Cháo Lạnh

Chương 23: Tuyên Bố Chủ Quyền


Bạn đang đọc Cháo Lạnh FULL – Chương 23: Tuyên Bố Chủ Quyền


Chuyện nướng thịt vào buổi tối trở thành một vấn đề lớn, bởi không ai trong bọn họ biết làm, que nướng xiêu vẹo nằm rải rác khắp nơi, xiên xiên xẹo xẹo, khiến một chút cảm giác thèm ăn cũng không dậy nổi.
Chỉ mỗi việc nhóm lửa đã tốn mất nửa tiếng đồng hồ, một đám ngu ngốc đến mức Lương Tiềm cũng không thèm mắng.

Hắn không chờ người khác nướng, lôi kéo Chu Mục Thâm đến cái bàn bày đồ ăn, hỏi cậu muốn ăn gì.
Chu Mục Thâm nói mấy loại, nhưng đều là đồ ăn Lương Tiềm thích.
“Ngốc, em nói món em thích đi.” Lương Tiềm gõ nhẹ vào trán Chu Mục Thâm.
“Tớ không kén ăn, chỉ cần cho thêm một chút ớt là được.” Chu Mục Thâm bị động tác của hắn làm ngã ra sau một chút, cậu cũng không giận, cười tủm tỉm yêu cầu.
“Nghe theo em.” Lương Tiềm dứt lời liền xắn tay áo bắt đầu nướng.
Từ lúc sinh ra tới giờ, Chu Mục Thâm vẫn luôn sống dưới sự quản thúc của Nhậm Lệ, bà không chỉ yêu cầu hà khắc với cậu trong việc học mà đồ ăn cũng không cho phép cậu tùy ý.

Hàng năm cậu đều phải ăn thức ăn nhạt nhẽo giống như ba mẹ mình, đồ ăn vặt hay đồ nướng BBQ gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ, cho nên cậu chỉ có thể trộm nếm thử vào những lúc không có ai.
Cậu rất thích những loại đồ ăn bị gọi là thực phẩm rác rưởi này, mỗi lần được ăn đều khiến cậu cảm thấy thật thoải mái.

Hiện giờ cậu đã bị đuổi khỏi ngôi nhà cổ hủ đó, không cần phải kiềm nén chính mình, sau này muốn ăn cái gì thì ăn.

Đây vốn là chuyện đáng mừng, nhưng trong lòng Chu Mục Thâm vẫn có chút chùng xuống.
Cha mẹ ruột đối xử với cậu như vậy, bởi vì cậu đồng tính luyến ái mà đưa vào bệnh viện tâm thần, hiện giờ còn đuổi ra khỏi nhà.

Cậu thật giống một cái giẻ lau cũ, tùy lúc vứt đi, không đáng được yêu thương.
Mỗi khi nửa đêm bừng tỉnh vì cơn ác mộng, Chu Mục Thâm đều nghi ngờ chính mình, cậu sợ hãi rúc cả người vào trong ngực Lương Tiềm, được đối phương dù đang say giấc vẫn theo bản năng ôm lấy, cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn phả lên tai mình, nghi ngờ, không tin tưởng của Chu Mục Thâm mới chậm rãi tiêu tán, lần nữa rơi vào giấc ngủ say.

Bởi vì trước giờ Lương Tiềm chưa từng nướng đồ ăn, tay chân có chút luống cuống.

Hắn phết dầu lên xiên nướng rồi đặt lên vỉ, dầu phết quá nhiều, nhỏ giọt xuống than hồng bên dưới, khiến ngọn lửa lập tức bùng lên.
May là Lương Tiềm tay chân nhanh lẹ, nếu không chỉ sợ mấy xâu mực trên vỉ sẽ phải hy sinh.


Sau khi hắn rắc gia vị lên, mùi thơm lập tức lan toả, thật sự mà nói thì thành phẩm lần đầu tiên của Lương lão đại cũng khá ra hình ra dạng.
Đám đàn em bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, Tả Khuynh ỷ vào sự thân thiết ngày xưa của bọn họ, muốn ăn ké, bị Lương Tiềm liếc mắt một cái, “Không có tay?”
Dứt lời liền tự mình nếm thử trước, cảm thấy hương vị ổn rồi mới đưa hết toàn bộ cho Chu Mục Thâm, sau đó tiếp tục đặt những loại đồ ăn khác lên vỉ, dáng vẻ rõ ràng là muốn nướng cho cậu ăn no mới thôi.
Tả Khuynh khổ sở trong lòng.

Hôm nay y không mang theo bạn gái bởi vì đa số người ở đây đều là chó độc thân, y không muốn để bọn họ ăn cẩu lương, cho nên nhất trí không mang theo người nhà, nhịn đau tách ra với vợ.
Anh em quả nhiên không thể tin tưởng.

Sau khi y thấy rõ hiện thực liền tự mình làm, nướng BBQ cũng không khó, sau vài xiên liền bắt đầu quen tay, tốc độ cũng nhanh hơn.

Một đám người tập trung trong phòng khách, mở bia, rôm rả thảo luận trò chơi trong khi chờ đồ ăn chín.
Kỹ thuật nướng thịt của Lương Tiềm cũng không ổn định lắm, lúc tốt lúc không.

Những miếng nào bị cháy một chút hắn liền tự mình ăn luôn, rốt cuộc nướng nửa ngày, phần lớn thịt đều vào bụng hắn.

Cuối cùng Lương Tiềm từ bỏ, kéo Chu Mục Thâm tham gia đội ngũ chơi trò chơi.
Từ trước đến nay Chu Mục Thâm chưa từng được trải nghiệm bầu không khí náo nhiệt như vậy, cả người nhất thời hưng phấn, tuy rằng những trò chơi đó cậu chưa từng chơi, lúc đầu toàn thua thảm hại.

Mỗi lần cậu thua, Lương Tiềm đều thay cậu uống rượu, nhưng cậu rất thông minh, nhanh chóng hiểu rõ quy tắc trò chơi, rốt cuộc không khiến Lương Tiềm bị phạt nữa.
Chu Mục thâm giống như lập công hướng Lương Tiềm cười, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt lấp lánh, không uống rượu lại giống như đang say.

Lương Tiềm véo má cậu một phen, kề sát bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Ừm, bạn trai tôi thật lợi hại.”
Trịnh Sinh ngồi trong góc nhìn dáng vẻ bọn họ không coi ai ra gì, đáy mắt mơ hồ hiện lên vẻ u ám.

Tuy rằng Lương Tiềm không cho Chu Mục Thâm uống rượu, nhưng cậu thấy tất cả mọi người đều uống, hơn nữa rượu có vẻ thật ngon, thế là liền trộm một ly uống thử.

Chờ đến khi Lương Tiềm phát hiện ra thì Chu Mục Thâm đã ngà ngà say, ánh mắt bắt đầu tan rã.

“Con mèo tham ăn, dám trộm uống rượu?” Lương Tiềm ôm cậu, giữ cho thân thể mềm nhũng của Chu Mục Thâm không bị ngã xuống.
“He he, chỉ một chút xíu.” Đầu óc Chu Mục Thâm hỗn loạn, đôi mắt tròn xoe cố gắng mở to.

Cậu giơ một ngón tay trước mặt Lương Tiềm, dùng hành động tỏ vẻ mình rất ngoan, chỉ uống có một chút.
Lương Tiềm liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp mười hai giờ.

Hiện giờ bắt xe về nhà thì không thực tế lắm, hắn do dự vài giây liền quyết định ngủ lại đây một đêm.

Vừa rồi hắn đã xem qua một vòng, điều kiện khá ổn.
Lương Tiềm ôm ngang thắt lưng Chu Mục Thâm muốn bế cậu lên lầu, nhưng Chu Mục Thâm lại đứng yên bất động, ghé sát vào tai hắn dáng vẻ thần thần bí bí, nói muốn làm một chuyện quan trọng.
Lương Tiềm nhướng mày, không biết trong hồ lô của cậu đang chứa cái gì.
Chu Mục Thâm choáng váng đầu óc, khó khăn quét mắt khắp phòng, cuối cùng tìm được mục tiêu.

Cậu giơ ngón tay chỉ về một người, “Cậu, đến đây, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Trịnh Sinh: “……” Y thật sự không muốn cùng một con ma men nói chuyện.
Lương Tiềm lộ vẻ không vui, bọn họ biết nhau mới mấy tiếng, hiện giờ đã muốn đơn độc nói chuyện, lúc trước đến hắn cũng không có được đãi ngộ tốt như vậy, trong lòng nhất thời xuất hiện cảm giác nguy cơ cực kì mãnh liệt.

Hắn nghiêng người đứng trước mặt Chu Mục Thâm, ngăn cản ánh mắt cậu nhìn về phía Trịnh Sinh.
“Chu-Mục-Thâm, lá gan em lớn rồi phải không, dám gặp gỡ người đàn ông khác ngay trước mặt bạn trai mình?” Lương Tiềm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cậu.
Chu Mục Thâm không rõ hắn đang nói cái gì, cậu lướt qua bả vai Lương Tiềm nhìn về phía Trịnh Sinh, tròng mắt tan rã vì rượu khó khăn ngưng tụ một cỗ hung ác.

Cậu siết chặt nắm tay, nói ra sự thật bản thân nhìn thấy, “Cậu ta thích cậu.”
“Tớ muốn đuổi cậu ta đi.”
Dáng vẻ mèo con bảo vệ chủ nhân này thật sự quá đáng yêu, nếu không phải đang bị mọi người nhìn chằm chằm, Lương Tiềm quả thật rất muốn ôm cậu gặm liền mấy chục phút.
“Tôi không thích cậu ta, em không cần đuổi.”
“Tớ muốn đuổi, tớ không thích cậu ta nhìn cậu, cậu là của tớ.” Chu Mục Thâm đem tất thảy sự tủi thân của mình nói ra.


Lương Tiềm rõ ràng là của một mình cậu, cậu không thể chịu đựng được bất kì kẻ nào dùng ánh mắt như vậy nhìn Lương Tiềm, sẽ làm cậu cảm thấy chán ghét, khiến cậu sinh ra cảm giác nguy cơ, “Cậu tránh ra, đừng cản tớ được không?”
Lương Tiềm nhìn đôi mắt đỏ bừng của cậu, tình trạng hiện giờ của Chu Mục Thâm phỏng chừng đã nghe không vào lời hắn nói, chỉ có thể nghe theo, “Được, cho em mười phút.”
Trịnh Sinh: “……” Vì sao không ai hỏi ý tôi, tôi có thể từ chối không?

Chu Mục Thâm được Lương Tiềm dẫn đến một phòng ngủ trong góc, đem nước mật ong đã nhờ người pha sẵn đặt trong tay cậu, “Uống hết, có việc thì gọi tôi.”
Cửa phòng ngủ chưa đóng kín, khoé mắt Chu Mục Thâm có thể nhìn thấy từng nhóm người đang tụ tập bên ngoài, còn có nam sinh ăn mặc giản dị đứng cạnh cửa.

Cậu một tay giữ gáy Lương Tiềm, chạm nhẹ lên môi hắn, sau đó mới ngoan ngoãn gật đầu.
Lương Tiềm đã nghẹn cả một buổi chiều, một cái hôn khẽ như vậy căn bản là không đủ.

Hắn trở tay đè người lại, đầu lưỡi vươn ra công thành chiếm đất.

Không biết hôn bao lâu, đến khi Chu Mục Thâm gần như tắt thở Lương Tiềm mới thả cậu ra.
Lương Tiềm vừa đi, Trịnh Sinh liền tiến vào.
Trong lúc nhất thời, căn phòng ngủ mười mấy mét vuông lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Hai người trong phòng tựa như đang thi đấu, đọ xem kẻ nào mở miệng trước liền thua.
Cuối cùng vẫn là Chu Mục Thâm nghĩ đến mười phút ít ỏi, trực tiếp nói thẳng, “Cậu đừng thích Lương Tiềm, cậu ấy có vô số khuyết điểm, tính tình kém cỏi, thích đánh nhau, không chịu học hành, còn là trai thẳng đánh chết cũng không bỏ được tính ngạo kiều, không có gì đáng để thích.

Để tôi giới thiệu cho cậu một người bạn trai khác.”
Biểu cảm dửng dưng của Trịnh Sinh nháy mắt nứt toác.

Tình huống hiện tại cùng với dự đoán của y không giống nhau lắm.
Từ khi y bước vào phòng đến giờ, lần đầu tiên nhìn đến Chu Mục Thâm.

Cậu ta đang uống một ly nước mật ong, môi hơi đỏ và sưng, là do bị Lương Tiềm đè ra hôn vừa nãy.
“Nếu anh ấy kém như vậy, vì sao cậu còn thích.”
“Có thể là do ánh mắt không tốt.” Chu Mục Thâm sẽ không nói cho bất kì ai về con người thật của Lương Tiềm.

Dáng vẻ hiện giờ của hắn đã đủ trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu để cho người khác biết hắn dịu dàng thế nào thì sẽ còn có thêm bao nhiêu người nữa.

“…… Anh ấy rất dịu dàng.” Trịnh Sinh nói.
Người này không phải có thuật đọc tâm chứ!
Chu Mục Thâm không uống nước nữa, cậu đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy đề phòng, “Không không không, cậu ấy rất hung dữ, mỗi ngày đều mắng tôi.”
“Tôi thật hâm mộ cậu.” Trịnh Sinh nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói, “Cậu có biết vì sao tôi thích anh ấy không? Vì anh ấy đã cứu tôi.

Điều kiện nhà tôi không tốt lắm, tính cách của tôi lại u ám, thế nhưng thành tích học tập không tệ.

Từ tiểu học đến cấp ba, tôi chưa từng đánh nhau ở trường.

Chưa từng có ai giúp tôi, Lương Tiềm là người đầu tiên.

Sau này tôi mới biết, thì ra anh ấy cứu tôi là vì cậu, tôi vậy mà còn vô cùng cảm kích anh ấy, nghĩ rằng nếu anh ấy có thể luôn luôn bảo vệ tôi thì tốt biết bao, tôi sẽ không cần phải bị đánh nữa.”
Đây không phải là thích.
Chu Mục Thâm im lặng không nói chuyện, cậu đã uống một chén nước mật ong khiến đầu óc tỉnh táo đôi chút.

Cậu quay mặt nhìn về người con trai bên cạnh, y thật gầy, đôi mắt u ám, gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, bàn tay đặt trên giường, mu bàn tay có vài vết sẹo dữ tợn.
Chu Mục Thâm đồng cảm với hoàn cảnh của y, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu nguyện ý nhường lại Lương Tiềm.
“Trịnh Sinh, sao cậu không phản kháng? Không thể dựa vào người khác, cậu có thể dựa vào chính mình, tự mình bảo vệ bản thân.” Nói thì rất dễ, kì thật chính bản thân Chu Mục Thâm cũng chưa làm được.

Khoảng thời gian này cậu vẫn luôn dựa vào Lương Tiềm, được Lương Tiềm bảo vệ, nhưng Lương Tiềm cũng không phải là người khác, “Thật xin lỗi, thật ra tôi cũng giống cậu…… Không có tư cách nói những lời này.”
Trịnh Sinh quay đầu lại, đối diện với đôi mắt Chu Mục Thâm, y từng phản kháng, nhưng đổi lại là càng nhiều đánh đập, “Nhưng cậu có Lương Tiềm.”
Ánh mắt y vô cùng phức tạp, có hâm mộ, có mong đợi, càng nhiều hơn là tuyệt vọng.

Trịnh Sinh ở trước mặt cùng với bản thân Chu Mục Thâm hai tháng trước dường như rất giống nhau, gặp gỡ của bọn họ cũng tương tự như vậy.

Không đường thoát khỏi, muốn chết, đến khi được người duy nhất cứu lấy, đương nhiên cho dù liều mạng cũng muốn nắm thật chặt.
Trong lòng Chu Mục Thâm dâng lên một sự xúc động, “Cậu tốt nghiệp chưa?”
Trịnh Sinh bị cậu đột nhiên nói sang chuyện khác có chút ngây ngẩn, “Chưa, khai giảng sẽ bắt đầu lớp mười hai.”
“Được, tôi cùng Lương Tiềm sẽ trở về học lại một năm, nếu có chuyện gì cậu có thể tới tìm chúng tôi.” Chu Mục Thâm cực lực nhấn mạnh hai chữ ‘chúng tôi’, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Trịnh Sinh tuyên cáo chủ quyền, “Nhưng cậu phải nhớ kĩ, Lương Tiềm là của tôi, sau này đừng nhìn cậu ấy nữa, nếu không……”
“Tôi móc mắt cậu!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.