Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 47: Khắc trong tâm khảm
Khi về tới nhà đã gần chạng vạng tối. Diệp Vận Đồng vốn
định đưa cô về nhà nhưng đột ngột bệnh viện gọi điện tới nên chị đành vội
vàng chạy đi. Trước khi đi Diệp Vận Đồng vẫn dặn Lương Hoà đừng quên đến thăm
ông một chút. Lương Hoà đồng ý, bởi vì dù sao thì cô vẫn phải đến thăm, cho dù
là trong lòng còn lấn bấn nhiều khúc mắc.
Lúc về trên hành lang có thoang thoảng mùi thuốc thơm
bay ra từ phòng cô Nhậm ở tầng hai. Thấy cô đi qua cô cười cười thay cho lời
chào. Chồng cô là phó doanh trưởng gần với doanh của Cố Hoài Ninh, ban đầu ông
ấy là lính tình nguyện công tác ở tổ quân nhu, sau đó Tổng cục Hậu Cần mở lớp
bồi dưỡng cho các sĩ quan, cấp trên liền cử ông đi học. Sở dĩ Lương Hoà nhớ rõ
chuyện này là vì hôm qua khi giới thiệu hàng xóm Cố Hoài Ninh vô tình kể lại,
rằng trước khi lấy chồng nhà cô Nhậm kinh doanh khách sạn, nên chuyện bếp núc
nấu nướng cô rất rành rẽ, làm đồ ăn rất ngon, còn nhắc cô khi nào rảnh rỗi thì
xuống học cô nấu vài món ăn.
Cố Hoài Ninh bận rộn công việc, anh sợ một mình cô ở
nhà ăn uống thất thường, không thể chỉ ăn cháo uống sữa. Ý tứ của anh Lương Hoà
đều hiểu hết. Nghĩ tới đây lòng cô rung lên, không quá khó khăn để có thể nhìn
ra, cho dù là việc gì, lúc nào, anh đều tính toán cho kế hoạch tương lai lâu
dài của hai người. Trước khi tới đây dù cô còn lo sợ bất an, nhưng vẫn tràn
ngập hưng phấn chờ mong vào cuộc sống ở tương lai. Nhưng có một số việc đột
nhiên phát sinh, Lương Hoà vẫn không thể lập tức cân bằng ngay được.
Lương Hoà cười với cô Nhậm, định lên cầu thang đi tiếp
thì cô gọi lại. Cái cách cô gọi làm Lương Hoà cứng đờ cả người:
“Cô bé ơi!”
Cô nghiêng đầu nhìn lại, cô Nhậm cười nói “Tôi
thấy sắc mặt cháu có vẻ không được khoẻ, có sao không vậy?”
Người phụ nữ này thật nhiệt tình. Lương Hoà nghĩ thầm,
cười cười “Chắc tại vừa mới tới nên
chưa quen ạ, không sao đâu cô.”
“Chắc vậy nhỉ, lúc tôi mới đến đây
cũng không quen khí hậu, mãi một thời gian sau mới thích nghi được đấy! Cháu là
phải chú ý sức khoẻ, phải bồi bổ cơ thể đi. Phụ nữ yếu ớt quá cũng không tốt
cho đàn ông đâu.”
Lương Hoà nghe vậy thì mặt nóng bừng lên, không cần
soi gương cô cũng biết mặt mình nhất định là đỏ hồng như trứng tôm. Người phụ
nữ này nói chuyện thật thẳng thắn quá. Lương Hoà không biết trả lời như thế
nào, suy nghĩ chậm chạp một hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Cám
ơn cô đã quan tâm, cháu đi lên nhà đây ạ.”
“Ừ, ừ, đi lên đi. Vừa nãy thấy Cố
đoàn trưởng đã về rồi đấy. Aii, mặc dù ở đây nhưng chúng tôi cũng hiếm khi được
gặp mặt cậu ấy lắm.”
Anh đã về rồi? Bước chân Lương Hoà vội vã đi nhanh
hơn.
Cửa nhà đang mở ra, có hơi ấm từ máy sưởi tản khắp
nhà. Trong phòng khách không bật đèn, mờ tối, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn từ
phòng bếp tản ra, mờ nhạt. Cô thư thái thở nhẹ ra một hơi, cởi giày đổi dép lê
đi vào nhà.
Anh đã cởi áo khoác dài, nghiêm chỉnh đứng nấu ăn
trong bếp, dáng vẻ nghiêm túc làm cho cô hơi khó chịu trong lòng. Mặc dù tư
tưởng của cô thoáng tới mức nào đi nữa, cho rằng phụ nữ không nhất thiết là
phải luẩn quẩn trong bếp cả ngày, nhưng mà khi thấy anh đứng đó nấu nướng cô
vẫn cảm thấy không thoải mái. Lương Hoà cởi áo khoác, xắn tay áo đi vào bếp.
Cô lặng yên không tiếng động đi vào bếp, Cố Hoài Ninh
nhìn nhìn, nhướn mày, “Em về rồi à?”
Lương Hoà cúi đầu khẽ ừm một tiếng, giơ tay ra tiếp
lấy chiếc muôi trong tay anh, “Để em nấu cho.”
Anh liếc nhìn cô một cái, ánh mắt này làm Lương Hoà
chột dạ, giãy dụa nói: “Em cũng có thể nấu được cháo mà.” Dừng
một chút cô lại than thở “Anh đừng nghĩ em vô dụng
đến mức như thế được không?”
Với giác quan tinh tế anh liền nhận ra tâm trạng cô có
vẻ không bình thường, cười bất đắc dĩ anh đưa muôi cho cô, lui về phía sau đứng
tựa vào cạnh cửa, xem cô nấu cơm.
Trong ấn tượng của anh Lương Hoà không được gọi là
béo, lúc này cô đã cởi áo khoác ra vóc dáng lại càng thêm vẻ mảnh mai. Áo dài
tay màu xám ôm sát người, lộ rõ những đường cong một cách rành mạch. Cơ thể của
cô đã không còn xa lạ gì đối với anh, nhưng những cảm giác mềm mại mà cô mang
lại vẫn còn như vừa mới đây, anh vẫn chưa kịp thưởng thức đầy đủ. Đôi mắt Cố
Hoài Ninh liếc qua một lần, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở vòng eo thon thả
của cô.
Cảm giác bị nhìn chằm chằm làm Lương Hoa run rẩy cả da
đầu, chiếc muôi trên tay quấy quấy đảo đảo trong nồi một cách vô thức. Tại sao
anh cứ đứng đó làm gì, không nấu thì thôi cứ đứng ở phía sau làm sao cô tập
trung nấu nướng được chứ? Lương Hoà buồn bực, quay đầu định đuổi anh ra ngoài,
vòng eo đột nhiên bị một cánh tay siết lại thật chặt. Lương Hoà sửng sốt đờ
người ra, sau đó tim liền đập thình thịch lên, đập mỗi lúc một nhanh hơn, đến
mức cô sợ rằng có lẽ anh cũng nghe thấy được. Vẻ ngượng ngùng đó hoàn toàn lộ
ra trước mặt anh, Lương Hoà giãy dụa: “Anh..anh làm gì
vậy?”
Chiếc muôi trên tay trượt vào nồi, Lương Hoà vội vàng
nhặt lại, cả bàn tay lẫn chiếc muôi liền bị tay anh nắm lấy cùng một lúc. Lương
Hoà giật mình, nghe anh cúi đầu xuống, đôi môi anh trượt bên tai, giọng nói vô
cùng mê hoặc lòng người: “Thử nấu cơm trong tư thế này xem thế
nào?”
Cô cứng đờ cả người ra, hơi hơi quay đầu nhìn lại anh.
Dường như tâm trạng anh rất vui vẻ, đuôi lông mày hơi nhướn lên, trong đôi mắt
tràn ngập ánh cười. Lương Hoà hờn dỗi muốn giãy tay ra khỏi tay anh, có điều
giãy không được, đành phải mặc kệ bị anh cầm tay, càn càn quấy quấy đảo lung
tung trong nồi, chưa đuợc bao lâu lại bị anh giữ chặt lại.
“Trong cháo có thả thêm khoai lang, đừng
quấy nhiều quá”
Giọng anh kìm nén có vẻ thật bất đắc dĩ, chiếc muôi
trên tay liền bị anh đoạt đi mất. Lương Hoà đứng tránh sang một bên, im lặng
nhìn anh thành thạo rửa rau, thái thái băm băm nấu cơm, động tác mặc dù gọn
gàng lưu loát nhưng vẻ mệt mỏi trong ánh mắt cũng không thể che giấu hết được.
Lương Hoà thở dài, tìm chuyện nhẹ giọng hỏi: “Công
việc của anh đã giải quyết xong hết chưa?”
Anh khẽ hừ một tiếng trả lời, lông mày lại nhíu thêm
một chút.
“Tối qua muộn như thế mà vẫn phải đi
ra ngoài, là chuyện quan trọng lắm sao?” Cô tiếp
tục hỏi.
Cố Hoài Ninh nhăn mày lên, “Không
quan trọng lắm”. Dừng một lát, anh nói thêm “Em
ra ngoài nghỉ đi, một lát là xong cơm ngay.”
Cô chưa từng hỏi về công việc của anh, đây là lần đầu
tiên mở miệng hỏi, nhưng đáp án của anh làm cô cảm thấy mất mát.
o—————-o
Ăn tối xong Lương Hoà lấy quần áo đi tắm, nước ấm làm
cho cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác băng lạnh toàn thân chậm rãi lui
đi. Lương Hoà không thích mùa đông, bởi vì mỗi lần mùa đông đến cô luôn dễ bị
lạnh, chân lạnh tay lạnh, nếu không được tắm nước nóng thì cứ căm căm lạnh lẽo
cả đêm. Bà ngoại nói thể chất cô như vậy là do di truyền, cả bà cũng bị như
thế.
Thành phố B thời tiết khô hanh, lúc vừa tới không bao
lâu da mặt Lương Hoà bị dị ứng, ngứa ngáy ram ráp thật khó chịu. Bây giờ thì đã
đỡ hơn nhiều. Lương Hoà đứng trước gương cẩn thận quan sát thêm một lần nữa, da
dẻ chưa được ưng ý lắm, có lẽ phải đi làm mặt nạ để đắp. Tầm mắt cô đảo qua, lơ
đãng nhìn thấy bình sữa tắm, lập tức liền nhớ đến mùi hương thoang thoảng trên
người anh. Cô cảm thấy thật kỳ lạ, chưa bao giờ thấy anh dùng loại sữa tắm này,
cứ bày ở đây đến nắp cũng chưa mở ra, giống như món đồ trang trí, vậy mà mỗi
lần gần anh, mùi hương kia cứ quanh quẩn bên cô vấn vít không thôi.
Có tiếng gõ cửa khe khẽ, giọng anh trầm ấm vọng vào “Em
xong chưa? Anh lấy đồ một chút?”
Lương Hoà cuống quýt, vụt ngẩng đầu nhìn chính mình
trong gương, xác định cẩn thận chỉnh tề rồi mới mở cửa. Hơi thở đàn ông thoang
thoảng tới gần cô, Lương Hoà đứng dựa vào một bên nhường đường cho anh. Phòng
tắm không quá lớn, bây giờ thêm anh vào liền cảm thấy hơi chật chội. Vậy mà
người này lại cứ như không nhận ra, đứng ở bồn xả nước rửa tay, khoé miệng
dường như còn nhếch lên cười khẽ.
Lương Hoà thẹn quá hoá giận, trừng mắt lườm trộm anh
một cái, đột nhiên bị anh vụt ngẩng đầu lên bắt gặp được. Cô hoảng hốt vội vàng
cúi đầu lảng đi. Ngay lập tức liền nghe tiếng cười khẽ của anh vang lên, Lương
Hoà chưa kịp phản ứng gì đã bị anh túm lấy siết chặt vào trong lòng.
“Tại sao lườm anh?” Hỏi mà
như không hỏi, lại càng giống như là trêu ghẹo cô.
Lương Hoà trả lời với vẻ vô tội: “Làm
gì có? Lườm lúc nào đâu? Đấy là tại mắt em bị bụi rơi vào.”
Anh nhướn mày, một bàn tay như gọng kìm thép vòng sau
lưng cô, một bàn tay kia thì đặt ở dây lưng áo tắm của cô, cười khẽ “Bị
bắt tại trận mà vẫn còn nói dối sao? Đáng bị phạt lắm.”
Nói xong bàn tay kéo một cái, chiếc áo khoác tắm vốn
rộng thùng thình liền càng thêm rã rời, lộ ra cảnh xuân phơi phới. Lương Hoà
cuống quýt lấy tay che lại, đầu óc lại lan man một cách không tự chủ nhớ tới có
một lần cũng giống hệt như thế này, nếu cảnh đó lại tái diễn thêm lần nữa thì
xấu hổ chết mất. Nhưng người kia thì không thèm băn khoăn rối rắm như cô, anh
cúi người về phía trước, bộ quần quân phục trên người anh liền cọ sát vào da
thịt cô, chất vải nhung vừa mềm mại vừa ram ráp khiến Lương Hoà run lên.
“Cố.. Hoài Ninh..” Cô vô ý
thức thốt lên, vung tay muốn đẩy anh ra, nửa đường đột nhiên phát hiện ra sức
lực mỏng manh của mình, làm sao có thể đối đầu được với anh chứ?
Từng nụ hôn nhỏ rơi xuống vành tai, dần dần là cả một
trận mưa hôn, ở má, cằm, xuống dần đến cổ, luyến lưu mút nhè nhẹ, cắn khe
khẽ đầy triền miên. Lương Hoà muốn phản ứng, lại giống như bị từng nụ hôn của
anh hút đi toàn bộ khí lực, không thể nào động đậy được. Có tiếng cười khe khẽ
rì rầm thoát ra từ cổ cô, bàn tay anh vòng vòng hai lượt cô đã bị rút
sạch đi áo sống, hơi lạnh ập tới, theo bản năng Lương Hoà rút vào người
anh. Động tác này của cô khiến anh vô cùng vừa lòng.
“Em.. em có chuyện muốn nói…” Cô lắp
ba lắp bắp, muốn đẩy anh ra.
Cố Hoài Ninh thở ra nhẹ nhàng, nhấc một cái đã ấn cô
tì vào tường, hai chân mạnh mẽ khống trụ không cho cô giãy dụa.
“Lương Hoà, anh làm việc không bao
giờ làm một nửa rồi bỏ dở. Tối hôm qua cũng vậy, hôm nay lại càng như
vậy.”
Câu nói quen thuộc này làm Lương Hoà giận sôi lên,
nhưng cô lại băn khoăn không hiểu. Một nửa cái gì, một nửa như thế nào? Định mở
miệng hỏi, đầu óc cô bỗng nhiên nổ oanh một cái. Lập tức mọi suy nghĩ trở nên
rối loạn, nhớ tới nụ hôn nửa đường chết non tối hôm qua. Nhưng mà chỉ cần bồi
thường một nụ hôn giống như vậy không được sao? Hôm qua chỉ là một nụ hôn, còn
bây giờ, bây giờ là lau súng lửa mà, sẽ chết cháy!
Hai chân thon dài trắng nõn bị bắt buộc tách ra, nơi
bí ẩn tư mật không có chút gì che giấu lộ rõ ràng trong đôi mắt anh, khoảng
cách gần đến mức mặt cô đỏ bừng lên không thể kìm nén. Ngẩng đầu lên chưa kịp
nhìn anh đã bị đôi môi kia áp xuống. Gáy cổ bị bàn tay to rộng giữ chặt lấy,
kéo sát đến nụ hôn của anh. Cô bị bắt phải ngửa đầu, hé mở đôi môi đón nhận cơn
mưa hôn, gắn bó quấn quýt, không thể chia lìa.
Cảm giác nóng bỏng không hề báo trước ập tiến vào
trong cơ thể. Lương Hoà mở to hai mắt, không thể tin được nhìn anh. Đổi lại là
tiếng cười trầm thấp khe khẽ, anh siết chặt lấy thắt lưng cô bắt đầu thong thả
đưa đẩy, khuây khoả mà mạnh mẽ. Đôi mắt màu hổ phách nhìn anh, long lanh mê
hoặc, nụ hôn của anh rơi xuống trên mặt, trên mắt, mũi, trên bờ môi đang hé mở.
Giọng anh đầy vẻ kìm nén:
“Nhắm mắt lại!”
Ánh mắt của cô rất mềm mại, vô cùng đáng yêu, sẽ làm anh nhịn không được khống
chế không được mất. Dừng một chút anh lại bồi thêm một câu nữa “Không
được phép ngất xỉu!”
Giọng nói tràn đầy sủng ái yêu thương, thanh âm lại
như là nghiến răng kìm chế, đan xen vào nhau trong cơn sóng ái tính, anh khống
chế mọi thứ rất hoàn hảo, âm vang vào tai cô, dập dờn lênh đênh trên biển mật
ngọt, làm cho cô cảm thấy, giờ khắc này vô cùng tuyệt vời. Vì thế, dần dần, cô
thả lỏng cơ thể, tận tình nghênh đón sự nồng nàn nhiệt liệt của anh.
o——————–o
Lương Hoà không ngất xỉu, nhưng lúc nằm trở lại giường
cũng không còn chút khí lực nào, kéo chăn lên đã muốn ngủ ngay lập tức. Ngược
lại, người kia sức lực vẫn vô cùng sung mãn, tay chống đầu nằm trên giường nhìn
cô cười nhạo báng:
“Có lẽ cô Nhậm nói đúng thật, phụ nữ
sức khoẻ kém đối với đàn ông quả là không tốt chút nào.”
Lương Hoà há miệng, giãy dụa cựa quậy, “Anh..
nghe hết được sao?”
Cố Hoài Ninh nhíu mày “Dưới
phòng bếp chính là hành lang mà.”
Lương Hoà xấu hổ và giận dữ “Đó
là vì cô ấy nói to quá!”
Anh cười, không lại trêu chọc nữa, kéo chăn đắp lại
cho cô, “Thôi, hôm nay em cũng mệt
rồi, anh sẽ không truy cứu chuyện đó.”
Da mặt anh làm sao có thể dày như vậy?! Lương Hoà phẫn
uất định bác bỏ, đột nhiên cảm thấy ngờ ngợ, hỏi: “Anh
biết hôm nay em làm gì sao?”
Anh nhìn nhìn cô, không trả lời.
Một lát sau cô rầu rĩ hỏi, “Theo
anh, em có nên đi gặp ông ấy không?”
Đợi một lát không thấy anh trả lời. Lương Hoà xoay
người ngẩng đầu nhìn, đôi mắt anh nhắm lại, dường như đã ngủ. Cô khẽ thở dài,
lại vùi mình vào trong chăn. Vào lúc cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên nghe
tiếng anh nói: “Hoà Hoà, chuyện ông ấy phản bội bà ngoại
theo em là không thể tha thứ được sao?”
Cô ngẩn người, thật lâu sau mới nghe thấy giọng của
mình, “Em.. chỉ cảm thấy.. ông ấy không có trách
nhiệm, cư xử với bà ngoại và mẹ em như thế thì thật tàn nhẫn. Nhưng mà chị Diệp
cũng nói, bao nhiêu năm trôi qua, hận thì cũng đã hận, nên quên thì cũng đã
quên, cần buông thì cũng nên buông.”
“Nói cũng có lý. Cho dù thế nào, đối
với Diệp lão thì bà ngoại cũng đã để lại cảm nhận tốt đẹp nhất, ông ấy sẽ không
quên đâu. Huống gì bà ngoại lại ra đi dứt khoát kiên quyết như vậy, ông ấy lại
càng không thể quên được.”
Cô nghe vậy thì cảm thấy kỳ lạ “Vì
sao?”
Anh cười chậm rãi, “Cô bé
ngốc, có những người, làm cho mình phải khắc trong tâm khảm, khiến người còn
sống không thể quên được họ, đó chính là khi họ mất đi.”
Khắc trong tâm khảm, khi đã mất đi? Cô tự hỏi một hồi
lâu rồi mới hiểu được. Nếu ấn tượng về bà ngoại đối với Diệp lão là như thế, vậy
thì Lâm Kha kia, có thể hay không, đối với anh cũng là như thế?