Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

Chương 11: Có Người Nhảy Cầu


Bạn đang đọc Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh – Chương 11: Có Người Nhảy Cầu


Dung Phỉ bị tiếng đập cửa đánh thức, nhìn ra cửa sổ thấy bên ngoài trời đã đen kịt, hiển nhiên là đã tối.
Không ngờ giấc ngủ này lại sâu đến vậy, Dung Phỉ thỏa mãn vươn vai.

Nhưng vừa đưa tay, cô bỗng đờ người phát hiện cơ thể mình không một mảnh vải kèm mấy vết xanh tím loang lỗ khắp người.

Dung Phỉ hoảng hồn, nửa ngày vẫn còn ngẩn ngơ.
“Phỉ Phỉ, dậy chưa thế? Ra ăn cơm!”
“A, con tới liền!” Bị giọng của mẹ Dung kéo hồn từ trên mây xuống, Dung Phỉ đáp lại rồi đứng dậy tìm áo ngủ, nhưng mò tìm khắp giường vẫn không thấy: “Ủa, áo ngủ đâu, chẳng lẽ nó còn biết mọc cánh bay?”
Quả thật áo ngủ không thể mọc cách bay, nhưng khi Dung Phỉ nhìn thấy áo ngủ nhăn nhúm nằm ở chân giường, xấu hổ đến mức muốn chui đầu xuống đất.
Cô không có mơ mấy thứ kỳ cục, sao lại làm ra chuyện này chứ? Nhưng dù có thể lý giải là mình nằm mơ tự cởi áo thì mấy vết trên người phải giải thích thế nào? Mợ nó, mấy cái vết này nhìn sao cũng giống bị người khác chà đạp mà có, nhưng mình lại chưa từng bị thế, đến mơ cũng chưa từng, rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Dung Phỉ bực tức vò đầu, cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó, nhưng không cách nào nhớ lại được.

“Chị, sao chưa ra ăn cơm nữa?” Thấy Dung Phỉ cả nửa ngày vẫn chưa mở cửa phòng, Dung Nguyệt lại giục.
“Tới liền!” Dung Phỉ không nghĩ nữa, nhanh chóng mặc quần áo rồi nhảy xuống giường, tay vừa đặt lên nắm cửa bỗng loáng thoáng nghe được tiếng thở dài, cô cứng người, cẩn thận nhìn ngó khắp nơi, xác định không có gì bất thường mới vỗ ngực, mở cửa bước ra.
Nhưng ngay khi cửa phòng vừa đóng, Thẩm Khiêm bỗng trần truồng xuất hiện trên giường.

Anh nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay đưa ngón trỏ vuốt cằm, híp mắt nhìn chằm chằm phía cửa phòng, đầu lưỡi liếm môi, dáng vẻ còn chưa đã thèm.
Lúc Dung Phỉ đi tới bàn ăn thì mẹ Dung đang xới cơm, thấy cô ra, bà đặt chén cơm vừa xới xong xuống trước mặt cô, còn tiện thể gắp cho cô quả trứng luộc.
“Mẹ, buổi tối ăn trứng luộc khó tiêu lắm.” Dung Phỉ nhìn quả trứng mà phát sầu, cô không thích ăn món này nhưng mỗi lần bị sợ là mẹ lại có thói quen luộc trứng an ủi cô.
“Chỉ có quả trứng thôi mà, sao khó tiêu được chứ, nếu con sợ khó tiêu thì vận động trước rồi hãy ngủ.” Mẹ Dung liếc cô một cái, thái độ không cho phép từ chối.
Dung Phỉ không có cách nào, đành phải ngoan ngoãn ăn trứng.
Cả nhà vừa ăn cơm vừa xem TV, nói chuyện phiếm, không khí vô cùng hòa thuận, bỗng nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.
“Tối rồi sao còn ồn như vậy, có chuyện gì thế?”
Mẹ Dung vừa thắc mắc, dì Hai đã đẩy cửa cuốn đang khép hờ, bước vào.
“Sao hôm nay mọi người ăn cơm trễ thế?” Cơ thể dì Hai mập mạp, nghiêng người lách qua khe cửa trông khá là vất vả: “Này, bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi.”
Cả nhà nghe vậy đều sửng sốt, ngừng đũa, tò mò nhìn qua.
Lại nghe dì Hai nói tiếp: “Mọi người biết tiệm cơm Ngon Lại Ghé ở đầu cầu không, đứa con nhà đó đột nhiên nhảy cầu.”
“Hả?” Ba Dung buông đũa: “Đứa con nhà đó không phải mới mười chín tuổi sao? Sáng nay lúc giao hàng vẫn còn trò chuyện hai câu, đang yên đang lành sao lại nhảy cầu?”
“Haizz, còn không phải cha mẹ ồn ào đòi ly hôn sao, đứa nhỏ tức giận chạy thẳng lên cầu nhảy xuống.

Cặp cha mẹ đó thật không phải người mà, chỉ biết nghĩ cho bản thân, chả ai quan tâm đến con cái hết.” Dì Hai tặc lưỡi lắc đầu, thổn thức.
“Con thấy là tại cậu ta có suy nghĩ cực đoan thì có, trên đời này thiếu gì cha mẹ không hợp đòi ly hôn, có thấy đứa nhỏ nào đòi tự sát đâu.” Dung Nguyệt tuy giật mình nhưng không đồng tình chút nào, chỉ thấy hành động đó thật ngu xuẩn.
“Giờ nó sao rồi?” Mẹ Dung liếc Dung Nguyệt một cái, quay đầu hỏi dì Hai.

“Gần đây mưa nhiều, nước lớn, đoạn dưới chân cầu lại chảy xiết, nó vừa nhảy xuống đã không thấy đâu nữa.” Dì Hai thấy đĩa vịt chiên bơ trên bàn, lấy đũa gấp một miếng không chút khách khí: “Mọi người trên mấy con phố đều chạy tới xem, cả cảnh sát cũng tới tổ chức tìm kiếm, nhưng giờ trời tối, nước sông lại chảy xiết, chị thấy không dễ vớt đâu.”
Từ đầu đến cuối Dung Phỉ chỉ im lặng, cau mày thổn thức nhưng đồng thời trong lòng lại thấykhông thoải mái, nhưng cụ thể là gì thì lại không diễn tả được.
“Chị, ăn cơm xong chúng ta đi xem đi, sẵn tiêu cơm luôn.” Dung Nguyệt thích nhất là đi góp vui, nghĩ đến lát nữa có cảnh náo nhiệt để xem, động tác và cơm cũng nhanh hơn.
Cô vừa dứt lời đã bị mẹ Dung gõ đầu: “Xem cái gì mà xem? Người chết có gì đẹp? Không đi đâu hết, ở yên trong nhà cho mẹ!”
Biết mẹ Dung e ngại chuyện gần đây Dung Phỉ luôn gặp mấy chuyện kỳ lạ, Dung Nguyệt chỉ bĩu môi tỏ ý bực bội.
Ăn cơm xong, Ba Dung và mẹ Dung liền theo dì Hai ra ngoài hóng chuyện, để Dung Phỉ và Dung Nguyệt ở nhà coi nhà.

Dung Phỉ không thấy gì, sau khi rửa chén xong, cô cầm một quyển tiểu thuyết ngồi trên sô pha xem đến nhập tâm, chỉ tội cho Dung Nguyệt mặt hầm hầm cầm điều khiển TV ấn không ngừng, chuyển kênh đến hai lần rồi vẫn chưa thấy có gì hay để xem.
Dung Phỉ liếc cô một cái: “Em thấy chán thì đi đi.”
“Không đi.” Dung Nguyệt tự chối ngay tắp lự: “Nếu em đi, chị ở nhà một mình sẽ sợ.”
Dung Phỉ không ép.

Dung Nguyệt nói đúng, ở nhà một mình khiến cô cảm thấy rất hoang mang, dạo này hay gặp mấy chuyện kỳ quái thì cũng thôi đi, mấu chốt là vừa nghe nói có người chết cả người đã run lên, tim đập nhanh, mấy hình ảnh đáng sợ cứ không ngừng hiện lên trong đầu.
Dung Phỉ còn đang suy tư, mắt nhìn đến đối diện sô pha liền cứng người.


Một hàng dấu chân sũng nước đang bước từng bước về phía này, cô nín thở, cảm giác nỗi sợ đã lớn đến mức tim cũng ngừng đập luôn rồi.
Cô há miệng định gọi Dung Nguyệt, lại phát hiện, không gọi được!
Cái gì vậy trời, còn chưa ngủ nữa mà, sao lại vậy?!
Dung Phỉ kêu thét trong lòng nhưng chỉ có thể trừng mắt nhìn hàng dấu chân bằng nước kia bước từng bước tới đây, cuối cùng dừng lại ở chỗ cách mình hai bước.

Ngoại trừ dấu chân đẫm nước ra thì không có gì khác, Dung Phỉ run lên, muốn chạy lại không thể chạy.
Cô hít sâu một hơi, biết những lúc thế này càng sợ thì sẽ bị giam cầm càng lâu, thậm chí còn gặp những chuyện kinh khủng hơn, thế nên Dung Phỉ cố gắng tự trấn an, miệng lầm bầm niệm kinh Phật.

Nhưng suy nghĩ cứ đứt quãng khiến cô không thể nào đọc hết được, lắp ba lắp bắp một hồi không xong, cô đổi sang đọc tên các vị Phật.
Nhưng vẫn không chút tác dụng, dù cô đọc tên vị Phật nào cũng không nhúc nhích được, vết nước nhỏ trên đất lại ngày càng nhiều..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.