Đọc truyện Chào Anh, Bác Sĩ Tần – Chương 81: Ngoại truyện
Edit: melbournje
😞
Lúc tháng mười, trường học tổ chức văn nghệ, tháng mười một tranh tài.
Chu Nhất Nghiên cùng Khuất Thần tích cực báo danh.
Khuất Thần cầm phiếu báo danh, “Nè, Chu Nhất Nghiên, tớ cũng sẽ không nể cậu, cậu vào không được chung kết cũng đừng có mà khóc.”
Chu Nhất Nghiên hừ một tiếng, “Khuất Thần, cậu đang đùa à, cậu không sợ mất mặt xấu hổ sao. Tớ khuyên cậu nên bỏ thi sớm một chút.”
Hai người anh tới tôi đi, chèn ép.
Khương Hiểu đứng dậy, “Đi, Lâm Vu, chúng ta cũng tham gia.”
Lâm Vu đang cùng Tần Hành thảo luận một bài hóa, cô quay đầu, kinh ngạc nhìn Khương Hiểu, “Cái gì?”
“Đi tham gia cuộc thi hát này. Thắng được 500, nếu thắng chúng ta mỗi người 250.”
Tần Hành khóe miệng giương lên, “Cậu muốn được 250, nhìn lại chính mình đi.”
Advertisement / Quảng cáo
Khương Hiểu hướng anh liếc mắt, “Lâm Vu! Tham gia đi! Chứng tỏ cho mọi người cậu không phải mọt sách. Chúng ta là những người hoàn mỹ giỏi toàn diện.”
Lâm Vu chậm rãi nói: “Tớ cảm thấy cái này không cần chứng minh đi.”
Khương Hiểu: “A Vu —— “
Tần Hành nhìn Lâm Vu, buông lỏng biểu lộ.
Lâm Vu: “Vậy được rồi.”
Khương Hiểu trên mặt tươi cười, “Cám ơn cậu! Tớ yêu cậu! Tớ đi lấy giấy đăng ký đây.”
Anh biết sẽ như thế mà.
Lâm Vu xoay đầu lại, tiếp tục cùng Tần Hành bàn bạc. “25℃ lúc, [H+]=[OH-] =10-7 mol/L ; KW= [H+]·[OH-] = 1*10-14” thanh âm của cô nhẹ nhàng êm tai, Tần Hành có chút thất thần.
“Tần Hành ——” Lâm Vu thấy anh thất thần, gọi anh một tiếng.
“Tớ hiểu được.” Tần Hành cầm bài thi, nhanh chóng viết đáp án. Sau đó, anh hững hờ mà hỏi thăm: “Cậu sẽ tham gia cùng Khương Hiểu thật sao?”
Lâm Vu: “Cho vui thôi, vừa dịp gần đây không có việc gì.”
Tần Hành yếu ớt nói ra: “Hai nữ sinh một đội, một nam một nữ đẹp hơn.”
Lâm Vu: “Tớ lại càng thích hai nam một đội.” Tần Hành đề cử cho cô những bài nhạc rất êm tai.
Tần Hành trầm mặc, lời gì đều không nói.
Một lớp bốn người báo danh tham gia đấu, chủ nhiệm Hách bên kia liền không qua được. Ông trực tiếp cùng Trương Cần nói, “Chu Nhất Nghiên cùng Khuất Thần tham gia coi như xong, Khương Hiểu cùng Lâm Vu cũng không cần tham gia.”
Trương Cần lắc đầu, “Vì cái gì?”
Chủ nhiệm Hách nhìn thầy một chút, một mặt không thể tưởng tượng nổi, “Thầy Trương, cái này đến lúc nào rồi rồi? Cậu cần phải quản lớp các cậu, cả đám đều lên trời rồi.”
Trương Cần cười, “Trường học tổ chức thi đấu, không phải liền là muốn để học sinh rèn luyện một chút, thư giãn một tí. Khương Hiểu cùng Lâm Vu đã cảm thấy hứng thú như vậy liền để bọn chúng tham gia đi.”
Chủ nhiệm Hách nhìn qua anh, lúc trước phỏng vấn tuyển giáo viên, ông làm sao lại cảm thấy Trương Cần là người thành thật chứ. Ông cũng phải duyệt vô số người. “Tôi nói cậu Trương này, nếu lớp dưới thì không sao nhưng hiện tại đã cuối cấp rồi, cậu vẫn muốn để bọn chúng tham gia hay sao?”
Trương Cần: “Thầy Hách, cứ để bọn Khương Hiểu tham gia đi, tôi cam đoan không để bọn chúng lơ là học tập.”
Thầy Hách trầm mặc, không khỏi nghĩ tới lời hiệu trưởng Dư khuyên nhủ. “Cậu luôn luôn muốn mọi chuyện tốt, yêu cầu quá cao với người khác, nhưng là mỗi học sinh cần phải dùng cách khác nhau để răn dạy.” Ông so Trương Cần lớn hơn mười tuổi, đều là giáo viên, làm sao quan niệm có sự khác biệt chứ.
Ông gật gật đầu, “Chỉ một lần này thôi.”
Trương Cần cười, “Chủ nhiệm Hách, cảm ơn.”
Thầy Hách nhìn cậu, ông luôn luôn cảm thấy Trương Cần cùng học sinh quá thân, trước mặt học sinh liền không có uy tín, học sinh liền sẽ không sợ cậu. “Thầy Trương, cậu cảm thấy tôi thế nào?”
Trương Cần sửng sốt một chút, “Đẹp trai!”
Thầy Hách mặt đều cứng, xấu hổ.
Khương Hiểu toại nguyện tham gia tranh tài. Lần tranh tài này chỉ có có cả lớp 10 11 báo danh nhiều, nghe nói cũng có học sinh lớp 12 báo danh, về sau bị chủ nhiệm gọi lên nói chuyện.
Tranh tài ngày đầu tiên, vào thứ 5 tiết 4: Lớp tự học.
Tần Hành cùng Tôn Dương và mấy nam sinh vụng trộm đi vào khán đài, người không nhiều. Hai vị thầy cô dạy nhạc đang ngồi sẵn ở đó.
Tôn Dương: “Lâm Vu các cậu ấy hình như là diễn thứ tám.”
Tần Hành nhìn thoáng qua, đoán chừng hai người này ở phía sau chuẩn bị.
Advertisement / Quảng cáo
Khuất Thần ra sân thứ sáu, hai ngày này có chút cảm mạo, thanh âm có chút khàn khàn. Thế là cậu chọn một bài hát « mưa vẫn rơi ».
Tôn Dương: “Hát không tệ.”
Tần Hành ừ một tiếng. Khuất Thần trên đài thoải mái, tình cảm dạt dào, động tác nhỏ đều có phong thái, cậu ấy thật rất biết bắt chước.
…
Tần Hành nhẹ nhàng nâng trán, diễn thật là sâu.
Đấu vòng loại, tài nghệ của mọi người chênh lệch thật lớn, lạc giọng, quên lời hay như thế nào đều có, tình trạng chồng chất.
Tôn Dương cười không được, “Trường học chúng ta thật nhiều dũng sĩ.”
Cuối cùng đã tới Khương Hiểu cùng Lâm Vu.
Tần Hành ngồi thẳng người, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn lên sân khấu, hắn là lần đầu tiên nghe Lâm Vu hát.
Khương Hiểu: Em còn đang tìm kiếm
Một người để dựa vào cùng một cái ôm
Ai thay em cầu nguyện thay em phiền não
Vì em tức giận vì em náo loạn
Lâm Vu: Hạnh phúc bắt đầu có báo hiệu
Duyên phận để chúng ta chậm rãi nương tựa
Sau đó cô đơn bị nuốt hết
Chuyện nhàm chán cũng trở nên thay đổi
…
Khương Hiểu mặc quần dài đồng phục, Lâm Vu mặc váy đồng phục, giống như là một đôi.
Khương Hiểu tận lực đè ép thanh âm, mà Lâm Vu thanh âm mượt mà, tự nhiên, hai người phối hợp lại tương đối hợp.
Tôn Dương: “Mẹ nó! Lâm Vu hát thật dễ nghe.”
Tần Hành tim đập như trống chầu, hô hấp đều có chút loạn. Cô đến cùng còn có cái gì mà anh không biết.
Hồi lâu anh trầm giọng ừ một tiếng.
Tôn Dương cười hắc hắc, “Có phải hay không đang ghen hả!”
Tần Hành dương dương lông mày, không có lên tiếng.
Lâm Vu cùng Khương Hiểu hát xong, hai người về lớp. Ở sảnh bên ngoài nhìn thấy Tần Hành, Khuất Thần.
Tôn Dương đưa nước cho bọn họ, “Hai vị ca thần, mời.”
Lâm Vu nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cám ơn.”
Tần Hành nhìn qua cô, “Cậu học hát bao giờ vậy?”
Lâm Vu uống một hớp nước nói, “Một tuần trước, Khương Hiểu chọn bài. Nghỉ giữa tiết cùng tự học buổi tối đều nghe một chút.”
Tần Hành im lặmg một chút, vân đạm phong khinh nói một câu, “Người tộc Miêu các cậu đều có thiên phú âm nhạc nhỉ.”
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Vu: “…” Coi như là khen đi.
Ngày tiếp theo, trường học công bố vào trận chung kết có 15 tiết mục. Khương Hiểu cùng Lâm Vu một đường từ vòng loại giết tới trận chung kết, mà Chu Nhất Nghiên dừng chân ở vòng loại.
Chu Nhất Nghiên tức khóc, “Ban giám khảo kiểu gì thế! Tớ hát một ca khúc kinh điển, bọn họ có khiếu âm nhạc không vậy? Huhu ——” cô lau nước mắt, “Chờ tôi về sau nổi tiếng, mỗi ngày kỉ niệm tôi sẽ không trở lại.”
N
gười ngồi bàn trước sau cảm thấy buồn cười, lại phải chịu đựng.
Khương Hiểu một mặt xuân phong đắc ý, “Lâm Vu, chúng ta trận chung kết hát «Tonight, i feel close to you » có được hay không?”
Lâm Vu biết bài hát kia, “Tớ không có vấn đề.” Cô cúi đầu, nắm bút viết, làm bài tập.
Tần Hành ngồi sau, anh một tay nâng cằm lên, tai trái mang tai nghe, bài —— « lúm đồng tiền nhỏ ».
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, trên thân hai người lưu lại ánh nắng nhỏ vụn.
“Tần Hành, sách hóa của tớ ở chỗ cậu hả?” Cô xoay người lại, một mặt ôn nhu.
Anh nhẹ nhàng giương khóe miệng, từ chỗ sách trước mặt tìm đúng quyển sách của cô, đưa tay đưa cho cô. “Cảm ơn.”