Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 27: Diễn tập chấm dứt


Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 27: Diễn tập chấm dứt

Nhưng mà bà đã gọi, cô không thể không đến.

Lương Hoà nhanh chóng làm nốt vài việc còn lại, dọn
dẹp trên bàn một chút rồi ra về. Gần nửa ngày không ra ngoài, không ngờ bây giờ
tuyết đã rơi rồi. Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, Lương Hoà
kéo lại khăn quàng cổ cho ấm thêm một chút. Hôm nay cô mặc hơi ít quần áo,
phong cách lại hỗn tạp, áo khoác ngoài màu nâu nhạt,bên trong mặc một chiếc áo
len mỏng dài trùm qua hông, váy thì ngắn, ăn chơi không sợ thời tiết mà, mặc
xinh đẹp như thế lại không ngờ trời có tuyết rơi, cô cảm thấy hơi lạnh. Không
biết với quần áo như thế này mẹ chồng cô lại nghĩ như thế nào đây.

Lối mòn lát đá đi qua khu vườn ở Cố viên đã phủ một
lớp tuyết mỏng, giày cô giẫm lên nghe vang những tiếng ken két khe khẽ. Lương
Hoà nổi hứng thích thú đi vòng theo những miếng đá lót đường, vừa dạo chơi vừa
bình phục lại tâm trạng khẩn trương. Bỗng nhiên cửa lớn trong nhà mở ra, thím
Trương cầm một cây chổi lau nhà từ trong đi ra, thấy cô đi vòng tròn xiêu xiêu
vẹo vẹo ở trên sân, thím sửng sốt một chút rồi xì ra cười.

Thím Trương sống và làm việc ở Cố viên đã rất lâu,
người trong nhà này ai cũng vẻ mặt nghiêm túc, tác phong thì cứng nhắc, từ ngày
gặp cô gái với vẻ nhẹ nhàng, tính tình dịu ngoan như thế này, thím Trương cảm
thấy cô giống như một dòng nước ấm lững lờ chảy mềm mại, cứ nhìn cô liền
thấy trong lòng ấm áp, rất giống cô con gái ngoan ngoãn hay vâng lời của thím ở
nhà. Mỗi lần nói chuyện với Lương Hoà thím Trương lại càng bộc lộ vẻ trìu mến.

“Nhanh đi vào nhà đi cháu, bên ngoài
lạnh lắm đừng đứng đó nữa, đàn bà phụ nữ chúng ta sức khoẻ là quan trọng lắm
đấy !”

Nói xong thím đi lại gần phủi phủi những bông tuyết
rơi trên người cô xuống, đẩy cô vào nhà.

Bị thím bắt gặp mình đang nhún nhảy chơi đùa như trẻ
con Lương Hoà cảm thấy ngượng ngùng, vừa đi vào vừa nghiêng người quay lại hỏi
thím: “Hôm nay mẹ gọi cháu đến có việc gì vậy
ạ?”

“À, thì cũng không có việc gì lớn cả.
Chiều hôm nay phu nhân tự nhiên thấy trong lòng bồn chồn, tâm tình không yên,
cứ lo lắng sợ rằng sẽ có chuyện không may xảy ra. Lúc chiều trước khi lão gia
đi họp,còn bị phu nhân cằn nhằn một lúc. Phu nhân chủ yếu cũng chỉ lo lắng cho
Hoài Ninh nhà cháu mà thôi, aiii…”

Hoài Ninh nhà cháu.. Lương Hoà nghe mấy từ đó lại đỏ
mặt lên, cũng may trời vừa sập tối, thím Trương không nhìn thấy vẻ e thẹn của
cô.

“Chắc là sẽ không có chuyện gì, phải
không thím?”. Cô lúng ta lúng túng hỏi. Những
chuyện như thế này trước đây có thể không dính dáng gì tới cô, cô có lo lắng
cũng không làm gì được. Nhưng mà hoàn cảnh bây giờ đã khác, hoàn toàn không
giống trước kia.

“Lão gia cũng nói như vậy với phu
nhân, nhưng mà Tam thiếu gia là người được phu nhân yêu thương nhất trong nhà,
cho dù ai khuyên thế nào phu nhân cũng không bình tâm được. Cuối cùng lão gia
không còn cách nào khác, mới gọi cháu đến an ủi phu nhân đấy!”

Hoá ra chuyện là như thế, thảo nào Phùng Trạm ấp a ấp
úng trong điện thoại. Thì ra là lệnh của lão gia muốn “túm”
cô đến để thế thân làm vật hi sinh. Lương Hoà nheo nheo mắt cười, đi vào trong
phòng.


Mẹ chồng cô ngồi một mình trên ghế sô pha, trên bàn
trước mặt bà để một ly trà. Trong phòng có lò sưởi nên không khí rất ấm áp,
bình thường thì ở nhà bà vẫn ăn mặc chỉnh tề luôn để ý đến vẻ bề ngoài, nhưng
hôm nay bà chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu hồng nhạt, mái tóc ngày thường búi lên
gọn gàng quý phái giờ lại thả buông xuống vai, khuôn mặt bà nóng đỏ bừng, bởi
vậy Lương Hoà có cảm giác bà trở nên hiền lành mềm mại hơn rất nhiều. Lý
Uyển cũng mới chỉ hơn năm mươi tuổi, lại có điều kiện chăm sóc bảo vệ nhan sắc
nên phong thái càng thêm trẻ hơn so với tuổi thật, có lẽ cũng là vì thế nên lão
gia rất yêu chiều bà.

Lý Uyển thấy Lương Hoà đi vào cũng chỉ hơi nhìn, liếc
mắt ý bảo cô ngồi vào bên cạnh mình. Thấy quần áo cô mặc trên người bà liền
không nhịn được bực tức nói:

“Mấy đứa trẻ các con sao không biết
chú ý bảo vệ sức khoẻ của chính mình vậy hả? Đến lúc xảy ra ốm đau bệnh tật
không phải người nhà quan tâm đến thì ai quan tâm đến? Hôm kia mẹ nghe bác sĩ
Trương nói con bị cảm, kê cho đơn thuốc, có uống đúng giờ không đấy?”

“Vâng, con có mẹ ạ!” Lương
Hoà ngồi xuống bên cạnh bà khẽ trả lời. Dưới con mắt giám sát của vệ sĩ Phùng
Trạm, bát thuốc đắng ngắt đen xì lại thêm một hộp mứt hoa quả luôn đúng giờ đặt
ở trên bàn, mỗi lần Lương Hoà nhìn thấy đều muốn tông cửa bỏ chạy. Chăm sóc kĩ
càng như vậy người không biết lại tưởng cô đang bị ốm nặng liệt giường.

“Vậy thì tốt!”
Lý Uyển hài lòng cầm chén trà lên uống một ngụm. Bà đặt chén trà xuống xong lại
nhìn cô đánh giá sắc mặt, thấy cô ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế, dáng vẻ
vâng lời thì nói: “Dạo này Hoài Ninh có gọi
điện về không?”

Lương Hoà hơi cúi đầu xuống trả lời: “Từ
khi đi Nội Mông Cổ thì anh ấy không gọi về mẹ ạ!”

Lý Uyển nghe giọng của con dâu rất khẽ thì cười nhẹ vỗ
tay cô: “Thôi cũng đừng buồn con ạ,
than nó thuộc về đơn vị, chỉ cần cấp trên có lệnh thì có thể bị đưa đến vùng
hoang vu ở Phương Bắc, lại ra lệnh nữa thì có thể bị đẩy đi Tây Tàng, vợ con
muốn gặp cũng không gặp được!”

Mẹ chồng cô đang cho cô lời khuyên đây sao? Ý nghĩ này
làm cho Lương Hoà nhịn không được muốn cười.

“Con biết mà mẹ! Con sẽ không làm ảnh
hưởng đến công tác của anh ấy!” Cô tỏ
thái độ thành khẩn nói.

“Ý của mẹ không phải là nói con níu giữ
chân nó, cho dù sự thật là phụ nữ chúng ta nếu có một người đàn ông ở bên cạnh
thì sẽ mạnh mẽ hơn!” Nói xong bà dừng lại nhìn
Lương Hoà một chút rối nói tiếp: “Cũng không biết
thằng Hoài Ninh này tính như thế nào, cứ phải đi thành phố B xa xôi như vậy làm
gì, mỗi lần đi đi về về cũng đã đủ mệt!”

Chuyện này cô còn không biết thì làm sao mà trả lời
cho bà được chứ? Thậm chí cô cũng chưa từng có ý nghĩ muốn hỏi anh về vấn đề
này. Nhưng giờ này cô chỉ có thể nói: “Con cũng không biết lí
do vì sao.”

“Hay là con thử thương lượng với nó
xem, bảo nó về đây đi được không? Cứ công tác ở đơn vị như thế mãi cũng không
tiến bộ được. Hơn nữa có ba mẹ, vợ con đều ở đây cả, sau này quan tâm chăm sóc
cũng dễ dàng hơn.”


Ôi? Chuyện này làm sao cô có thể can thiệp vào được? Ý
của mẹ chồng thì đương nhiên cô hiểu, bà muốn cô làm thuyết khách, dụ anh xin chuyển
công tác về thành phố C. Lương Hoà bật cười, mẹ chồng đúng là quá coi trọng cô
rồi, hoặc nói đúng hơn là, bà đánh giá vị trí của Lương Hoà trong lòng Cố Hoài
Ninh rất cao. Nhưng mà Lương Hoà thật sự nghĩ, đối với chuyện này cô không có
chút chắc chắn nào là sẽ thành công.

Dưới ánh mắt dò hỏi của bà, Lương Hoà không biết trả
lời như thế nào cho phải. Đúng lúc đó cửa đại sảnh bị đẩy ra, ba chồng cô bước
vào nhà kèm theo trận gió lớn. Lương Hoà vội vàng đứng dậy đón lấy áo
khoác ngoài của ông, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm cám ơn ông đã về
rất đúng lúc.

“Thưa ba mới về!”

“Ừ!” Cố
Trường Trí trả lời, ông nhìn về phía vợ đang ngồi trên sô pha, hừ một tiếng, “Chiều
nay Trường An gọi điện đến, nói là tối hôm nay Hoài Ninh không có vấn đề gì xảy
ra cả, hai mẹ con nhà bà đừng có cuống lên như thế, thằng nhỏ đó có trận nào mà
nó chưa tham gia đâu.”

Lương Hoà đứng một bên im lặng không nói gì, trong
lòng cô lại vì câu cam đoan của ông mà yên tâm rất nhiều. Mẹ chồng cô thì lại
không ngồi nữa mà vịn ghế đứng dậy: “Đã qua
hết tối nay đâu mà nói!”. Bà vẫn chưa yên lòng.

Ba chồng cô không trả lời lại, ông chắp tay sau lưng
đi tới đi lui ở trong phòng. Được vài bước ông quay đầu lại vẫn thấy vẻ mặt hai
người ngưng trọng như cũ nhìn ông, ông liền giận dữ dậm chân bỏ lên thư phòng ở
tầng hai.

Ba chồng đúng là hiểu lầm thái độ của Lương Hoà, nghe
được câu cam đoan của ông cô đã vơi lo lắng đi rất nhiều, chính là trước mặt
hai người cô không dám nói gì thôi. Lương Hoà đang nghĩ thầm trong lòng như vậy
đã nghe mẹ chồng cười nhẹ: “Hứ, ba con có vẻ cứng
rắn như thế chứ không chừng trong bụng ông ấy còn lo lắng hơn cả mình nữa ấy
chứ!.” Quay sang bà lại vỗ nhẹ lên tay Lương Hoà, dặn
dò:”Nếu con không yên tâm thì tối nay
ngủ lại ở đây luôn đi, tập trận xong có kết quả cũng biết ngay lập tức. Tiện
thể suy nghĩ thêm về chuyện mẹ vừa nói với con, nhé?”

Lương Hoà nghĩ nghĩ rồi ưng thuận đồng ý với bà.

o————–o

Cố Hoài Ninh dẫn đội trinh sát trở về doanh trại đóng
quân đã là ba giờ chiều, cách thời gian bắt đầu diễn tập cũng chỉ còn ba tiếng
đồng hồ nữa.

“Thế nào?” Triệu
Kiền Hoà vội vàng hỏi tình huống, thấy vẻ mặt thất vọng lắc đầu của các thành
viên đội trinh sát, anh nhăn mặt, mắng: “Vậy bọn
nó chắp cánh bay hết à?”

“Chuyện đó cũng không phải là không
thể!” Cố Hoài Ninh thản nhiên
nói khiến Lục Khinh Vũ và Triệu Kiền Hoà sửng sốt.


“Chỉ huy của Lam quân là Liêu Vĩnh
của Sư đoàn 124. Tôi nhớ rõ một lần bốn quân khu lớn liên hợp tập trận với
nhau, chiến thuật mà Liêu Vĩnh áp dụng là mê hoặc đối phương, tuy rằng anh
ta đã kiến tạo ra ba Bộ chỉ huy để che mắt các đối thủ nhưng cuối cùng cũng bị
tiêu diệt. Nên anh ta mới có mỹ danh là “thỏ khôn có ba hang”.

“Vậy ý của đội trưởng là..?” Nhạc
Khải nhịn không được liền hỏi.

“Tôi cảm thấy bây giờ anh ta sẽ không
dại gì lặp lại chiến thuật như thế lần nữa đâu, nếu có lặp lại thì nhiều nhất
cũng chỉ có hai Bộ chỉ huy. Còn nếu như có một cái, vậy thì chỉ có hai khả
năng.” Anh kéo bản đồ trên tường
xuống, dùng gậy chỉ huy màu đỏ chỉ vào một điểm: “Hoặc
chính là ở ngoài khu vực quy định diễn tập, hoặc chính là ở trên trời.”

Nói xong anh cười khẽ: “Cá
nhân tôi thì cho rằng khả năng sau lớn hơn.”

Triệu Kiền Hoà xoa cằm vặn cổ nửa ngày, cảm thán:”Thằng
nhóc này bày thật lắm trò, đây là diễn tập hay là kiểm tra chỉ số thông minh
của chúng ta vậy?”

Mọi người nghe Tham mưu trưởng nói như vậy đều cười
lớn.

“Anh nghĩ rằng chỉ số thông minh của
ai cũng giống như anh vậy sao?” Lục
Khinh Vũ nhịn không được chế nhạo Triệu Kiền Hoà, ánh mắt cô lại không khống
chế được nhìn về phía Cố Hoài Ninh, lúc này đang cẩn thận nghiên cứu tấm sa
bàn. Dường như lúc nào anh cũng đều là con người hành động rõ ràng lưu
loát, cho dù là trên chiến trường hay trên phương diện tình cảm, giống như anh
không bao giờ rơi vào tình huống không thể khống chế được vậy. Yêu một người
đàn ông như thế có lẽ chỉ có hai kết quả, mà mỗi kết quả là một thái
cực, vĩnh viễn đều không thể nào có thể trung hoà nhau.

o———————-o

Chờ đợi cuối cùng cũng đến 18h tối, giờ phút ấn định
bắt đầu phát động tiến công. Ba phát đạn được bắn lên trời làm tín hiệu, đợt
diễn tập chính chức bắt đầu. Đoàn xe thiết giáp của Lam quân di chuyển tiến về
hướng doanh trại đóng quân của Hồng quân, Liêu Vĩnh vừa trèo lên máy bay trực
thăng chợt thấy binh sĩ cầm bộ đàm báo cáo:

“Đội trưởng, Hồng quân dùng sóng điện
từ làm nhiễu hệ thống ra đa chỉ huy của bên ta.”

Liêu Vĩnh mặc bộ quân phục màu xanh thẫm, đôi mắt nhìn
chằm chằm ba pháo đài trên màn hình không chớp: “Cố
Hoài Ninh khởi động tần số điện từ để giám sát hệ thống sao?”

Cùng lúc này bên phía Hồng quân tình thế vô cùng khẩn
trương, Doanh trưởng Hai Cao Vịnh Quân là lính đặc công từng tốt nghiệp xuất
sắc Học viện Kỹ thuật Quân sự, lúc này ngồi trước màn hình ra đa, đang chuẩn bị
bật lại động tác nhiễu sóng điện từ, đương nhiên lần này sóng mạnh hơn ban nãy.
Cố Hoài Ninh đã đặc biệt phái Nhạc Khải cùng Trương Văn mang theo một đội chiến
sĩ đi tập kích Sở chỉ huy dự bị gần đây nhất của Lam quân, anh lại ra lệnh cho
nổ bom, tạo chướng ngại vật nhằm đánh lạc hướng ngăn cản đối phương tiến công
về phe mình. Đột nhiên Cao Vịnh Quân hô to:

“Đội trưởng, bắt được tín hiệu ở chỗ
này, chính là…”Cao Vịnh Quân dò tìm trên bản đồ “…chính
là khu vực này!”

Cố Hoài Ninh nhìn chằm chằm màn hình, vỗ vai Cao Vịnh
Quân, “Theo dõi nó!”

Cao Vịnh Quân hưng phấn bừng bừng hô to: “Tuân
lệnh!”

Trên màn hình giám sát biểu hiện cho thấy hệ thống
thông tin của đối phương đã khôi phục lại bình thường, Cố Hoài Ninh cùng Triệu

Kiền Hoà mất năm phút mới giải được mật mã của đối phương, Cố Hoài Ninh lập tức
ngồi vào bàn phím, thông qua mạng lưới ra đa đã bị giải mã của Lam quân phát ra
mệnh lệnh giả: “Đội thứ nhất tấn công vị trí E-5 ngay lập tức!”

Lúc này Cao Vịnh Quân cũng đã tìm ra địa điểm cụ thể
phát ra sóng vô tuyến kia, định nói cho Cố Hoài Ninh thì thấy mệnh lệnh anh vừa
phát ra trên màn hình, nhịn không được cười: “Đội
trưởng, làm thế có thẳng tay quá không, chúng ta bắt sống Liêu Vĩnh cũng được
rồi!”

Vị trí E-5 hiện giờ có một tổ pháo binh cùng
đội xe tăng đang chờ sẵn ở đó, ra mệnh lệnh này quả thật là dụ địch vào chỗ chết.

Cố Hoài Ninh đầu cũng không ngẩng lên, nói:
“Nương tay là điều tối kỵ trong binh pháp!”, anh
lại hỏi “Đã tìm ra chưa?”

“Tìm ra rồi.”

“Tốt lắm!” Anh
mệnh lệnh: “Xác định vị trí rõ ràng,
sau đó ra lệnh cho máy bay trực thăng ném bom oanh kích!”

“Tuân lệnh!”

Cố Hoài Ninh nhìn về phía màn hình lớn, trên khuôn mặt
bình tĩnh thoáng ẩn hiện một nụ cười. Trận diễn tập lần này chấm dứt nhanh hơn
so với anh tưởng tượng.

Phía bên này Liêu Vĩnh còn đang buồn bực tìm hiểu vì
sao đội quân chủ công của mình đột nhiên chuyển hướng E-5 để tấn công, lúc này
lại nhận được tin máy bay trực thăng của mình đã bị bắt, buộc phải hạ cánh, mới
biết được phe mình đã sớm bị đối phương phát hiện và đánh trúng. Liêu Vịnh nhịn
không được chửi ầm lên.

Từ xe của Lam quân bốc lên một cột khói màu hồng, máy
bay trực thăng của Liêu Vĩnh bị bắt hạ cánh xuống, nghênh đón anh đúng là người
con trai út của nhà họ Cố – Cố Hoài Ninh. Nhìn thấy Cố Hoài Ninh, sắc mặt Liêu
Vĩnh đã không được tốt lại càng đen thêm, Cố Hoài Ninh cũng không ngại, rất tao
nhã lễ phép “mời” anh lên
máy bay trực thăng của Hồng quân đã đậu sẵn ở đó.

Liêu Vĩnh nhịn không được, hỏi: “Sao
cậu khẳng định là Bộ chỉ huy của tôi không ở ngoài khu vực diễn tập?”, không
đợi đối phương trả lời anh liền tự giễu mình: “Hơn
nữa người ta đều nói tôi là “Thỏ khôn có ba hang.”

Trong bóng tối chỉ nghe Cố Hoài Ninh cười lạnh nhạt: “Tôi
nghĩ anh sẽ không vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ!”

Xem như lời này là an ủi anh đi. Liêu Vĩnh cười khổ,
lắc đầu trèo lên máy bay.

Không quá bao lâu sau Cố Hoà Ninh liền nhận được điện
thoại chúc mừng từ căn cứ, giọng nói của ông Cố Trường An giờ phút này đầy vẻ
trêu chọc: “Khà khà, thằng nhóc, chú
phục mày rồi!”

“Vâng.”

Cố Hoài Ninh trả lời với vẻ không để ý khiến ông bật
cười, tính tình thằng nhóc này quả thật giống y hệt ba nó.

“Chờ trời sáng rồi gọi điện thoại về
nhà đi, chú nghe nói, mẹ cháu và Lương Hoà đều ở nhà chờ lâu lắm rồi.”

Anh từng tham gia rất nhiều lần tập trận, những lời
dặn dò như thế anh cũng nghe rất nhiêù. Nhưng lần này nghe được trong lòng anh
không kìm được sự rung động, trí óc chưa kịp suy nghĩ gì, miệng đã không
tự chủ được trả lời đồng ý với Cố Trường An.

Ông chú nghe xong hài lòng cúp điện thoại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.