Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 19: Bông hoa diên vĩ màu xanh
Anh bấm số gọi thẳng tới văn phòng của Chủ nhiệm Chính
trị, rất nhanh liền nghe thấy Lục Khinh Vũ cầm máy.
“Hoài Ninh à?”
Cố Hoài Ninh khẽ đáp: “Là
tôi đây.”
Lục Khinh Vũ cười, hỏi “Có
chuyện gì vậy?”, nói xong cô lại nhớ ra chuyện gì, nói tiếp, “À
phải rồi, nghe nói Xilarumen nhiệt độ ngày đêm chênh lệch nhau rất lớn, tôi
thấy cần nhắc nhở anh em chiến sĩ mang theo quần áo mùa đông để mặc, đồng chí
thấy thế nào, Cố đội trưởng?”
Đầu dây bên kia im lặng không đáp, Lục Khinh Vũ đoán
được có lẽ anh có chuyện gì muốn nói. Tuy rằng lúc bình thường hai người đều
công tác tại một nơi, nhưng trao đổi nói chuyện với nhau quá nửa đều là về công
việc, anh chưa bao giờ có kiểu ngập ngừng muốn nói lại thôi như bây giờ, cô
không kìm được liền nhắc lại câu hỏi, “Có chuyện
gì vậy?”
Đầu dây bên kia cười nhẹ, “Cũng
không có chuyện gì quan trọng, Lục tư lệnh ở Quân khu Thẩm Dương gọi điện tới,
ông ấy không muốn cô tham gia diễn tập lần này. Cô nghĩ sao?”
“Lục.. tư lệnh gọi điện tới?” Cô giật
mình.
Giọng của Cố Hoài Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, “Ừ,
đúng vậy! Lục tư lệnh tự mình gọi điện thoại nội bộ trực tiếp nói cho tôi. Vì
thế Sư bộ hẳn là cũng biết rồi. Đi hay không, do cô quyết định.”
Anh nói dứt lời liền chuẩn bị cúp máy, Lục Khinh Vũ
hốt hoảng gọi “Đội trưởng!”
“Sao?”
“Lục tư lệnh… Lục tư lệnh là cậu
của tôi!”. Cô do dự rồi nói, “Lúc ba mẹ
tôi ly hôn, tôi về sống với mẹ, nên mang họ của bà.”
Dường như người kia không ngờ cô sẽ kể chuyện đó, ngẩn
ra, “Khinh Vũ, đây là chuyện riêng
tư của cô, tôi không muốn đề cập tới.”
Lục Khinh Vũ không nén được cười khổ, quả là người đàn
ông thông minh. Tâm tư của cô anh chắc chắn biết rất rõ, nhưng anh luôn công và
tư rành mạch, không hề vượt quá giới hạn. Chỉ có cô, chỉ có cô cho tới bây giờ
đều không tự chủ được, trước mặt anh một lần rồi lại một lần thất thố, luôn bày
ra tâm ý của mình rồi cũng luôn bị anh khéo léo cự tuyệt. Cô hít sâu một hơi,
nói, “Đội trưởng, tôi xin được tham
gia cuộc diễn tập lần này”.
Cố Hoài Ninh nghe cô nói thì hơi nhíu mày. Anh và Lục
Khinh Vũ công tác cùng nhau thời gian không hề ngắn, nhưng chưa từng biết cô
quật cường như thế này. Anh không khuyên cô, chỉ dặn: “Nếu
cô quyết định như thế tôi cũng không có ý kiến gì. Cô cũng biết rõ hậu quả thế
nào rồi đấy.”
“Tôi biết rõ điều đó.”
Cố Hoài Ninh nghe giọng cô trả lời nhẹ hẳn, cũng không
nói thêm gì nữa, cúp điện thoại.
————————
Triệu Kiền Hoà chứng kiến từ đầu tới cuối, thấy thế
chậc chậc hai tiếng. Cố Hoài Ninh không hề phản ứng, cũng không thèm để ý tới
việc anh lải nhải: “Hừ, cậu và Lục Khinh Vũ quen
biết cũng không phải thời gian ngắn, vậy mà vẫn lạnh nhạt với cô ấy như thế là
làm sao. Sao cậu không nhẹ nhàng với người ta một chút, làm thế khiến người ta
tủi thân, biết không?”
Cố Hoài Ninh liếc nhìn Triệu Kiền Hoà, “Số
lần tôi vô tình lạnh nhạt cộng lại cũng chưa bằng những lần cậu phong lưu tình
tứ khắp nơi.”
Triệu Kiền Hoà da mặt dày đã quen, lời nói của Cố Hoài
Ninh đương nhiên không đả kích anh được, ngược lại còn hùng hồn nguỵ biện thêm, “Này,
Cố Tam, chỗ anh em cậu nói cho thật cho mình biết, Khinh Vũ xinh đẹp như vậy
cũng không làm cậu rung động sao?”
Sở dĩ Triệu Kiền Hoà hỏi điều này là có lý do. Lúc Cố
Hoài Ninh vừa mới được điều chuyển tới Quân khu Kinh Sơn, vừa lúc có đoàn văn
công của Binh chủng Pháo Binh 2 đến đơn vị biểu diễn. Toàn bộ đơn vị chưa kịp
vui mừng cấp trên lại thông báo thêm một tin, Thủ trưởng Quân khu còn mới cả
các vị khách quý của đơn vị khác cùng tới Kinh Sơn để tham dự. Đoàn trưởng đoàn
văn công là Diệp Vận Đồng lúc ấy rất lo lắng, trực tiếp đốc thúc các chị em tập
luyện, còn hạ chỉ thị không chỉ biểu diễn, mà còn phải biểu diễn đàng hoàng, vì
có mặt các thủ trưởng của toàn Quân khu.
Không may, ngay trước giờ biểu diễn, một nữ ca sĩ
trong đoàn văn công trên đường tới đơn vị gặp phải tai nạn xe, chân bị gãy
không thể đi được. Lúc đó toàn bộ đoàn văn công loạn cả lên, kế hoạch đã sớm
trình báo lên cấp trên, cũng đã tập luyện chỉn chu đâu vào đấy, biểu diễn trước
các vị khách quý cùng các vị lãnh đạo Quân khu, không thể thay đổi kịp được
nữa.
Trong đoàn văn công người có thể hát giọng cao không
nhiều, hơn nữa tất cả đều có nhiệm vụ diễn xuất của họ. Toàn bộ Quân khu cũng
chỉ có mấy nữ sĩ quan, đều làm việc ở đội Thông tin – liên lạc, nhưng tất cả
đều không hát được. Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ còn mỗi Lục Khinh Vũ. Diệp Vận
Đồng nghe cô hát thử một bài, liền túm lấy cô đẩy lên sân khấu.
Bài biểu diễn là một đoạn Côn khúc. Lúc đó Lục Khinh
Vũ bị bắt buộc phải lên sân khấu biểu diễn, vừa hồi hộp khẩn trương vừa sợ hãi,
muốn bỏ chạy cũng không còn kịp, liền đành đứng hát. Kết quả hát cũng không đến
nỗi nào, còn được hoan hô vỗ tay nhiệt liệt, ngay cả Thủ trưởng Quân khu cũng
khen không dứt miệng. Vốn dĩ là Chủ nhiệm Chính trị Phòng hoá đoàn, nay thêm
tài lẻ hát hay lại càng được mọi người chú ý. Toàn bộ Quân khu lúc này không ai
không biết người đẹp hát hay lại tài giỏi Lục Khinh Vũ.
Duy nhất một người tỏ vẻ hờ hững với việc đó, cho dù
có nhìn thấy vào trong mắt cũng không để ý. Lúc đó Triệu Kiền Hoà và Cố Hoài
Ninh ngồi cùng một nơi, Lục Khinh Vũ biểu diễn xong mọi người cùng nhau vỗ tay
rầm trời, Triệu Kiền Hoà xoay đầu hỏi anh, “Ha..ha,
không ngờ Đoàn bộ của chúng ta đúng thật là ngoạ hổ tàng long. Thế nào, Cố tam,
hay không?”
Chỉ thấy Cố tam thiếu gia hơi nhúc nhích đuôi lông
mày, tỏ vẻ hờ hững, “Ừ, cũng được.”
Triệu Kiền Hoà lại cố tình muốn hỏi thật kĩ, “Được
chỗ nào?”
Cố tam thiếu gia thản nhiên nhìn về phía Lục Khinh Vũ
một cái, lại không thèm trả lời Triệu Kiền Hoà. Triệu Kiền Hoà thấy vẻ này của
anh, cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Lúc Triệu Kiền Hoà nhớ tới chuyện này, Cố Hoài Ninh đã
đứng ở giá sách lục tìm tư liệu, hoàn toàn không quan tâm tới việc Triệu Kiền
Hoà hỏi. Triệu Kiền Hoà không làm gì được, đứng dậy than thở, “Hừ,
giấu đi, giấu cho kĩ vào, cái gì cũng không nói ra cứ nhịn nghẹn luôn trong
bụng đi!”, anh nhảy xuống bàn bước ra cửa.
Cố Hoài Ninh nhìn dáng vẻ sốt ruột của bạn khẽ cười,
chậm rì rì nói “Chuyện của mình cùng Lục
Khinh Vũ không phải nói hai ba câu mà xong được, cậu không cần thử. Dù
sao..” anh hơi dừng một chút “Dù
sao thì mình cũng đã kết hôn rồi.”
————————————
Ngày đầu tiên sau khi anh đi, Lương Hoà mang tâm trạng
ủ rũ làm việc. Có một chuyện khiến cô vui vẻ hơn một chút, đó là bài phỏng
vấn của cô nộp lên được Lý Thiều cho biết Lục chủ biên đã duyệt xong, sẽ đăng
lên và phát hành trong Tập san tới.
Lương Hoà nghe vậy thì mỉm cười, tiếp tục xem tập bài
viết trong tay. Lý Thiều hiếm khi thấy cô buồn như vậy, cảm thấy thú vị, cười
trêu chọc: “Tiểu Lương, nghe Tiểu Dương
nói, lúc trước Chủ biên mỗi lần phê bình bài viết đều rất nghiêm khắc. Em phỏng
vấn một nhân vật quan trọng như vậy mà chỉ sửa bài lần thứ hai đã thông qua
được cửa kiểm duyệt của sếp Lục, chuyện vui như thế làm sao mà lại ỉu
xìu?”
Lương Hoà chưa kịp trả lời, Hạ An Mẫn ngồi ở ngăn bên
cạnh liền thò đầu sang, “Anh Lý, cô Lương đây hiện
tại là sự nghiệp thành công nhưng chồng thì đi vắng”.
Lý Thiều ngạc nhiên: “A,
thì ra là như vậy!”. Nói rồi vỗ vỗ bả vai Lương Hoà, “Được
rồi, Tiểu Lương, đừng buồn. Phỏng vấn Diệp Tán tướng quân thành công như vậy,
đi tìm sếplĩnh thưởng đi thôi.”
Lương Hoà ngượng ngiụ gật đầu, lại quay sang liếc mắt
lườm kẻ mồm mép Hạ An Mẫn một cái, long oán thầm, tìm sếp lĩnh thưởng? Lục Thừa
Vấn duyệt bài của cô sau lần thứ hai sửa chữa đã là tốt lắm rồi, cô còn dám đi
lĩnh thưởng?
Hạ An Mẫn sờ sờ đỉnh đầu Lương Hoà, nói đầy vẻ cảm xúc:
“Phụ nữ kết hôn đều lo được lo mất như vậy sao?”
Lương Hoà xoay mặt sang chỗ khác “Mình
không phải thế”.
Hạ An Mẫn định gõ đầu bạn giáo dục cô một phen, nhưng
thấy bộ dạng ỉu xìu của cô lại không nỡ xuống tay, cầm tay cô dỗ dành, “Thôi
nào, cơm no áo ấm mới có khí thế. Đi ăn cơm thôi, điền đầy cái bụng của mình đã
rồi tính tiếp”.
——————————
Ăn uống no nê còn chưa kịp có khí thế, Lương Hoà đã bị Lục Thừa Vấn gọi lệnh
triệu tập qua điện thoại nội bộ. Cô đi tới cửa văn phòng Tổng biên tập, đúng
lúc gặp Nữ hoàng mặt lạnh Giản Trữ. Nhìn sắc mặt người ta có vẻ không được vui,
Lương Hoà vốn định mở miệng chào lập tức nín bặt không dám lên tiếng. Giản Trữ
cũng chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi nhanh lướt qua. Lương Hoà hơi ngạc nhiên
không hiểu ra làm sao.
Lục Thừa Vấn đang ngồi trên ghế, khuôn mặt không biểu
tình, thấy Lương Hoà đi vào liền hất đầu ý bảo cô ngồi xuống, tiện tay đưa cho
cô một quyển tạp chí.
“Đây là mẫu của Tạp chí kỳ tới, cô
xem thử xem thế nào.”
Lương Hoà nhớ tới lời Lý Thiều vừa nói, lập tức hứng
thú lật ra xem. Bài phỏng vấn của cô được đăng ngay sau trang bìa, bên cạnh
dòng phỏng vấn là bức ảnh Diệp lão tướng quân mà Lương Hoà đã chụp, bộ quân
phục phẳng phiu nghiêm chỉnh, khuôn mặt ông hiền lành hơi cười, ánh mắt đầy
kiên nghị nhưng cũng không giấu được vẻ hoà ái dịu dàng.
Lương Hoà nghĩ nghĩ, nói “Tôi
muốn gửi một bản trước cho Diệp lão tướng quân, đợi ông ấy đồng ý rồi chúng ta
phát hành sau cũng không muộn, có được không?”
Lục Thừa Vấn gật đầu đồng ý với ý kiến của cô, “Những
chuyện có liên quan đến vợ của Diệp lão đều không thấy cô đề cập tới, tại sao
vậy? Vợ của Diệp lão tướng quân qua đời năm kia, lúc ấy một số quan chức cao
cấp trong Đảng và Quân đội đều đi phúng viếng. Theo lý thuyết mà nói hẳn là
tình cảm vợ chồng của họ rất tốt, những vấn đề này tại sao không phỏng vấn ông
ta?”
Chuyện này Cố Hoài Ninh đã từng dặn cô, Lương Hoà đáp, “Đây
là chuyện kiêng kị của Diệp lão, tôi không tiện hỏi.”
Lục Thừa Vấn hơi híp mắt nhìn cô, không lên tiếng.
Lương Hoà cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, bỗng nhiên
trước mắt chìa ra một hộp gấm nhỏ màu xanh ngọc, Lương Hoà kinh ngạc, hai mắt
mở to nhìn Lục Thừa Vấn.
Lục boss bình thản nói, “Cầm
lấy đi!”
Lương Hoà áy náy nói, “Tổng
biên tập,, tôi làm sao có thể…”
“Cô có thể mời được Diệp Tán tướng
quân nhận lời phỏng vấn, là điều không biết bao nhiêu người làm không được. Đây
là món quà Toà soạn tặng cho cô, tôi chỉ chấp hành nhiệm vụ thôi.”
Vậy thì không nên dùng tiền của chính anh mua mới
phải, nếu cô nhận quà thì trong long cũng không thoải mái. Lương Hoà nói thầm
trong bụng, tay vẫn nhận lấy chiếc hộp, mở ra liền thấy một chiếc trâm cài áo.
Bông hoa màu xanh lam được khảm những viên đá nhỏ xíu, đẹp tới mức cô nhìn say
mê.
“Là hoa diên vĩ màu xanh.”. Vẻ
mặt ngạc nhiên vui mừng của cô khiến anh rất vừa lòng.
“Thật đẹp quá!”.
Cô nhìn anh cười tươi tắn, đôi mắt cong lên.
Lục Thừa Vấn sửng sốt nhìn cô, nhẹ giọng thầm thì,”Đúng
vậy, là rất đẹp!”