Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 33


Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 33

Vì Cố Hoài Ninh bận quá không đi
cùng được cho nên Lương Hoà đến nhà Diệp lão một mình. Trời tuyết rơi rất
nhiều bởi vậy không tiện cho việc lái xe, cô quyết định đi bộ. Thật may có Diệp
Vận Đồng ở nhà.

“Ô, Lương Hoà? Em đến đây lúc nào
vậy?” Diệp Vận Đồng thấy cô thì
kinh ngạc, cười hỏi: “Đến thăm Hoài Ninh phải không?”

Lương Hoà gật gật đầu, cũng không đề cập tới chuyện Cố
Hoài Ninh bị thương.

“Diễn tập đã xong rồi à? Mấy hôm nay
chị còn nghe ông cụ nhắc tới, Hoài Ninh đã về chưa?”

“Anh ấy đã về rồi. Ông cụ đâu
ạ?”

Diệp Vận Đồng thở dài, “Đang
ở trong phòng ngủ ấy. Mấy hôm nay sức khoẻ không được tốt lắm, lúc nào bác sĩ
cũng phải túc trực trong nhà. Lúc tỉnh táo thì luôn nhớ rồi lẩm bẩm những
chuyện cũ trước đây. Ngưòi già rồi, ai đều như vậy cả.”

Lương Hoà im lặng nghe chị nói. Lúc cô vào phòng thấy
Diệp lão đang ngồi đọc sách, cặp kính lão trễ xuống trên sống mũi, ông cầm
quyển sách giơ xa xa, ghé vào bên cửa sổ, nhờ ánh sáng từ bên ngoài chiếu
vào, đang cố hết sức để đọc.

“Kìa ba, sao ba không nằm nghỉ ngơi
thêm chút nữa đi, để lúc khỏe rồi đọc cũng được mà.” Diệp
Vận Đồng lấy đi quyển sách trên tay Diệp lão.

“Ai, ngày nào cũng nằm sớm muộn gì
cũng thành người tàn phế thôi, buồn bực muốn chết đi được.” Tính
tình ông cụ trẻ trung, thoải mái. Khi nhìn thấy Lương Hoà đứng ở cửa thì mắt
ông sáng lên, tháo ngay kính mắt xuống: “Vợ Hoài Ninh phải
không?”

Lương Hoà ngoan hiền dạ một cái, bước tới ngồi bên giường
Diệp lão.

Ông cụ vỗ tay cô, dáng vẻ hiền lành, “Lâu
rồi cháu không đến chơi, Hoài Ninh thì bận rộn công việc suốt, để vợ một mình ở
bên đó, hẳn là cháu buồn lắm phải không?”

Lời nói thân thiết dịu dàng làm cho Lương Hoà cay cay
sống mũi. Tuy rằng cô cùng Diệp lão chỉ gặp nhau có vài lần, nhưng không thể
phủ nhận rằng ông yêu quý Hoài Ninh, vì thế là vợ của Hoài Ninh cô cũng được
ông rất yêu mến. Lương Hoà mỉm cười trả lời: “Không
sao đâu ông ạ!”

Diệp Vận Đồng thấy ông cao hứng thì trong lòng cũng
vui vẻ, giữ Lương Hoà ở lại ăn cơm chiều, chị còn tự mình xuống bếp làm
cơm.

Lương Hoà băn khoăn muốn đi theo để giúp, nhưng bị
Diệp Vận Đồng cản lại, “Thôi thôi không cần, em đi
lại càng làm rối thêm ấy chứ!”

Lương Hoà há miệng, chẳng nhẽ tay nghề đầu bếp dở tệ
của cô đã đến cả tai Diệp Vận Đồng rồi? Cố Hoài Ninh mách? Lương Hoà bị ý nghĩ
này của mình làm cho đờ người ra.

Diệp lão nói: “Đi, đi lấy cờ nhảy lại
đây, chúng ta lại đánh tiếp.”

Lương Hoà lúng liếng đôi mắt, vừa cười vừa nói, “Đánh
thì có thể đánh, nhưng với điều kiện là ông không được chơi ăn gian.”

Nghe cô nói câu này Diệp lão bật cười ha ha, vẫy vẫy
tay với cô tỏ vẻ đồng ý.

Lương Hoà đi xuống tầng một, lúc đi gọi thím Tề lấy
bàn cờ nhảy thì thấy ở trong phòng khách có thêm một người. Người đàn ông đó
mặc âu phục đen, cả người ngồi chìm sâu vào trong sô pha, trên bàn trước mặt
đặt một ly trà nóng. Anh đang lơ đãng lật giở một quyển tạp chí, nghe thấy
tiếng bước chân thì hơi nâng đầu lên, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô.

Bị nhìn kiểu như thế Lương Hoà cảm thấy không được tự
nhiên, cô cầm bàn cờ thím Tề đưa cho liền xoay người đi lên lầu.
Bỗng người đàn ông kia lên tiếng gọi: “Đợi

một chút.”

Lương Hoà quay đầu, ngạc nhiên: “Có
việc gì sao?”

“Cô là hộ sĩ mới phải không?” Anh nhẹ
giọng hỏi.

Lương Hoà hơi ngớ ra rồi đáp, “Không
phải, tôi chỉ đến thăm lão tướng quân thôi.”

“Đến thăm bệnh?” Anh hơi
suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười, “Vậy thì
tốt, tôi đi cùng cô lên đó.”

Lương Hoà còn đang ngây người ra chưa phản ứng kịp, đã
bị người đàn ông xa lạ đẹp trai “hộ tống”
vào phòng ngủ của Diệp lão.

o————–o

Diệp lão ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng cửa mở,
nhìn thấy Lương Hoà cầm bàn cờ trên tay vốn đang vẻ mặt cao hứng, nhưng khi
thấy người đàn ông bên cạnh cô thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Đi lên đây làm gì?”

Anh ta nghe vậy cũng không hề giận, nhìn khuôn mặt
giận dữ của ông cụ, mỉm cười, “Cô này dẫn con lên.”

Ối trời! Lương Hoà đột ngột bị lôi vào tròng, vô duyên
vô cớ làm bia đỡ đạn cho người ta.

Ông cụ không tin lí do của anh, trợn mắt trừng anh một
cái rồi nói với Lương Hoà: “Vợ Hoài Ninh, đợi một lát nhé, ông có
chuyện muốn nói với thằng ngỗ nghịch này.”

Lương Hoà hoang mang rối loạn chạy xuống bếp tìm Diệp
Vận Đồng. Diệp đại tỷ đang vừa hát vừa nấu ở trong bếp, thấy Lương Hoà chạy như
chạy nạn xuống thì nhướn mày, “Sao vậy, chơi cờ với ông cụ
lại thua rồi hả?”

Lương Hoà lắc đầu, “Không
phải, có một người đàn ông tới, ông cụ đang nói chuyện với anh ta nên em
xuống đây.”Dừng một chút cô nói tiếp: “À, ông
gọi anh ấy là thằng ngỗ nghịch”.

Diệp Vận Đồng nghe vậy thì sửng sốt, chị ló đầu nhìn
ra phòng khách, không thấy người còn ngồi ở đó nữa, bật cười,”Không
ngờ nó bản lĩnh thật, cũng dám vào gặp ông cụ.”

Lương Hoà cúi đầu không nói, bản lĩnh của người nọ cô
cũng tự thể nghiệm thấy rồi.

“Đó là em trai của chị,
tên Diệp Dĩ Trinh. Lần nào về nhà đều làm ba chị nổi giận. Ông cụ không muốn
gặp nó, nó thì cũng không thường về nhà, mà mỗi lần về hai cha con đều cãi
nhau, mặc kệ bọn họ đi.”

“Thì ra đó là.. anh Dĩ Trinh.”

“Anh cái gì mà anh?” Diệp
Vận Đồng nói: “Nó nhỏ hơn Hoài Ninh hai tuổi, không cần
phải kêu bằng anh, tính ra nó nên gọi em là chị dâu.”

Lương Hoà không nói gì ngẩng đầu nhìn lên trần nhà,
một lúc sau nói: “Ông rất tức giận khi nhìn thấy anh
ấy.”

Diệp Vận Đồng cười cười, “Điều
đó không có gì ngạc nhiên, bởi vì chuyện tình cảm cá nhân của nó, hai người ý
kiến trái ngược nhau cũng không phải một hai ngày, ông cụ không đồng ý chuyện
nó muốn kết hôn, mà nó cũng không quan tâm ông có đồng ý hay không. Vì thế nên
mới mâu thuẫn.”

“Tại sao ông lại không đồng ý?” Lương
Hoà nhẹ giọng hỏi, cô thấy Diệp lão không giống như một người hẹp hòi cố chấp
không thông tình đạt lý.

Diệp Vận Đồng quay nhìn cô một cách sâu sắc, thở dài:“Vì
cô gái kia trẻ quá, ông cụ không đồng ý. Mặt khác ông cũng băn khoăn không muốn

Dĩ Trinh sẽ rơi vào trường hợp như Hoài Việt, cho nên mới cương quyết không
khoan nhượng như vậy.” Chị nói xong lại hỏi
Lương Hoà, “Hoà Hoà, em có biết Lâm Kha
không?”

Lâm Kha là người vợ đã qua đời của Cố Hoài Việt, việc
này cô đã nghe nói tới rồi, Lương Hoà gật đầu.

“Hoài Ninh nói cho em biết phải
không?” Diệp Vận Đồng gật đầu
cười, “Như vậy thì tốt rồi, cuối cùng Hoài
Ninh cũng tháo bỏ được gút mắc trong lòng, Hoài Việt lo lắng cho nó lâu nay như
vậy cũng không uổng công. Hai anh em nhà này đối xử với nhau rất tốt. Hoài Ninh
tuy lúc nào cũng tỏ vẻ thản nhiên bình tĩnh như thế, nhưng lúc còn trẻ tính
tình nó rất cương liệt, muốn làm chuyện gì thì làm cho đến cùng mới thôi.”

Lương Hoà nghe chị nói mà mê man không hiểu gì cả. Lâm
Kha là vợ của anh Hai, làm sao có liên quan gì tới Hoài Ninh nhỉ? Cô nhíu
mày suy nghĩ, hỏi: “Thật ra thì không phải Hoài Ninh nói cho
em biết chuyện này. Đó là anh Hai nói cho em nghe.”

Bàn tay đang xào đồ ăn của Diệp Vận Đồng dừng lại: “Nó
không nói chuyện này với em sao? Không nói lí do vì sao nó không kết hôn à?”

Lương Hoà lắc đầu: “Không
nói gì cả.”

“Vậy.. vậy hai đứa vì sao mà lấy nhau
được?”

Lương Hoà rũ mắt xuống, không trả lời. Hai người bọn
họ kết hôn như thế nào ư? Tất cả mọi người xung quanh đều thấy vẻ trai tài gái
sắc của họ mà trầm trồ khen xứng, hôm hôn lễ ai cũng chúc phúc hai vợ chồng
trăm năm hoà hợp, đầu bạc răng long, nhưng không ai biết đằng sau vẻ hạnh phúc
đó hai người đối xử với nhau như thế nào. Nhưng mà dù sao, những chuyện đó đến
bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.

Lương Hoà ngẫm nghĩ, nói: “Cho
dù vì sao mà lấy nhau, em vẫn đều yêu anh ấy.”

Diệp Vận Đồng kinh ngạc không thể tin được, nhưng biểu
tình của Lương Hoà khiến chị hiểu những lời cô nói là thật lòng. Chị thở dài
một hơi, “Nếu đã như vậy rồi thì
những chuyện này em nên hỏi Hoài Ninh.”

“Anh ấy không nói đâu. Những chuyện
anh ấy cho rằng đã là quá khứ anh ấy sẽ không nói.”

“Nếu nó đã không muốn nói vậy thì em
cũng đừng nhắc đến nữa.” Dù sao đối với Hoài Ninh
những chuyện đó cũng không thoải mái gì, chị nghĩ.

“Nhưng mà, em muốn biết.” Lương
Hoà kêu lên. “Anh ấy nói cùng Lục Khinh Vũ
chỉ là bạn bè, nhưng mà chuyện về Lâm Kha thì anh ấy chưa bao giờ đề cập tới,
em không biết là có nên tin hay không nữa.”

Diệp Vận Đồng bật cười, bàn tay đầy bọt nước khẽ phất
qua mũi Lương Hoà, “Con bé này, nhắc đến Lục
Khinh Vũ làm gì, Hoài Ninh nhà em cùng cô ấy không hề có quan hệ gì cả, tất cả
chỉ là cô ấy đơn phương tình nguyện thôi. Ai bảo Hoài Ninh nhà em đẹp trai tài
giỏi làm gì. Còn về chuyện Lâm Kha, trước mặt Hoài Ninh không nên nhắc đến là
tốt nhất.”

Lương Hoà cúi đầu buồn rầu.

Diệp Vận Đồng thấy thái độ của cô, động lòng nói: “Thôi,
để chị nói cho em biết vậy, nhưng trước mặt Hoài Ninh thì đừng nhắc đến, nhé,
không nó lại suy nghĩ nhiều.”

Lương Hoà ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Diệp Vận Đồng trầm tư một lát, rồi nói chậm rãi. “Chuyện
này cũng chỉ có hai nhà họ Cố và họ Diệp biết thôi, người ngoài cũng chỉ biết
được Lâm Kha lúc trở dạ sinh Gia Minh bị khó sinh mà chết. Lâm Kha vốn là bạn
học thời trung học của Hoài Ninh, từ nhỏ đã rất xinh xắn, trong gia đình
lại có người làm ở Tổng cục Chính trị. Khi Lâm Kha đi học ở thành phố

C đều đựơc cả hai nhà Cố – Diệp chăm sóc và quan tâm. Lúc đó chị vừa mới lấy
chồng, ông cụ cũng chưa chuyển tới sống ở thành phố B này. Hoài Ninh và Lâm Kha
mỗi ngày đi học cùng nhau, về cùng nhau, quan hệ rất tốt, ai cũng
thấy điêù đó cả.”

Nếu thế nghĩa là thanh mai trúc mã rồi còn gì? Lương
Hoà đứng im, rối rắm nghĩ.

Diệp Vận Đồng liếc nhìn sắc mặt của Lương Hoà, giọng
nói khẽ hơn: “Không giấu em làm gì, lúc đó tất cả mọi
người chúng ta đều nghĩ rằng sau này hai đứa sẽ lấy nhau, ai ngờ lúc sắp thi
vào Đại Học thì đột nhiên Hoài Ninh bỏ đi nhập ngũ, sau đó lại thi vào Đại học
Quân sự, rồi đi học ở bên Anh. Từ đó trở đi cũng không thường xuyên về thành
phố C nữa, hai đứa bọn nó cũng không hề gặp nhau. Rồi Lâm Kha lấy Hoài Việt,
chuyện sau này như thế nào thì em cũng biết rồi.”

“Vậy.. Lâm Kha có yêu Hoài Ninh phải
không?”

“Làm sao có thể không yêu được, ngày
nào cũng cùng nhau đi học cùng nhau về nhà, Hoài Ninh lại là một
người đàn ông xuất sắc như vậy, đổi lại là em em cũng yêu nữa kia
mà.”

Lương Hoà nghe vậy thì cúi đầu ngượng ngùng.

“Nhưng mà Hoài Ninh lại không yêu cô
ấy, chỉ xem cô ấy như em gái, người yêu Lâm Kha là Hoài Việt. Tuy rằng Hoài
Việt lớn tuổi hơn, nhưng tình cảm đến thì không thể ngăn cản được. Nhưng Hoài
Việt cũng biết tâm tư của Lâm Kha, sau khi Hoài Ninh đi rồi Hoài Việt cũng
không nói gì, cũng không tỏ tình. Cho tới khi Lâm Kha đề nghị, hai đứa nó
mới kết hôn..”

“Nhưng chị ấy không yêu anh Hai mà?”
Lương Hoà vội vàng hỏi.

“Không yêu Hoài Việt nhưng yêu Hoài
Ninh.”

Câu nói khiến Lương Hoà á khẩu không trả lời lại được.
Cố Hoài Ninh rời cô ấy đi nhập ngũ, từ đó sẽ không còn liên quan gì
tới cô ấy nữa. Nếu như Lâm Kha không níu lấy cái phao là Cố Hoài Việt, như thế,
từ nay trở đi ngay cả một chút liên lạc với Hoài Ninh cũng sẽ không còn nữa.
Nữ chi đam hề, bất khả thuế dã (Gái đã mê
trai, khó gỡ thoát ra). Lương Hoà biết Lâm Kha phải yêu anh
nhiều như thế nào, mới có thể không chút do dự mà bước vào cuộc hôn nhân mờ mịt
ấy.

Cô run run mở miệng nói: “Vậy..
chuyện Lâm Kha chết là như thế nào xảy ra?”

“Cô ấy lấy chồng nhưng luôn buồn bực
không vui vẻ, lúc mang thai còn bị trầm cảm, sức khoẻ không tốt, rồi khó sinh
mà chết. Đến phút cuối cùng còn gọi tên Hoài Ninh. Có đôi khi chị thấy Hoài
Ninh thật là lạnh lùng. Nhưng mà nó có một điểm tốt, đó là đã không yêu
thì không lưu tình, cũng không để cho người ta hi vọng. Chỉ tại con bé Lâm Kha
cứ lẩn quẩn ở trong lòng, cuối cùng làm khổ cả ba người.”

Làm khổ Cố Hoài Ninh, Cố Hoài Việt, và còn cả Cố Gia
Minh.

“Sau khi Lâm Kha mất Hoài Việt vẫn
độc thân đến bây giờ. Tuy Hoài Ninh không nói ra nhưng trong lòng nó luôn áy
náy, cảm thấy hổ thẹn với Hoài Việt, vì vậy cũng không kết hôn. Nói thật ra
trong lòng nó khổ sở còn hơn cả Hoài Việt nữa.” Diệp
Vận Đồng nói xong, mỉm cười, “Lúc đó khi nghe Hoài Ninh nói
muốn lấy vợ, mọi người đều hoảng sợ, tưởng thằng Triệu Kiền Hoà nói đùa thôi,
ai ngờ nó đưa em đến đây thật.”

Lương Hoà gượng gạo cười.

Diệp Vận Đồng vỗ vai cô, “Lương
Hoà này, chị nói thế này không phải vì ai mà vì chính em. Chị không muốn em cứ
suốt ngày rối rắm suy nghĩ mấy chuyện cũ, nghe rồi, bỏ qua đi, sống hạnh phúc
cùng Hoài Ninh mới là chuyện quan trọng. Mấy năm nay nó bị bác gái ép buộc cũng
không nhẹ, vậy mà cũng không hề nóng nảy, thỉnh thoảng bị ép quá còn mượn đại
một cô gái đem về ứng phó qua loa, nhưng không hề xác định nghiêm chỉnh. Vì
thế, có thể thấy em rất quan trọng đối với nó.”

Rất quan trọng sao…

Lương Hoà yên lặng nghĩ.

o—————–o

Vào lúc ăn cơm chiều Lương Hoà đã trở nên bình thường,
bữa cơm còn có “đứa con ngỗ nghịch” của
Diệp lão. Lương Hoà nói liến thoắng, chọc ông cụ vui vẻ cười ha ha, Diệp Dĩ
Trinh cũng cười.

Sau khi ăn xong ông cụ bảo Diệp Dĩ Trinh đưa Lương Hoà
về, dù sao anh cũng phải về, tiện đường thì đưa luôn.


Trong lúc Diệp Dĩ Trinh đi lấy xe, Diệp Vận Đồng cùng
Lương Hoà đứng chờ ở cửa.

“Em không biết che giấu tâm sự tí nào
hết, lúc nào cũng không muốn người khác biết chuyện nhưng mà luôn càng bôi càng
đen.” Diệp Vận Đồng cười cô,
điều đó cũng đúng. Bình thường cô là người rất tĩnh lặng, nhưng hôm nay trong
lúc ăn cơm chỉ có một mình cô nói chuyện, vì thế ai cũng cảm thấy kì lạ.

Lương Hoà nghe chị nói vậy thì không trả lời.

“Ồ, xem ai đến kia kìa!”

Lương Hoà ngẩng đầu nhìn theo hướng Diệp Vận Đồng chỉ,
thấy Cố Hoài Ninh đang đi tới. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng anh kéo dài ra,
anh chậm rãi hướng phía cô đi tới, đột nhiên Lương Hoà cảm thấy cay cay sống
mũi.

Cố Hoài Ninh đứng trước mặt hai người, nhìn Lương Hoà,
lại nhìn Diệp Vận Đồng, “Chị bắt người đến đây cũng
không thông báo cho em biết.”

Diệp Vận Đồng cười nhẹ, đẩy Lương Hoà về phía anh,”Cam
đoan với cậu không sứt mẻ không hao tổn gì hết, được chưa?” Chị
nhìn thấy cánh tay của anh, kinh ngạc.

Cố Hoài Ninh khẽ nói với Lương Hoà, “Ta
đi về thôi.”

“Anh Dĩ Trinh đang đi lấy xe, nói sẽ
đưa em về.” Lương Hoà đứng im tại chỗ không động đậy.

“Anh Dĩ Trinh? Diệp Dĩ Trinh?”

Diệp Vận Đồng cười ha ha, “Chính
là nó chứ còn ai.”

Cố Hoài Ninh cười khẽ, “Cậu
ta về lúc nào vậy, không sợ ông cụ lấy roi đánh à?”

Diệp Vận Đồng nói, “Thôi, đi
về đi, Dĩ Trinh mà lại đây thì hai đứa cậu lại phân tranh cao thấp không dứt
mất.”

Cố Hoài Ninh không phản đối, nói với Lương Hoà,”Không
được gọi là anh Dĩ Trinh, gọi là em Dĩ Trinh, nhớ kỹ không?”

Lương Hoà: “…”

o——————–o

Cố Hoài Ninh vẫn lái chiếc xe Hummer, vẫn dừng xe ở
tít ngoài cổng, cả một đoạn đường đi qua khu vườn, anh luôn đi phía trước cô,
bóng lưng cao ráo tuấn tú mà trầm ổn.

Lương Hoà im lặng giẫm lên từng dấu chân anh đi qua,
cảm thấy tâm trạng vô cùng yên bình.

Lúc còn học ở bên Anh, cô từng xem rất nhiều phim
truyện nước ngoài, có một câu thoại đến bây giờ cô vẫn không quên

What if someone you never met, someone you
never saw, someone you never knew was the only someone for you.

Điều gì sẽ xảy ra nếu một người nào đó bạn
không bao giờ gặp, một người mà bạn không bao giờ nhìn thấy, một người nào đó
mà bạn không bao giờ biết được người đó chỉ dành riêng cho bạn?

Giống như cô vậy, bây giờ cô nên làm gì? Chuyện gì sẽ
xảy ra nếu cô không gặp được anh? Bây giờ gặp được anh rồi cô nên làm cái gì
đây? Càng nghĩ, Lương Hoà chỉ thấy có duy nhất một đáp án, đó chính là đã gặp
anh, hiểu anh, cuối cùng là yêu anh.

Lương Hoà nghĩ, bởi vì Lâm Kha mất đi, mà anh cảm thấy
chính mình là người có lỗi, có lỗi với anh Hai Cố Hoài Việt, có lỗi với đứa trẻ
đáng yêu Cố Gia Minh, có lỗi với Lâm Kha. Có lẽ chính vì vậy cho nên anh không
cho phép mình được hạnh phúc, phải hay không?

Lương Hoà gọi tên anh khe khẽ, anh không quay lại,
nhưng lên tiếng trả lời.

Nhìn tấm lưng anh, Lương Hoà nói, “Em
có thể ôm anh một chút được chứ?”

“Cái gì?” Anh
quay đầu lại, tỏ vẻ nghi hoặc không hiểu.

Dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, anh không nhìn thấy đôi
mắt hơi đỏ của cô, chỉ có thể nghe thấy giọng cô thì thầm lặp lại, “Em
muốn.. ôm anh một chút.”

Sau khi nghe rõ Cố Hoài Ninh liền sửng sốt, rồi anh
mỉm cười: “Lại đây.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.