Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 55: Điều duy nhất em cần làm là yêu anh
Hôm nay là ba0, ngày cuối cùng trong năm cũ. Ánh mặt
trời chiếu rực rỡ sáng bừng cả không gian, xua tan những ngày tuyết rơi ảm đạm
trước đó. Lương Hoà ngồi trên sân thượng phơi nắng ngước mắt nhìn lên không
trung. Ánh nắng chói chang khiến cô chói loá không mở mắt ra được. Bỗng nhiên
một ly trà còn bốc hơi nóng từ đâu chìa ra trước mặt cô. Lương Hoà nghiêng đầu,
thấy khuôn mặt thản nhiên của Diệp Dĩ Trinh đã tới bên cạnh từ lúc nào. Diệp Dĩ
Trinh nhìn dáng vẻ lười biếng của Lương Hoà, anh nhướn mày, “Thật
biết cách hưởng thụ”
Lương Hoà bặm môi không trả lời, nâng ly trà lên hít hít ngửi ngửi. Mùi trà
thơm dìu dịu thấm vào phế phổi lại tạo nên vị chua xót khác thường, giống như
tâm trạng lúc này của cô vậy. Trông hưởng thụ lắm sao? Chẳng thà nói rằng ủ rũ
còn chính xác hơn nhiều.
Diệp Dĩ Trinh ngồi xuống bên cạnh Lương Hoà, đặt tập
tài liệu cầm trên tay xuống ghế, ánh mắt anh nhìn chăm chú cô gái trước mặt với
vẻ thú vị. Cách đây hai ngày, hôm đó tuyết rơi rất nhiều, khi anh đang buồn bực
vì kết quả báo cáo dự án công việc không được như ý muốn, định đứng lên đi dạo
một vòng quanh sân thì thím Tề nói rằng cô con dâu thứ ba nhà họ Cố đến chơi.
Phải mất mấy giây sau đó anh mới có phản ứng được với câu nói của thím Tề, đem
hai danh xưng “cô con dâu thứ ba nhà họ Cố” và Lương Hoà gộp lại làm
một. Lúc ấy cô đội một chiếc bịt tai màu hồng nhạt, khoác áo gió rộng thùng
thình bên ngoài thân hình nhỏ nhắn, chóp mũi hồng hồng vì gió lạnh, dáng vẻ
điềm tĩnh mà đáng yêu vô cùng. Diệp Vận Đồng không có ở nhà, anh vội vàng đưa
Lương Hoà ngồi vào ghế, rót một ly nước ấm cho cô uống.
Lúc đó anh rất ngạc nhiên, bởi vì kể từ khi biết rõ
thân phận của mình tới giờ Lương Hoà không còn chủ động tới đây nữa. Lần này cô
đến đột ngột, lại còn kéo theo cả vali hành lý làm anh không thể không kinh
ngạc. Nhưng mọi người gạn hỏi điều gì cô cũng không trả lời, chỉ đơn giản nói
rằng muốn ở lại đây chơi hai ngày, còn dặn không ai được cho Cố Hoài Ninh biết.
Diệp Dĩ Trinh chưa kịp phản ứng gì thì ba anh đã gật đầu lia lịa đồng ý ngay. Làm
sao ông có thể không đồng ý chứ, ngày nào ông cũng ngóng trông Lương Hoà đến,
trải giường lót chiếu chờ cô còn không kịp thì làm sao mà có thể không đồng ý
cho được.
Cái nhìn chăm chú của Diệp Dĩ Trinh khiến Lương Hoà
bối rối, cô đưa tay vuốt vuốt tóc nhằm ngăn trở tầm mắt anh. Nhưng điều này
không hề ảnh hưởng chút nào đến Diệp Dĩ Trinh, ngược lại anh quan sát càng riết
róng hơn. Không biết vì sao, Lương Hoà luôn có cảm giác người đàn ông này và Cố
Hoài Ninh tương tự nhau ở một mặt nào đó. Nhất là ánh mắt như cười mà lại không
phải cười kia, khiến cô có cảm giác nổi cả gai ốc, không được tự nhiên tới nỗi
muốn bực mình. Lương Hoà buồn giận, buông ly trả xuống hỏi: “Nhìn
cái gì chứ?”
Dáng vẻ đó không hề tạo thành bất kỳ sự uy hiếp nào
đối với Diệp Dĩ Trinh, anh cười nhẹ, ngả người tựa lưng vào thành ghế, “Có
chuyện buồn bực gì phải không?”
Lương Hoà ngạc nhiên: “Vì
sao lại hỏi như vậy?”
“Tôi nhìn thấy như vậy. Hai hôm nay
tinh thần cô có vẻ rã rời, ừm.. nói đúng hơn là mất hồn mất vía.”
“Làm gì có chuyện đó chứ, đó là cảm
giác sung sướng biết không, sung sướng khi nghỉ phép.”
Cô vừa dứt lời đã thấy ánh mắt của Diệp Dĩ Trinh loé
lên một ý cười. Cô nhún nhún vai, có cảm giác như tâm tư của mình bị người ta
nhìn xuyên thấu.
“Có chuyện gì thì kể đi, biết đâu tôi lại giúp
được điều gì đó.”
“Không phải vấn đề giúp hay là không
giúp.” Lương Hoà chán nản cúi
đầu, cuối cùng cô quyết định kể cho Diệp Dĩ Trinh nghe, giấu kín trong lòng hai
hôm nay cô cảm thấy quá đủ rồi, vừa không thoải mái vừa không yên tâm.
Phản ứng của Diệp Dĩ Trinh không như Lương Hoà dự
đoán, nghe cô kể xong anh vẫn không tỏ thái độ gì, bình tĩnh uống trà, sau đó
nói, “Như vậy có nghĩa là hai người phối hợp với
nhau, lừa Cố Tam có phải không?”
Hai người ở đây ý chỉ là cô và ba chồng. Lương Hoà há
mồm ngạc nhiên, chuyện này sao lại gọi là lừa được nhỉ? Cố Trường Chí thấy cô
không muốn đi nên ông rộng lượng “khai ân”
để cô quay về thôi mà? Chỉ là cô không về nhà mà đến đây thôi, chuyện này cũng
chỉ muốn thử thử tình cảm của Cố Hoài Ninh mà thôi, thử, đúng là chỉ muốn thử
một chút. Ai bảo lúc nào anh cũng tỏ vẻ điềm đạm bình tĩnh như núi khiến người
ta bất mãn.
“Giáo sư Diệp, anh không hiểu đâu.
Giữa hai chúng tôi không đơn giản như anh nghĩ vậy đâu.” Lương
Hoà nhìn chằm chằm xuống bàn tay, nghiêm túc nói. “Anh
ấy luôn xem tôi như một đứa trẻ con, chưa bao giờ chia sẻ hay tâm sự cho tôi
biết những chuyện của anh ấy. Tâm tư tình cảm thì anh ấy giấu rất kỹ, chẳng bộc
lộ ra bao giờ, ngay cả anh ấy có yêu tôi hay không, tôi cũng không biết rõ
ràng. Vì thế, tôi chỉ là.. chỉ muốn xác nhận lại một chút.”
Diệp Dĩ Trinh cười cười nhìn cô. Vậy mà còn nói mình
không phải là trẻ con, yêu hay không yêu, chuyện này làm sao mà có thể để trên
đầu lưỡi để lôi ra nói một cách thường xuyên được? Dáng vẻ rối rắm băn khoăn
như vậy của Lương Hoà,trong mắt anh trông thật giống một người. Mà cái tên Cố
Hoài Ninh này cũng thật là, cứ luôn im ỉm giấu kín tâm tư, hèn gì Lương Hoà
nhịn không được mới phản ứng như vậy.
“Lương Hoà, tình cảm nam nữ không
phải chỉ cần nói yêu là có thể đảm bảo được đời đời kiếp kiếp. Vả lại, tuy rằng
bề ngoài Cố Hoài Ninh nhìn có vẻ toàn tài như thế, nhưng thật ra cũng có một số
mặt mà anh ấy không biết, hoặc không am hiểu.Trong số đó tình cảm chính là
nhược điểm của anh ấy. Vả lại, đừng tưởng rằng hai người thông đồng với nhau mà
có thể giấu giếm được Cố Hoài Ninh.”
Lương Hoà nghe Diệp Dĩ Trinh nói ra rõ ràng hợp lý như
vậy thì mắt sáng lên, hỏi, “Giáo sư Diệp phân tích kỹ
lưỡng như vậy, có phải là đã từng có kinh nghiệm rồi đúng không?”
Diệp Dĩ Trinh liếc nhìn cô một cái, “Nghiêm
túc mà nói, tôi không phải giáo sư Diệp, mà là cậu của cô.”
Cậu? Lương Hoà sửng sốt đờ người ra. Biểu tình trên
gương mặt cô khiến Diệp Dĩ Trinh cảm thấy mình đã hơi đường đột, nhưng anh chưa
kịp nghĩ ra đề tài gì để lảng chuyện đi, thì thím Tề đã cầm điện thoại từ dưới
lầu đi lên.
“Hoà Hoà, cháu có điện thoại này,
thím vừa nghe hộ, là điện thoại gọi từ bên nhà họ Cố.” Diệp Dĩ
Trinh nhìn thím Tề mỉm cười. Anh không thể không công nhận một điều rằng Lương
Hoà quả thật rất có khả năng thu phục tình cảm của mọi người, dù già hay trẻ.
Đơn cử một ví dụ, chỉ mới hai ba ngày thay vì gọi “con
dâu thứ ba nhà họ Cố” thím Tề đã chuyển sang
gọi thẳng “Hoà Hoà”.
Lương Hoà vừa nghe là điện thoại của nhà họ Cố tim cô
liền đập thình thịch lên, hỏi, “Là ai gọi vậy thím
Tề?”
Thím Tề nở nụ cười, “Là
cậu Phùng Trạm, nói là tìm cháu có việc gì đó.”
Lương Hoà thở ra nhẹ nhõm, đứng dậy cầm lấy điện
thoại. Thật ra tâm trạng cô đang rất phức tạp, vừa mong đó là điện thoại của Cố
Hoài Ninh lại vừa sợ là điện thoại của anh. Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy
buồn bực vì tâm lý đó của chính mình.
Lương Hoà chăm chú nghe tiếng của Phùng Trạm vọng ra
từ đầu dây bên kia:
“Chị dâu, tối hôm qua đội trưởng đã
về rồi.”
Lương Hoà ngừng một hơi thở, “Thật
à? Anh ấy về thật sao?”
“Ấy, chị đừng vội, đội trưởng vừa
nghe nói chị không về, hôm nay đã lại quay về bên đó rồi. Lão gia không giữ
lại, chỉ dặn em gọi điện báo để chị chuẩn bị tinh thần.” Đầu dây
bên kia Phùng Trạm cười hì hì, cuối cùng cậu ta lại nói thêm một câu, “Chị
cứ chuẩn bị tinh thần đi, anh ấy có vẻ không vui đâu, hắc hắc.”
Lương Hoà tắt điện thoại sắc mặt trở nên rầu rĩ. Thím
Tề nhìn cô với vẻ băn khoăn lo lắng, ngược lại Diệp Dĩ Trinh dường như đã sớm
dự đoán được điều này, anh đút tay vào túi quần nhìn cô mỉm cười.
Thím Tề hỏi, “Có chuyện gì
xảy ra hả, Hoà Hoà?”
Lương Hoà hơi giật mình, lắc đầu, “Không
có việc gì đâu thím ạ.”
Cô không sợ, không nên sợ.
Hôm nay bắt đầu từ sáng sớm đã có thể nghe vang đâu
đây một vài tiếng pháo nổ vọng tới. Từ nhỏ Lương Hoà không thích tiếng pháo,
mỗi lần cô cứ có cảm giác như sấm sét đánh ở bên tai, ong ong cả màng nhĩ. Cũng
may biệt thự nhà họ Diệp nằm ở giữa sườn núi, xung quanh cũng không có mấy hộ
dân cư, hơn nữa bởi vì năm nay Diệp lão tướng quân không được khoẻ cho nên bọn
họ cũng chỉ nổ một quả pháo tượng trưng đón Tết rồi thôi.
Năm nay cũng bởi vì có Lương Hoà ở đây cho nên Diệp
lão cũng vui vẻ hơn nhiều lắm. Ông còn tự mình phát tiền lì xì cho cô, một bao
lì xì căng đầy. Lương Hoà sau một lúc chần chừ cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy,
trong thời điểm người người chúc mừng nhà nhà chúc phúc như thế này, cô quyết
định thả lòng tâm tư của chính mình, tạm thời quên đi những chuyện không vui,
bỏ qua những khúc mắc tồn đọng trong năm cũ, tận hưởng không khí náo nhiệt của
năm mới. Diệp lão thấy cô nhận lì xì, nụ cười của ông càng thêm tươi rói trên
khuôn mặt già nua.
Điều làm cho Lương Hoà kinh ngạc là không ngờ có thể
gặp hai cha con Cố Hoài Việt ở đây. Cũng đã lâu lắm rồi cô không thấy thằng
nhóc quậy phá mà đáng yêu Cố Gia Minh. Thằng bé vừa nhìn thấy Lương Hoà vụt
chạy vù đến ôm chầm lấy cô, kêu ầm ĩ, “Thím..thím
ơi, thím không thương Gia Minh, thím bỏ đi đâu bao lâu nay…”
Thằng nhóc vừa nói ra câu này tất cả mọi người đều bật
cười lên. Cố Hoài Việt lắc đầu thở dài, túm cánh tay nó nhấc một cái liền bứt
nó rời khỏi chân Lương Hoà, hai cha con trừng mắt nhìn nhau.
Lương Hoà mỉm cười, bước đến ôm lấy Cố Gia Minh, tay
cô xoa mái tóc xoăn của nó, hỏi Cố Hoài Việt, “Năm
nay anh vẫn ở lại đây ăn Tết sao?”
Cố Hoài Việt trả lời một cách thản nhiên, “Hai
cha con anh năm nào cũng ở đây cả, thỉnh thoảng rảnh rỗi vẫn đến đây chơi với
ông cụ.”
Trong thoáng chốc Lương Hoà chợt hiểu ra lí do vì sao,
bởi vì nơi này là Kinh Sơn, là nơi đã mai táng Lâm Kha.
“Anh vừa ở đơn vị về, nghe Kiền Hoà
nói Hoài Ninh quay về thành phố C, sao em lại còn ở đây?”
Lương Hoà hé miệng, định nói nhưng lại không biết nói
từ đâu, cuối cùng chỉ nói, “Kể ra thì dài lắm.”
Cố Hoài Việt cười, thấy cô chần chừ như vậy anh cũng
không lại hỏi khó thêm nữa, để cô dắt Gia Minh đi ra sân tìm nơi đốt pháo.
Cứ tưởng rằng Cố Gia Minh to gan lớn mật lắm, vậy mà
thằng nhóc vẫn không dám châm lửa đốt pháo, Lương Hoà vừa cười giễu cợt vừa
châm lửa. Ngòi pháo bén lửa phát ra chuỗi âm thanh kêu xì xì rồi nổ phụt một tiếng,
Gia Minh vui mừng hét lên ầm ĩ. Lương Hoà đứng bên cạnh nhìn, trên không trung
nở rộ đầy những đoá hoa, rực rỡ, lung linh khiến ánh mắt cô mê loạn.
Trên bầu trời đêm thỉnh thoảng có những đốm pháo sáng
loé lên đánh vỡ khoảng không gian yên tĩnh. Đứng từ nơi này nhìn về Kinh Sơn ở
phía xa xa, nơi đó đèn đuốc sáng choang, ánh sáng hắt lên cả một vùng trời.
Sáng hôm nay trước khi đi Diệp Vận Đồng có nói, tối nay ở đơn vị sẽ tổ chức
tiệc liên hoan cho các anh em chiến sĩ, đến 6h tối có thể còn nghe cả tiếng còi
báo giờ cơm nữa. Lương Hoà nâng tay nhìn đồng hồ, vừa đúng 6h, cô nghiêng tai
lắng nghe, quả thật đúng là loáng thoáng có tiếng hô vọng từ xa xa truyền tới.
Cô cười xoa đầu Cố Gia Minh, “Gia
Mình, đón Tết ở đơn vị có vui không?”
Thằng bé bặm môi, “Không
vui, chẳng có gì vui cả, ở đây với thím vui hơn nhiều.” Nhưng
cho dù là như thế, thằng bé vẫn luôn cùng ba mình ở lại nơi đây, đón năm mới ở
đây trong suốt những năm qua. Dù là một đứa bé hiếu động và nghịch ngợm, nhưng
nó vẫn là đứa con ngoan ngoãn vâng lời, hiểu được tâm tư của ba, ở lại đây cùng
ba, cùng với người mẹ đã khuất.
Lương Hoà nhìn ra xa xa, không gian bên dưới đèn đuốc
lập loè như những con đom đóm, anh Hai bởi vì yêu nên không thể xa rời, còn cô,
có phải cũng giống như thế không? Khi ở sân bay, lúc nhìn thấy Cố Hoài Ninh
quay lưng bước đi, lúc nghe anh nói câu “tạm
biệt”, tâm trạng lúc đó, tệ tới mức Lương Hoà không muốn
nhớ lại thêm một lần nữa.
Thêm một cơn gió đêm lành lạnh nữa thổi tới, Lương Hoà
bừng tỉnh, nắm tay Cố Gia Minh nói, “Đi nào,
đến giờ rồi về ăn cơm thôi.”
Thằng bé vui vẻ nắm bàn tay cô tung tăng quay trở về.
Hai thím cháu đi ra không xa lắm, nhưng bởi vì trời đã tối, Lương Hoà lại không
quen đường cho nên không dám đi nhanh. Lúc gần về đến biệt thự thì nhìn thấy
bóng Diệp Vận Đồng đứng chờ ở ngoài cửa, dáng đứng của chị ẩn giữa bóng tối và
bóng đèn mờ mờ hắt ra từ bên trong cổng. Lương Hoà vui vẻ túm tay Gia Minh đi
vội về phía trước, lúc gần đến cửa do không để ý cô vấp chân vào cục đá, may mà
có người đỡ kịp.
Cô định mở miệng nói cám ơn Diệp Vận Đồng thì một
giọng đàn ông vừa trầm vừa ấm đã vang lên từ sát bên người cô, “Cẩn
thận một chút.” Tiếng anh rất khẽ, nhịp câu rất nhanh, nhưng
Lương Hoà vẫn nghe thấy rõ ràng, cô vụt ngẩng đầu lên, chìm đắm vào ánh nhìn từ
đôi mắt đen chăm chú của anh, thật lâu không thoát ra được.
Cố Gia Mình nhìn thấy Cố Hoài Ninh thì chạy nhào tới
ôm lấy chân anh, cọ cọ mái tóc ngắn ngủn mà xoăn tít, nũng nịu, “Chú
út, tối nay cho cháu mượn thím út đi, cháu mượn ôm ngủ.”
Cố Hoài Ninh cười, xoay người vuốt vuốt mái tóc xoăn
của nó, “Tối nay thì không được.”
Anh dừng lại, ánh mắt dừng trên người cô vẻ như băn khoăn suy nghĩ, “Tối
nay chú có việc muốn nói với thím rồi, mà này, ai cho cháu để kiểu tóc này thế
hả, làm xấu cả cái đầu.”
Thằng bé nghe vậy thì bặm môi muốn khóc, Diệp Vận Đồng
cười xoa đầu Cố Gia Minh, dẫn nó vào nhà.
“Em về luôn, chị chào ông cụ một
tiếng hộ em nhé.”
Diệp Vận Đồng gật đầu, sau đó chị nói khe khẽ vừa dụ
vừa dỗ đem Cố Gia Minh đi vào trong sân, mặt sân đã được quét sạch từ chiều,
Lương Hoà đứng im tại chỗ, cảm giác được ánh nhìn của anh đang chiếu trên người
mình một cách mãnh liệt khiến cô không biết phải làm sao.
Dưới ánh sáng hắt ra từ trong sân, anh nhìn cô chăm
chú. Chiếc áo khoác màu đỏ thật dày khiến cô trông có vẻ nho nhỏ, bao tai cùng
khăn quàng cổ che kín gần hết cả đầu cô, chỉ lộ ra đôi mắt, mà lúc này cô lại
nhìn lung tung xung quanh, vẫn không hề nhìn anh lấy một lần. Anh thở dài, kìm
nén cơn giận trong lòng xuống, vươn tay cầm lấy tay cô.
Suốt đoạn đường về nhà anh cũng không nói thêm gì
nhiều. Vẻ bình tĩnh này khiến Lương Hoà có cảm giác bất an, nhưng lại không có
cơ hội để nói chuyện. Khi xe đi qua cánh cổng khu nhà, chiến sĩ gác thấy Lương
Hoà thì mừng ra mặt nở nụ cười, Lương Hoà định mở miệng chào, Cố Hoài Ninh đã
nhấn ga lái xe như bay qua cửa, không cho cô một chút thời gian nào. Lương Hoà
bặm môi, quả nhiên là Phùng Trạm nói không sai, sắc mặt anh thật không hề tươi
chút nào hết.
Xe vừa dừng lại, Lương Hoà liền nắm lấy bàn tay đang
mở cửa xe của anh.
“Cố Hoài Ninh, anh nghe em nói
đã.”
Anh quay đầu nhìn xuống tay mình, rồi lại từ từ ngước
mắt nhìn lên mặt cô, “Chúng ta, về nhà rồi
nói.”
Lương Hoà thở dài chán nản đi theo anh lên lầu. Cửa
vừa mở ra, chưa kịp thay giày, cả người đã bị anh ôm ngang lên, cửa nhà bị đóng
lại vang “phịch” một
tiếng. Khuôn mặt anh chập chờn ngay trước mắt, cằm bị bàn tay anh giữ chặt lấy,
sau đó cả tiếng hô kinh ngạc của cô cũng bị anh nuốt luôn vào trong nụ hôn.
Cánh tay anh siết chặt lấy eo lưng, hai chân Lương Hoà
giãy dụa như thế nào cũng không chạm được xuống mặt đất, trong giây phút rối
bời cô chỉ biết lấy ôm cổ anh. Gáy cổ cô cũng bị bàn tay rộng lớn kia đè mạnh
lấy, giãy không giãy được, quay đầu không được, chỉ có thể tuỳ anh hé mở miệng
mình, hôn mãnh liệt. Lý trí của cô trở nên mơ hồ choáng váng, không biết nên
phản ứng như thế nào. Mãi tới lúc anh bắt đầu bóc quần áo cô ra, một bên bả vai
trần trụi lộ trong không khí lạnh lẽo Lương Hoà mới bừng tỉnh, cắn khẽ lên môi
anh mới dừng lại được nụ hôn cuồng nhiệt ấy. Cố Hoài Ninh buông lỏng cô ra một
chút.
Cô thở hổn hển nhìn anh, ánh mắt mê ly chậm rãi bắt
đầu có tiêu cự, hốc mắt lại dần dần ướt lên. Anh nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ đó
của cô cứ như là đã bị anh bắt nạt vậy.
Cố Hoài Ninh thở dài, áp trán mình vào trán Lương Hoà
nói một cách chậm rãi, “Anh xin lỗi, chỉ là vì..anh
rất nhớ em!”
Chỉ nhẹ nhàng một câu như thế, lại làm cho những giọt
nước mắt đang nấn ná ở hốc mắt cô kìm nén không được, tràn qua mi, rơi xuống gò
má. Cố Hoài Ninh nghiêng đầu giữ lấy chúng, hương vị mặn chát thấm vào lưỡi
anh. Nụ hôn của anh thong thả dời xuống phía dưới, trượt qua hai má cô, xẹt qua
cằm, nghiêng sang vành tai nhạy cảm, cuối cùng môi anh dừng ở bờ vai nuột nà
của cô, mơn man, vờn nhẹ giống như chuồn chuồn đang lướt nước, rập rờn.
“Anh hãy nghe em nói đã!” Cô kiên
trì lặp lại.
“Trước hết hãy thoả mãn anh!” Cố Hoài
Ninh ôm ngang người cô đi vào phòng ngủ.
“Anh hãy nghe em nói!”
Sự kiên trì của cô khiến Cố Hoài Ninh cảm thấy đau
đầu, không thèm để ý tới sự vùng vẫy của Lương Hoà, anh nhanh chóng cởi bỏ quần
áo của cô. Lương Hoà rất phẫn nộ, uất ức không làm gì được, cũng không thể đấu
lại với sức mạnh của anh. Cố Hoài Ninh bắt đầu cởi áo khoác của mình, Lương Hoà
vùng lên, ghé mặt lên vai anh cắn mạnh một cái, bên trong anh chỉ mặc một chiếc
áo mỏng, cô lại dùng hết sức để cắn, đau tới mức người anh cứng lại.
Lúc Lương Hoà ngẩng đầu lên, Cố Hoài Ninh mới thấy đôi
mắt đỏ hồng của cô, nước mắt vẫn rơi tiếp không ngừng, từng giọt rơi xuống trên
mu bàn tay anh, cảm giác mát lạnh, anh nắm chặt bàn tay lại, trái tim đập cuồng
loạn trong lồng ngực. Thật lâu sau Cố Hoài Ninh mới buông nắm tay ra, vuốt khẽ
lên hai má cô, thở dài “Em không cần nói gì cả, anh
biết hết rồi!”
Cái gì? Lương Hoà ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt nghi
hoặc.
Cố Hoài Ninh lườm cô một cái, “Em
và ba thông đồng với nhau để gạt anh, muốn đùa giỡn anh phải không? Ba thì ở
bên kia ung dung ngồi xem trò vui, còn em ở bên này nhàn nhã tận hưởng nghỉ
phép, anh nói có đúng không, Cố phu nhân?”
Lương Hoà há mồm định nói, nhưng cuối cùng lại không biết
phản bác làm sao, cuối cùng chỉ thì thào, “Vậy
anh có biết tại sao em và ba thông đồng làm chuyện đó không?”
“Ba nghĩ như thế nào anh không cần
biết, còn em, anh chỉ biết là em đang giận anh.” Nói rồi
anh nâng cằm Lương Hoà lên, ánh mắt lẳng lặng trầm tĩnh như nước nhìn cô, “Nào,
nói cho anh biết, em giận chuyện gì?”
Giận chuyện gì? Rút cuộc là giận cái gì cô cũng không
thể hình dung mô tả rõ ràng. Những ngày đầu khi mới kết hôn Cố Hoài Ninh đối xử
với cô rất tốt, là chỗ dựa vững chắc cho cô, để cô tự do, tuỳ ý thích làm gì
thì làm, kể cả công việc cũng không hề ép buộc. Sự chiều chuộng và che chở ấy
không chỉ riêng mình Lương Hoà biết, ngay cả ba mẹ chồng cũng nhìn thấy rõ
ràng. Hôm đó sau khi anh rời khỏi sân bay, còn lại hai cha con ngồi trong phòng
chờ ông và cô đã nói chuyện với nhau rất lâu rất lâu. Ông ngồi yên
nghe Lương Hoà kể lại chuyện hai người đã kết hôn như thế nào, cùng nhau
chung sống đến bây giờ ra sao. Nghe đến cuối cùng, ông thở dài nói, “Thật
ra Hoài Ninh nó rất ương bướng, từ nhỏ đã vậy rồi. Về chuyện hôn nhân, nếu nó
đã nhận định muốn một người, thì sẽ là cả một đời. Nhưng nếu như con muốn thử
xác nhận lại, thì ba có thể giúp con. Dù sao đi nữa, tương lai cũng còn dài
lâu.”
Sự chiều chuộng và che chở của Cố Hoài Ninh bao trùm
toàn bộ thế giới của Lương Hoà. Nhưng cô lại hiểu biết về anh quá ít, xâm nhập
được vào thế giới của anh quá ít. Tất cả mọi chuyện của anh anh đều có thể tự
mình làm được, không cần nói cho cô, thậm chí ngay cả những chuyện anh muốn
giấu diếm cũng không ai dám nói cho cô biết. Anh mạnh mẽ tới mức Lương Hoà có
cảm giác như mình không hề tồn tại bên cạnh anh, làm cho cô cảm thấy mình có
cũng được mà không có cũng không sao cả, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của
anh. Cho nên cô mới muốn thử một lần, dùng một chút tự tin ít ỏi của bản thân,
chút ít tự tin đó thầm nghĩ rằng anh có quan tâm tới mình. Chút tự tin đó ít
đến mức đáng thương, ít đến mức mỗi lần nghĩ tới là Lương Hoả cảm thấy vô cùng
khổ sở. Nhưng cho dù là vậy cô vẫn muốn thử, để xem trong lòng anh mình có quan
trọng hay không, có cần thiết hay không.
Lương Hoà chậm rãi nói xong cũng không dám ngẩng đầu
lên nhìn Cố Hoài Ninh.
Anh trầm ngâm suy nghĩ lâu lắm, một lúc sau Lương Hoà
mới nghe được tiếng anh thở dài, “Nếu thế
thì vì sao bỗng nhiên lại thay đổi ý định, không về cùng với ba lại cũng không
quay về nhà mà đến nhà ông để ở?”
Lương Hoà ngập ngừng, lát sau mới nhẹ giọng đáp lại, “Em
sợ anh sẽ không đến.” Nếu như thật sự anh không
quay về, lúc đó cô nên nói gì với ba chồng bây giờ? Mấy chuyện này từ đầu đến
cuối đều là do cô mà ra, do cô cả nghĩ rồi suy diễn lung tung, tự mình tra tấn
chính mình, không có liên quan gì tới ông cả. Vì thế nên cô mới đến tránh ở nhà
Diệp Vận Đồng, ở đó không ai biết chuyện gì đã xảy ra hết, cô sẽ thoải mái hơn
rất nhiều.
Thấy cô nói như vậy Cố Hoài Ninh bật cười nhẹ, xoa đầu
cô bảo “Thật là ngốc quá!”
Lương Hoà bực mình đẩy tay anh ra, “Đúng
vậy, em ngu ngốc, em đúng là ngu ngốc thật, chuyện của chính mình cũng không
biết cách giải quyết, cứ nghĩ lẩn quẩn rồi đi lòng vòng, chuyện của anh em cũng
không giúp được việc gì hết, là em vô dụng, em…em..” Lương
Hoà lắp bắp nói không nên lời, bao nhiêu ngày khổ sở dằn vặt, cố gắng dùng hết
sức can đảm làm một phép tính thử cũng bị thất bại, rõ ràng tới mức chỉ cần
người ta liếc mắt nhìn một cái cũng có thể nhìn ra.
Bàn tay anh mạnh mẽ giữ chặt lấy cánh tay vùng vẫy của
Lương Hoà, đôi mắt anh chân thành mà tha thiết, “Đúng
vậy, chuyện của anh em quả thật là không giúp được gì, nhưng có một việc em có
thể giúp anh, cũng chỉ có mình em có thể giúp được anh.”
“Chuyện gì chứ?” Giọng
Lương Hoà đầy vẻ hờn dỗi.
“Yêu anh!”
Anh cười cười, sau đó nghiêm túc nói tiếp, “Đây
là chuyện duy nhất em phải làm, mà còn phải làm cho thật tốt!”
Lương Hoà ngẩn người ra, sau đó cúi mặt xuống. Phản
ứng của cô ngoài dự đoán của anh. Cố Hoài Ninh kiên nhẫn đợi thêm một lát, lâu
sau anh nghe được giọng nói khe khẽ của cô,”Như
vậy thì không công bằng!” Cô lặp lại, “Điều
đó không công bằng chút nào!”
Cô đã rất cố gắng, cho dù là khi thổ lộ tình cảm ngây
thơ khờ khạo lúc ban đầu, hay là vừa mới đây cố ý thử tình cảm của anh, mỗi một
lần, mỗi một bước đi tất cả đều là Lương Hoà cố gắng tìm cách yêu thương anh.
Bây giờ thì cô đã làm được, nhưng mà cũng hiểu được một điều, càng yêu thì càng
quan tâm để ý. Càng quan tâm để ý thì lại càng thêm rối rắm như tơ vò. Hình như
Lương Hoà đã tự đẩy chính bản thân mình vào góc chết, mịt mờ không còn nhìn ra
phương hướng.
Lại nghe tiếng anh thở dài, dường như hôm nay anh cũng
thở dài hơi nhiều. Lương Hoà chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã thấy gương mặt anh
chậm rãi cúi đến gần sát, sau đó là môi anh áp xuống cùng với những nụ hôn,
“Vậy anh lại nói thêm một lần nữa được
không?”
“Cái gì?” Lương
Hoà túm chặt áo anh, vừa khẩn trương vừa bối rối.
“Anh yêu em!” Cố Hoài
Ninh nói từng từ, rất chậm, “Anh yêu em, câu này có đủ
hay không?”
Tình cảm đó đến một cách lặng lẽ, không ồn ào. Ngay từ
lúc bắt đầu đã tĩnh lặng như vậy. Có lẽ là từ lần đầu tiên cô nở nụ cười với
anh, hoặc là lần đầu tiên cô dụi đầu vào trong ngực anh mà khóc, hay là lần đầu
tiên cô thổ lộ? Anh cũng không rõ nữa. Nhưng khi anh phát hiện ra thì bản thân
đã trầm mê không còn lối thoát. Có đôi khi anh cảm thấy Lương Hoà rất thần kỳ,
dường như không chút ý thức được rằng mình đã phá bỏ kết giới của anh, phá bỏ
hết các quy tắc của anh, mà chính bản thân cô cũng không biết rằng mình đã
làm được.
Lương Hoà, anh đã biết em từ rất lâu rồi.
Không rõ ai là người đầu tiên không khống chế được. Nụ
hôn của anh áp xuống khuôn mặt cô, dần dần hôn sâu hơn, rất sâu. Lương Hoà từ
bỏ ý định chống cự, hôn trả lại anh, triền miên quấn quýt lấy nhau.
Chỉ một câu “Anh yêu
em” đã khiến đầu óc Lương Hoà choáng váng mơ hồ, huống gì
là những nụ hôn cuồng nhiệt bây giờ của anh, càng khiến tất cả mọi lý trí của
cô bay biến đi đâu mất hết. Giữa tiết trời giá lạnh thế nhưng cả người cô nóng
bừng, từng đợt sóng nồng nàn cuốn lấy cô ra xa giữa biển khơi, dập dìm chìm
nổi, khiến Lương Hoà run rẩy. Tường thành phòng ngự của cô thật sự quá dễ dàng
bị công phá, mà lực lượng đôi bên lại cách xa như vậy, anh quá mạnh mẽ còn cô
lại quá mức yếu ớt. Không bao lâu sau, Lương Hoà đã bị tước đoạt tất cả mọi vũ
khí, sự xâm nhập của anh mang theo từng đợt khoái cảm dâng trào, cuốn phăng đi
những suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô.
Chưa dừng lại ở đó, đúng vào lúc quan trọng nhất, anh
lại chậm dần tốc độ lại, khuôn mặt xinh đẹp của Lương Hoà đỏ bừng lên. Cố Hoài
Ninh áp trán vào trán cô, hơi thở anh không kìm nén được phả vào mũi Lương Hoà,
cô run rẩy khi nghe giọng anh thì thào, “Anh
yêu em, như vậy có đủ không?”
Sự dịu dàng chết người đó Lương Hoà làm sao có thể
kháng cự được, lấy gì để mà kháng cự? Cô chỉ có thể nâng người lên ôm lấy cổ
anh, dùng động tác để trả lời, hôn lên khoé miệng anh. Thân hình Cố Hoài Ninh
cứng đờ ra trong giây lát, khi hồi phục thì lập tức đoạt lại quyền khống chế,
bàn tay to rộng nắm chặt thắt lưng cô kéo sát lại. Hai thân hình dán sát vào
nhau, chặt chẽ thiết hợp, gắn bó quyện đãi, như thế anh mới có cảm giác cô ở
bên cạnh mình, không bao giờ nữa rời xa.
Khi tất cả chấm dứt, trong đầu Lương Hoà chỉ ong ong nghĩ
được bốn chữ: thể lực chênh lệch. Tại sao
mỗi lần làm xong cô đều mệt mỏi rã rời nằm im trên giường không thể động đậy,
vậy mà anh vẫn như không có việc gì chống đầu nằm nghiêng đánh giá cô.
Bị anh nhìn Lương Hoà run hết cả người, kéo chăn trùm
kín lên cố ý ngăn trở tầm mắt anh. Cố Hoài Ninh cười nhạt, điềm nhiên nói, “Còn
chỗ nào của em mà anh chưa thấy đâu?”
Lương Hoà buồn bực quay người đưa lưng về phía anh,
không lâu sau cô liền cảm giác có ngón tay lạnh lạnh vuốt lên xương cột sống
của mình. Cảm giác buồn buồn khiến cô run rẩy, muốn quay sang trừng mắt lườm
anh một cái lại nghe tiếng anh vang lên, “Thật
ra thì anh đã biết rồi.”
“Biết gì?”
Cô nghi hoặc hỏi.
Eo lưng bị cánh tay của anh choàng qua ôm chặt lấy, Cố
Hoài Ninh cục cựa tìm tư thế ôm cho thoải mái rồi nói, “Tối
hôm đó sau khi đồng ý với em, anh ngồi ở phòng khách một lúc, có nhìn thấy
email mới kia.”
Email? Lương Hoà giật mình định xoay người lại nhưng
anh đè người ôm rất chặt, “Khoan đã, Cố phu nhân.”
Anh cười khẽ, nói tiếp, “Anh hỏi em, Tổng biên tập
đã đồng ý đơn từ chức rồi, thế em còn quay lại Toàn soạn làm gì nữa?”
Hoá ra là anh đã biết từ trước rồi! Lương Hoà cắn môi,
khuỷu tay cong lên định thúc anh một cái, nhưng chưa thúc được đã bị anh túm
lấy. Cô vừa phẫn nộ vừa ai oán, đây là bi kịch khi lấy một người chồng là bộ
đội mà. “Biết rồi sao anh không
nói?”
Cố Hoài Ninh mỉm cười. Đêm đó anh uống rượu, suy nghĩ
không được tỉnh táo rành mạch cho lắm cho nên mới đồng ý với Lương Hoà. Mãi cho
tới lúc nhìn thấy email của Lục Thừa Vấn gửi cho cô anh mới vụt bừng tỉnh.
Thành phố B rộng lớn như vậy, thiếu gì công việc để cho cô làm, hà cớ gì cô cứ
cương quyết muốn trở về thành phố B. Hơn nữa thái độ ngày hôm sau của ba anh
lại càng khác thường, trước giờ ông luôn khuyên anh về nhà, hôm đó ông lại giục
anh mau quay về đơn vị, chẳng giống bình thường chút nào. Tất cả đều khiến anh
càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là đúng. Cô quả thật là rất có năng lực,
còn có thể khuyến khích được cả ba anh bày mưu tính kế lừa gạt anh.
Cố Hoài Ninh ngậm lấy vành tai mềm mại của cô cắn cắn
mấy cái nhè nhẹ, “Thời gian này anh rất bận,
không ở nhà nhiều với em được anh cũng rất áy náy, vì thế khi em bảo muốn về
nhà anh mới đồng ý. Dù sao thì để ba về một mình cũng không nên. Hơn nữa, lúc
đó anh cũng quyết định rồi, mặc kệ em về với lý do gì đi nữa, đợi ăn Tết xong
sẽ đưa em trở lại đây.”
Chỉ không ngờ được rằng năm mới còn chưa đến mà anh đã
nhớ cô như vậy. Càng không ngờ được là cô lại gạt anh, không trở về mà quay lại
biệt thự nhà họ Diệp, khiến anh hùng hục đi thành phố C rồi lại hộc tốc quay về
thành phố B. Nghĩ tới đây anh nghiến răng, cúi người định hôn cô thì Lương Hoà
đã xoay người lại, đôi đồng tử màu hổ phách trong suốt, long lanh như được bao
phủ một màn hơi nước.
“Hoài Ninh, vừa nãy anh nói sai một
điều.”
“Ồ?” Anh
nhíu mày nhìn cô.
Lương Hoà nâng đầu gối vào trong ngực anh, nói khẽ,”Thật
ra hai hôm nay em rất sợ, lúc nào cũng lo lắng, em sợ anh, sẽ không đến..”
May mà anh đến. Lương Hoà nhớ rõ lúc ấy khi nhìn thấy
anh, tâm trạng lo âu sợ hãi suốt hai ngày cuối cùng mới tan đi, mũi cay cay,
trong đầu chỉ xoay tròn một câu, anh đã đến, anh đã đến đây..
Cố Hoài Ninh nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, trái tim anh
rung động. Người phụ nữ này thật mâu thuẫn, nhưng thật may tất cả đều đã trở
nên tốt đẹp, anh sẽ không buông cô ra, không cho cô rời đi một lần nữa, mà cô,
nghĩ cũng đừng nghĩ tới điều đó.