Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 35


Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 35

Hàng năm, thời gian ở bên Nga của Chu Cánh nhiều hơn
là ở Trung Quốc, chuyện kinh doanh trong nước chủ yếu đều giao cho Phó tổng xử
lý, còn ông lo khai thác thị trường ở nước ngoài. Tuy Lương Hoà phỏng vấn Chu
Cánh đã một thời gian nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô gặp mặt ông ở bên ngoài.
Nhìn người này cô không kìm được sự kinh ngạc, dựa theo tư liệu cô biết Chu
Cánh ít nhất cũng đã năm mươi tuổi, nhưng người đàn ông đứng trước mặt cô bây
giờ lại trẻ hơn tuổi rất rất nhiều, trừ khoé mắt có vài nếp nhăn, còn lại nhìn
dáng vẻ không thể đoán ra tuổi thật của ông.

Lương Hoà hơi cúi đầu chào Chu Cánh rồi ngồi vào chiếc
ghế bên cạnh Lục Thừa Vấn. Khoé mắt cô khẽ liếc sếp mình một cái, hôm nay anh
mặc âu phục màu đen, khuôn mặt bình thản không bộc lộ thái độ gì khiến Lương
Hoà đoán không ra chuyện gì khác thường.

Lục Thừa Vấn nói: “Cô
giải thích với ông Chu về bài đăng ở Tập san vừa rồi đi.”

Bài đăng nào nhỉ? Lương Hoà tròn mắt nhìn Chu Cánh.

Chu Cánh cười nhẹ, cầm Tập san Pioneer ở trên bàn đẩy
về phía Lương Hoà, cô cầm lên liền thấy ngay tiêu đề lớn ở trang bìa tạp chí,
đọc xong Lương Hoà kinh ngạc muốn ngất xỉu.

“Công ty Khoa học Kỹ thuật Húc Dương
lại có nhân viên nhảy lầu tự sát!”

Chẳng những đặt dấu chấm than ở cuối câu, bài còn được
in bằng màu mực đỏ rực, nhìn vô cùng chói mắt, thế này khác gì ngang nhiên
khiêu khích Húc Dương? Nhưng mà có điều là, bài này cô viết vào lúc nào? Bình
thường cô cũng viết không ít bài về tình hình xã hội – chính trị hàng ngày, nhưng
không bao giờ viết một cách gay gắt phê phán như thế này, càng không đặt một
tiêu đề bắt mắt như vậy. Lương Hoà lướt nhanh qua nội dung, người viết bài này
có ngòi bút sắc bén, văn phong lưu loát, giữa bài viết còn trích dẫn một vài
bình luận của những đối tượng quan tâm, đa phần là những người có mâu thuẫn
hoặc thất vọng về Húc Dương, cuối bài viết còn ngang nhiên công bố, nếu Húc
Dương không thay đổi chế độ đãi ngộ với nhân viên và công nhân thì chắc chắn sẽ
bị kiện.

“Công nhận là ngòi bút của cô Lương thật
sắc bén, đưa một lễ vật nổi bật như thế vào đúng lúc chúng tôi kỷ niệm hai mươi
năm ngày thành lập Húc Dương.”

Chu Cánh dựa lưng vào nệm ghế nhìn Lương Hoà, trong

đôi mắt ông hình như thấp thoáng một nụ cười.

Lương Hoà khẽ nói, “Ông Chu,
ông cũng biết tạp chí chúng tôi đăng mỗi một bài báo đều căn cứ vào tài liệu
thực tế, mà vấn đề này ở Húc Dương quả thật cũng có tồn tại. Hơn nữa..” cô hơi
ngừng lại nhìn Lục Thừa Vấn, thấy anh không tỏ ý ngăn cản lời mình liền tiếp
tục nói, “Hơn nữa, bài báo này không
phải do tôi viết, do vậy tôi sẽ không nói xin lỗi.”

Nghe vậy Chu Cánh bật cười lên, “Cô
Lương chắc là đang nói đùa, dưới bài báo rõ ràng có tên của cô, vậy mà tôi vừa
hỏi thì cô lại nói là không biết. Tổng biên tập Lục, chuyện này giải thích thế
nào đây?”

Lương Hoà cúi đầu yên lặng, nghe giọng nói từ bên cạnh
vang lên, thanh âm có vẻ hơi đè nén, “Ông Chu,
về vấn đề này tôi sẽ tự tay xử lý. Hôm nay chúng tôi đến là muốn nói tới chuyện
phỏng vấn tự truyện của ông. Theo ý kiến cá nhân tôi thì bài báo này không ảnh
hưởng gì tới việc viết tự truyện, nghiệp vụ của quý công ty chủ yếu đều đặt ở
nước ngoài, vì thế bài viết vừa rồi của có vẻ không cấu thành ảnh hưởng gì đối
với ông.”

Chu Cánh vừa nghe vừa gõ ngón tay lên mặt bàn. Lương
Hoà biết lúc có thái độ này là khi ông đang cân nhắc vấn đề. Một lát sau ông
nói: “Theo như tiêu đề bài viết này thì
đây không phải lần đầu tiên Húc Dương xảy ra chuyện này. Trước đây cho dù giới
báo chí đưa tin tôi cũng sẽ không quan tâm tới làm gì, bao nhiêu năm qua nếu cứ
mỗi bài viết, tin đưa nói chúng tôi là bảo thủ, cố chấp hoặc cái gì đó, nếu
việc gì tôi cũng quan tâm truy cứu đến cùng, thì cũng không thể hết được, mà
còn rất mệt mỏi nữa. Có điều tình huống hiện tại không giống như thế.”

Không giống như thế. Lương Hoà thầm ngẫm nghĩ những
lời nói này, cô nhớ rõ lúc phỏng vấn Chu Cánh ông đã từng nói, hiện tại thời
gian này Khoa học Kỹ thuật Húc Dương đang chuẩn bị ra mắt thị trường chứng
khoán ở Mỹ, bây giờ lại xảy ra chuyện này sẽ khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến
uy tín của công ty, nếu tin này lan ra thị trường quốc tế, hậu quả sẽ không
nhỏ.

Lục Thừa Vấn cười nhẹ, “Vậy
ý của ông Chu là..?”

“Tôi hi vọng quý Toà soạn có thể đưa
ra một chút thành ý, thật ra chuyện này chỉ cần đăng một trang báo là có thể,

nếu không thì chuyện phỏng vấn dừng ở đây. Anh cũng biết đấy, công ty vừa ra
mắt thị trường tài chính, chúng tôi cần có uy tín ổn định.”

o———————o

Thành phố C hôm nay thời tiết rất lạnh, Lương Hoà đi
bên cạnh Lục Thừa Vấn lại càng cảm thấy lạnh lẽo, bước chân anh rất dài, đi rất
nhanh, cô đi giày cao gót không còn cách nào khác phải chạy theo, lúc sắp đuổi
kịp anh thì xoạch một cái, giày gãy gót.

Lương Hoà thở dài vuốt vuốt trán, hôm nay chắc chắn là
bước chân trái ra đường rồi, ngay cả gót giày cũng muốn đối đầu mình. Cô chán
nản thảo giày ra, định nhìn xem sếp đi đến đâu rồi, nhấc đầu lên liền thấy Lục
Thừa Vấn đã đứng lù lù trước mặt.

“À, giày tôi bị..”

“Giày số bao nhiêu?”

Lương Hoà ngẩn ra, máy móc đáp, “Số
ba mươi bảy.”

Sếp Lục xoay người, bước chân vững vàng đi về phía
trung tâm thương mại gần đó, lát sau quay về tay xách theo một hộp giày. Lúc
đưa giày ra trước mặt cô thấy cô còn chưa phản ứng kịp, anh nhíu mày, “Sao
nữa nào, cần tôi đi hộ cho cô không?”

Lương Hoà vội vàng cầm lấy hộp giày.

Lục Thừa Vấn nhìn dáng vẻ luống cuống cầm giày, hai
bên tai đỏ bừng lên của cô, thở dài nói: “Tôi
sang kia lấy xe, đi giày xong rồi lại nhé.”

“Vâng.”

Lương Hoà đáp nhẹ, chờ anh đi rồi mới mở hộp lấy giày
ra thay. Đôi giày da báo hiệu Fendi, chỉ có điều là đế bằng. Lương Hoà há miệng
lật lại mặt sau của hộp nhìn giá tiền, chưa kịp nhìn mấy con số đã há hốc mồm
khi thấy cái ký hiệu $.

537 đô la? Còn hơn cả tiền lương một tháng của cô.


Không hổ danh là sếp, ra tay vô cùng hào phóng. Lương
Hoà thần người ra một lát, sợ sếp đợi lâu đành vội vàng thay giày.

o———————o

Đối với chuyện bài báo Lục Thừa Vấn phản ứng rất bình
tĩnh, ít ra là đến giờ Lương Hoà cũng chưa thấy vẻ gì chứng tỏ anh tức giận như
lời tiểu Hứa đã nói. Kể cả lúc nãy Chu Cánh đưa ra yêu cầu như vậy anh chỉ cười
nhạt nói một câu: “Tôi hiểu rồi.”

Lương Hoà liếc nhìn anh, giải thích: “Tổng
biên tập, bài báo đó quả thật không phải tôi viết.”

“Nhưng chuyện phỏng vấn Húc Dương
cùng những bài viết liên quan là do cô phụ trách.”

“Tôi biết là thế.” Chính
bởi vì thế nên mới khó nói,”Nhưng mà lúc đó tôi có việc, không
thể không nghỉ phép, tôi đã đưa toàn bộ nhiệm vụ giao lại cho Lý Gia, cho
nên..”

“Cô nghi ngờ chuyện này là do cô ấy
làm sao?”

Câu hỏi này của anh làm Lương Hoà đột nhiên cả kinh,
mới nhớ tới Lý Gia là do anh giới thiệu vào làm. Lương Hoà lúng túng nói, “Tôi..
tôi.. không phải là nghi ngờ, nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này nên hỏi lại cô
ấy cho rõ ràng.”

“Nếu cô đã đề cập đến cô ấy thì tất
nhiên là phải hỏi rồi. Nhưng báo đều đã đăng lên, không thể thu hồi lại được.
Vấn đề quan trọng bây giờ là bài phỏng vấn, cô hiểu ý tôi không?”

“Tôi hiểu.”

Lục Thừa Vấn thấy cô trả lời không hề do dự như vậy,
tiếp tục nói, “Chu Cánh là người mà lâu nay
dư luận trong và ngoài giới thương nhân đều xôn xao tò mò, ai cũng cảm thấy ông
ta là người có tài. Thật ra ông ta cũng có khuyết điểm, đó là bảo thủ, độc tài
chuyên chế. Theo tôi biết được, trước kia ông ta từng là bộ đội biên phòng ở
tỉnh Quảng Tây, hơn nữa còn là cấp dưới của Cố Trường Chí Cố lão tướng
quân.”

Cố Trường Chí? Ba chồng của cô? Lương Hoà thần người
ra ngơ ngác.

“Cố lão tướng quân, không xa lạ gì
đối với cô, phải không?” Lục

Thừa Vấn nói một cách lạnh nhạt.

Tuyệt đối không xa lạ, bởi vì đó là ba của chồng cô.
Lương Hoà cúi đầu xuống im lặng không trả lời. Cô ngạc nhiên không hiểu tại sao
Lục Thừa Vấn lại biết rõ ràng như vậy, mà cũng đề cập đến chuyện này một cách
tự nhiên như vậy.

Nghĩ một lát, Lương Hoà hỏi “Ý
của anh là?”

“Chu Cánh sẽ không thể không nể mặt
thủ trưởng cũ, huống hồ bọn họ còn từng cùng nhau tham gia chiến trường.”

Xe lượn một vòng nhẹ nhàng dừng ngay trước cổng Toà
soạn, Lương Hoà nhìn chằm chằm vào mấy chữ PIONEER to trước mặt, không nói câu
nào. Lục Thừa Vấn dường như biết hết mọi điều về cô, về Chu Cánh, ngay cả những
điều về Cố Trường Chí anh ta cũng biết rõ như lòng bàn tay. Đột nhiên cô có cảm
giác, hình như hôm nay anh ta đến Húc Dương không phải để giải quyết vấn đề, mà
là đến để chờ con cá là cô mắc câu.

“Tôi hiểu rồi.” Lương
Hoà nói rất khẽ.

o—————o

Lương Hoà mở cửa xuống xe, mắt liếc xuống nhìn đôi
giày trên chân, cô quay lại nhìn qua cửa kính xe đã mở xuống một nửa, hỏi Lục
Thừa Vấn.

“Tổng biên tập, tài khoản của anh là
số bao nhiêu?”

Lục Thừa Vấn hơi sửng sốt, không hiểu hỏi lại: “Cô
hỏi chuyện này làm gì?”

Cô cười nhẹ nhàng, “Không
có gì, tôi làm hư chuyện lớn như vậy, lại còn bắt anh phải mua đôi giày đắt
tiền như thế này, cảm thấy không thoải mái lắm, nên muốn trả tiền lại cho
anh.”

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhẹ giọng nói:
“Tài khoản tôi nhiều số lắm, không nhớ được.”

Nghe vậy Lương Hoà bật cười, “Vậy
hả, vậy thì trừ vào tiền lương của tôi đi nhé.”

Nói xong cô xoay người đi vào, Lục Thừa Vấn nhìn theo
bóng lưng của cô, đột nhiên cơn giận từ đâu bùng lên. Nhìn một lát anh lại bật
cười, người phụ nữ này có cách biểu hiện cơn giận thật là độc đáo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.