Đọc truyện Chào Em, Như Hoa! – Chương 8: Định rời xa tôi? Không cho phép!
Cô đã sai lầm sao? Cô sai lầm cái gì ? Cô chỉ giữ khoảng cách mà thôi,
cô chỉ muốn bán được hàng mà thôi, cô chỉ không muốn phát sinh những
chuyện không vui mà thôi. Đúng vậy, những gì cô làm bây giờ hoàn toàn
không sai.
Lỗ Như Hoa tức tối, gõ tiếp một hàng chữ: Anh ghen sao?
Văn Sơ lại giành laptop, mỉm cười đánh vào: Mắt tôi tốt hơn cậu ta nhiều.
Lỗ Như Hoa hơi buồn, khe khẽ thở dài, tự nhủ mình thật quá hão huyền.
Đúng thôi, là Tiếu Thanh hay Văn Sơ, và cô, hai bên, hai thế giới khác
nhau hoàn toàn, bản thân cứ vô tâm đùa giỡn như vậy khó tránh có một
chút…… Cô mỉm cười tự giễu.
Văn Sơ làm sao mà biết những thay
đổi trong suy nghĩ của cô, lặng lẽ đứng lên đi đến kệ sách, đã đến thư
viện, thôi thì tìm sách đọc vậy, còn laptop, vốn dĩ cũng không cần dùng.
Tìm sách đọc thôi! Văn Sơ lơ đãng vòng quanh những kệ sách, ở lầu 3 chủ yếu là sách giáo dục, thể dục và các loại báo chí, hoàn toàn không
đúng với những sở thích, hắn đành chọn đại một cuốn có nhiều hình ảnh mà xem, vừa nhìn vừa cười gượng, hắn cuối cùng là đang làm gì?
Văn Sơ đã cố nhịn, nhưng vẫn không nén được mà tò mò nhìn về phía Lỗ Như Hoa,
cô đang nhìn vào laptop một cách hưng phấn, hai mắt lóe sáng, tới mức có thể khiến sao trời tức chết mà tắt.
Bình thường, nếu mắt cô mà có vẻ sung sướng như vậy chỉ có thể vì một nguyên nhân: Bán được hàng.
Bán hàng trên mạng? Nhưng cô không có máy tính, làm sao bán được nhiều? Văn Sơ cất lại sách vào kệ, quay người định về chỗ, một nữ sinh bỗng
xuất hiện trước mặt, cười với hắn rất dịu dàng: “Bạn học, anh có thể lấy cuốn sách trên kia xuống cho em không?”
Văn Sơ lơ đãng hỏi lại: “Cuốn nào?”
“Cuốn sách thứ ba trên đó, dạ, đúng rồi!” Cô gái tiếp tục mỉm cười: “Vóc dáng anh cao như vậy, lấy cái gì cũng tiện.”
“Ừ.” Hắn không có tâm trạng nói chuyện với cô nàng, đưa sách cho cô rồi xoay người.
“Bạn học, anh có thường xuyên đến thư viện không?” Cô gái rõ ràng là
muốn nói chuyện với Văn Sơ, nhìn mặt hắn không thấy tỏ vẻ khó chịu, hỏi
với.
Có lẽ, ngoại trừ Lỗ Như Hoa, ở trường S không có nữ sinh nào
khác có thể nhìn thấy bộ dạng của Văn Sơ lúc bực bội. Sự chú ý của Văn
Sơ cuối cùng cũng dịch một chút về cô nàng trước mặt, Tiểu Điềm Điềm. Ừ, da trắng, dáng xinh !
“Cũng không thường đến.” Văn Sơ mỉm cười.
Nụ cười làm cho Tiểu Điềm Điềm nở hoa trong bụng, tim đập loạn nhịp :
“Bạn học, anh có thể cho em số điện thoại được không? Em cũng là sinh
viên mới, trường S lớn quá, nhiều chỗ em không quen thuộc, sau này nhờ
anh giúp đỡ em.”
“Thật sao?” Văn Sơ lại mỉm cười.
“Dạ, em rất hay lạc đường.” Vẻ mặt Tiểu Điềm Điềm nhõng nhẽo, pha lẫn một chút ngượng ngịu.
“Ừ, cũng được.” Văn Sơ chìa tay, “Đưa di động cho tôi.”
Tiểu Điềm Điềm dùng tốc độ ánh sáng đưa di động cho hắn.
Văn Sơ ấn một dãy số, lưu vào rồi trả lại cho cô “Đây là số, có việc thì gọi, mọi chuyện sẽ được thu xếp.”
“Cám ơn anh……” Tiểu Điềm Điềm vui mừng đến muốn nhảy cẫng. Ai nói
Văn Sơ khoa Mỹ thuật rất khó tiếp cận làm quen? Ai nói hắn ít khi gần
gũi với con gái, thậm chí còn bị gọi là sư thầy? Nhanh như vậy đã cho số điện thoại, tuyệt vời!
“Học tốt nhé.” Văn Sơ lịch sự chào, thong dong bỏ đi.
Hai mắt Tiểu Điềm Điềm bắn tim tung tóe, nhìn theo bóng Văn Sơ, trong
lòng hết sức kích động…… Cô giơ điện thoại nhìn vào màn hình, số của soái ca nhất định cũng rất đẹp……
110???
Dãy số mà Văn Sơ đưa vào?
Quả thực, đây là dãy số « có việc thì gọi, mọi chuyện sẽ được thu xếp » ……
Dĩ nhiên, tâm lý của Tiểu Điềm Điềm đang trên mây rơi thẳng xuống vực
thế nào Văn Sơ cơ bản là không thèm để ý, hắn quay về ngồi với Lỗ Như
Hoa, tò mò nhìn vào laptop. Không biết là “giao dịch lớn” nào mà có thể
làm cho Lỗ Như Hoa tập trung tinh thần cỡ đó.
Trên màn hình laptop không mở trang web bán hàng, mà là diễn đàn nội bộ của trường.
Văn Sơ kinh ngạc quan sát trong chốc lát, phát hiện tốc độ gõ bàn phím
của Lỗ Như Hoa nhanh như ngựa phi, cô không ngừng đổi tên, kiểu chữ, màu chữ, …… tự mình post bài liên tục dưới nhiều nick name khác nhau!
Quá rõ ràng, sau khi Văn Sơ bỏ đi không lâu, cô đã thiết kế thành công
một tấm thiệp màu hồng phấn, nhìn vào cứ như có N cá nhân đã vào diễn
đàn tham gia thảo luận .
(À, nói cho bạn nào không nhớ, tờ rơi màu
hồng phấn mà đầu năm bạn Như Hoa dùng để quảng cáo cho việc kinh doanh
của mình ấy, chỉ khác là lần này cô nàng tung trên mạng!)
Đầu tiên, diễn viên Lỗ Như chọn màu đỏ, chữ Khải, nickname dùng là “Nhất chi
mai”: Này tiệc đêm Noel có vẻ thú vị nha, tôi muốn tham gia, nhất định
phải tham gia, nhưng mặc đồ gì bây giờ?
Ngay sau đó, kiểu chữ đổi
thành Tống thể, nickname đổi thành “Không vứt bỏ, không buông tay”: Mặc
gì không được, có ai nhìn đâu.
Nickname “Tôi yêu bong bóng” trả lời [đương nhiên cũng là Lỗ Như Hoa sắm vai ]: Có người nhìn mà, soái ca
quá trời, sinh viên mới vào nhiều người đẹp trai lắm.
Cuối cùng đã
thành công kích động sự tò mò của quần chúng. Cuối cùng thì, con gái, ai mà không phải sắc nữ, chỉ là « sắc » ít hay nhiều mà thôi !
Người qua đường A (lo lắng): Soái ca đều tham gia? Nhưng phần nhiều soái ca đều đã là hoa có chủ .
Lỗ Như Hoa xắn tay áo nhanh chóng dùng nickname “Tôi đến từ sao hỏa”
phản bác: Rất nhiều nam sinh chưa có bạn gái. Các đồng chí à, xông lên
đi!
Quần chúng vây xem: Ai vậy ai vậy?
“Tôi đến từ Sao hỏa” : Biết Văn Sơ khoa Mỹ thuật không? Hắn là quang côn!
Quang côn : Chỉ những người đàn ông độc thân ế vợ, từ này còn có nghĩa
là người tri thức, thông minh gần nghĩa với cụm từ Văn Sơ
Văn Sơ
trợn mắt há mồm, không ngờ tên của mình hóa ra còn có sắc thái như
vậy…… Quang côn…… Trong lòng hắn cháy lên một ngọn lửa, không
biết có phải gọi là ‘thẹn quá hóa giận’ không.
Người qua đường B
[cảm khái]: Ai, điều kiện của hắn rất được, rất đẹp trai, tiếc là mắt
cao quá đầu, hoa vương quá, may ra chỉ hoa khôi giảng đường mới xứng.
“Không vứt bỏ, không buông tay”: Ai nói hắn là hoa vương, khoa mỹ thuật còn một người đẹp hơn, tên Lỗ Tự Ngọc! Lỗ Tự Ngọc mới là hoa vương!
Văn Sơ nghẹn họng, nhìn trân trối, quên bẵng ‘thẹn quá hóa giận’, nhưng da đầu bắt đầu run lên.
“Tôi yêu bong bóng” chuyển đề tài: Mặc kệ hoa vương là ai, tôi chỉ muốn biết mặc đồ gì dự tiệc cho đẹp !
Quần chúng vây xem [hứng thú]: Đúng vậy, mặc đồ gì mới đẹp ?
Tới rồi!
Lỗ Như Hoa hưng phấn giật cùi chỏ xuống bàn, ngửa mặt lên cười không ra tiếng, lập tức gõ chữ: Ha ha, tôi mua một bộ lễ phục, chắc chắn soái ca sẽ thích, bởi vì tôi có nội gián, ha ha…
Quần chúng vây xem: Thật không? Nội gián ở đâu?
Lỗ Như Hoa: Biết Lỗ Như Hoa không? Em trai cô ấy là Lỗ Tự Ngọc, ở cùng
phòng với Văn Sơ, cô ấy mắt thấy tai nghe bọn họ nói rõ ràng, biết chắc
loại lễ phục nào được nhóm soái ca yêu thích, tôi mua đồ của cô ấy!
Quần chúng vây xem: Thật không, mắc không? Giá bao nhiêu?
Lỗ Như Hoa: Không mắc đâu!
Quần chúng vây xem: Tôi cũng muốn mua!
Lỗ Như Hoa tiếp tục sắm vai “Tôi đến từ Sao hỏa”, “Tôi yêu bong bóng”,
“Không vứt bỏ, không buông tay” cho cả ba nhân vật này lên tục lên « võ
đài » kích động mọi người đi tìm Lỗ Như Hoa mua lễ phục! Sau đó, lợi
dụng thời cơ, tự PR cho mình, tuyên truyền Lỗ Như Hoa đồng chí có danh
dự thế nào, nguồn cung cấp phong phú ra sao…
Chưa đến một giờ, tờ thiệp hồng phấn bắt đầu mãnh liệt sinh sản, tràn ngập các diễn đàn
khác, cùng lúc đó, di động của Lỗ Như Hoa bắt đầu rung……
“Chừng nào mới nhận điện thoại?” Bây giờ Văn Sơ đã bình tâm lại, liếc về di
động của Lỗ Như Hoa. Trên màn hình hiện ra một dãy số xa lạ.
Ánh
mắt Lỗ Như Hoa như nhìn một tên ngốc: “Đây là thư viện, làm sao tôi có
thể ở trong này nhận điện thoại? Đạo đức nghề nghiệp để đâu!”
Văn Sơ hết biết nói gì!
Một hồi sau mới đủ sức phẫn nộ bình luận: “Đã gặp nhiều người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày như cô.”
“Suỵt……” Nam sinh mang kính lần thứ năm quay đầu ra dấu im lặng.
Văn Sơ híp mắt nhìn, mắt kính cũng trừng trừng nhìn lại.
Năm giây sau……
Mắt kính ngượng ngùng quay lại, tiếp tục đọc sách.
“Đủ rồi, cô và kẻ bịp bợm cũng không khác nhau là mấy” Văn Sơ không thèm nghe giải thích, trực tiếp đóng laptop lại.
Lỗ Như Hoa còn nhiều toan tính chưa làm, lưu luyến nhìn laptop, lại
nghĩ chắc cũng nên đi, trên đường về tranh thủ nhận điện thoại. Kỳ này
lễ phục chắc ăn bán chạy, coi bộ lời to rồi.
“Có keo hai mặt không?” Văn Sơ lấy từ ba lô ra bài phác thảo và bút vẽ, vừa hỏi vừa vùi đầu vẽ.
Ba lô của Lỗ Như Hoa cái gì không có, cô chỉ đơn giản mở ra lấy keo 2
mặt đưa cho hắn, không quên bổ sung, “Ghi sổ tính một thể ha.”
Văn Sơ vẽ không lâu lắm, rất nhanh ngừng bút, cầm lên ngắm nghía một chút rồi dán keo hai mặt vào.
“Vẽ gì vậy?” Lỗ Như Hoa tò mò.
Văn Sơ xoa đầu cô nàng: “Con nít không nên biết.”
Nói xong, nửa mời nửa kéo Lỗ Như Hoa ra cửa.
Đi ngang nam sinh mắt kính năm lần « suỵt », Văn Sơ dừng lại mỉm cười, cúi xuống vỗ lưng hắn, chào ‘tạm biệt’: “Học tốt nha.”
Sau đó thong thả bước tiếp.
Sau lưng bạn học mắt kính bây giờ có thêm một bức tranh biếm họa.
Bức phác thảo này nét vẽ sinh động như manga (truyện tranh Nhật Bản),
nội dung châm biếm quá sức: Một chú bé xinh xắn cởi truồng đang tè, bên
trên là một khung tròn giông giống đám mây, bên trong đám mây có một chữ : “Suỵt!”.
Lỗ Như Hoa cuối cùng đã rõ, trong lòng ai oán: Càng đẹp trai càng độc ác!
Ra khỏi thư viện, Văn Sơ bất mãn quay đầu: Lỗ Như Hoa chầm chậm đi sau, cố ý đứng cách hắn mấy bước.
“Làm gì mà ngơ ngác vậy? Lại đây !”
“Anh trai à, tôi mà đứng gần anh thêm một chút, một nửa nữ sinh trường
này không thèm mua đồ của tôi nữa!” Lỗ Như Hoa liếc trái liếc phải, xác
định không có người theo dõi, mới nhỏ giọng oán giận .
“Lỗ Như
Hoa!” Văn Sơ máu nóng bốc lên, không để ý gì xung quanh lập tức kéo tay
Lỗ Như Hoa, mở miệng định nói, dường như lại không biết phải nói gì.
Cô đã sai lầm sao? Cô sai lầm cái gì ? Cô chỉ muốn giữ khoảng cách mà
thôi, chỉ muốn bán được hàng mà thôi, chỉ không muốn phát sinh những
chuyện không vui mà thôi. Đúng vậy, những gì cô làm bây giờ hoàn toàn
không sai.
Nhưng nếu hoàn toàn không sai, tại sao khi cô làm vậy,
lại làm cho Văn Sơ cảm thấy…… Hắn không cách nào hình dung được sự
bất đắc dĩ thình lình ập đến có ý nghĩa gì, thậm chí hắn còn phẫn nộ:
Định rời xa tôi sao? Không cho phép!
*****
Trong lúc việc buôn bán lễ phục đêm Noel của Lỗ Như Hoa hừng hực khí thế cũng là lúc khoa kiến trúc họp hai lớp lại. Buổi tiệc đêm Noel có
một tiết mục của khoa kiến trúc, hội sinh viên còn yêu cầu tiết mục này
phải hấp dẫn, hiện đại, mới mẻ, sống động,… Nói tóm lại, trách nhiệm cao cả của 25 nhân mạng khoa kiến trúc là nhất định phải đập tan lời đồn
đáng sợ trong truyền thuyết: Tất cả sinh viên thuộc khoa kiến trúc đều
là “khủng long”.
Vì thế, lớp trưởng hai lớp kiến trúc Lý Hàm Trúc
vắt óc chọn người. Trong khoa kiến trúc tìm trai đẹp không khó, Tiếu
Thanh có sẵn đó rồi. Vấn đề là nữ chính nên chọn người nào? Hai lớp tổng cộng chỉ có năm nữ sinh, chọn Lỗ Như Hoa hay chọn Hạ Thịnh?
Cuối
cùng, Lý Hàm Trúc quyết định bỏ phiếu kín, chỉ có nam sinh bỏ phiếu. Kết quả cuối cùng mười trên mười: 10 phiếu cho Lỗ Như Hoa, còn lại của Hạ
Thịnh.
Hai người hòa nhau, quyền quyết định thuộc về Lý Hàm Trúc.
Lý chủ đài khấp khởi mừng thầm, quyền quyết định về hắn là tốt rồi, hắn
tuyệt đối không tuyển Hạ Thịnh! Không phải vì Hạ Thịnh không đủ xinh
đẹp, mà vì không thể tạo cơ hội cho Tiếu Thanh ở cùng với Hạ Thịnh.
Nói khác nói, Lý Hàm Trúc thích Hạ Thịnh……
Kết quả là, đương lúc Lỗ Như Hoa ở ký túc xá nữ miệng lưỡi lưu loát đẩy mạnh tiêu thụ lễ phục, nhận được điện thoại của Lý chủ đaì.
“Lỗ Như Hoa, báo cho em một tin mừng.”
“Gì vậy?” Lỗ Như Hoa giật thót.
“Em được chọn rồi!” Lí chủ đài tuyên bố rất khí thế.
“Tin dữ thì có!” Lỗ Như Hoa phát biểu cảm nghĩ.
“Có thưởng!”
“Gì?” Lỗ Như Hoa giật thót tập hai.
“Cùng Tiếu Thanh đại diện khoa kiến trúc trình diễn tiết mục văn nghệ đêm Noel, tiết mục nhất định phải có nội hàm!”
Lỗ Như Hoa rơi lệ: “Anh trai à, nội hàm là gì?”
“Thể hiện tình cảm mãnh liệt gọi là nội hàm! Phải đập đổ quan niệm ngu
ngốc khoa kiến trúc là đồ ngớ ngẩn chỉ biết tính toán; phải hết sức mãnh liệt, nhiệt huyết tràn trề!”
Lỗ Như Hoa đề xuất : “Em và Tiếu Thanh đến sân thể dục chạy tám trăm mét có tính là nhiệt huyết tràn trề không?”
“Trần truồng thì được! Lý Hàm Trúc dứt khoát.
Lỗ Như Hoa hết chỗ nói……
******
Liên tục hai buổi tối, Văn Sơ “đi dạo” đến thư viện mà tuyệt nhiên
không thấy Lỗ Như Hoa. Hắn chán muốn chết mang laptop về ký túc xá, Cá
voi và Phó Tâm Thành ra ngoài, Lỗ Tự Ngọc như bình thường ngồi vẽ.
Chỉ cần có thời gian, Lỗ Tự Ngọc sẽ lập tức cầm ngay bút vẽ. Đối với
điều này, trong lòng Văn Sơ không cho là đúng, hắn vẫn cảm thấy cảm giác nghệ thuật trời cho quan trọng hơn chăm chỉ luyện bút.
Văn Sơ lơ
đãng lật tập tranh nhưng không nhập tâm vào được, cảm giác như mình quên làm chuyện gì đó, trong lòng luôn thấp thỏm. Nhưng quên làm chuyện gì?
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến diễn đàn mà Lỗ Như Hoa lập ra đêm trước, không
biết hôm nay thế nào, không biết cô bán được nhiều không? Nghĩ là làm,
Văn Sơ tò mò mở máy tính đăng nhập vào trang web trường, không mấy tốn
sức đã tìm thấy ngay bài của Lỗ Như Hoa. Nhìn nhìn vài lần, hắn không
kìm được nụ cười, có trời biết sau mấy nick name xa lạ này, người nào
không phải là Lỗ Như Hoa, không chừng tất cả đều là cô?
Bây giờ, cô đang làm gì?
***
Cuối cùng, đêm tiệc Noel hoàng tráng mà sinh viên trường S chờ đợi thật lâu cuối cùng đã đến .
Địa điểm: Giảng đường lớn của trường.
Giảng đường lớn mới xây dựng được sử dụng làm lễ đường, đêm Noel đã
được hội sinh viên trang trí hết sức nổi bật, bậc thang đi vào trung tâm lễ đường được trải thảm đỏ, còn thuê vài công ty sự kiện trang trí
những chùm đèn nhấp nháy, mục đích chính là mang đến cho mọi người cảm
giác đang tham gia lễ hội Halloween.
Tiệc tối chia làm hai phần,
tám giờ đến 9 giờ rưỡi là lúc biểu diễn văn nghệ, sau đó là vũ hội.
Trường học cũng phá lệ đồng ý, chấp thuận cho sử dụng lễ đường suốt đêm.
Giữa trưa, Lỗ Như Hoa cuối cùng cũng xuất hiện ở phòng 205 sau hai ngày mất tích. Không biết tại sao, Văn Sơ mỗi lần nhìn thấy cô đều cảm
thấy cô lại gầy thêm một chút, mong manh như sương.
Lỗ Như Hoa tay
cầm mấy bức vẽ giơ lên giơ xuống vài lần như để so sánh, nhìn ngó một
hồi rồi đứng dậy ra lệnh : “Lỗ Tự Ngọc, đêm nay em mặc màu đen. Cá voi,
anh mặc quần áo ca rô. Phó Tâm Thành, anh đêm nay cải trang thành hoạ
sĩ, mặc trang phục quạ đen!” (*)
(*) (nguyên văn : 涂鸦装- Đồ nha trang, nha có nghĩa là quạ mà bạn Phạm không nghĩ ra cách dịch nào khác!)
“Vì sao?” Tam đại soái ca đồng loạt đặt câu hỏi.
“Please, tôi hứa với nhóm Thượng Đế của tôi rồi. Lễ phục của mấy người
và lễ phục của mấy cô đó phải hòa hợp mới được.” Lỗ Như Hoa trả lời,
“Tôi có đạo đức nghề nghiệp mà, nhận lời rồi thì phải làm cho được, giúp tôi đi.”
“Là cô hứa chứ không phải tụi tôi.” Văn Sơ lười biếng ngồi trên ghế làm khó dễ.
“Tôi giúp mấy anh giặt mùng mền, dọn vệ sinh phòng!” Lỗ Như Hoa cắn răng ra giá.
“Đồng ý!” Cá voi và Phó Tâm Thành phấn chấn đồng ý, đối với họ, mặc cái gì không quan trọng.
“Tôi mặc cái gì?” Văn Sơ không tin Lỗ Như Hoa quên “lập kế hoạch” cho hắn.
Lỗ Như Hoa cười vô cùng “quyến rũ”, dịu dàng: “Văn Sơ, anh có lễ phục màu trắng không?”
“Không có!”
“Có mà……”
“Không có!”
“Sao không có, anh Văn Phỉ nói anh có!” Lỗ Như Hoa không ngại bán đứng
đồng minh, “Anh ấy nói áo khoác lông trắng, sơ mi trắng quần trắng giày
trắng… Mấy thứ đó anh đều có!”
“Không mặc!”
“Làm ơn mà!” Lỗ
Như Hoa khẩn cầu, “Chỉ mặc một lần, được không? Anh là bạch mã hoàng tử
nổi tiếng trường S, có N nữ sinh xinh đẹp chờ đợi được nhìn thấy tạo
hình xuất chúng của anh đó, chỉ một lần thôi, tôi năn nỉ đó!”
Văn Sơ nhún vai, “Nhờ người ta giúp đỡ thì phải có chi phí!”
“Vừa rồi đã nói sẽ giặt mùng mền, dọn vệ sinh phòng rồi mà.”
“Không đủ.” Văn Sơ cố ý lắc đầu.
“Anh ra giá đi!” Lỗ Như Hoa rất hào phóng.
“Làm người mẫu cho tôi một lần.” Văn Sơ nhanh chóng trả lời.
“Hơ, vì sao?” Lỗ Như Hoa ngạc nhiên.
“Vẽ tranh phải chú ý đến sự mới lạ, bộ dạng cô rất kỳ lạ, chắc lên tranh được.”
“Bộ dạng…… Có sự mới lạ, đây là khen tôi phải không?” Lỗ Như Hoa thấp thỏm.
“Ừ, là khen.” Văn Sơ khẳng định.
Lỗ Như Hoa rơi lệ, “Tôi mà hiểu được thì tôi bị khùng.”
Văn Sơ hài lòng mỉm cười. Hắn sẽ vẽ một bức chân dung cho Lỗ Như Hoa,
một bức tranh thật đẹp, đẹp hơn bức tranh mà Lỗ Tự Ngọc không chịu vẽ.
Đừng hỏi tại sao hắn lại làm việc đó thay Lỗ Tự Ngọc, bởi vì bản thân hắn cũng không biết.
Đêm đó, bảy giờ năm mươi phút, bốn đại soái ca phòng 205 mặc trang phục Lỗ Như Hoa chỉ định, xuất hiện cùng lúc trên bậc thang trải thảm đỏ đến dự tiệc, sau đó ánh đèn sáng rực chiếu xuống, lướt theo bốn soái ca
chậm rãi tiến vào lễ đường. Kết quả là, màn trình diễn này lưu truyền
thành một truyền thuyết ở trường S, ngay cả tài nam tài nữ khoa Trung
văn cũng vô phương miêu tả cảnh tượng lúc đó thành ngôn từ thật chuẩn
xác. Nhưng bất kể thế nào, người được lợi nhiều nhất vẫn là Lỗ Như Hoa.
Vì sự kiện này, thang điểm danh dự, thang điểm mĩ dự (đánh giá cái đẹp), và thang điểm về độ chuẩn xác trong thông tin của cô, có thể nói là đã
vọt lên kịch trần! Ba chữ Lỗ Như Hoa bây giờ ở trường S tương đương với
một cái thẻ bài, mà thẻ bài này bên trong sở hữu nội hàm quan trọng
nhất: Đạo đức nghề nghiệp!
Cùng lúc đó, sự kiện lần này khiến cho
Lỗ Như Hoa giả phải ở phía sau sân khấu tỉ mỉ chuẩn bị, chờ Lý Hàm Trúc
sắp đặt tiết mục văn nghệ nhiệt huyết mãnh liệt, hấp dẫn, sống động, mới mẻ……
Tám giờ đúng, màn lớn sân khấu chậm rãi mở ra, hai sinh
viên dẫn chương trình một nam một nữ màu mè giới thiệu nội dung chương
trình, bắt đầu bằng những lời dạo đầu hoa lệ phức tạp, ca ngợi trường S, nhân cơ hội ca tụng lãnh đạo trường. Cho đến khi một phần lớn người xem bắt đầu rơi vào trạng thái lơ mơ buồn ngủ, âm nhạc bắt đầu cất lên,
chương trình văn nghệ chính thức bắt đầu.
Văn Sơ xuất phát từ sự
tôn trọng đối với toàn thể diễn viên, cẩn thận theo dõi tiết mục đầu
tiên, một đám người ăn mặc giống người cổ đại bước lên sân khấu, rung
đùi đắc ý vừa độc thoại vừa khiêu vũ.
“Bọn họ diễn triều đại nào
vậy?” Văn Sơ kinh ngạc quan sát sân khấu, thì thầm hỏi Cá voi ngồi bên
cạnh, diễn viên đang nói cái gì hắn hoàn toàn không hiểu nổi.
“Có lẽ là triều đại nào mà có Lương Sơn bá và Chúc Anh Đài?” Phó Tâm Thành trả lời thay.
“Hồ Điệp mộng uyên ương?” Lỗ Tự Ngọc hồ nghi.
“Không phải, xuân tàm đến tử ti phương tẫn! Lúc nãy không phải gọi
‘thầy ơi’ sao? Cuối cùng cũng nghe ra một câu.” Cá voi cuối cùng cũng
đặt xong tên cho tiết mục rồi bắt đầu khen ngợi.
Văn Sơ buồn bực
ngồi, thân hình cao lớn của hắn làm cho chỗ ngồi dường như nhỏ lại, cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là “ngày tựa ba thu”, theo “mệnh lệnh” của Lỗ Như Hoa, chương trình văn nghệ xong rồi, bọn họ còn phải ở vũ hội
khoảng nửa giờ để “phô trương”. Nói đến vũ hội, Lỗ Như Hoa không khiêu
vũ thì cô sẽ mặc lễ phục gì? Chắc không đến nỗi vẫn khoác cái khăn quàng cổ đơn giản như vậy đi? Bán nhiều lễ phục như vậy, chẳng lẽ không biết
tự lấy cho mình một bộ? Văn Sơ nghĩ một hồi, lấy di động gửi tin nhắn:
“ở đâu vậy?”
Người nhận đương nhiên là Lỗ Như Hoa.
1 phút trôi qua, di động không phản ứng.
5 phút trôi qua, di động không phản ứng……
Văn Sơ tựa lưng vào ghế ngồi, mệt rã rời, trên sân khấu đang tiến hành
cuộc thi ai đọc diễn cảm, hiệu quả không khác thôi miên là mấy……
“Kế tiếp, xin thưởng thức tiết mục biểu diễn võ thuật của các bạn khoa
thể dục.” Trên đài, nữ người chủ trì mặc trang phục nàng Bạch Tuyết,
ngọt ngào thông báo .
“Võ thuật?” Cá voi bắt đầu hứng thú.
“Chắc là khinh công?” Văn Sơ hỏi. Ba soái ca kia không hẹn mà cùng lúc đưa mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt đầy lặng lẽ……
Nửa giờ sau, Văn Sơ đang tiến vào trạng thái ngủ mơ màng thì bị cá voi thoi nhẹ một cái.
“Gì chứ?” Văn Sơ bất mãn.
Cá voi lúc này đang ở trạng thái một nửa ngây ngốc, tay run run chỉ lên khán đài. Văn Sơ bồn chồn nhìn theo tay hắn.
Toàn bộ lễ đường bị vây trong trạng thái “tình tiết ngầm hiểu”, chỉ có
vệt màu ấm áp chiếu tới chính giữa sân khấu, mà chính giữa sân khấu là
hai “vũ công”, đưa lưng về phía mọi người, tạo dáng đứng yên trước khi
bắt đầu biểu diễn.
Không đợi âm nhạc bắt đầu, khán phòng đã vang
lên tiếng vỗ tay lẻ tẻ ủng hộ. Không vì cái gì khác, chỉ vì trang phục
vũ công……
Hai vũ công một nam một nữ, nam vóc dáng cao lớn chỉ
nhìn cũng đủ làm cho người ta tưởng tượng, mặc trang phục đen kiểu
Latin. Vũ công nữ, một bộ váy ngắn đỏ thẫm lộ lưng không tay, vạt váy
kéo lên eo, buộc vòng quanh chiếc lưng cong hoàn mỹ và vòng eo mềm mại,
hai chân trắng nõn thon dài, giao nhau đứng thẳng. Một cánh tay khoác
lên trên vai vũ công nam, một cánh tay khác giơ lên, sau khoảnh khắc yên lặng hoàn mỹ, cánh tay bỗng nhiên buông xuống, âm nhạc vang lên, sân
khấu rực sáng ánh đèn.
Trong tiếng nhạc dạo dồn dập, hai vũ công xoay người, mỉm cười.
Tiếu Thanh và Lỗ Như Hoa.
“Tình yêu là một con đường cô quạnh đằng đẵng, người yêu người, người cảm thấy vô tội.
Linh hồn cô độc, thói quen múa một mình, không theo được điệu múa hài hòa của hai người.
Em muốn trốn khi người bắt đầu truy đuổi, người liều lĩnh, em bắt đầu sợ thua,
để tình càng khắc cốt càng lạc lối, ái thần không dễ dàng ban cho người hạnh phúc.”
Lời ca và giai điệu, kết hợp với bước chân khá điêu luyện của Lỗ Như
Hoa và Tiếu Thanh, mang đến hiệu quả tương tự như núi lửa phun trào,
động tác của hai người cũng giãn ra nhập lại bồng bềnh trên sân khấu,
làm rung động tất cả những người xem.
Đó là…… Lỗ Như Hoa? «
Danh tiếng » của cô nhiều người đã nghe thấy, nhưng…… Cô gái váy đỏ
bốc lửa kia là Lỗ Như Hoa? Hóa trang vừa phải, ánh đèn ấm áp trên sân
khấu làm nổi bật khóe miệng cười tươi tắn, tóc chải cao, lộ ra vầng trán mượt mà, đôi mắt to lóe sáng, môi khẽ nhếch, vòng eo nhỏ nhắn, dường
như Tiếu Thanh không phí bao nhiêu sức lực đã có thể đưa cánh tay giúp
cô xoay tròn.
Thẳng thắn mà nói, nếu tiết mục này đến từ khoa múa,
hoặc do hoa khôi giảng đường biểu diễn, khán giả trong phòng sẽ cảm thấy có vẻ bình thường.
Nhưng đó lại là Lỗ Như Hoa! Cô gái vẫn mặc áo
sơ mi, áo khoác rộng thùng thình quàng chiếc khăn len màu đen trên cổ!
Cô gái vẫn hay hấp tấp lái chiếc xe đạp già cỗi vòng quanh những góc
sáng sủa trong trường học! Không nghĩ được cô gái ấy lại xinh đẹp như
thế!
Di động, máy chụp ảnh liên tiếp lóe sáng, bữa tiệc tối nặng nề cuối cùng cũng có được sự ngạc nhiên thứ nhất!
Khoa kiến trúc còn lại hai mươi ba người, vốn ủ rũ ngồi ở một góc lễ
đường, bởi vì tiết mục « nhiệt huyết tràn đầy » của Lỗ Như Hoa và Tiếu
Thanh bí mật luyện tập, cho nên ngay cả bọn họ cũng không biết lại có
hiệu quả khác thường như vậy…… Quá tốt! Vì thế, Lý chủ đài cầm đầu
đám người này hoan hô, huýt sáo, vỗ tay, đập trống… Tình cảm kích động
đủ để những khoa khác ghé mắt.
Không khí lễ đường bắt đầu nóng lên, Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh “càng chiến càng dũng”, Tiếu Thanh trên người
thường mơ hồ tỏa ra một loại khí chất uể oải, bây giờ, những động tác
Latinh phóng khoáng làm cho cậu ta như trở thành “hiệp sĩ”.
Lỗ Như
Hoa váy ngắn đỏ thẫm bó sát thân hình đã đủ hấp dẫn ánh mắt, không thể
tưởng được thân hình của cô có thể như vậy…… Ngoài dự đoán mọi
người…… Tuy rằng động tác hơi đơn giản, diễn cảm cũng không động
lòng người như vũ nữ Latin vốn có, nhưng chính sự ngượng ngùng, thậm chí khi đối mặt với Tiếu Thanh ánh mắt còn né tránh, lại đem đến một cảm
giác lạ lẫm hoàn toàn so với điệu nhảy Latin nguyên thủy. Những đòi hỏi
của Lí Hàm Trúc về sự mới mẻ, sống động, kích tình…… hoàn toàn được
đáp ứng! Ngay cả khi Lỗ Như Hoa không đứng vững, hơi trượt chân cũng
được Tiếu Thanh theo bản năng đưa tay chặn ngang eo làm thành một vòng
ôm hoàn hảo, mang lại hiệu ứng sân khấu khá tốt, hai người tựa như hình
ảnh của trai anh hùng – gái thuyền quyên thời loạn lạc, tạo thành tổ hợp hoàn mỹ về soái ca – mỹ nữ, cao lớn hài hòa cùng khéo léo, không ngừng
nhận được những tiếng vỗ tay ồn ã.
Từ đầu đến cuối, luôn luôn im lặng chỉ có hai người: Văn Sơ và Lỗ Tự Ngọc.
Lỗ Tự Ngọc với màn biểu diễn của chị dường như đã đoán trước được nên
không kinh ngạc nhiều lắm, nhưng nét cười trong mắt hoàn toàn không thể
che đậy, thêm vào đó là một chút cao hứng và kiêu hãnh.
Còn Văn
Sơ…… Không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhìn biểu cảm trên
mặt hắn có thể coi là đang cười. Nếu như ban đầu, trong ánh mắt hắn còn
có vẻ kinh ngạc, thì càng về sau, nụ cười của hắn càng tối….. Nếu định nghĩa khóe môi giương lên thì gọi là cười……
“Lỗ Tự Ngọc, không ngờ chị cậu có thể múa được vũ điệu Latinh, còn múa tốt như vậy!” Cá
voi trầm trồ quay sang Lỗ Tự Ngọc, giọng nói gần như chìm lỉm trong
tiếng vỗ tay.
Lỗ Tự Ngọc gật đầu.
“Cô ấy học với ai vậy? Anh chàng vũ công trên sân khấu đó hả?” Phó Tâm Thành cũng hỏi chen vào.
Lỗ Tự Ngọc nhìn qua, ánh mắt dường như vô tình lướt qua mắt Văn Sơ một
khoảnh khắc, trả lời gọn: “Tôi cũng đang muốn hỏi chị ấy.”
Văn Sơ đang thực hiện ngôn ngữ ngoại giao hoàn mỹ nhất: Im lặng. Trên mặt nụ cười càng sâu.
Trên sân khấu, tiếng nhạc cuối cùng cũng ngừng, Lỗ Như Hoa và Tiếu
Thanh nắm tay nhau, gật đầu cảm ơn, rồi quay người về hướng chỗ ngồi của khoa kiến trúc gửi một cái hôn gió.
Hiệu quả không cần phải nói, dù sao sinh viên khoa kiến trúc cũng
khá là điên cuồng, cũng có gan để mà điên cuồng. Hạ Thịnh và Lý hàm Trúc vọt tới hậu trường đầu tiên, cho Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh một cái ôm
gãy đôi người.
“Lớp trưởng, đủ kích tình chưa?” Lỗ Như Hoa thở hổn hển, cười hỏi.
“Đủ, quá sức đủ!” Lí Hàm Trúc kích động gật đầu.
“Nói thật đi, hai người bắt đầu từ lúc nào thì phát triển lên?” Hạ Thịnh nháy mắt dò hỏi.
Tiếu Thanh sửng sốt, cuối cùng thản nhiên đáp: “Từ lúc cô phân tâm.”
Lỗ Như Hoa lắc đầu không biết làm sao. Tiếu Thanh này, tại sao không chịu nói những lời thật lòng!
Hậu trường bất an, trên khán phòng cũng ồn ào như sóng tràn bờ.
“Nè, hai người đó cặp bồ phải không?”
“Chắc đúng quá, chỉ tập một ngày hai ngày đã có thể diễn ăn ý vậy sao?
Chắc ăn là một cặp rồi! Tên kia là Tiếu Thanh khoa kiến trúc phải không? Không nghĩ Lỗ Như Hoa xuống tay nhanh như vậy!”
“Là Tiếu Thanh xuống tay nhanh mới đúng, ai nghĩ Lỗ Như Hoa xinh đẹp vậy!”
“Cái này gọi là gần quan được ban lộc, hai người đó cùng khoa, cơ hội đầu mày cuối mắt cũng nhiều.”
“A, ngoài dự đoán của tôi, đúng là mở rộng tầm mắt.”
“Dự đoán với tầm mắt cái gì, hai người họ từ sau khai giảng đã quen
nhau rồi, chẳng qua vẫn giữ bí mật mà thôi. Ôi…… Mệt mấy người còn
thầm mến Tiếu Thanh một thời gian dài như vậy.”
“A……”
Phía chỗ ngồi khoa mỹ thuật tạo hình hệ mỹ thuật, đã không thấy bóng dáng Văn Sơ ……
Rời lễ đường, Văn Sơ quay về ký túc xá. Chẳng vì lý do gì, bỗng nhiên
cảm thấy những hoạt động lễ hội thế này buồn tẻ, quá buồn tẻ, đến mức
hắn phải làm một cái gì đó để trút hết nhàm chán.
Đêm bình an! Thật trái ngược với đêm bình an một năm trước. Ký túc xá trống trơn, gốc
thông của Lỗ Như Hoa và những món quà lủng lẳng như rễ cây đứng đơn độc, như sự cô đơn trong lòng hắn.
Văn Sơ lấy từ dưới gầm giường ra một chai rượu, hắn trộm cái chai này từ nhà Văn Phỉ, thỉnh thoảng lại mở ra uống cùng bọn Cá voi. Nhưng một người uống có ý nghĩa gì? Văn Sơ cởi áo khoác, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, Lỗ Như Hoa chỉ nói một câu, hắn
đã đồng ý mặc lễ phục trắng.
Mặc lễ phục này để làm gì, nhìn Lỗ Như Hoa biểu diễn tiết mục kia sao? Cảnh tượng ở sân khấu từng chút một
hiện ra trong đầu hắn. Lỗ Như Hoa tươi cười rạng rỡ, Lỗ Như Hoa mặc váy
ngắm đỏ rực, Lỗ Như Hoa trong vòng tay Tiếu Thanh, Lỗ Như Hoa đỏ bừng
hai má……
Đúng vậy, điệu nhảy Latin vốn dĩ rất khỏe mạnh, rất
phóng khoáng, rất…… Nhưng vì sao người biểu diễn nhất định phải là
Lỗ Như Hoa? Cứ tưởng hai ngày nay cô ta vội vã kiếm tiền, hóa ra không
phải – là vội vàng yêu đương hẹn hò. Vừa nghĩ đến hai chữ “yêu đương” ,
trong lòng Văn Sơ bỗng bực bội, khiến cho hắn cảm thấy muốn điên lên.
Trong túi áo khoác có một cái hộp nhỏ, là quà Noel, hắn định đêm nay sẽ tặng Lỗ Như Hoa. Văn Sơ đã chọn rất lâu mới tìm được con búp bê thủy
tinh này – một cô bé con đầu to ôm một đĩnh vàng.
Không nhiều tiền, nhưng mắt Văn Sơ vừa nhìn đến, hắn đã muốn mỉm cười, cảm thấy con búp
bê đầu to này như được làm để mô tả Lỗ Như Hoa. Hắn mua nó không chút do dự, còn tự mình viết thiếp: Tặng Lỗ Như Hoa tham tiền.
Đây không
phải là lần đầu tiên Văn Sơ chọn quà Noel, nhưng là lần đầu tiên hắn
thực sự chọn quà, cũng mang hết tâm tư ra chọn. Hắn thậm chí còn lo lắng cả giá tiền, không dám mua quà mắc quá, vì sợ Lỗ Như Hoa không nhận.
Hắn cảm thấy hắn và Lỗ Như Hoa đã trở thành những người bạn tốt, nhưng
hôm nay “bạn tốt” lại cho hắn một sự kinh ngạc to lớn. Lỗ Như Hoa và
Tiếu Thanh biểu diễn ăn ý như vậy chẳng phải đã nói lên điều gì sao?
Không nghĩ tới việc cô đồng ý diễn văn nghệ, hóa ra là đã cùng Tiếu
Thanh làm thành một đôi. Thành đôi thì thành đôi, việc gì phải che dấu
tới giờ?
Nỗi tức giận trong lòng Văn Sơ dần dần tăng, làm hắn bắt đầu nóng mặt, lại không muốn kìm chế, lập tức lấy di động ra.
Lần này, Lỗ Như Hoa nhận điện thoại rất nhanh.
“Văn Sơ? Có gì không vậy?” Giọng nói của Lỗ Như Hoa lộ ra một chút
hưng phấn, tiếng nhạc, tiếng cười đùa huyên náo, tiếng vỗ tay vang rất
rõ trong điện thoại. Hẳn là vũ hội đã bắt đầu.
“Trong 20 phút nữa đến ký túc xá nam.”
“A?”
“Giao dịch lớn! Làm hay không tùy cô, không đến tôi bán cho người
khác!” Văn Sơ thả “mồi nhử” xong, không đợi Lỗ Như Hoa trả lời, nhanh
chóng cúp điện thoại. Lỗ Như Hoa gọi lại mấy lần cũng không nghe máy.
Cô ta còn tham gia vũ hội! Tâm tình Văn Sơ tồi tệ đến cực điểm, ly rượu không trong tay hắn lập tức bị ném ra ngoài.
Lỗ Như Hoa không làm cho hắn thất vọng. 20 phút sau tiếng đập cửa vang
lên, Văn Sơ mở cửa, Lỗ Như Hoa vẻ mặt nịnh nọt đứng nhìn hắn.
Văn Sơ kéo tay cô vào, đá cánh cửa sập lại.
“Bạn Văn Sơ, anh cố tình làm khổ tôi phải không? Trong ký túc xá người
ta ra ngoài đi chơi hết rồi, anh có biết tôi vào đây khổ sở thế nào
không? Chẳng khác nào đang phải đột nhập vào doanh trại địch quân, suýt
nữa bị giám thị nhìn thấy!” Lỗ Như Hoa oán trách.
Văn Sơ híp mắt
nhìn, mặt cô đã chùi sạch son phấn, nhưng vì hưng phấn, vẫn ửng hồng như cũ. Quần áo cũng đổi lại như bình thường, cổ vẫn là chiếc khăn quàng
đen quen thuộc.
“Có phải cô cảm thấy, khi tới gặp tôi, cô có thể mặc gì cũng được?” Văn Sơ nắm một góc khăn quàng cổ của cô, lơ đãng hỏi.
Lỗ Như Hoa đẩy tay hắn ra, lắc đầu trả lời: “Đồ này là đồ sạch, hơi cũ
một chút, nhưng tôi giặt thường xuyên mà. Còn anh, tìm tôi làm gì? Giao
dịch lớn gì?”
“Đừng quên cô đã bằng lòng làm cho tôi một chuyện.”
“A?”
“Làm người mẫu cho tôi vẽ.” Văn Sơ nói một cách lười biếng, chỉ tay lên giá vẽ.
Lỗ Như Hoa trợn tròn mắt: “Văn Sơ anh đùa phải không? Đêm nay là đêm
Noel nha, tôi muốn đi kiếm tiền, còn nhiều thanh phát sáng chưa bán hết
đâu!”
Thanh phát sáng:Làm bằng Silicon, các bạncó thể thấy trong các đêm biểu diễn ca nhạc và những dịp lễ lạc.
“Mấy thứ đó tôi mua hết!” Văn Sơ ném ví tiền qua cho Lỗ Như Hoa, “Muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”
Lỗ Như Hoa ngẩn người, khó hiểu nhìn hắn: “Anh hôm nay làm sao vậy, cãi nhau với người nhà hả?”
“Không làm sao hết, tự nhiên muốn vẽ thì vẽ. Lỗ Như Hoa, cô không phải
rất có đạo đức nghề nghiệp sao? Đã đồng ý làm người mẫu rồi thì ngồi
xuống đi. Còn tiền mua hàng, cứ theo ý cô mà lấy.”
Căn phòng chợt
im lặng, Lỗ Như Hoa cầm ví tiền, đứng yên nhìn Văn Sơ. Cô biết, hắn
không vui, rất không vui, đêm Noel này đã xảy ra chuyện gì, điều gì làm
cho hắn lại bắt đầu bộc phát cá tính của đại thiếu gia, chỉ là …… Ví tiền của hắn làm cho Lỗ Như Hoa cảm thấy hơi đau lòng.
“Được
chưa?” Văn Sơ khách sáo nói, nhưng vẻ mặt không hề tỏ ra khách sáo,
“Phiền cô cởi áo khoác và khăn quàng cổ. Chắc cô không ngại đâu nhỉ?”