Bạn đang đọc Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh – Chương 24: Thẩm Khiêm Khóc
Hôm sau lúc Dung Phỉ tỉnh dậy trên giường, căn phòng đã trở nên yên tĩnh, ngoại trừ mũ phượng lăn trên đất, đồ cưới vẫn còn khá là chỉnh tề trên người, cứ như tất cả những chuyện xảy ra tối qua chỉ là một cơn ác mộng kỳ quặc do cô tự dọa mình mà thôi.
Nếu nói đến chỗ không khỏe thì chỉ có tinh thần mệt mỏi, đau lưng mỏi gối, cả nửa người dưới cũng đau đến toát cả ra.
Căn tứ hợp viện này đã hứng chịu mưa nắng suốt cả trăm năm, mái ngói có nhiều chỗ đã bể, bên này một lỗ bên kia một lỗ, nhìn cứ như bị loét.
Cho nên, dù căn phòng gần như kín mít, đến cửa sổ cũng không có nhưng phòng vẫn thoáng khí, ánh sáng len theo từng lỗ thủng vào phòng, tuy hơi mờ nhưng đủ để biết lúc này trời đã sáng.
Nhưng mà, ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu vào quan tài làm khiến nó như phát quang, chỉ cần liếc mắt một cái đã cảm giác như có dòng điện chạy dọc sống lưng.
Dung Phỉ cúi gầm mặt, cố gắng bỏ qua sự tồn tại của quan tài.
Nhưng nỗ lực chẳng kéo dài được lâu, tối qua bị hành dữ quá, giờ cô đói đến mờ mắt rồi.
Theo tập tục thì phải đến khi mặt trời lặn cô mới được thả ra, không thể cứ ôm khư khư cái bụng đói như này suốt một ngày được?
Nghĩ một hồi, mắt Dung Phỉ bất giác liếc nhìn về phía bàn thờ.
Trên bàn thờ có bày một ít hoa quả và điểm tâm để cúng, ít nhất thì có thể lấp đầy bụng.
Lấy cho bản thân một lý do khá là đường hoàn, Dung Phỉ cố thuyết phục mình có đủ can đảm để ăn đồ cúng.
Nhưng chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, thiếu chút nữa thì khuỵu luôn xuống đất.
Hai chân không hề có chút sức lực, cứ như không phải là của mình, ngoại trừ đem lại đau đớn thì không còn tác dụng nào khác.
Nghỉ ngơi một lát, Dung Phỉ mới bám vào mép giường đứng dậy, hai chân đã có được chút sức, nhưng mà, ngay khi cô định đi tới bàn thờ, liếc thấy vết máu đỏ thẫm trên ga giường, cả người chấn động, hoảng loạn trong nháy mắt.
Cô kéo áo lên, nhìn mấy vết xanh tím trên người, sợ đến mức hít một ngụm khí lạnh, tâm trạng rối bời.
Khó trách vừa tỉnh dậy đã thấy rã rời!
Mình bị…
Haizz, mẹ nó!
Dung Phỉ chợt nhớ tới giấc mộng xuân của mình, xúc cảm lạnh lẽo trêu chọc thần kinh mẫn cảm của cô, lành lạnh nhưng cũng đầy đê mê, không ngờ, đó lại là cảnh tượng mây mưa với con quỷ kia.
Lúc trước cô cũng từng bị Thẩm Khiêm sàm sỡ, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất là màn sương nguy hiểm khiến người khác muốn dừng mà dừng không được.
Tưởng tượng đến cảnh màn sương đó tiến vào trong người mình, liền run rẩy.
Nhưng thứ khiến Dung Phỉ cảm thấy trời sắp sập tới nơi không phải vì bị cái thứ không phải người kia phá thân, mà cô lo lắng có khi nào mình mang thai hay không, nếu có… đó sẽ thành một bi kịch khủng bố!
“Ha ha…”
Dung Phỉ càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng tuyệt vọng, ngay khi cô đang vò đầu bứt tóc thì trên giường đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ đầy gợi cảm.
Cô quay đầu, thấy Thẩm Khiêm đang chống tay, nằm nghiêng trên giường, cái tay còn lại thì đang vuốt ve vết máu trên ga giường như vật báu, nụ cười lan đến tận đuôi mắt.
“Anh còn có thể tởm lợm hơn nữa được không?” Sắc mặt Dung Phỉ tái mét.
Thẩm Khiêm phát hiện, mỗi lúc Dung Phỉ giận thì nỗi sợ với mình sẽ giảm đi, vì thế anh càng cố gắng thể hiện sự tởm lợm của chính mình: “Haizz, khẩu vị của bảo bối nặng quá đi, làm sao mới tính là thực sự tởm? Chẳng lẽ muốn ông xã liếm miếng vải này hả?”
Mẹ nó!
Dung Phỉ tức muốn bốc khói, xông tới cầm gối đập thẳng vào mặt anh ta, nhưng đáng chết là cái gối lại xuyên qua đầu anh ta.
Dung Phỉ cứng cờ, trong đầu lúc này như có một đàn lạc đà băng ngang qua sa mạc, cuốn bụi cát bay đầy trời.
“Thẩm Khiêm anh đi chết đi!” Dung Phỉ giận dữ hét lớn.
“A, anh chết rồi!” Thẩm Khiêm gân cổ la một tiếng, sau đó nhắm mắt, ngã xuống giường, động tác liền mạch lưu loát, diễn y như thật.
Khóe miệng Dung Phỉ méo xệch, mặt lạnh như băng nhìn Thẩm Khiêm đang giả chết: “Rốt cuộc tôi cũng biết anh chết như thế nào rồi.”
Thẩm Khiêm nghe thấy liền mở mắt, cợt nhả: “Em yêu, anh nhớ là anh đã nói với em anh bị người ta chôn sống dưới tuyết rồi mà, tới giờ em mới có phản ứng, cung phản xạ của em có phải hơi dài rồi không?”
“Sai!” Dung Phỉ cười khẩy, xua tay nói: “CMN, anh chết vì ngốc thì có, còn nói chôn sống dưới tuyết nữa chứ, vậy sao xác của anh lại bị chôn dưới gốc hòe?”
Sắc mặt Thẩm Khiêm khẽ đổi.
Dung Phỉ nói tiếp: “Hơn nữa, theo tôi được biết, anh không phải bị chôn dưới gốc cây, mà bị người khác bày trận, trận Vãng Sinh Hòe già.
Bạn tôi nói trận pháp này rất tàn độc, hơn nữa, xương của anh còn bị đóng một loại châm thép đặc biệt.
Đến hôm nay tôi mới biết, anh không phải quỷ háo sắc mà là quỷ hồ đồ, cả chết thế nào cũng không biết!” Nói xong cô mới phát hiện sắc mặt Thẩm Khiêm hơi lạ.
Có khi nào giọng mình hung hăng quá nên anh ta bị kích thích không? Cô không khỏi nuốt một ngụm nước miếng: “Anh, anh sao thế?”
“Quả thật là anh bị chôn sống dưới tuyết, nhưng mà, không ngờ Lương Thần Cảnh lại có thể ác độc tới mức này, trận Vãng Sinh Hòe già, ha ha…” Mặt Thẩm Khiêm hằn lên sắc xanh, trông rất dữ tợn, đôi mắt lúc nào cũng đong đầy ý cười lúc này lại dấy lên sự thù hận khiến người khác sợ hãi: “Anh luôn tự hỏi sao mình lại ngơ ngẩn mà phiêu bạt trên trần gian suốt cả trăm năm, anh tự hỏi sao anh không thể tìm được nơi chôn cất của mình, anh tự hỏi, sao lâu như vậy anh mới nhớ đến chuyện mình muốn tìm Tiểu Phỉ… Ha ha, hay cho trận pháp Vãng Sinh Hòe già!”
Dung Phỉ chưa từng nhìn thấy bộ dạng lúc nổi bão của Thẩm Khiêm, nhất thời đơ cứng tại chỗ, tay chân lạnh ngắt, không dám nhúc nhích chút nào.
“Xin, xin lỗi, tôi… anh đừng giận.” Lúc này Dung Phỉ mới ý thức được mình quả thật rất ngốc.
Chọc giận một con quỷ, có cần phải tự tìm đường chết như vậy không!
Câu nói của Dung Phỉ kịp thời trấn an tâm trạng tệ hại của Thẩm Khiêm, tiếng gào thét đã ra đến miệng bị nuốt ngược trở về.
Anh đực mặt ra, quay đầu nhìn về phía Dung Phỉ đang run rẩy, đôi mắt đen kịt như đầm sâu không đáy.
Bị ánh mắt khủng bố của Thẩm Khiêm ngó chừng, Dung Phỉ túm chặt váy, không cách nào khống chế được cơn run, muốn dời tầm mắt nhưng hồn phách như bị ghim chặt vào đó, không cách nào dời đi đươc.
Nhưng mà, đang khi Dung Phỉ sợ tức mức răng đánh lập cập vào nhau thì bị một sức mạnh cực lớn kéo lên giường, tiếp đó Thẩm Khiêm xoay người đè lên.
Thẩm Khiêm nhìn chằm chằm Dung Phỉ một lúc lâu, sau đó cúi xuống, ôm chặt cô vào lòng, mặt vùi sâu vào gáy cô, cả người bắt đầu run lên.
“Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ…”
Có thứ chất lỏng lành lạnh chảy vào trong áo, Dung Phỉ cứng người trong nháy mắt.
Thẩm Khiêm, khóc…
Ngực bất chợt nhói lên, Dung Phỉ không thể kiềm được sống mũi cay cay, hốc mắt cũng đỏ lên..