Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 22: Em bị cảm rồi


Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 22: Em bị cảm rồi

“Hoà Hoà, sao mình lại có cảm giác
giống như Quốc hội tổ chức kỳ họp ở khách sạn nhỉ?”


Lương Hoà lườm cô một cái, liếc nhìn về bên kia đánh giá lại một chút. Lục Thừa
Vấn mặc một chiếc áo sơ mi trắng thắt cravat nhỏ dài màu đen, bộ comple đen ôm
vừa khéo thân hình cao ráo, hai màu đen trắng đối lập càng làm anh thêm tuấn
tú. Ánh mắt anh hơi lướt qua cô, dừng lại nhìn lâu hơn ở chiếc trâm cài áo trên
ngực cô, trên khuôn mặt ung dung bình thản của anh thoáng hiện lên một nụ cười.
Anh hơi gật đầu chào cô rồi lại xoay người sang bên cạnh nói chuyện tiếp. Toàn
bộ hành động này của anh xảy ra rất nhanh, nếu không phải Lương Hoà chính mắt
nhìn thấy, chính mắt thể nghiệm, cho dù là người bên cạnh anh cũng không phát
hiện ra điều đó.

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài áo, ảo
não. Trên bộ váy dạ hội màu đen, bông hoa diên vĩ màu xanh có đính những hạt
kim cương nhỏ xíu loé lên ánh sáng khiến cô nhìn mà cảm thấy chói mắt. Trong
lúc vội vàng cô cũng không để ý mình đã đeo cái trâm anh tặng này mà đi dự
tiệc.

Hạ An Mẫn cũng không nhận ra tình huống vừa rồi của
hai người. Cô đứng bên cạnh Lương Hoà, lôi lôi kéo kéo cánh tay bạn nhịn không
được lại hét lên khe khẽ: “Ôi, ôi, tối hôm nay đầu óc
mình tuyệt đối là bị điên đảo rồi, Hoà Hoà, ngoảnh đầu nhìn sang bên trái, bên
trái, đúng rồi, nhìn về bên kia kìa!”

Lương Hoà nhìn theo hướng Hạ An Mẫn chỉ, nhìn thấy
liền nhịn không được cũng lắp bắp kinh hãi. Đó quả nhiên là Giản Trữ.

“Oa, váy ren Dior nha, làm sao mà bà
ấy mặc lại đẹp như thế được nhỉ? “. Hạ An Mẫn không ngừng
cảm thán.

Hai người bình thường đã quen nhìn Giản Trữ mặc những
bộ đồ công sở nghiêm túc ở cơ quan, lúc nào cũng đeo một đôi kính cận gọng đen,
nhìn trông cũ kỹ lạc hậu lại già trước tuổi. Hôm nay hai người cảm thấy có thể
dùng cụm từ “lột xác” để hình dung Giản
Trữ. Chị không đeo kính cận nữa mà hẳn là kính áp tròng, trang điểm thanh tú
xinh đẹp, mặc một bộ váy tương xứng, cả người toát lên một vẻ quý phái thanh
lịch khiến Hạ An Mẫn cùng Lương Hoà không kìm được mà kinh ngạc.

Giản Trữ cũng thấy hai người, cười nhạt một cái rồi đi
về phía Lục Thừa Vấn.

“Mình đoán bà ta ăn mặc trang điểm
như vậy cốt yếu chỉ để cho Lục boss xem !”


Lương Hòa cười háy cô một cái: “Cậu đừng nói xấu người ta
như vậy chứ!”


Hạ An Mẫn lườm bạn một cái, đầy một vẻ mặt “chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép”, gõ đầu cô “Con
nhóc này, thật không biết cậu là ngu ngốc thật hay là suy nghĩ đơn giản nữa.
Toàn bộ Toà soạn đều biết Giản Trữ có tâm tư tình ý với Lục boss, chỉ có mỗi
cậu mơ hồ không biết, còn nói tốt cho bà ta thôi!”

Lương Hoà không tranh cãi với bạn. Thật ra không phải
là cô không hiểu, mà chỉ là lý giải không được. Trong suy nghĩ của cô thì Cố
Hoài Ninh, Lục Thừa Vấn và Giản Trữ dường như là cùng một loại người. Cứng rắn,
lạnh lùng, lý trí. Cô không thể tưởng tượng được những người như bọn họ mà yêu
say đắm sẽ như thế nào. Tâm tư tình ý ư? Những người mà có tình ý với Cố Hoài
Ninh hẳn là không ít, cô đếm cũng không hết, Lương Hoà nghĩ thầm trong bụng.

Sau khi Lục Thừa Vấn đứng lên phát biểu mấy câu khai
mạc thì bữa tiệc chính thức được bắt đầu. Trong Toà báo người trẻ tuổi làm việc
chiếm đại đa số, mặc dù có nhiều nhân vật VIP hiện diện ở đó nhưng cũng không
làm ảnh hưởng đến không khí vui mừng hoan hỉ của họ, mọi người vẫn tận tình
hưng phấn vui chơi.

Hạ An Mẫn công bố muốn đi kiếm một con rùa vàng để câu
về nhà, sau khi ném Lương Hoà ngồi ở một góc liền bỏ đi đâu không rõ. Lương Hoà
rầu rĩ oán thán bạn, ngồi nhìn thiên hạ cảm thấy thật không thú vị chút nào. Cô
thấy đói bụng, lấy bánh ngọt bắt đầu ăn, dù sao chỗ này ánh sáng cũng ít, lại
hiếm khi có người qua lại, cô cứ trốn chỗ này mà ăn cũng không ai để ý nhìn.

Loại bánh cô ăn rất nổi tiếng ở thành phố C, cả thành
phố chỉ có duy nhất một cửa hàng. Thành phần bánh chỉ gồm sôcôla và hạnh nhân,
vậy mà họ có thể làm ngon như vậy, vừa thơm vừa mềm. Lương Hoà ăn một cách ngon
lành thích thú, vừa ăn vừa suy nghĩ lan man, không tập trung một chút liền lập
tức bị nghẹn. Cô luống cuống tay chân xoay tìm nước uống, đột nhiên một cái ly
đưa ra trước mặt, Lương Hoà không kịp nói cảm ơn liền cầm lấy uống một hơi. Mùi
champagne vừa ngọt vừa nồng rót vào trong cổ họng, rượu chảy xuống bụng khiến cô
ho khù khụ. Mặc dù vậy miếng bánh bị nghẹn ở cổ họng cuối cùng cũng được nuốt

xuống.

Nhờ ánh sáng mờ mờ cô ngẩng đầu lên định nói cảm ơn.
Nhìn thấy người kia lại giật mình. Tưởng ai khác hoá ra là Lục boss, trời ạ,
phen này quả thật mất mặt.

Lục Thừa Vấn vừa nhìn thấy sắc mặt nghẹn đỏ bừng của
cô trong phút chốc lại biến thành xấu hổ, tức thì hiểu rõ cô đang suy nghĩ cái
gì trong đầu. Anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô. Bàn tay hơi lạnh khiến cô
giật mình một cái, Lương Hoà quên mất là mình đang mặc chiếc váy hở lưng trần.

Lương Hoà xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm Hạ
An Mẫn một hồi. Nhỏ bạn là đầu sỏ gây nên vụ này, nhất định phải tính sổ với nó
mới được.

Lục Thừa Vấn hỏi như vô tình: “Nghe
nói phóng viên Lương học đại học ở nước ngoài phải không?”

Lương Hoà ngẩn người rồi sau đó đáp “Vâng,
đúng, học ở bên Anh, Bristol University “

Lục Thừa Vấn nghe xong cảm thấy nao nao trong lòng.
Bần thần trong chốc lát mới phục hồi lại, cười khẽ: “Quả
thật là khéo quá, thì ra chúng ta chẳng những là đồng nghiệp, còn học cùng
trường nữa”.


Học cùng trường sao? Lương Hoà ngạc nhiên hai mắt mở to nhìn anh. Cô cùng với
Lục boss là học cùng trường? Ôi!

——————————————-

Bữa tiệc kết thúc xong đã gần mười một giờ rưỡi. Hạ An
Mẫn không uống rượu, lái xe đưa Lương Hoà về nhà. Lương Hoà hơi ngạc nhiên, gặp
những trường hợp như thế này Hạ An Mẫn luôn luôn là người chơi tận tình, điên
đảo sảng khoái nhất, lần này chẳng những không vui chơi điên đảo, mà còn hầu
như không uống chút rượu nào. Trên cả đoạn đường về Hạ An Mẫn cứ nói đi nói
lại.

“Ha, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu
mình thấy một người đàn ông hay ngại ngùng đến như vậy, làm mình phải giả bộ
làm yểu điệu thục nữ, hiền lành ngoan ngoãn, cầm một ly rượu ngồi im một chỗ
chỉ dám thỉnh thoảng nhấp môi một chút xíu xíu. Haiii, dù sao người ta cũng là
Thạc sĩ nha, tốt nghiệp khoa Luật Đại Học Yale. Tính ra là đàn em của Bill
Clinton cùng Shiela Bair đấy, ôi chà chà!”.


Lương Hoà đau đầu choáng váng, chóng mặt, cô tì trán vào kính xe cho mát. Uống
một ly champagne cũng thấy say, quả thật là tửu lượng không ai sánh bằng. Lục
boss còn nói thêm câu kia nữa chứ. Lương Hoà đột nhiên phát hiện ra Lục boss và
ông chồng của mình không hẹn mà cùng giống nhau ở một điểm, đang yên đang lành
thản nhiên quăng ra một quả bom, sau đó đứng một bên xem phản ứng của cô.

Lúc đó Lương Hoà định hỏi rõ ràng, nhưng chưa kịp mở
miệng thì toàn bộ đèn trong đại sảnh đột nhiên sáng bừng lên. Ánh sáng chói loá
khiến cô không mở mắt được. Người MC ở trên sân khấu tuyên bố đã đến giờ
dancing, mời Lục Thừa Vấn trở về sân khấu để mở màn buổi khiêu vũ. Mọi người vỗ
tay hoan hô nhiệt liệt, Lương Hoà đứng bên cạnh Lục Thừa Vấn vô tình lại dẫn
dắt sự chú ý của toàn bộ đại sảnh. Tâm tình của Lục đại boss dường như rất vui
vẻ, vỗ nhẹ vai cô một chút liền đi lên bục, bỏ lại cô đứng tại chỗ trố mắt
nhìn.

Hạ An Mẫn nói luyên thuyên nửa ngày không thấy có
người đáp lại, nhân lúc dừng xe chờ đèn đỏ quay đầu nhìn Lương Hoà. “A,
vẫn còn mở mắt sao? Mình còn tưởng cậu đã ngủ rồi chứ. Chậc chậc, ôi, tửu lượng
của cậu đúng là kỳ tích, không biết uống thì đừng có uống.”


Lương Hoà xoay đầu ai oán nhìn bạn một cái rồi lại xoay đầu đi, không thèm nói.
Kể từ hôm kết hôn đến bây giờ, vấn đề tửu lượng đã trở thành tử huyệt của cô.

“Có chuyện này mình tò mò một chút,
lúc ấy cậu cùng boss đang làm gì đấy? Đèn vừa sáng lên liền nhìn thấy hai người
đứng cạnh nhau. Ôi, mặt cậu còn đỏ bừng lên nữa chứ. Chà chà, cậu không thấy vẻ
mặt của Giản đạo cô đâu, lúc ấy mới đẹp làm sao haha.”


Lúc đó mình uống rượu nên mặt mới đỏ! Câu nói này quay cuồng trong đầu Lương
Hoà. Nhưng mà ngẫm lại, tình cảnh lúc đó mà để cho người đang có tình ý với
boss Lục là Giản Trữ trông thấy, hẳn là không phải chuyện tốt gì. Cô thở dài
sượt một tiếng, đột nhiên nhớ tới một chuyện liền ngồi thẳng lên hỏi Hạ An Mẫn.

“Lục Thừa Vấn đến làm Tổng biên tập ở
Toà soạn như thế nào cậu có biết không?”

Hạ An Mẫn cười toe: “Con nhóc, câu này cậu hỏi đúng người rồi
đấy. Mình là ai nào, là nguyên lão của ba triều đại Pioneer đấy. Có chuyện gì
mà qua được mắt mình hì hì”.


Lương Hoà nhịn không được lườm bạn mình một cái. Nhưng dù sao nói cũng đúng, Hạ
An Mẫn quả thật từng chứng kiến Pioneer trải qua ba lần Chủ biên. Hai người
trước đều là những con cháu của cán bộ cao cấp, tới làm việc chỉ như đi
dạo chơi, hoặc là thử thách thực lực, thời gian chưa được bao lâu liền chuyển
đi làm việc khác. Theo cách nói của Hạ An Mẫn, Toà soạn không chỉ nói là ba
triều đại, mà là bốn, năm triều đại hoặc nhiều hơn đều không ngoa.

“Tình hình cụ thể ra sao thì mình
không rõ lắm, dù sao nghe nói boss Lục từng được American Book Awards.”


Lương Hoà ngồi im, yên lặng nhớ lại. Bỗng nhiên quay đầu hỏi Hạ An Mẫn: “Cậu..
cậu vừa mới nói American Book Awards?”


“Ừ, đúng rồi, làm sao vậy?” Hạ An
Mẫn nhìn Lương Hoà không hiểu.

American Book Awards. Cô nhớ rõ lúc còn học, giáo sư
của cô đã từng nhắc đến một người. Sở dĩ cô còn nhớ được không phải vì người
được nhắc đến quá xuất sắc, mà do đó là vị giáo sư già nua tính tình cổ hủ của
cô, ông hiếm khi khen ngợi một người nào. Mà lần khen người ấy, giáo sư lại tỏ
vẻ rất tấm tắc.

Người kia có tên tiếng Anh là Laurence, một cái tên
rất bình thường, vào thời điểm đó anh khoảng hai mươi tư tuổi. Là người Trung
Quốc nhưng lại được giải thưởng sách nước Mỹ, chính vì điều đó khiến cho cả
trường cùng dư luận oanh động, Học viện Nhân văn và Nghệ thuật của Đại Học
Bristol trao cho anh giải thưởng Cành ôliu Hoà bình.

Giáo sư của cô nói, người này theo học nghành Major of
Education (Xây dựng công trình), hơn nữa anh chưa từng dự thính một khoá học
nào của Faculty of Arts (Nghệ thuật và Khoa học Xã hội) nào hết. Học trò thông
minh như vậy từ trước đến giờ ông chỉ thấy có một người, đó chính là Laurence
Lu.

Laurence Lu.

Lương Hoà yên lặng phục hồi tinh thần, thấy ánh mắt
nghi hoặc của Hạ An Mẫn, cô so vai cười nhẹ: “Không
có chuyện gì cả đâu, mình chỉ tò mò thôi.”

————————-

Hạ An Mẫn vừa dừng trước cửa Lương Hoà nhìn thấy ngay
một chiếc xe quen khác đang đỗ gần đó, Bentley đen, biển số xanh, cô hơi ngạc
nhiên. Bình thường chiếc xe này đều nằm trong gara của Cố viên. Lương Hoà vội
vàng xuống xe, đi ra phía trước gõ gõ cửa kính.

Cửa xe hạ xuống một chút, qua khe hở Lương Hoà thấy vẻ
mặt lo lắng của Phùng Trạm, lại nhìn qua ghế phía sau thì thấy mẹ chồng mình
ngồi đó. Trong lòng cô liền cảm thấy căng thẳng.

Lý Uyển xuống xe, thấy Phùng Trạm cũng định xuống theo
thì nói: “Cậu cứ ngồi đó.”


Phùng Trạm đành ngượng ngùng ngồi xuống.

Lý Uyển gặp Lương Hoà vốn định hỏi cô tại sao lại về
muộn như thế này, nhưng tầm mắt bà nhìn thấy quần áo mặc trên người cô như thế,
tức thì lạnh lùng nói: “Con vừa đi đâu về vậy? Sao lại ăn mặc kiểu
như thế này?” Suýt nữa bà nói mấy chữ “hở
ngực hở lưng”, nhưng là người nhã nhặn bà liền im lặng dừng
lại.

Lương Hoà hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Toà
soạn có tiệc rượu mừng ba mươi năm ngày thành lập, con đi tham gia một chút mẹ
ạ”.


Thấy bộ dáng vâng lời ngoan ngoãn của cô, bà cũng không tiện phát giận. “Có
uống rượu không?”

“Con có uống một chút!”. Chỉ có
một ly sâm banh, uống lại vội vàng đổ cả vào quần áo. Cho dù cô muốn giấu diếm
thì mùi rượu trên người cũng che giấu không được.

Lý Uyển vừa nghe thấy cô uống rượu, lại giận lên: “Hừ,
nhìn xem, Hoài Ninh ở nhà lúc nào cũng tìm mọi cách che chắn không để cho con
uống rượu. Con nhớ lúc ở tiệc kết hôn con cũng uống đến mức nôn thốc nôn tháo
ra không, thật không biết tự kiềm chế giữ gìn sức khoẻ bản thân gì cả. Nếu lỡ
đang có thai mà không biết lại uống như vậy, con tính xem nên làm sao,
hả?”

Nhắc đến chuyện con cái sắc mặt Lương Hoà lại buồn bã.
Vợ chồng hai người bọn họ mới chỉ chung đụng có một lần, tính toán lại thì đúng
vào thời kỳ an toàn, khả năng có thai là hoàn toàn không có. Mẹ chồng cô nôn
nóng muốn bế cháu nội hẳn là vì trong bữa cơm hôm đó cô đã đáp ứng bà.

Thời tiết vào mùa đông vô cùng lạnh, ban đêm gió lại
thổi càng nhiều. Lương Hoà vốn mặc ít quần áo, đứng trong gió lạnh tới mức mũi
đỏ hồng lên. Hạ An Mẫn ngồi trong xe trông thấy thế vốn không muốn xen vào
nhưng lúc này cô nhịn không được, xuống xe ôm vai Lương Hoà, nhẹ nhàng nói với
Lý Uyển: “Bác gái, tối nay cháu đi cùng Hoà Hoà, quả
thật Hoà Hoà uống rất ít, bất đắc dĩ mà phải uống thôi ạ”.

Lý Uyển liếc nhìn cô một cái cuối cùng cũng không nói
thêm gì nữa. Lương Hoà nhìn là biết ngay bà cũng không muốn làm mất mặt cô
trước mặt người ngoài. Bà mở cửa xe lấy ra một chiếc hộp giữ ấm, đưa cho cô,
giọng nói cũng nhẹ hẳn đi.

“Đây là súp mẹ vừa mới mua, lúc nãy
đưa tới còn nóng, bây giờ hẳn là lạnh rồi, về nhà đun lại rồi hãy ăn.”


Lương Hoà ngoan ngoãn vâng dạ cầm lấy, lại tiễn bà lên xe đi rồi tâm trạng mới
hết căng thẳng, thở ra một hơi. Cô cười dựa vào người Hạ An Mẫn: “Cậu
sợ khí thế của bà cơ mà, sao lại không sợ nữa à?”


Hạ An Mẫn cấu mũi cô, giận nói: “Hừ, còn chê mình
à, lúc nãy không biết ai giống hệt con cừu nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu để cho bà ấy
dạy dỗ nhỉ? Mình không che chở cho cậu thì ai che chở?”

Lương Hoà gục đầu tựa vào vai Hạ An Mẫn: “Mẫn
Mẫn, tối nay ở lại đây ngủ với mình đi.”

——————————-

Lương Hoà cả người lạnh ngắt, vừa vào nhà đã bị Hạ An
Mẫn đẩy vào phòng tắm đi tắm nước nóng. Tắm xong đi ra liền thấy di động kêu rì
rì, mở ra xem thì ra là tin nhắn của Phùng Trạm.

“Hôm nay phu nhân đi chơi với bạn bè,
lúc về cứ nhắc không biết lúc nào được bế con của đội trưởng, liền mua đồ ăn
cho chị. Ai ngờ đến không gặp chị, gọi điện thoại cũng không nhấc máy, phu nhân
sốt ruột mới nói như vậy, chị đừng có buồn”.


Lương Hoà vừa lau tóc vừa đọc tin nhắn, đọc gần xong thì bị Hạ An Mẫn giật lấy
điện thoại, cô bạn nhìn qua liền hừ một tiếng ném điện thoại lên sô pha.

Lương Hoà cười: “Sao
vậy? Cái điện thoại có trêu chọc cậu đâu?”


Hạ An Mẫn thả người rơi trên sô pha, túm lấy điều khiển tivi bấm lung tung một
hồi, giọng cấm cảu hầm hừ căm phẫn, “Mình
không thích cái kiểu bề trên của mẹ chồng cậu, phu nhân của tướng quân à? Phu
nhân nhà giàu à? Cuối cùng cũng chỉ là một bà lão năm mươi tuổi.”

Vốn đã nghe quen miệng lưỡi độc địa của bạn, nhưng dù
sao đó cũng là mẹ của Cố Hoài Ninh, Lương Hoà nghe không được, đẩy Hạ An Mẫn
một cái tỏ vẻ không đồng ý.

Hạ An Mẫn lườm cô, than thở: “Hừ,
không cho nói à? Mình cho cậu biết, mâu thuẫn giữa mẹ chồng cùng con dâu là vô
chừng vô mực, không thể nói trước được, nhất là những nhà giàu có như nhà chồng
cậu. Cậu bây giờ chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là đối đầu cùng bà ấy,
đấu một sống một chết. Hai là cậu túm lấy con trai bà ấy, thỏ thẻ nước mắt, làm
cho bà ấy tức giận mà không làm gì được. Haizz, thật sảng khoái..”

Lương Hoà hắt xì một cái, vội vàng lấy khăn tay bịt
miệng, tiện thể nhét khăn vào miệng Hạ An Mẫn, “Im
ngay, nín ngay, nói bậy nói bạ gì đâu không.”

Hạ An Mẫn dúi đầu cô một cái: “Bị
cảm rồi đấy, biết không?”. Nói xong thở dài lắc
đầu cảm thán: “Đúng là không dễ dạy chút nào.”


Cô đứng dậy, mở tủ lạnh lấy gừng đi nấu nước gừng cho Lương Hoà uống.

Lương Hoà ôm gối đứng tựa vào cửa bếp ngẩn người. Nghĩ
lại Hạ An Mẫn nói vẫn có phần đúng, quả thật là cô không dám cương cùng Lý
Uyển. Nhẹ nhàng ngoan ngoãn làm một người vợ uất ức, ngay cả Hạ An Mẫn đều nhịn
không được mà mắng cô.

Hạ An Mẫn quay đầu lại thấy Lương Hoà đứng đó liền
thúc giục: “Đứng đấy làm gì, có thấy lạnh không
hả?”


Lương Hoà cười: “Không
sao, mình nói cho cậu biết, nửa tháng nay đây là lần đầu tiên bếp nhà mình nổi
lửa đấy nhé, cũng là cậu nấu đầu tiên, thấy vinh dự chưa?”

Hạ An Mẫn trừng mắt nhìn cô, lại nhìn một loạt dụng cụ
nấu ăn gọn gàng xinh đẹp được sắp xếp chỉnh tề, trong lòng chợt cảm thấy hoảng
hốt mà không hiểu tại sao.

———————–

Nước gừng nấu xong được đổ ra bát, Lương Hoà bê lên
vừa thổi vừa uống. Hạ An Mẫn lại sờ soạng đi ra sô pha tìm điện thoại của Lương
Hoà, lục tìm cả buổi không thấy, mới ngẩng đầu hỏi: “Này,
chồng cậu tên là Cố gì ấy nhỉ?”

Đang uống nước gừng Lương Hoà suýt nữa thì nghẹn. Cô
cố gắng nuốt xuống lại ho khan vài tỉếng mới trợn mắt hỏi bạn: “Cậu
tìm số điện thoại của anh ấy làm gì? Giờ này muộn rồi, không được gọi!”, dừng
một chút cô lại nói thêm “Diễn tập quân sự hình như
sắp bắt đầu rồi.”

Hạ An Mẫn mặc kệ không thèm quan tâm tới mấy chuyện
đó: “Nếu cậu không nói, mình cứ tìm thấy
người nào họ Cố trong này thì mình gọi à nha, lần lượt từng người, mặc kệ đêm
hôm khuya khoắt mặc kệ nhiễu loạn dân tình, dù sao cũng là điện thoại của cậu!”

Lương Hoà quả thật là bị ốm rồi, cả người không có
chút sức lực, không thể lấy lại di động từ trên tay bạn, cô tức giận dậm chân
quăng ra ba chữ: “Cố Hoài Ninh”.

Hạ An Mẫn cảm thấy mỹ mãn ấn phím bấm số gọi ngay.
Tiếng chuông vang một hồi lâu mà không có người nghe máy, Lương Hoà đứng bên
cạnh cẩn thận nghe, hơi bực bội tủi thân, định chộp lấy điện thoại tắt đi không
gọi nữa, đột nhiên người bên kia lại cầm máy. Hạ An Mẫn nhanh chóng vứt điện
thoại sang cho cô, ý bảo cô nghe.

Cô cầm điện thoại trên tay, nghe giọng nói của anh
trầm, ấm, xuyên qua điện thoại vang lên: “Lương Hoà?”

Anh chưa ngủ, cô hít một hơi áp điện thoại vào tai: “Em
đây!”

Thấy có người trả lời, anh thở dài nhẹ nhõm: “Sao
vậy? Có chuyện gì?”

Cô đột nhiên không biết nói gì, quanh co một lúc lại
đột nhiên bật ra một câu làm cô chỉ muốn trốn luôn: “Em..
em bị cảm rồi!”

Cố Hoài Ninh im lặng một lúc, cô tưởng anh không biết
nên nói cái gì, lại nói nhanh thêm một câu: “Ừm..
em vừa uống nước gừng rồi, bây giờ cũng đã không sao.”

Hình như anh cười, giọng cười xuyên qua điện thoại
dường như rất gần, còn có tiếng thở nhẹ của anh, nghe vào bên tai cô lại vô
cùng rõ ràng: “Chỉ uống nước gừng không làm sao được, đến
bác sĩ khám đi, nếu không thì gọi điện cho Phùng Trạm, bảo cậu ta có mặt ngay
lập tức!”


Không hiểu vì sao khi nghe được giọng nói của anh, mũi cô liền cảm thấy cay,
mắt cũng ửng đỏ. Thật giống như một đứa trẻ, khi bị ngã thì không thấy đau,
cũng không khóc, nhưng khi có ba mẹ chạy đến vuốt ve dỗ dành liền cảm thấy tủi
thân, oà lên khóc. Cảm giác như thế này đã lâu lắm rồi cô không nhận thấy, từ
khi ba mẹ qua đời tới bây giờ không còn có nữa. Cô không biết phải xử trí như
thế nào, lại càng không kìm nén lại được.

Cố gắng nhịn một lát, cô hít hít mũi: “Bây
giờ muộn rồi, để mai sẽ tốt hơn.”

“Ừm, trên tủ ở đầu giường, ngăn kéo
thứ hai có một ít thuốc, em uống trước đi.” Anh dặn
cô.

Lương Hoà khẽ trả lời anh, lại nghe thấy anh hỏi: “Tối
qua anh nói gì còn nhớ không?”

“Nói câu nào đâu?”


Anh nhắc: “American Gothic ấy?”

Cô nhớ ra, lại hỏi: “Tại
sao lại phải xem cái đó?”

Anh cười cười: “Cái này để anh hỏi lại
Triệu Kiền Hoà.”


Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Lương Hoà lập tức đi mở máy
tính, tìm trên mạng bức hoạ kia. Cô ngồi ngẩn ra xem một lúc mà lại không hiểu
gì. Hạ An Mẫn từ đâu đi tới thò cổ ra nhìn, nhìn nửa ngày cảm thán một câu: “A,
người phụ nữ này trông rất giống mẹ chồng cậu nhỉ?”

Lương Hoà ngẩn người, sau khi hiểu ra liền ôm bụng
cười không ngừng. Trong lòng cô những điều buồn bực, hờn dỗi, bất an đột nhiên
bay biến không còn nữa. Đây là độc chiêu an ủi vợ của Cố đội trưởng hay sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.