Cháo Lạnh

Chương 1: Hai Tiêu Chuẩn Học Bá


Bạn đang đọc Cháo Lạnh FULL – Chương 1: Hai Tiêu Chuẩn Học Bá


Kì thi đại học chỉ còn cách năm ngày, học sinh khối 12 trường cấp ba Tự Thành đã kết thúc các môn học.
Lương Tiềm ngồi gác chéo chân, dùng tay che tai, tránh cho âm thanh huyên náo ầm ĩ trong lớp học làm phiền.

Nhớ tới này là dịp đặc biệt, hắn nhịn xuống ý nghĩ muốn ra lệnh cho bạn học im lặng.
Là một trong những phòng thi, lớp sáu phải thu dọn phòng học theo đúng quy định.

Tất cả học sinh trong lớp đang dọn dẹp sách giáo khoa và tài liệu học tập, chuẩn bị gian khổ chuyển về nhà.
Lương Tiềm không tính thu dọn, định bụng lát nữa sẽ vứt luôn vào thùng rác.
Sự phấn khích và tiếng la hét ồn ào dần dần biến mất, Lương Tiềm thả tai ra, đưa một tay chống xuống mặt bàn, ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc bàn đầy sách trước mặt.
Đó là chỗ ngồi của Chu Mục Thâm.
Cậu đã nghỉ học từ lâu, chỗ ngồi trong lớp vẫn luôn được giữ nguyên, như thể chờ người quay lại bất cứ lúc nào.

Nhưng đã nửa năm qua vẫn không có ai chạm đến.

Sách vở không ai động vào, người bạn cùng bàn thân thiết nhất Thư Việt không thể làm gì khác ngoài giúp cậu dọn dẹp hàng ngày.
Mỗi lần Lương Tiềm nhìn thấy, đều muốn bật cười.
Người đã không còn, cậu ta mỗi ngày đều dọn dẹp, chẳng trách luôn bị người khác đồn thổi đến tận bây giờ.
Trước đó xảy ra quá nhiều chuyện, từ sau lễ Quốc Khánh, Chu Mục Thâm rất ít khi đến lớp.

Người mẹ thần kinh của cậu chạy đến trường mắng Thư Việt là đồ biến thái, làm hư hỏng con trai bà ta.

Thư Việt bị bà tát thẳng vào mặt, khoé miệng tứa máu.
Cú tát đó khiến Lương Tiềm không khỏi líu lưỡi.

Nếu rơi vào trên mặt mình, Lương Tiềm nghĩ thầm, có lẽ hắn phải khóc như mưa.
Hôm đó trong lớp dấy lên rất nhiều lời bàn tán, sôi nổi phỏng đoán xem Chu Mục Thâm và Thư Việt có mối quan hệ gì.

Lương Tiềm nghe thấy, trong lồng ngực bỗng nổi lên một ngọn lửa không tên, hung dữ uy hiếp bọn họ không được nói bậy.

Bạn học ngoài miệng ngoan ngoãn đáp ứng, vừa quay đầu liền truyền khắp toàn trường, lập topic trên diễn đàn trường đàm luận sôi nổi.
Lương Tiềm biết chắc chắn sẽ có người ghét bỏ phản đối, nhưng lại không nghĩ tới vẫn có bạn học hâm mộ ủng hộ, ầm ĩ cảm thán về độ xứng đôi, thậm chí còn có người dùng nặc danh đăng hẳn tiểu thuyết một vạn chữ , số lượt thích và bình luận CMN sắp vượt một ngàn.
Lương Tiềm cả kinh suýt làm rơi điện thoại.
Này là chuyện quái quỷ gì!
Tức giận kinh ngạc, xen lẫn chút tò mò, Lương Tiềm đấu tranh nội tâm suốt hai tiết tự học buổi tối, rốt cuộc ở tiết tự học cuối cùng cưỡng ép chính mình mở topic nóng sốt kia ra.
“Hai người tầm mắt giao nhau, trong không khí tràn ngập hương vị ái muội, đôi môi không tự chủ được từng chút một tới gần…”
Đậu đậu đậu!
Nhìn đến cái này, Lương Tiềm rốt cuộc không kiên trì nổi nữa.
Hắn dùng ba từ đơn giản bày tỏ: Ghê tởm! Biến thái! Khó coi!
Đêm hôm đó chiếc điện thoại cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bi thảm, bị chủ nhân ném vỡ tan tành trên mặt đất, chết tươi.
Thư Việt nghe được động tĩnh liếc về phía sau một cái.
“Nhanh quay đi!” Lương Tiềm gầm nhẹ, “Lão tử hiện tại nhìn thấy mi liền buồn nôn!”.
Thư Việt im lặng, ngươi lại phát điên cái gì.
Lương Tiềm suốt đêm tìm cách liên lạc với người phụ trách diễn đàn, dùng năm ngàn tệ xoá sạch bài thảo luận về Chu Mục Thâm và Thư Việt.

Hơn nữa còn dùng tài khoản thật đăng nhập, cảnh cáo mọi người không được tiếp tục bàn luận vấn đề này, nếu không đừng trách Lương giáo bá hắn tàn nhẫn độc ác.
Tuy nói ở trường cấp ba, học sinh ngoan chiếm đa số, nhưng vẫn tồn tại một số ít thành phần cá biệt, không sợ cường quyền, hết lần này đến lần khác khiêu chiến địa vị xưng bá của Lương Tiềm.

Vì vậy, vào những lúc rảnh rỗi ở năm lớp mười hai, không nhớ rõ Lương Tiềm đã vì Chu Mục Thâm đánh nhau bao nhiêu lần, chuốc lấy bao nhiêu thù oán.
Tuy cuối cùng đều thắng, nhưng nước mắt của hắn vì bị đau mà có thể chảy thành một cái ao.
Bất quá cảm giác đau của kẻ thần kinh với người thường có sự khác biệt, đây là tử huyệt của Lương Tiềm, người thông minh sẽ không dám đứng trước mặt hắn chê cười, vì chắc chắn sẽ bị đối phương mặt đầy nước mắt tàn nhẫn đánh đến răng rơi đầy đất, phải kêu cha gọi mẹ.

Ngây cười chốc lát, trong tầm mắt xuất hiện một đôi tay thu dọn sách vở, Lương Tiềm cau mày nhìn qua, phát hiện là Thư Việt.
“Mày làm gì?” Lương Tiềm hỏi.
Thư Việt dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc Lương Tiềm một cái, động tác trên tay không ngừng, “Dọn sách.”
Học sinh ngoại trú, hầu như mỗi ngày đều cầm vài quyển sách về nhà, số để lại trên bàn không nhiều, một người có thể dễ dàng mang đi, Thư Việt cũng không ngoại lệ.

Nhưng sách vở của Chu Mục Thâm tất cả đều để ở chỗ này, ước chừng khoảng hai chồng, một người căn bản không cầm hết.

“Mày muốn lấy sao? Không phải là định ném đi chứ?” Lương Tiềm cảnh giác hỏi.
Nghe được lời này, Thư Việt nhướng mày nhìn chằm chằm hắn, ẩn ý cười cười, “Lương giáo bá từ khi nào lại quan tâm đến tôi như vậy?”
Nụ cười đó phảng phất như nhìn thấu hết thảy, khiến Lương Tiềm nổi giận.
“Bớt tự mình đa tình! Lão tử quý trọng sách, nửa xu cũng không liên quan đến mi.”
Thư Việt không để tâm lắm nhún nhún vai.
Lương Tiềm dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt, trầm mặc giây lát, thấy Thư Việt mang sách chuẩn bị rời đi, cuối cùng không nhịn được mở miệng ngăn cản, “Cái kia, một mình mày cũng dọn không hết, hay là mày cho tao sách của Chu Mục Thâm đi.”
Thư Việt ngừng động tác, nhìn hắn hỏi: “Vì cái gì?”
“……” Lương Tiềm bị ánh mắt lăng lăng của cậu nhìn cho chột dạ, thú thật hắn cũng không biết vì cái gì, chỉ là muốn giữ lại, có thể là để chiêm ngưỡng bút tích học bá, mấy ngày nay xem nhiều một chút, nói không chừng thi đại học có thể đạt trên bốn trăm [1].
[1] Kì thi tuyển sinh Đại học của Trung Quốc (còn gọi là Cao khảo) có điểm số tối đa là 750 điểm, trong đó 150 điểm cho các môn Toán, Ngữ văn, Ngoại ngữ và 300 điểm tối đa cho bài thi tổng hợp.
Ý nghĩ này Lương Tiềm chắc chắn sẽ không nói, cuối cùng hắn tìm đại một lý do, “Đem bán lấy tiền.”
Lương Tiềm còn tưởng rằng sẽ bị bắt bẻ vài câu, chẳng ngờ tới Thư Việt không nói gì, chỉ là ẩn ý không rõ cười nhạt hai tiếng, đem sách của mình cất vào trong cặp, dứt khoác đứng dậy, trước khi rời đi còn hướng hắn vẫy tay, tâm tình dường như rất tốt.
Lương Tiềm đột nhiên gọi lại Thư Việt, hỏi: “Mày định khi nào đi tìm cậu ta?”
“Còn chưa biết,” Thư Việt xoay người lại, vẻ mặt kiên định, “Tôi phải đi tìm bạn trai trước đã.”
“Mày…… Quên đi,” Lương Tiềm nhíu mày, dừng một chút lại nói tiếp: “Tìm được Chu Mục Thâm nhớ báo giúp tao một tiếng, tốt xấu gì cũng từng dạy tao, khi đó có thể tao đang ở nước ngoài rồi.”
Thư Việt gật gật đầu, đáp ứng.

Trong lớp có người thu dọn sách phế liệu, muốn đem bán kiếm chút tiền tiêu vặt, Lương Tiềm lười dọn, đem toàn bộ sách của mình cho cậu ta.
Lương Tiềm tay không nhẹ nhàng đi đến bàn Chu Mục Thâm, nhấc lên chồng sách Thư Việt đã sắp xếp ổn thoả, chồng còn lại ra hiệu cho tả hữu hộ pháp cầm.
Tả Khuynh cùng Quách Hùng không ai chịu nhường ai, lao vào tranh nhau cướp.
Lương Tiềm đầu cũng không thèm quay lại, chỉ nói nửa câu, “Chia nhau ôm cho tốt, nếu như làm hỏng…”
Tả hữu hộ pháp lập tức không dám cướp nữa, ngoan ngoãn chia mỗi người một nửa ôm đi.

Đi ra khỏi toà nhà dạy học, ngẫu nhiên gặp phải Trịnh Sinh, Lương Tiềm liền đau đầu.
Trong một lần tình cờ, Lương Tiềm cứu được Trịnh Sinh, từ đó đến bây giờ liền bị tên học đệ nhỏ hơn một lớp này quấn lấy.

Mỗi buổi sáng đến lớp, trên bàn luôn có sẵn sữa nóng và điểm tâm, cùng với một mảnh giấy nhỏ nhắn nhủ của con trai, tuy nhiên hắn trước nay chưa từng ăn qua, nếu không phải ném đi thì là cho tả hữu hộ pháp.
Nguyên nhân Lương Tiềm cứu Trịnh Sinh cũng không phải vì tốt bụng, mà là do đám người đánh Trịnh Sinh chửi bới Chu Mục Thâm, mắng hắn và Chu Mục Thâm giống nhau, như đàn bà, thân thể nhỏ bé, cùng cái mông, sinh ra là để phục vụ đàn ông.

Lương Tiềm vừa nghe thấy liền bùng nổ, máu nóng bốc lên, xông lên điên cuồng tẩn cho đám kia một trận.
Sau lần đó không ai đến tìm Trịnh Sinh gây sự nữa, diễn đàn trường yên lặng mấy tháng lại lần nữa sôi động lên, có điều lần này đối tượng đổi thành Lương Tiềm cùng Trịnh Sinh.
Không giống như lần trước nhìn thấy Thư Việt cùng Chu Mục Thâm, Lương Tiềm đối với việc phát sinh giữa hắn và Trịnh Sinh chẳng chút hứng thú, hoàn toàn phớt lờ.
Nhưng người còn lại tựa hồ rất coi trọng.
“Đàn anh, nghe nói anh muốn ra nước ngoài du học?” Trịnh Sinh đi đến bên cạnh Lương Tiềm, nhỏ giọng nói, bám riết không tha hỏi, “Có thật không? Vì sao không cho em biết?”
“Liên quan gì đến cậu.” Lương Tiềm sải bước đi thẳng về phía trước, tựa như đang ôm trong ngực không phải sách mà là bong bóng, đám đàn em bên cạnh cũng là dáng vẻ này.
Trịnh Sinh là học bá xếp hạng nhất của khối 11, tính cách trầm mặc hướng nội, giọng nói nhỏ nhẹ, có nhiều điểm giống với Chu Mục Thâm, vì vậy, Lương Tiềm đối với cậu vẫn khá nhẫn nhịn.
“Em, em chỉ muốn hỏi một chút, sau này anh có trở về không? Em còn có thể gặp lại anh không?” Nghĩ đến việc có thể sau này sẽ không còn được gặp đối phương, Trịnh Sinh đôi mắt đỏ hoe, giọng nói cũng mang theo thấp thỏm mong chờ.
Lương Tiềm dừng chân, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Trịnh Sinh, khiến gương mặt cậu nóng lên, hoảng loạn cuối đầu né tránh.
Vẻ mặt cùng giọng nói này khiến Lương Tiềm không tự chủ được nhớ đến Chu Mục Thâm.

Ngay từ đầu Lương Tiềm cũng không muốn ra nước ngoài, nhưng yêu cầu của ba hắn là điểm thi đại học ít nhất phải vào được trường nghề, nếu không đủ điểm thì không có gì để bàn nữa.
Thế là Lương Tiềm bất đắc dĩ phải cố gắng học tập, bạn học tại lớp sáu lần lượt đều bị hắn “thỉnh giáo” qua, nếu không phải phương pháp giảng giải khó hiểu thì là bạn học nữ luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của hắn thất thần.
Sau một vòng từ trên xuống dưới, Lương Tiềm phát hiện vẫn là Chu Mục Thâm đáng tin nhất, kiên nhẫn, phương pháp giảng giải gần gũi dễ hiểu, hơn nữa không bị sắc đẹp của hắn ảnh hưởng, là một thầy giáo tốt.
Có một lần trong phòng học, Lương Tiềm cầm sách bài tập toán đi tìm Chu Mục Thâm, không chút khách khí yêu cầu Thư Việt: “Mày qua chỗ của tao ngồi đi.”
Thư Việt không hề nhúc nhích.
Lương Tiềm bị làm lơ liền nổi giận, hắn đem thầy Chu nhỏ yếu nhấc lên, trực tiếp ngồi xuống ghế, đem người ấn xuống trên đùi mình, hùng hổ nói: “Giảng thế này đi, lão tử hôm nay không muốn đứng nghe.”
Gương mặt Chu Mục Thâm nháy mắt đỏ bừng, hai bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay hắn dùng sức kéo, muốn đứng lên, chỉ là đối phương sức lực quá lớn, cậu không thể thoát được, ngay sau đó, Lương Tiềm nghe thấy một giọng nói hoảng loạn: “Cậu, cậu mau thả tớ ra, tớ đứng giảng bài cho cậu!”
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Chu Mục Thâm, Lương Tiềm cảm thấy thú vị, dễ chịu không ít, tự nhận đúng lý hợp tình nói: “Vậy sao được, không thể mệt mỏi thầy giáo của tôi.”
Thư Việt đặt bút xuống, dùng sức hất ra  cánh tay đang đặt trên eo Chu Mục Thâm, nhìn thẳng vào mắt hắn cảnh cáo, “Nhờ giảng bài thì giảng bài, đừng có động tay động chân.”
Lương Tiềm híp mắt, nhỏ giọng nói, “Thế nào, mày ghen à?”
Sau đó âm thầm dùng sức ôm Chu Mục Thâm chặt hơn, khiến đối phương không nhịn được kinh ngạc thở dốc.

Hắn cảm giác đôi tay nhỏ mềm kia đang bám vào cánh tay mình vô ý thức vuốt ve vài cái, nghe thấy giọng nói đáng thương của người trong ngực: “Lương Tiềm, cậu làm tớ đau, cậu buông tớ ra trước được không?”.
Trong lòng nhất thời có chút tê dại, tai nháy mắt ù đi, Lương Tiềm đột ngột buông tay đồng thời đứng lên, trên mặt có chút mất tự nhiên nói: “Cái kia, tôi không phải cố ý…… Cậu ngồi đi, tôi đứng đây nghe.”
Lương Tiềm nghe một chút liền nhịn không được thất thần, hắn đột nhiên phát hiện giọng nói của Chu Mục Thâm rất dễ nghe, thanh âm trầm thấp, ngữ điệu mềm mại, nghe cậu giảng bài chính là một loại hưởng thụ.
Kết quả là ngày hôm đó Lương Tiềm một câu cũng nghe không hiểu, nhưng không có mặt mũi đi hỏi lại lần thứ hai.

Lương Tiềm cảm thấy bản thân hắn có thể có hai kiểu tiêu chuẩn, bộ dáng như Chu Mục Thâm thì hắn cảm thấy đáng yêu, nhưng đổi thành Trịnh Sinh lại khiến hắn có chút buồn nôn.
Lương Tiềm cho rằng có sự khác biệt này là do hắn không thân với Trịnh Sinh, mà thực ra hắn cùng Chu Mục Thâm cũng không thật sự quen thuộc, cho dù bọn họ đã học cùng lớp hai năm, thời gian biết nhau so với Thư Việt lâu hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Lương Tiềm có chút buồn bực.

Hắn miễn cưỡng xem Chu Mục Thâm là bạn, nhưng người nọ chẳng những mất tích, về sau cũng chưa từng liên lạc với hắn.


Trái lại, hết lần này đến lần khác liên hệ với Thư Việt, tên kia ở trong lòng Chu Mục Thâm mới chính là bạn bè.
Hừ, tiểu gia ta mới không thèm.
“Trịnh Sinh, tôi là trai thẳng, thích nữ sinh,” không muốn cùng Trịnh Sinh nhiều lời, Lương Tiềm nói thẳng, “Nếu tôi là gay, cũng sẽ không thích kiểu người như cậu, đừng quấy rầy tôi nữa.

Thật sự rất phiền.”
Quách Hùng là một tên thô kệch, trước sau nhìn không quen kiểu con trai da thịt non mềm, thấy Trịnh Sinh sắp khóc đến nơi còn ở bên cạnh phụ hoạ, “Đừng có đánh chủ ý lên lão đại, lần trước cứu người là do cậu may mắn thôi, nếu không phải mấy tên khốn kia mắng chửi thầy tiểu Chúc [2], cậu nghĩ lão đại sẽ cứu cậu à?”
[2] Chúc 粥 có phát âm là zhōu, đồng âm với họ của Chu Mục Thâm.

Chúc có nghĩa là cháo, ở đây ý chỉ Chu Mục Thâm giống như cháo, trắng trẻo mềm mại.
“Cút, thầy tiểu Chúc là để cho mày gọi sao.” Lương Tiềm giơ chân cho Quách Hùng một đạp.
Biết được sự thật, Trịnh Sinh trong lòng dấy lên đau đớn, không thể kiềm nén liền bật khóc.

Lương Tiềm hận nhất nước mắt, hắn chán ghét “hừ” một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Thật ra Lương Tiềm có chút khó hiểu vì sao bản thân lại nổi tiếng như vậy, ngày nào hắn cũng phát mệt vì nhận được lời bày tỏ, rồi lại phải đi từ chối.
Hắn tự thấy bản thân mình, ngoại trừ trong nhà có tiền và lớn lên đẹp trai ngất trời ra thì cũng chẳng có ưu điểm nào khác.
Tính cách xấu tệ, chỉ số IQ thấp, sai sai sai, là chỉ số IQ thuộc dạng trung bình, không biết lãng mạn, trong đầu căn bản không chứa cái gọi là tình yêu.
Những nữ sinh từng bày tỏ với hắn cũng không tệ, thậm chí còn có vài người là hoa khôi, nhưng Lương Tiềm một chút cảm giác hứng thú cũng không có.
Yêu đương gì chứ, phiền muốn chết.

Bạn bè của hắn thường ngày khoe khoang tùy hứng, vừa yêu đương vào liền thay đổi tính cách, bị bạn gái suốt ngày giận dỗi cũng chỉ biết khép nép ậm ừ cho qua.
Mỗi lần Lương Tiềm nhìn thấy đều ghê tởm đến nỗi da gà rớt đầy đất, hắn khó có thể tưởng tượng được chính mình khi yêu cũng là cái dáng vẻ giống quỷ này……
Không có khả năng!
Với cá tính của Lương Tiềm hắn, cho dù có yêu đương cũng không bao giờ có thể nhường nhịn người ta, tính tình của hắn kém như vậy, thích hợp là người được nhường nhịn mới phải.
Lương Tiềm không ngờ tới bản thân rất nhanh liền bị vả mặt.
Ngày thứ ba sau khi kết thúc kì thi đại học, Lương Tiềm không may biến thành kẻ nhẫn nhịn, nhưng người khiến hắn phá lệ lại chẳng phải là đối tượng yêu đương, mà là một cậu nhóc tội nghiệp bị mất trí nhớ, được hắn cứu ra từ bệnh viện tâm thần.
Hết chương 1Lời tác giả: Couple chính Lương Tiềm x Chu Mục Thâm
Lời editor: Lần đầu tiên tập edit, cảm giác quắn quéo hơn cả hóng truyện hoàn.

Hơn nữa còn edit 100% bằng điện thoại, phê:)).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.