai đong đầy ý cười:
“Anh có thể có nó mãi mãi.”.