Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 25: Thành phố B


Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 25: Thành phố B

Tàu hoả nổi lên một hồi còi dài, xình xịch giảm dần
tốc độ rồi dừng lại, chỉ một lát sau đầu tàu vốn màu xanh đậm đã bị từng
màn từng màn tuyết rơi xuống phủ trắng xoá. Bắt đầu từ lúc bọn họ lên tàu đi
Nội Mông Cổ thì tuyết đã rơi, mới đầu chỉ là những bông hoa tuyết nhỏ li ti li
ti, sang tới tối hôm qua đã rơi dày hơn nhiều lắm. Khi bắt đầu tiến dần vào
thảo nguyên thì đường càng ngày càng khó đi dần, tuyết lại rơi nhiều, vì
thế sau khi xuống tàu chuyển sang di chuyển bằng xe, Quân khu hạ lệnh lái xe phải
tranh thủ đến thị trấn Chu Nhật Hoà thuộc địa phận kỳ Tô Ni Đặc Hữu (1) một
cách nhanh nhất có thể, trước khi tuyết rơi dày hơn phải đến được căn
cứ diễn tập.

Đa số các chiến sĩ trên vai đều đeo ba lô cùng hành
trang đứng tập hợp, xếp hàng chờ lên xe. Một vài người tỏ vẻ bất mãn với việc
này, tuy không dám biểu hiện rõ ra nhưng vẫn tỏ vẻ không an phận, nhỏ giọng
than thở cùng đồng đội trong hàng ngũ. Những người khác liếc mắt nhìn họ
qua một lần rồi lại tiếp tục tập trung vào việc của mình, không chú ý đến
bọn họ thêm nữa.

Các đội trưởng đột xuất bị tập hợp hội ý từ trước, phó
đoàn trưởng Nhạc Khải giờ phải thay Cố Hoài Ninh cai quản cả đội. Lúc
này anh thấy doanh trưởng doanh Một – Trương Văn đứng ở hàng đầu tiên của doanh
Một với dáng vẻ uể oải xiêu vẹo thì nổi giận. Vốn bình thường mỗi lần nhìn vẻ
kiêu ngạo vênh váo của Trương Văn anh đã không vừa mắt, suốt ngày ra vẻ ta đây
con ông cháu cha, không cần làm gì cũng được thăng quan tiến chức. Nhạc Khải
không kiêng nể gì nói thẳng: “Doanh trưởng Một, cậu cho
đội ngũ sắp xếp chỉnh tề lại để chuẩn bị lên xe xuất phát!”

Trương Văn nghe vậy thì không được thoải mái cho lắm.
Anh ta vốn dĩ không muốn tham gia tập trận lần này, cũng đã gọi điện về nhà nhờ
ba mình tác động hộ, nhưng ba anh ta không đồng ý, nói nên đi để học hỏi thêm
kinh nghiệm, nếu có thể thì tranh thủ lập công sau này cũng có thêm lý do để
thăng chức, miễn việc bị người ta gièm pha ra vào. Vì thế nên Trương Văn đành
phải đi Nội Mông Cổ. Không ngờ không được ngồi xe đàng hoàng mà phải ngồi xe
thùng kiểu này, trong lòng vốn đã bực bội lại càng thêm cáu kỉnh, há mồm chửi
thề một câu: “Mẹ nó!”.


Dù sao ở đây cũng không có lão quan to nào trong Đoàn
bộ, chỉ với lão Phó đoàn trưởng này cũng không dám làm gì mình. Trương Văn liếc
Nhạc Khải một cái, không thèm để ý mà nghĩ.

Nhạc Khải nghe câu chửi thề của Trương Văn thì giận
sôi lên, cao giọng trách cứ thêm lần nữa: “Doanh trưởng Một,
đứng vào hàng cho ngay ngắn đi!”

Ái chà, lão này đúng là húc đầu vào đá. “Ông
kêu cái gì mà kêu? Tai tôi không bị điếc, nghe rồi!”

Đứng ở đó còn có Doanh trưởng các Doanh khác nữa, lại
có mặt cả các binh lính chiến sĩ đều tập hợp hết ở đây, ai cũng nhìn thấy, nghe
thấy. Nhạc Khải bị sượng mặt giận không kìm được, muốn xông lên so đo với anh
ta, bả vai đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt lại, anh hất mãi không ra. Nhạc
Khải cau mày quay đầu lại nhìn, nhận ra đôi mắt nghiêm khắc của Cố Hoài
Ninh.

“Có chuyện gì vậy?” Lời anh
hỏi làm những người xung quanh không khỏi cảm thấy run sợ.

Trương Văn vừa thấy Cố Hoài Ninh đến cũng không
dám cương nữa, lặng lẽ nghiêm chỉnh đứng vào hàng. Cả Lữ đoàn phòng hoá này
những người biết bối cảnh gia đình của Cố Hoài Ninh không nhiều, trùng hợp
Trương Văn lại là một trong số không nhiều người đó. Anh ta biết được cũng
do ba mình công tác ở Quân khu B, quen với Cố chính uỷ Cố Trường
Minh, cũng do vô tình mà ông biết quan hệ của Cố Trường Minh và Cố Hoài Ninh.
Trương Văn nghĩ Cố đội trưởng cũng có xuất phát điểm giống như mình, là con
cưng trong nhà được che chở đã quen, không mục đích không lý tưởng với nơi này,
so sánh cùng anh ta cũng không khác gì nhau cả, có điều Cố Hoài Ninh là đội
trưởng, chức cao hơn anh ta một chút mà thôi.

Nhạc Khải nghe Cố Hoài Ninh hỏi, làm thinh không trả
lời.


Cố Hoài Ninh liếc mắt nhìn quanh một vòng, anh cũng
đoán được hai người có mâu thuẫn với nhau, nhưng lúc này phải tập trung cho
quân lên xe, không có thời gian, mà cũng không thật sự muốn hỏi rõ sự
việc. Anh nói lạnh lùng: “Các cậu vẫn còn là lính mới đấy hả? Có cần
tôi phải nhắc nhở lại kỷ luật không? Các cậu muốn làm loạn cũng được, cứ cởi
quân phục ra, đỡ làm mất mặt Lữ đoàn phòng hoá!”

Anh ít khi nói những lời nghiêm khắc, lần này nói ra
đều khiến mọi người run sợ. Triệu Kiền Hoà đứng bên cạnh mà trong lòng bội phục
vô cùng, cánh tay huých huých Lục Khinh Vũ, nói khẽ:

“Này, cô nhìn xem, Cố Tam lúc vẻ mặt
nghiêm túc giống y hệt ông già nhà cậu ta!”.

Lục Khinh Vũ cũng biết Cố lão tướng quân, lúc này nghe
Triệu Kiền Hoà nói không khỏi muốn cười. Nhưng lúc này Cố Hoài Ninh đang răn đe
binh sĩ cô không thể cười, đành giả lơ như không nghe câu nói của Triệu Kiền
Hoà. Trong lòng cô lại nghĩ, dáng vẻ tức giận của Cố Hoài Ninh hình như cô chỉ
được chứng kiến một lần trước đây. Lần đó cũng không hay ho gì, cho nên cô cũng
ít khi nhớ tới.

o————o

Từ thành phố B đến Nội Mông Cổ không quá xa, chỉ cách
nhau hơn 500km. Dựa vào tốc độ của xe cùng đường xá thì đi khoảng mười hai,
mười ba tiếng là đến nơi. Đi đến gần tối thì cả đoàn xe dừng lại, cấp trên
thông báo phải nhường đường cho tàu đêm, sáng mai mới lại đi tiếp. Vì thế
cả đoàn quân đành dừng lại ở giữa cánh đồng hoang vu.

Không biết ai mở cửa sổ xe, một cơn gió lạnh cùng
những bông tuyết tán loạn thổi ùa vào, trong xe toàn bộ mọi người bị lạnh không
kịp thở.


Triệu Kiền Hoà dậm chân một cái: “Con
mẹ nó, thế này là muốn ép người ta chết đây mà!”

Cố Hoài Ninh đang ngồi bất động, nghe tiếng oán thán
liền ngẩng đầu lên liếc một cái: “Chú ý tác
phong kỷ luật!”

Triệu Kiền Hoà bĩu môi, anh nghĩ đến Quân Khu Quảng
Châu giờ này đang di chuyển ở Huệ Châu, nhịn không được bật cười: “Bọn
mình chỉ có hơn 500km mà phải dừng xe nhường đường mất hai ngày, bọn Huệ Châu
bên kia phải đi vòng quanh thảo nguyên Nội Mông Cổ thì cảm giác như thế nào
nhỉ, há há!”

Trong khi Cố Hoài Ninh không thèm đáp lời thì Lục
Khinh Vũ cười nhẹ: “Sao anh cứ trông mong người
ta gặp nạn thế hả, dù sao bọn họ cũng được xem như là đồng đội của anh
mà!”

Triệu Kiền Hoà hừ một tiếng, Lục Khinh Vũ định nói
tiếp bỗng nhiên cô hắt xì một cái.

Cố Hoài Ninh hơi nghiêng người sang nói:
“Lạnh quá cẩn thận bị cảm!”

Bị cảm? Lục Khinh Vũ chớp chớp mắt mấy cái: “Không
đến mức thế đâu, trời lạnh thế này hắt xì một cái cũng là bình thường mà!”

“Được rồi cô ạ!” Triệu
Kiền Hòa vỗ nhẹ mái tóc ngắn của Lục Khinh Vũ nói, “Cô
nên mặc thêm nhiều vào, tới nơi lại bị cảm thì hỏng hết việc. Có một câu nói
như thế nào nhỉ, à, đúng rồi, ra quân chưa kịp chiến thắng thì đã chết!” (2)

“Hứ!” Lục
Khinh Vũ lườm anh một cái. “Ba lô của tôi để tít bên
trong kia, giờ lấy ra không tiện, thôi kệ đi!”

“Không sao, lấy của tôi đây
này!” Triệu Kiền Hoà đứng lên
với tay lấy ba lô của mình, bàn tay anh thò vào một nửa đột nhiên nhớ ra, vỗ
đầu: “Ối, quên mất, hình như tôi không mang

áo choàng!” (3)

Từ nhỏ anh đã có thân thể khoẻ mạnh, tự nhận thể chất
mình cứng rắn như thép, trời lạnh tuyết rơi như thế này, anh mặc quần đùi áo
may ô cũng không cảm thấy làm sao.

Cố Hoài Ninh đang đọc báo thì bỏ xuống, nhìn hai người
một chút rồi nói: “Dùng của tôi cũng được, ba
lô tôi ngay bên trên cậu”.

Khuôn mặt đang cười của Lục Khinh Vũ cứng lại, Triệu
Kiền Hoà không chú ý, với tay lấy túi của Cố Hoài Ninh lôi ra áo choàng, ném
lên đùi Lục Khinh Vũ.

“Áo đây cô nương, nhanh mặc vào
đi!”

“Không cần đâu…” Theo
bản năng cô muốn từ chối, tay vừa chìa áo ra một nửa đã bị một bàn tay mạnh mẽ
nắm lấy, cả người Lục Khinh Vũ đờ ra.

“Mặc vào đi, nửa đêm về sáng sẽ rất
lạnh!” Giọng nói trầm và khan
như vờn quanh ở bên tai, xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền tới không
dứt, cô bần thần cả người ngồi im tại chỗ không thể phản ứng.

o————————o

(1) kỳ Tô
Ni Đặc Hữu: là đơn vị hành chính tương đương cấp huyện, thuộc minh Tích Lâm
Quách Lặc ở khu tự trị Nội Mông Cổ.

(2)Nguyên tác:

Xuất sư vị tiệp thân tiên tử

Trường sử anh hùng lệ mãn khâm ( trích Đỗ Phủ điếu tang Gia Cát Lượng )

(3)Áo choàng loại măng tô
của quân đội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.