Bạn đang đọc Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu – Chương 22
Sở Chiêu Dương còn không biết mình đã bị xoá, nghĩ dù sao đã thêm thì tán gâu một chút. Sở Chiêu Dương: “Chưa ngủ à?” Hệ thống nhắc nhở. Đừng quên gửi lời mời kết bạn. Bạn vẫn chưa kết bạn với người này. Mời gửi yêu cầu kẻt bạn. Sau khi đổi phương đồng ý, mới có thể đổi thoại
Sở Chiêu Dương: “…”
Cổ Niệm đây là xoá anh rồi? Sở Chiêu Dương chưa từ bỏ ý định lại lên baidu đặt câu hỏi: “Tôi vừa thêm đối phương làm bạn bè. Mới nói một câu nói, câu thứ hai, xuât hiện nhắc nhở của hệ thông chúng tôi không phải là bạn. Đây là vì sao?” Trả lời: “Chúc mừng anh! Một câu của anh khiến đối phương xoá luôn bạn bè rồi.”
Sở Chiêu Dương: “…
Sở Chiêu Dương cảm thấy nhất định là có hiểu lầm gì, qụay lại wechat thử gửi tin cho Cổ Niệm, kêt quả là lại nhận được nhắc nhở của hệ thông như cũ.
Sở Chiêu Dương chỉ có thể một lần nữa gửi yêu cầu kết bạn, chỉ là lần này không phải dùng cớ trượt tay nữa.
Sở Chiêu Dương từ đầu đến cuối không hiểu, Cổ Niệm tự dưng xoá mình làm gì. Cổ Niệm không ngờ lại nhận được lời mời kết bạn của Sở Chiêu Dương. Cô xùy một tiếng, chẳng lẽ lại là trượt tay? Cổ Niệm coi như không thấy, căn bản không muốn đồng ý lời mời của anh ta. Chỉ là không biêt tại sao, trong lòng cô luôn băn khoăn chuyện này, cho dù đi làm gì
khác cũng thỉnh thoảng mở wechat ra nhìn một cái.
Cô nhìn lời mời phíạ sau của anh ta, lại nhìn nút đồng ý màu xanh, luôn có cảm giác OCD*, muôn ân xuông là sao chứ!!!
* Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng 4nh: Obsessive-Compụlsive Disorder- OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chảt mãn tính, dẩu hiệu phổ biển của bệnh đó là ý nghỉ ám ảnh, lo lăng không có lý do chính đảng và phải thực hiện các hành vi có tính chảt ép buộc để giảm bớt căng thăng. (Wikipedia)
Sở Chiêu Dượng vì gửi đi cả tiếng rồi mà vẫn chưa thấy cô đồng ý, lại mặt không cảm xúc gửi lần nữa nhưng Cổ Niệm vẫn không tiếp nhận.
Sở Chiêu Dương phiền não ném điện thoại xuống, lại cầm lên, tìm số điện thoại của Cô Niệm gọi đi.
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên khiến Cổ Niệm giật mảy mình, suýt nữa rớt luôn điện thoại xuông.
Cô bình tĩnh lại nhìn màn hình, là số lạ. Cổ Niệm đoán là điện thoại quấy rối gì đấy, bâm nút nhận “A lô” một tiêng.
Sở Chiêu Dương che ngực, rõ ràng chỉ có một từ thôi nhưng nghe được âm thanh của cô, trái tim anh lại đập vô cùng nhanh.
Sở Chiêu Dương mãi chưa thể bình phục lại được mà Cổ Niệm bởi vì mãi không thây ai trả lời liên cúp điện thoại rỏi.
Sở Chiêu Dương: “…
Anh nghiển răng nghiến lợi gọi lần nữa. Cổ Niệm bắt máy, có chút không kiên nhẫn nói, “A lỏ, xin chào?”
“Là tôi.” Sở Chiêu Dương lần này vội vàng tiếp lời.
Cổ Niệm cảm thấy tim mình dừng một nhịp. Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng cô nhận ra đây là tiêng của Sở Chiêu Dương
Rõ ràng mới gặp anh hai lần, rõ ràng trong hai lần gặp mặt này, anh đều nói ít đến đáng thương, chăng được mây câu. Nhưng cô lại nghe cái là nhận ra ngay.
“Tôi lại gựi mời kết bạn cho cô rồi.” Giọng Sở Chiêu Dương bình tĩnh từ trong điện thoại truyên tới.
Nhìn màn đêm đen kịt ngọài cửa sổ, Cổ Niệm lại cảm thấy giọng nói này có chút âm áp. Hơn nữa, không biêt sao cô lại từ trong giọng nói đó nghe được ý vị có chút ủy khuât của anh.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện gương mặt liệt của Sở Chiêu Dương, rất khó tưởng tượng lúc anh ủy khuât là bộ dạng như nào.
Nghĩ như thế, nào cũng không ra được, Cổ Niệm dùng sức lắc đầu, ném khuôn mặt anh ra khỏi đâu.
“Lại trượt tay sao?” C6 Niệm tức giận hỏi.
…” Sở Chiêu Dương bây giờ rốt cuộc chắc chắn, cô từ chối kết bạn với anh bởi vì câu trượt tay kia.
Lặng lẽ sỉ vả tay phải của mình một cái, cho mày trượt tay này.
“Không, là cố ý thêm cô.” Sở Chiêu Dương giải thích, ngón trỏ trắng nôn thon dài như ngọc vẽ vòng vòng trên giường, “Cô mãi không đồng ý.”
Cổ Niệm ngoáy ngoáy lỗ tai, sao mà cô lại nghe ra trong lời nói của anh có chút ủy khuảt thể nhì.
Cổ Niệm lắc lắc đầu, học cách nói của Sở Chiêu Dương: “Ả, tôi cũng trượt tay.”
Sở Chiêu Dương: “…” Cô không định bỏ qua cái này đúng không.