Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 38: Dịu dàng quyến luyến


Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 38: Dịu dàng quyến luyến

Lục Thừa Vấn quay lại nhìn, thấy người đàn ông đứng đó
đang hơi gật đầu chào anh, dù vậy nhưng ánh mắt của anh ta thì hoàn toàn tập
trung vào chỗ bàn tay anh đang nắm lấy cánh tay Lương Hoà, nhìn chằm chằm không
rời mắt. Lục Thừa Vấn hơi thả lỏng ngón tay một chút, tức khắc Lương Hoà giật
tay ra. Lục Thừa Vấn quay đầu lại nhìn cô, Lương Hoà đã lùi lại hai bước, đứng
vào giữa ánh đèn sáng sủa, đôi mắt đẹp của cô hơi nheo lại.

Người đàn ông kia thấy vậy thì cười khẽ, bước lên mấy
bước tiến gần đến bên cạnh Lương Hoà, cầm lấy túi xách trong tay cô, bàn tay
kia khẽ vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi tán loạn cho cô. Lương Hoà vẫn đứng
thần cả người ra không nói câu gì. Cố Hoài Ninh nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Vấn,
nói:“Có chuyện gì anh cứ trực tiếp nói thẳng
với tôi.”

Động tác che chở bảo bọc của người đàn ông đó Lục Thừa
Vấn nhận thấy rất rõ, anh nhìn một lát rồi cười, đôi môi mỏng mấp máy mấy chữ: “Không
có việc gì cả.”

Nghe vậy Cố Hoài Ninh nhíu mày: “Nếu
không có chuyện gì vậy chúng tôi đi trước nhé!”

Nói xong vòng tay qua thắt lưng dìu cô đi. Hành
động của anh khiến Lương Hoà giật mình bừng tỉnh, bao nhiêu cảm xúc phức tạp cô
đè nén trong lòng lại cuộn lên, giật ra khỏi tay anh, bàn chân vừa đi được vài
bước lại dừng lại đứng giữa đường.

Cố Hoài Ninh biết là cô vợ đang bực bội. Anh xuống máy
bay lúc bảy giờ tối, vừa mở điện thoại ra đã thấy cuộc gọi nhỡ của Lương Hoà,
bấm máy gọi lại cho cô thì không được trả lời, kể cả điện thoại bàn trong nhà
cũng không có người nghe. Nhân có Phùng Trạm lái xe ra đón anh mới nghe cậu ta
nói về chuyện xảy ra ở công ty Húc Dương và cả việc trưa nay giữa Lương
Hoà cùng mẹ mình ở nhà.

Anh rất lo cho cô, nên về nhà chẳng cất hành lý vào
phòng mà vứt luôn hành lý vào trong xe, lái luôn đến Toà soạn, định đón cô tan
làm. Nhưng anh không thấy Lương Hoà đâu, tìm mãi cũng không thấy cuối cùng đành
thử đến công ty Húc Dương xem sao. May mà cô có ở đây, nhưng Hoài Ninh lại nhìn
thấy vợ mình bị người đàn ông kia giữ chặt lấy cánh tay, cảm giác này
thật không thoải mái chút nào. Cho dù biết hôm nay cô đã gặp nhiều chuyện phiền
toái nhưng nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra ngay trước mắt mình, Cố Hoài Ninh
không biết nên giận hay nên thương nữa.

Anh hơi liếc nhìn về phía Lục Thừa Vấn, sau đó cúi đầu
nhìn Lương Hoà:

“Đừng giận, chúng ta về nhà trước đã
nào.”

Giọng nói nhẹ nhàng ấy khi nghe vào tai Lương Hoà lại
bén nhọn như mũi kim châm, chọc vào những tủi thân uỷ khuất trong lòng cô. Luôn
luôn là như thế này, việc gì trong mắt anh cũng không quan trọng, cũng không
phải việc lớn, không là cái gì hết. Bình thường thì Lương Hoà luôn khâm phục và
thích tính bình tĩnh của anh, nhưng bây giờ thì không, cô chán ghét nó. Lương
Hoà nói: “Em không muốn về!”

“Không muốn về?” Từ cuối

cùng anh hỏi với âm độ hơi cao.

Lương Hoà gật đầu, vẫn không ngẩng lên nhìn anh, chỉ
có thể nghe thấy tiếng anh thở dài khe khẽ, rồi hơi thở anh tới gần hơn, Lương
Hoà lại trở nên không bình tĩnh. Định ngẩng đầu lên nhìn đã cảm thấy choáng
váng quay cuồng, suýt nữa hét ầm lên, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ anh. Lúc
này mới biết mình đã bị chồng bế bổng trong vòng tay.

“Anh muốn làm gì?”

Cố Hoài Ninh nhìn cô cười nhẹ, anh ghé sát xuống mặt
cô, nói rất khẽ: “Đưa em về nhà!”

o————–o

Hai người về tới nhà trời đã khuya, Lương Hoà lạnh run
cầm cập, mở cửa ra liền vội vàng chạy vào phòng bật nước nóng lên tắm.

Cố Hoài Ninh xếp vali quần áo vào phòng trong, trông
thấy bóng dáng cuống quýt hốt hoảng của Lương Hoà anh lại nhớ tới lúc lần đầu
tiên đưa cô về Cố viên ra mắt. Tối hôm đó cô cũng vậy, một khi tâm trạng bất an
lo lắng sẽ tìm một nơi để tránh đi, nhưng điều này cô lại làm bằng một
cách vô cùng vụng về, cố gắng giấu diếm đến thế nào anh cũng dễ dàng phát hiện
ra. Dẫu anh có muốn giả vờ như không thấy cũng không thể được.

Cởi áo khoác vứt lên ghế, anh đi vào bếp. Dụng cụ nồi
niêu xoong chảo ngăn nắp chỉnh tề, sạch sẽ tới mức anh sờ không thấy chút bụi
bặm nào. Mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ có mấy hộp sữa tươi cùng vài chai nước
khoáng, ngoài ra không có đồ ăn nào khác, ngay cả rau củ cũng không có. Thở dài
một hơi anh lần mò trong trí nhớ lục tìm một ít gạo, bật bếp lên nấu cháo.

Cửa phòng tắm bật mở, tiếng bước chân tới thật gần, Cố
Hoài Ninh không quay đầu lại, giọng trầm trầm nói: “Đợi
một chút anh đang nấu cháo, em sấy tóc cho khô đi.”

“Không cần nấu đâu, em uống một ly
sữa cũng được.”

Nghe thấy tiếng cô mở cửa tủ lạnh, Cố Hoài Ninh dừng
tay thái hành quay đầu lại, chậm rãi nói từng chữ: “Anh
nói là đang nấu cháo rồi, bỏ sữa đi.”

Giọng nói của anh đầy vẻ nghiêm khắc đến không ngờ, kể
từ khi kết hôn với nhau đến giờ anh chưa từng nói giọng đó với Lương Hoà, bàn
tay cầm sữa của cô cứng đờ, đứng im tại chỗ.

Có lẽ thấy mình nói hơi quá, Cố Hoài Ninh dừng lại một
chút, chỉ bình sữa trong tay Lương Hoà, nói: “Sữa
đó đã hết hạn sử dụng rồi.”

Lương Hoà cúi đầu khẽ “ồ” một
tiếng, như là thừa nhận, lại giống như tủi thân, cô ném bình sữa vào thùng rác
rồi bước ra ngoài.

Cố Hoài Ninh dễ dàng nhận ra sự uể oải của cô, lòng

anh bừng lên cảm giác lo lắng. Thật ra anh không muốn nổi giận với cô chút nào,
nhưng không hiểu tại sao lại có cảm xúc phức tạp như vậy. Mắt nhắm lại, rất
nhanh anh lại mở ra, nhìn xung quanh trong phòng bếp một vòng, rất gọn gàng,
sạch sẽ, tới mức anh không có chút cảm giác ấm cúng nào cả. Ý nghĩ này làm anh
cảm thấy rất tệ.

Bật chế độ tự nấu lên, anh rửa tay rồi đi ra phòng
khách.

Cô đang ngồi trên sô pha lau tóc, mái tóc dài ướt
sũng, cho dù cẩn thận tới mấy cũng bị rụng và đứt không ít sợi. Lúc bình thường
Lương Hoà cũng không quan tâm chăm sóc tóc nhiều lắm, huống hồ bây giờ tâm
trạng lại đang buồn chán, cô lau lung tung, mái tóc đã rối lại càng rối thêm.

Chiếc khăn đột nhiên bị lấy khỏi tay, thay vào đó là
một chiếc khăn khác, khô hơn, và ấm hơn, trùm lên mái đầu cô. Còn có thêm một
bàn tay mạnh mẽ, nhẹ nhàng lau tóc cô một cách cẩn thận. Bàn tay rộng ấy vuốt
lên từng chỗ rối trên mái tóc, gỡ nó ra, động tác so với cô cẩn thận hơn không
biết bao nhiêu lần.

Lương Hoà buông thõng đôi tay xuống, mũi lại bắt đầu
cay cay, hốc mắt bắt đầu ươn ướt. Luôn luôn đều là như thế, mỗi lần anh đối xử
dịu dàng, cô sẽ lập tức không thể chống đỡ được.

Mái tóc khô nước dần, anh lấy khăn mặt đi lộ ra đôi
mắt đỏ bừng của Lương Hoà. Cô giật mình cầm vội lấy góc khăn lau nước mắt.

Cố Hoài Ninh thấy cô bối rối thì mỉm cười, nói: “Anh
xin lỗi vưà rồi đã to tiếng!”

Cô lắc đầu: “Không sao, sữa đó cũng
hết hạn sử dụng thật mà, em mua lâu rồi.”

Anh kéo chiếc khăn ra khỏi mặt cô, bắt cô nhìn thẳng
vào mình, đôi mắt anh rất đen, trong đồng tử trong trẻo kia có hình bóng cô,
nhỏ bé, nhưng trọn vẹn, “Vậy đừng khóc nữa!”

Lương Hoà sững sờ.

Trước đây cô chưa từng nghĩ tới những chuyện như thế
này sẽ xảy ra trong cuộc sống của mình, chưa từng hình dung tới. Trước khi kết
hôn cũng chưa từng đi xem mắt hoặc hẹn hò với một ai. Tốt nghiệp Đại Học xong
thì tìm được việc một cách thuận lợi, mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc. Cuộc
đời cô cho đến lúc hai mươi tư tuổi mới chỉ có hai sự kiện khổ sở và đau đớn là
lúc ba mẹ mất, và lúc cả bà ngoại cũng rời bỏ cô mà ra đi. Nhưng kể cả cho đến
lúc đó Lương Hoà cũng chưa kịp quen sống độc lập một mình một người, bởi vì
không bao lâu sau đó cô đã kết hôn với Cố Hoài Ninh rồi. Cô chưa kịp thấm thía
sự cô đơn thì đã có người đến bên mình, cùng sống cùng chia sẻ, một người tuy
không quen thuộc lắm, nhưng lại là người mà cô có thể dựa vào.

Một người, mà ở trước mặt anh cô có thể cắn răng đến
mức chảy máu rồi nuốt, không sợ anh cười nhạo, một người, mà ở trước mặt anh cô

không cần phải kìm chế cứ thoải mái khóc, phát tiết những hờn tủi trong lòng
mình.

Tới lúc nụ hôn ấm áp của anh rơi trên mặt Lương Hoà
mới biết mình đã khóc nhiều như thế nào. Cô hốt hoảng xoay đầu tìm khăn lau
nhưng không thoát được khỏi vòng tay của anh. Cố Hoài Ninh giữ chặt eo cô, chỉ
dùng một tay đã nhấc được cả người cô rời khỏi ghế. Lương Hoà chưa kịp hét lên
đã thấy mình được đặt ngồi trên đùi anh.

Lương Hoà buồn rầu nghĩ, tự nhiên nhấc cô lên đây ngồi
làm cái gì, muốn cướp chỗ ngồi của cô thì cứ nói một câu. Dòng suy nghĩ của
Lương Hoà đột nhiên bị cắt bặt đi.

Bàn tay anh giữ chặt lấy cằm, Lương Hoà không nguẩy đầu
ra được, theo bản năng hai tay cô tì vào ngực anh, muốn đẩy ra, nhưng lập tức
đôi môi gợi cảm kia đã cuốn lấy môi cô trong một nụ hôn gấp gáp và cuồng nhiệt.
Tay anh rộng và ấm, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, giữ chặt lấy.
Cô muốn cựa quậy nhưng không thể cựa được vào chỗ nào.

Sức mạnh của anh như thế nào cô đã sớm được thể
nghiệm, lần trước lúc anh bị thương Lương Hoà còn giãy không ra, nói gì là bây
giờ, đôi bàn tay anh lành lặn, hoàn hảo, không bị sứt mẻ xây xước chỗ nào hết.
Bàn tay không hề an phận thủ thường chu du khắp nơi trên người cô, càn quấy
vuốt ve, khiến cơ thể Lương Hoà run lên từng đợt. Không thể thế được, không
nên, cô đang khóc mà, anh nên an ủi cô mới phải, làm sao anh có thể.. có thể
nổi ham muốn vào lúc này?!

Khi cơn cuồng nhiệt qua đi Lương Hoà đã thở không nổi,
anh buông lỏng người cô ra một chút, vỗ nhẹ lên lưng cô. Lương Hoà tựa đầu vào
vòm ngực rộng của anh, nói một cách rầu rĩ:

“Sao đột nhiên anh lại về?”

Anh khẽ trả lời: “Có
một số việc cần phải về Tổng cục để xử lý, sẵn tiện thăm một người bạn
cũ.”

Câu trả lời thẳng thắn của anh khiến Lương Hoà cảm
thấy tuyệt vọng. Chẳng nhẽ anh không thể nói một câu để an ủi cô hay sao? Cho
dù là nói lừa dối cô cũng được vậy? Lương Hoà oán thầm trong lòng, muốn hét anh
mấy câu, nhưng mà chỉ dám nghĩ như vậy thôi, còn làm thì tuyệt đối cô không dám
làm gì hết, tiếp tục vùi mặt vào cổ anh, khẽ “ừm” một
tiếng.

Cố Hoài Ninh thấy vợ như vậy thì làm sao có thể không
biết tâm sự của cô, anh hơi nhếch miệng cười, hôn tóc cô,”Thất
vọng lắm phải không?”

“Không đâu.”

Lương Hoà tự hào mình nói dối mặt không đỏ, tim không
đập. Nhưng chưa kịp bội phục chính mình thì vành tai đã bị anh ngậm lấy, lại
còn cắn khẽ một cái. Bị đau, Lương Hoà sờ tai trừng mắt nhìn anh. Ngược lại,
anh chẳng tỏ vẻ gì là hối lỗi cả, khoé miệng lại nhếch lên cười khẽ khiến cô mê
muội, “Nói dối đáng bị trừng phạt.”

Hừ, đã biết cô nói dối còn hỏi làm gì chứ? Lương Hoà
do dự thầm nghĩ, tuy rằng anh yêu cô thật, nhưng không biết được trong lòng anh
cô có quan trọng đến mức như lời bà Lý Uyển đã nói hay không. Cô chần chừ một
chút rồi đem chuyện xảy ra ở Húc Dương cùng Lục Thừa Vấn kể cho anh nghe.

Cố Hoài Ninh nghe xong thì nhướn mày: “Vậy
anh ta là Tổng biên tập của em hả?”


“Đúng vậy!”. Lương
Hoà gật đầu.

“Có Tổng biên tập nào lại
túm tay kéo nhân viên của mình ở giữa đường không?” Giọng
anh cao lên, có vẻ không đồng tình chút nào.

“Ôi, đó chỉ là…” Vừa nói
tới đây Lương Hoà đột nhiên dừng lại, hiểu ra điều gì đó ngẩng đầu nhìn anh, “Anh…
anh đang..”

Chữ “ghen” chưa
kịp được cô nói ra, Cố Hoài Ninh liền gật đầu ngay, thái độ vô cùng thành
thật, “Hình như là có một chút.”

Phong thái gọn gàng, dứt khoát. Đáp án trực tiếp,
thẳng thắn. Lương Hoà cảm thấy da mặt mình lại trở nên mỏng đi rồi, mặt đỏ bừng
tới tận mang tai, đỏ tới mức anh nhìn mà nhịn không được, ngón tay nâng cằm cô
lên: “Còn chuyện gì chưa kể, nói tiếp anh
nghe?”

Lương Hoà bày ra vẻ mặt vô tội: “Đâu
còn gì nữa đâu?”

Mày anh nhăn lại ngay: “Phùng
Trạm nói chiều nay em gặp mẹ, sao không nhắc tới chuyện này?”

Vậy là anh cũng biết rồi, thế thì còn hỏi cô làm cái
gì. Lương Hoà lúng túng mở miệng “Không
phải anh cũng biết rồi còn gì nữa. Vả lại cũng có chuyện gì đâu, con dâu làm mẹ
chồng giận cũng chẳng phải là chuyện gì đáng tự hào.”

Không phải là chuyện đáng tự hào, càng không phải là
chuyện cô có thể làm. Cô vợ này của anh, đôi khi ngay cả chính Hoài Ninh cũng
bất ngờ. Nhìn dịu ngoan như vậy mà có thể khiến mẹ anh tức giận, nhất định là
chỉ có liên quan tới anh thôi. Cố Hoài Ninh không phải là không biết tính khắt
khe khó tính của mẹ mình. Chắc chắn Lương Hoà rất khó đối phó với bà. Tội
nghiệp.

“Được rồi, em đừng lo về
vấn đề này, anh sẽ nói chuyện với mẹ.” Tay anh
ôm cô siết vào lòng chặt hơn một chút, hỏi nhẹ: “Đói
bụng chưa?”

Thấy Lương Hoà gật đầu, anh cười hài lòng, “Anh
cũng đói!”.

May là anh nấu cháo rồi, Lương Hoà dợm đứng dậy chuẩn
bị đi lấy cháo, vừa nhấc chân ra xỏ vào dép lê đã bị anh kéo trở về, lại ngã
nhào vào trong lòng anh.

Cô bối rối, “Anh không
muốn ăn hả?”

Cặp lông mày kia nhíu lại “Tất
nhiên là muốn ăn chứ!”

Chẳng qua là muốn ăn món khác thôi. Trong lúc cô còn
ngẫm nghĩ, bàn tay anh đã vung lên, cởi bỏ gọn gàng sạch sẽ áo xống trên người
cô. Cô mới tắm xong, ăn vào hẳn là sẽ vô cùng ngon miệng.

Lương Hoà ngây ngốc, suy nghĩ chậm chạp, mãi tới lúc
anh mạnh mẽ hành quân ra trận, mới hiểu ra được chính mình mới là đồ ăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.