Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

Chương 86: Người Phụ Nữ Mua Bàn Kỳ Quái


Bạn đang đọc Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh – Chương 86: Người Phụ Nữ Mua Bàn Kỳ Quái


Vừa về phòng, Dung Phỉ liền kéo Thẩm Khiêm ngồi xuống giường.
“Anh nói mau đi, rốt cuộc Lý Thấm bị sao hả?”
Thẩm Khiêm cười như không cười: “Sao nào, không giận nữa?”
“Ấu trĩ.” Dung Phỉ xấu hổ liếc xéo Thẩm Khiêm.

Cô đang có việc muốn nhờ, đương nhiên không thể tiếp tục làm bộ làm tịch: “Đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó.

Lý Thấm là chị em tốt nhất của em, em không muốn cô ấy gặp chuyện đâu.”
Thẩm Khiêm thấy cô sắp xù lông mới khôi phục vẻ đứng đắn: “Bát tự của Lý Thấm thừa dương, nếu là nam nhi tất sẽ công thành danh toại, nhưng là nữ thì phải định sẵn là mệnh cô độc khắc tử khắc phu, là mệnh cách thiên sát cô tinh.”
“Chuyện này có liên quan gì tới chuyện em hỏi anh?” Dung Phỉ không chút hài lòng với câu trả lời của Thẩm Khiêm.
“Dĩ nhiên là có liên quan.” Thẩm Khiêm bị cắt ngang, có chút bất đắc dĩ, muốn kéo cô vào lòng chà đạp một phen cho bỏ tức nhưng không được, chỉ đành tức giận nhéo mũi cô: “Mệnh cách giống cô ta, nếu không gặp phải chuyện gì làm tổn hại nặng nề tới dương khí, quỷ hồn bình thường không thể tới gần được.

Nhưng anh thấy ấn đường cô ta biến thành màu đen, là dấu hiệu của trúng tà.”
Dung Phỉ vừa nghe liền ngồi thẳng người dậy: “Ý anh là, Lý Thấm cũng bị quỷ ám? Thế cậu ấy có gặp nguy hiểm không, anh có giúp được cậu ấy không?”
“Đúng.” Thẩm Khiêm gật đầu: “Cũng na ná vậy, nhưng con quỷ đó không theo tới.”
Dung Phỉ nhăn mày, lòng phập phồng lo sợ: “Ý anh nói là anh cũng không có cách gì sao? Vậy Lý Thấm phải làm sao đây?”
“Đừng lo lắng, có anh đây rồi.” Thẩm Khiêm thở dài, anh thật sự căm ghét cái cô Lý Thấm đó.

Cô ta suốt ngày giả dạng con trai thì cũng thôi đi, dạo gần đây còn thường bám chặt lấy Tiểu Phỉ! Nhưng mà… ai biểu cô ta là người Tiểu Phỉ để ý cơ chứ?
“Lý Thấm và Tiểu Nguyệt ngủ chung với nhau có ổn không đó? Có khi nào sẽ xảy ra chuyện gì không?” Lời trấn an của Thẩm Khiêm không hề lọt được vào tai Dung Phỉ, cô đứng dậy: “Không được, vẫn nên để cậu ấy ngủ chung phòng với em đi, vậy an toàn hơn.

Với lại, nếu thật sự xảy ra chuyện, chẳng may lan tới Tiểu Nguyệt thì sao?”
“Tự em ốc còn không mang nổi mình ốc, hơi sức đâu đi lo chuyện người khác?” Thẩm Khiêm giữ chặt lấy cổ tay Dung Phỉ, hai tròng mắt tối đi: “Lo lên giường ngủ đi, không có đi đâu hết!”
Nhìn gương mặt sắt lạnh của Thẩm Khiêm, Dung Phỉ bỗng rợn người.

Cũng chính lúc ấy, cô mới chợt nhớ ra, cái gã trước mắt này không chỉ là chồng mình mà còn là một con quỷ.
Từ lúc kết hôn đến giờ, trong cô đã khắc sâu hình tượng nho nhã của Thẩm Khiêm.

Với lại, anh lúc nào cũng đối xử dịu dàng với cô, chưa từng nạt nộ câu nào, nhưng hôm nay…
Dung Phỉ bỗng thấy tủi thân, cắn môi mở to mắt nhìn Thẩm Khiêm, mắt rưng rưng.
Thẩm Khiêm ghen cô hiểu, ai yêu nhiều mới lo được lo mất.

Nhưng Lý Thấm là chị em tốt của cô, là bạn thân, anh đến cả dấm của phụ nữ cũng ăn, tính chiếm hữu bá đạo như thế khiến cô thấy hơi sợ.
“Ấy, em đừng khóc mà.” Thẩm Khiêm thấy cô như thế, khí thế xẹp xuống trong nháy mắt, nhanh chóng kéo cô vào lòng, vỗ lưng dỗ dành: “Xin lỗi, xin lỗi mà, anh không cố ý hung dữ với em đâu, anh chỉ… em đừng khóc nữa, em khóc khiến anh đau lòng muốn chết, bảo bối ngoan, ông xã thương thương, đừng khóc nữa nhé?”
“Anh gây sự vô cớ!” Dung Phỉ hít mũi, dụi hết nước mắt vào ngực Thẩm Khiêm.

“Anh không muốn tụi em ở chung với nhau, không chỉ vì anh không thích Lý Thấm, mà còn vì sự an toàn của tụi em.” Thẩm Khiêm vừa dỗ dành vừa lau nước mắt cho cô: “Mạng em phạm quỷ sát, dương khí của cô ta lại không ổn, đều có thể chất dụ quỷ.

Hai tụi em ở cùng ngay chỉ càng nguy hiểm hơn thôi, có biết không? Dù anh ở trong bài vị cũng khó tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó?”
“Anh nói thật sao? Có thật không phải do anh ăn bậy ăn bạ dấm của chị em em?” Thẩm Khiên nói cũng có lý.

Dung Phỉ cắn môi dưới, dù đã ngừng khóc nhưng giọng nói vẫn còn rất tủi thân.
“Ghen cũng có, anh thật sự không vừa mắt khi cô ta cứ đối xử thân thiết quá mức với em như thế.” Thấy Dung Phỉ lại sắp đổi sắc mặt, Thẩm Khiêm vội nói: “Nhưng chuyện gì cũng không quan trọng bằng sự an toàn của em.”
Dung Phỉ nhìn chằm chằm Thẩm Khiêm hồi lâu, sau khi chắc chắn anh không có biểu hiện chột dạ, cô mới bĩu môi bỏ qua.
“Trễ lắm rồi, chúng ta đừng tranh cãi nữa, mau ngủ đi thôi.

Trời sắp sáng rồi, vốn đã ngủ không đủ giấc, em cứ dùng dằng như thế thì sao mai làm việc nổi.” Thấy cảm xúc của Dung Phỉ đã dịu xuống, Thẩm Khiêm ôm người từ cuối giường lên, giở chăn bao chặt lấy Dung Phỉ, mình thì cách tấm chăn ôm lấy cô.
“Anh làm gì thế?” Dung Phỉ không hiểu.
“Làm vậy anh ôm em sẽ không thấy lạnh, mau ngủ đi.” Thẩm Khiêm hôn lên mí mắt của Dung Phỉ, thấy cô vẫn trừng to mắt nhìn mình, Thẩm Khiêm thấy thật bất lực: “Ánh mắt không thỏa mãn này của em là đang nói cho anh biết, em muốn làm tiếp vận động buổi chiều để ngủ ngon hơn sao?”
Câu thoại của Thẩm Khiêm còn chưa dứt, Dung Phỉ đã nhắm tịt mắt lại.
Thẩm Khiêm chống đầu ngắm nhìn, mãi đến khi hơi thở của Dung Phỉ nhẹ đi, anh mới giơ tay nhéo chóp mũi cô, nụ cười vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng có tiếng động, một bóng đen vụt qua khung cửa.
Tròng mắt Thẩm Khiêm run lên, dợm đuổi theo nhưng lại bị Dung Phỉ vòng tay ôm cổ.

Anh ngừng động tác, vỗ lưng cho Dung Phỉ, kéo cánh tay quấn trên cổ anh xuống, nhét lại vào chăn.
Xem ra, Lý Thấm đúng thật đã chọc phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Thẩm Khiêm vừa nghĩ vừa nhíu mày.

Vốn định đuổi theo xem thế nào, nhưng ngẫm lại: Chẳng may mình đi rồi, kẻ xấu lại thừa cơ chui vào chỗ trống thì sao?, thế là đành thôi.

Ma quỷ bên ngoài muốn bay kiểu gì thì tùy, chỉ cần không nhảy vào gây chuyện là được.

Mai anh sẽ tra xem thứ đó rốt cuộc là gì.
Sáng hôm sau, Dung Phỉ nghe Dung Nguyệt lên án: Đã ngủ không đủ giấc còn phải nghe tiếng nói mớ của Lý Thấm.
Dung Phỉ lo lắng nhìn sang Lý Thấm thì thấy hai mắt cô đen xì, trong mắt đầy tơ máu, trông chả kém gì Dung Nguyệt.

Xem ra, cô cũng ngủ không ngon, nhưng so với Dung Nguyệt thì dáng vẻ Lý Thấm lại tràn đầy năng lượng, không hề để lộ chút mệt mỏi nào.
“Đừng nhắc đến nữa, tối qua tớ mơ thấy cả nhà ba tớ đi du lịch, bị đá lở đè chết.” Lý Thấm nhếch miệng trào phúng: “Tiểu Nguyệt bảo tớ nói mớ, chắc do trong mơ tớ vui quá, không ngừng hét vang từ ‘báo ứng’.”
“Nhưng chị còn khóc nữa.” Dung Nguyệt nhanh miệng vạch trần cô.
Nụ cười của Lý Thấm cứng lại, gật đầu: “Khóc vì vui quá đó.” Đoạn, cô mặc kệ mọi người, tự bỏ ra ngoài làm việc.
Biết Lý Thấm nói mớ do gặp ác mộng, Dung Phỉ an lòng, nhưng không khỏi thở dài một hơi.
“Chị, em nói sai gì hả?” Dung Nguyệt nhìn theo bóng dáng cô đơn của Lý Thấm, chậm chạp nhận ra bầu không khí không được bình thường.

Dung Phỉ liếc xéo cô: “Đều tại em nhanh miệng, lo làm việc của em đi.”
Dung Nguyệt thè lưỡi, lúng túng quay đi.
Tuy hôm nay không phải ngày họp chợ nhưng dòng người cũng không ít.

Có nhiều người do ngại phải chen chúc trong ngày họp chợ nên chọn ngày thường vắng vẻ để ra ngoài sắm tết.

Bởi vậy, tuy không tấp nập như ngày họp chợ nhưng việc buôn bán cũng chảy vào không ngừng.

Không những thế, do rỗi rãi hơn nên việc buôn bán ngược lại còn tốt hơn so với hôm họp chợ, bàn đơn nào chốt đơn đó.
Buôn bán được, đương nhiên là bận đến tối mắt, ấy vậy mà từ sáng sớm đã chẳng thấy bóng dáng Thẩm Khiêm đâu, Dung Phỉ phải tự mình khuân vác, chẳng mấy chốc đã mệt bở hơi tai.
May sao, đến giữa trưa thì việc đã dãn bớt.
Sau khi ăn qua quít cho xong bữa trưa, Dung Nguyệt và Lý Thấm ra ngoài giao hàng, Dung Phỉ ở nhà trông tiệm cũng khá là nhàn nhã.

Sau khi bàn thêm mấy vụ không thành, thấy dòng người trên đường ngày càng vắng, cô quyết định bắt ghế ngồi chơi di động.
“Thật là, công việc buổi sáng rất tốt, sao đến trưa lại một mối cũng không xong? Ai nấy đều tới hỏi giá rồi chạy sang nhà khác mua.”
Dung Phỉ đang chơi di động, chợt nghe mẹ Dung đứng sau lầm bầm than thở.
“Ôi, mẹ.” Dung Phỉ ngẩng đầu, thấy mẹ Dung buông lời than trách, cô cười nói: “Mẹ vẫn chưa khỏe hẳn, sao không nằm trong phòng nghỉ ngơi đi.

Việc buôn bán tốt hay xấu không phải cứ muốn là được.

Dù mẹ có chống được trời cũng không thể gom hết tiền trên đời này vào túi được đâu.”
“Tết tới nơi rồi, mẹ với ba con lại như thế, haizz…” Mẹ Dung không thể nghĩ thoáng được như Dung Phỉ.

Bà chỉ là một người làm ăn nhỏ bình thường, bán được thì mặt mày hớn hở, thấy người khác bán được hơn mình thì sẽ tức tới đỏ mắt.
“Nên mới nói suy nghĩ của mẹ như thế là không được.” Dung Phỉ buông di động: “Vẫn là ba con biết hưởng thụ, lúc bán buôn bận rộn thì ra phụ giúp, không thì ở trong phòng uống trà xem TV, tiền chỉ cần đủ ăn là được.

Mẹ phải hiểu, cơ thể là tiền vốn cách mạng, sức khỏe là quan trọng nhất, chỉ khi có sức khỏe mới có được hết thảy.

Ngoài này đã có con lo rồi, mẹ cứ vào nhà nghỉ ngơi đi, không cần phải đứng đây tự chuốc khổ vào người.”
Dung Phỉ nói rất có lý, mẹ Dung cũng hiểu việc buôn bán tốt hay không không phải mình cứ đỏ mắt ghen tức, buồn bực than thở là có thể thay đổi được, đành xoay người về phòng.
“Bộ bàn vuông này bao nhiêu tiền?”
Mẹ Dung vào trong được một lúc thì trước cửa hàng vang lên tiếng hỏi của phụ nữ.
Dung Phỉ nghe tiếng quay đầu, thấy một phụ nữ trung niên mặc áo lông dài màu đen đang đứng trước bộ bàn vuông, mắt săm soi từng chút một, nét mặt có chút đờ đẫn.
“Bộ bàn này em bán thế nào?” Thấy Dung Phỉ không nói chuyện, cô ta hỏi lại lần nữa, sắc mặt không hề thay đổi.

Phút chốc, trực giác mách bảo Dung Phỉ người phụ nữ này có vấn đề.

Cái cô này, dáng vẻ, cách ăn mặc còn tạm được, nhưng đầu óc có vẻ không bình thường.

Người bình thường tính tình đâu thể trầm đến mức này, thêm nữa, âm điệu đó, nghe vào cứ có cảm giác rờn rợn như giòi bọ đang bò trên người.
Nhưng mà, việc buôn bán tới cửa, dù đầu óc có vấn đề hay không, nào có đạo lý tiền tới cửa còn từ chối.

Dung Phỉ ném suy nghĩ ra sau đầu, đứng dậy, tươi cười bước tới.
“Chị muốn mua bàn sao?” Dung Phỉ đứng cách cô ta chừng vài bước: “Bàn của chúng tôi làm từ gỗ bách trăm phần trăm, phơi khô hơn nửa năm, bảo đảm không có vết nứt, bề mặt sơn chị cũng thấy rồi đó, bóng loáng, đều màu, độ sáng cao, toàn bộ đều sử dụng loại sơn tốt nhất, đương nhiên giá thành cũng cao hơn những loại bàn khác một chút.”
Dung Phỉ nói xong thì ngừng một chút, vị khách kia như đang chìm vào cõi riêng, không hề có ý định đáp lại.

Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề một cách quái dị.

Bàn chuyện buôn bán từ trước đến giờ đều là tôi hét bạn trả giá, người bình thường, chỉ cần nghe xong câu mở đầu đều sẽ xét nét chỗ này bị lỗi chỗ kia có vấn đề, cứ im lặng như thế, đống văn chương Dung Phỉ chuẩn bị sẵn bỗng trở nên vô dụng.
“Nói thật, tuy giá của cái bàn này hơi cao, đắt hơn những tiệm khác nhưng thời gian sử dụng sẽ lâu hơn.

Mua hàng quan trọng nhất vẫn là chất lượng, có đúng không?” Dung Phỉ xấu hổ gãi đầu, nói tiếp: “Vầy đi, trời cũng sắp tối rồi, nể mặt chị là người mở hàng đầu tiên của buổi chiều, em giảm giá cho chị, lấy bốn trăm rưỡi thôi, được không? Bình thường tụi em đều bán bốn trăm tám tới năm trăm không đó.”
Dung Phỉ nói xong liền dõi mắt chờ mong, nhưng đợi cả buổi, vị khách kia vẫn không buồn hé răng, chỉ chăm chú nhìn cái bàn không rời mắt, như hận không thể biến mặt bàn thành đóa hoa.
“Chị ơi?” Chờ mãi vẫn không thấy hồi âm, Dung Phỉ không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ cô gặp phải vị khách đầu óc có vấn đề thiệt? “Chị thấy cái giá này được không? Có hài lòng không?”
Người phụ nữ trung niên vẫn cúi đầu không hé răng, dáng vẻ đờ đẫn như bị đúc khuôn.

Kỳ thật, nếu nhìn kỹ, sắc mặt cô ta còn nhợt nhạt như bị bệnh.
“Có thể, rẻ hơn chút nữa không?” Rất lâu sau, cô ta mới chập chạm mở miệng vàng: “Bốn trăm.

Tôi cũng nhìn ra hàng nhà em tốt hơn những tiệm khác, không thì cũng chỉ đáng giá ba trăm rưỡi thôi.”
“Ừm, bốn trăm thì không có lời, em không bán được.” Không hiểu vì sao Dung Phỉ cứ thấy rờn rợn khi bàn chuyện bán buôn với vị khách này: “Hay là… em giảm cho chị thêm chút nữa, bốn trăm ba.

Không thể giảm hơn được nữa.”
“Bốn trăm.” Người phụ nữ trung niên không nói gì thêm, vẫn giữ khư khư cái giá đó.
“Không phải…”
“Ha hả…” Dung Phỉ định thuyết phục thêm thì bị tiếng cười lạnh đột ngột vang lên của cô ta cắt ngang: “Tôi, chỉ chịu bốn trăm.”
Dung Phỉ run lên một cái.

Nụ cười quỷ dị kia thật sự khiến cô phát hoảng: “Cũng được, nhưng em nói trước, em đã chịu bán giá gốc cho chị, phí vận chuyển chị phải tự trả.

Giờ lại là dịp cuối năm, việc buôn bán rất bận, mấy món nhỏ thế này tiệm em không nhận giao hàng tận nhà, chị tự kêu xe tới chuyển hàng được không?”
“Trên người tôi không có tiền.” Người phụ nữ trung niên cúi đầu nói.
“Hả…” Nụ cười của Dung Phỉ cứng lại.

Cô bị bà cô thần kinh này đùa giỡn thiệt sao?
“Tôi trả phí vận chuyển, em kêu xe giao tới tận nhà dùm tôi, đến nơi tôi sẽ trả tiền.” Cô ta nói xong liền đưa tay vuốt ve mặt bàn, móng tay màu đen đối lập hoàn toàn với làn da trắng nõn.
“Không được.


Chị không trả tiền, tụi em…”
Dung Phỉ còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang lần nữa: “Tôi đưa tiền đặt cọc, giao đến nơi tôi sẽ thanh toán nốt khoản còn lại.”
Không đem tiền mà cũng có tiền để đặt cọc sao?
Dung Phỉ giương mắt xem thường, buôn bán đã ế ẩm, còn gặp phải một bà cô thần kinh.
“Nhưng mà…” Dung Phỉ cảm thấy nói chuyện với vị khách đầu óc không bình thường này quả là mệt não, đã tốn công vô ích mà còn phải ăn nói khép nép, sợ kích thích đến đối phương lại tự chuốt khổ vào thân: “Hiện giờ tiệm em không đủ người, em không cách nào chuyển bàn giúp chị được.

Hay chị sang tiệm khác thử xem?”
Người phụ nữ trung niên hoàn toàn bỏ ngoài tai lời Dung Phỉ nói, cởi chiếc vòng bạc trên cổ tay trái xuống, đặt lên mặt bàn: “Cái này đáng giá hai trăm.”
“…” Dung Phỉ giật khóe miệng, trừng mắt nhìn vòng tay, cảm giác như sắp sụp đổ.
Người phụ nữ trung niên lại lấy ra cây bút viết địa chỉ, sau đó, khoan thai bước đi.
Lúc Dung Phỉ kịp nhận ra, muốn gọi người lại, bóng dáng cô ta đã không còn.
“Sao toàn gặp phải chuyện gì đâu không thế này?” Dung Phỉ trừng mắt cả nửa ngày mới kịp phản ứng, ngay cả cô gái kia đi hướng nào cô cũng không biết.
Dung Phỉ phiền muộn gãi đầu, đi tới trước bàn, cầm vòng bạc lên ngắm nghía.

Vòng tay không tệ, vẫn còn mới, khối lượng cũng nặng, tính theo giá thị trường hẳn phải trên hai trăm.
Dung Phỉ thở dài, cầm tiếp mảnh giấy viết địa chỉ lên xem: “Nhà Trần Thúy Lan, cầu treo sườn núi Trần Gia, xã Vĩnh Hưng.

Người này thật là, đến số điện thoại cũng không ghi.”
“Phỉ Phỉ, con thì thầm cái gì thế?”
Dung Phỉ đang cầm vòng tay và mảnh giấy viết địa chỉ suy tư thì mẹ Dung từ trong phòng đi ra.
“Vừa gặp một người phụ nữ tới mua bàn, cô ta tự trả phí vận chuyển, nhờ chúng ta giao bàn đến tận nhà.

Cô ta không mang tiền, đặt cọc chiếc vòng bạc, để lại địa chỉ rồi đi mất.” Dung Phỉ buồn bực kể lại.
“Vòng bạc, có khi nào là giả không?” Mẹ Dung vừa nghe xong liền cười khảy một tiếng: “Đùa giỡn người khác thì cũng thôi đi, còn chơi trò này.

Không sao, cứ kệ đi, để bừa một thứ chẳng ra gì, có ngốc mới đi giao hàng.

Ngộ nhỡ tìm không được, hoặc nó đổi ý bom hàng thì sao? Đừng giao!”
“Mẹ, vòng tay này là thật, trọng lượng cũng không nhẹ đâu, ít nhất cũng hơn hai trăm.” Dung Phỉ vừa nói vừa đưa vòng tay cho mẹ Dung xem.
Mẹ Dung liếc nhìn Dung Phỉ với vẻ nghi ngờ, nhận lấy cái vòng, săm soi: “Đúng thật.”
“Vậy có giao không?” Dung Phỉ nhăn mặt, xã Vĩnh Hưng nói xa không xa, nói gần không gần, phí vận chuyển nhiều lắm cũng chỉ 20 đồng.

Nhưng trong nhà chỉ còn mình cô, cô không thể bỏ tiệm mà đi được.
“Nếu người ta đã đưa đồ thật, hàng nhất định phải giao.” Mẹ Dung đưa trả vòng tay lại cho Dung Phỉ: “Không sao, con cứ đi giao hàng, lát mẹ gọi dì Hai tới canh tiệm giúp.

Con đem theo cái vòng, lát đưa trả cho người ta, lấy tiền về.”
“Vậy cũng được.” Dung Phỉ nghe xong, gật đầu: “Chuyện dọn hàng mẹ đừng tự làm một mình, phải chờ tụi Tiểu Nguyệt về, không thì nhờ dì Hai giúp, có biết chưa?”
“Biết rồi mà.” Mẹ Dung gật đầu liên tục: “Con nữa, đi giao hàng cẩn thận một chút.”
“Yên tâm đi, có bác tài mà, không lạc đâu.” Biết mẹ Dung lo lắng điều gì, Dung Phỉ cười nói, cầm di động tìm số của bác tài xe ba gác..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.