Đọc truyện Chào Em Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh – Chương 33: Cô Đã Sớm Nổi Tiếng Ở Trí Học
“Cảnh Hành, cậu trở về? Vừa nãy thấy cậu bị bọn tên béo gọi đi, cậu không sao chứ.
.
.”
“Đúng vậy, hai người bọn mình đi gọi người hỗ trợ, kết quả bị bọn họ chăn lại.
Tên béo bình thường chính là hung hăng tới mấy, cũng không dám ra tay với cậu, việc này khẳng định có liên quan tới người lớp 1!”
Bạn tốt Diệp Hàn Đình và Lý Nhất Phàm của Mộ Cảnh Hành ở lớp học, lúc này cũng vừa hay từ ngoài phòng học đi vào.
Nhìn thấy Mộ Cảnh Hành, hai người lập tức xúm lại.
“Mình không có chuyện gì.
.
.” Mộ Cảnh Hành còn chưa dứt lời, Diệp Hàn Đình liền phát ra một tiếng thốt lên kinh ngạc.
“Ai, vị bạn học này là ai? Vì sao chưa từng thấy.” Con mắt Diệp Hàn Đình hầu như dính trên người Nguyễn Manh Manh, không dời đi được.
Lý Nhất Phàm ở bên cạnh còn khuếch đại hơn Diệp Hàn Đình, nhìn thấy xinh dung nhan đẹp không một hạt bụi của Nguyễn Manh Manh, khuôn mặt có chút ngăm đen vậy mà nóng đến đỏ bừng.
“Há, đây là học sinh chuyển trường mới tới, cô.
.
.
Cô ấy tên là Manh Manh, giáo viên bảo mình dẫn cô ấy lại đây.”
“A, cái tên thật đáng yêu.” Diệp Hàn Đình và Lý Nhất Phàm không nghi ngờ có anh cổ động.
Ngược lại Nguyễn Manh Manh hơi nhíu lông mày.
Mộ Cảnh Hành xảy ra chuyện gì?
Lúc giới thiệu cô với hai người kia, dường như chỉ coi cô là bạn học bình thường.
Hơn nữa, giới thiệu tên của cô, cũng không phải tên đầy đủ.
“Đúng rồi, giáo viên Lý bảo để cậu ngồi với mình.” Mộ Cảnh Hành lấy cùi chỏ chọt chọt Nguyễn Manh Manh, ra hiệu cô đi với mình.
“Mình ngồi ở chỗ kia, cậu theo mình đến đó đi.”
Dựa vào sự tin tưởng đối với Mộ Cảnh Hành, Nguyễn Manh Manh cái gì cũng không hỏi nhiều, cười cười với Diệp Hàn Đình và Lý Nhất Phàm, đi theo phía sau Mộ Cảnh Hành.
Hai người ngồi xuống, Nguyễn Manh Manh để túi sách xuống, mới hỏi, “Mộ công tử bột, cậu xảy ra chuyện gì, tại sao phải giả bộ không quen biết mình?”
“Aiz, cậu không biết tình huống bây giờ của Trí Học.”
Mộ Cảnh Hành cầm sách giáo khoa, dựng thẳng lên, chặn ở trước mặt mình.
Thấy bốn phía bạn học đã không ai chú ý bên này, mới đè thấp âm lượng nhỏ giọng nói: “Trí Học chúng ta vì bồi dưỡng năng lực tự chủ của học sinh, Hội Học Sinh có quyền lực không thua gì giáo viên trường học.
Lúc trước hội trưởng Hội Học Sinh là Cố Huyễn, Phó hội trưởng là Nguyễn Kiều Kiều.
Cố Huyễn tốt nghiệp, Nguyễn Kiều Kiều rất có thể trở thành hội trưởng khóa này.”
“Bọn họ tích lũy uy danh ở trường học đã lâu, cậu không biết.
.
.
Ba chữ Nguyễn Manh Manh cậu, ở trường học của chúng mình có bao nhiêu thối! Tuy rằng cậu không học ở trường Trí Học này, nhưng Trí Học nghe đồn nhiều nhất chính là cậu.
.
.”
ánh mắt Nguyễn Manh Manh run run, “Ngoại trừ nói mình cướp người đàn ông của Nguyễn Kiều Kiều ra, cô còn có thể nghĩ ra tin đồn gì?”
Khó trách Mộ Cảnh Hành luôn nói, cô không đến học trường Trí Học là chuyện tốt.
Thì ra Nguyễn Kiều Kiều này không chỉ ở tiểu học, trung học cơ sở nói xấu cô.
Ngay cả khi cô lên trung học phổ thông, không phải học cùng một trường, cũng không buông tha cô!
“Ví dụ như, nói cậu ăn trong bát nhìn trong nồi, không chỉ cướp đi Cố Huyễn, còn dây dưa không rõ với mình.” ánh mắt Mộ Cảnh Hành nhìn cô, cất giấu “E thẹn”.
“Với cậu?” đầu Nguyễn Manh Manh đều muốn nổ.
“Đúng vậy, Nguyễn Kiều Kiều ở trong mắt người khác, chính là người hoàn mỹ học giỏi nhiều mặt không nói láo.
Trái lại là cậu, bị đồn ở bên ngoài hỗn xã hội thành chị gái ác độc, quen biết không ít người vớ va vớ vẩn, còn thường thường đe dọa, bắt nạt Nguyễn Kiều Kiều.”
“Còn có, sự kiện mẹ Nguyễn Kiều Kiều té xuống cầu thang sinh non kia, lúc này mới ngày thứ nhất khai giảng, cũng đã truyền khắp trường học.”
“Nhưng khuếch đại nhất còn không phải cái này, chị Thi Thi, trước đây mình từng kể cho cậu, chị ấy là truyền kỳ của Trí Học, có một đống lớn người ủng hộ.
Nguyễn Kiều Kiều nói với bên ngoài, chị Thi Thi chết có liên quan tới cậu, nếu không phải vì cậu buổi tối ngày hôm ấy đột nhiên đòi ăn vịt quay Trần Ký, chị cậu cũng sẽ không hơn nửa đêm lái xe đi ra ngoài, bị tai nạn xe bất ngờ.”
“Chó má X cô ta! Đêm đó rõ ràng là công ty gọi điện thoại.
.
.” Nguyễn Manh Manh đập bàn đứng lên, vừa vặn đối đầu chủ nhiệm lớp Lý Tú Lệ mới vừa đi vào phòng học.
“Nguyễn Manh Manh, cô đang làm gì!” Giáo viên Lý đầy mặt nghiêm túc, một tiếng lạnh nhạt gọi ra tên đầy đủ của Nguyễn Manh Manh.
Trong nháy mắt, cả lớp ồ lên..