Đọc truyện Chào Anh, Thượng Tá – Chương 20
Thời gian thấm thoát trôi qua, bây h đã là tháng thứ sáu từ khi cô mang thai. Bây h thì bất cứ thứ j cô đều ăn uống được hết. Nhưng dạo này cô hay bị trướng ngực rất đau. A luôn phải mát xa ngực cho cô.
“Bà xã e có sướng k, ông xã e mỏi rừ cả tay. E chỉ cần hôn a cái là a hết mệt.”
“Nếu a mệt thì thôi k cần, e đi nhờ người khác cũng được. K mượn a làm”cô đốp ngay lại câu làm a cứng cả miệng.
“E làm sao có thể nhờ người khác, a để làm j. Ngàn vạn lần e k được nhờ người khác cái việc này. K tốt nhất sau này đừng có nhờ ai cái j hết” càng nghĩ thì a thấy càng tức.
Nói thật chứ cái chuyện này thì người được lợi là chính a. Lắm lúc a còn véo véo ngực cô, ngón trỏ còn gẩy gẩy nhị hoa cho nó cứng lên đặc biệt là sáng nay a… A một phắt lấy tay túm ngực cô bỏ vào mồm cắn làm ngực cô tê dại luôn.
H đã làm cuối tháng thứ 6 mà cô mang thai, k thấy a về làm cô lo lắng. A chưa bao h thất hứa với cô, k thể ngồi yên cô chạy tới nhà bố mẹ chồng thì thấy mẹ ôm bố khóc nức nở, còn loáng thoáng nghe được là a bị thương ở ngực bị đạn bắn trúng.
K thể nào, a là thượng tá sao dễ dàng bị thương như vậy. A đã hứa với cô là k để mình bị thương,sao lại như vậy.
“Uyển Uyển con về nhà nghỉ ngơi đi cho khỏe, Thừa Thiên bố mẹ sẽ chăm sóc chu đáo” mẹ Lục vừa khóc vừa khuyên con dâu.
“Mẹ ơi con muốn nhìn a ấy thôi, một chút cũng được. Con rất nhớ a ấy” hai vai cô đã run lên nhưng cô k có khóc. Cô ôm lấy bụng tự an ủi mình và con.
Cô theo chân bố mẹ tới bệnh viện. Nhìn thấy a sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt cô đã bật khóc thành tiếng. Sau một hồi cô lấy điện thoại báo cho ba mẹ mình biết tình trạng của a, mẹ an ủi khuyên cô nên giữ vững tinh thần.
Sau hơn ba ngày hôn mê, a mới tỉnh lại. Cô mừng quá chỉ biết đứng yên tại chỗ lặng lẽ rơi nước mắt nhìn a.
“Bà xã lại đây với a. Cho a ôm một lúc nào, a thực sự rất nhớ e” a cố gắng dịch người sang một bên để ôm cô.
Cô nhẹ nhàng bước tới để a ôm. Được một lúc do tác dụng của thuốc nên a ngủ rất nhanh. Bác sĩ gọi a ra ngoài dặn dò cô rất kĩ không được cho a vận động mạnh. Ngày mai dù thế nào cũng không cho a xuống giường, vệ sinh cũng tại giường do viên đạn ảnh hưởng tới các dây khác không thể lơ là được.
Còn cái con người nào đó biết rõ là vậy còn k an phận. Sáng sớm hôm sau mới banh mắt ra đã
“Uyển Uyển giúp a đi, a muốn đi tiểu” đã vậy a còn nằm ưỡn người cho cô thấy rõ cái thứ kia đang biểu tình. Cô k thể thuê người khác chăm lo cho a cái này được, a là chồng cô cái j của a cũng là của cô kể cái “tiểu Thừa Thiên”kia.
Thở dài cô bước chầm chậm tới chỗ a, ngại ngùng kéo quần a xuống để bô vào chỗ đó cho a tự giải quyết còn mình thì quay mặt đi. Đã làm vậy nhưng a kiên quyết bắt cô quay lại, cầm vào điều chỉnh hướng cho a đi.
A giải quyết xong thì cô định kéo quần a lên nhưng lại nghe thấy a nói khiến cô chết k có chỗ chôn thân
“Bà xã, e lấy tay giúp a nhanh lên. A rất khó chịu, bà xã” mắt a đã đỏ xọng, giọng cũng khàn khàn đi.
“Anh đúng thật là. A đang bị thương mà còn nghĩ đến cái kia… A đúng là k biết ngượng mà. Đồ sói già”cô phụng phịu mắng. A bị thương đó.
“E giúp a nhanh lên”a dục cô
Cô đành cắn răng dùng tay giúp a. Nhìn cái trắng trắng trong bô nước tiểu mà cô thấy ngượng kinh khủng. Còn a được giải quyết cả hai thứ sung sướng ôm cô tặng thêm cho cô cái hôn. Cô kệ a, trong đầu đang nghĩ phải đổ cái bô trước khi bị người khác nhìn thấy k cô sống sẽ k dám ngẩng đầu lên nhìn ai.