Đọc truyện Chánh Tà Lưỡng Đạo – Chương 77: Giải Đáp Phối Phương
“Cha cha, lần nãy tiểu tử kia khổ rồi, nghe nói ngoài tài năng luyện dược, Tiền Chung cũng có chút thiên phú võ đạo, năm nay 45 tuổi đã là Hậu Thiên cửu tầng rồi đấy.”
“Chút võ đạo đó thì có là gì, các người nên biết tu tiên giới chúng ta tôn trọng kính cẩn đều phải ưu tiên Luyện Đan và Luyện Khí sư đấy”
“Cũng phải, Tiền Chung coi như cũng sắp thăng lên nhân cấp luyện dược sư rồi nha.”
Lại nói về trận chiến với Tiền Chung,
Gào!!!
Hai quyền ma sát với không khí rít gào lên như sói đói hổ săn nhanh chóng đập tới ngực Tần Túc.
“Hừ! Hậu thiên Cửu tầng cũng dám diễu võ dương oai, cút đi cho ta”
“Phốc, Phốc!”
Quyền như thác đổ, giờ phút này mấy người đứng xem trận còn tưởng rằng Tần Túc sẽ bị đánh cho thê thảm nào ngờ hắn lại hắn được quyền kia.
Trên cơ bản Tần Túc chỉ nhẹ nhàng đơn thuần di chuyển vài bước như trong kiếm bộ của “Tiêu Dao Kiếm Quyết” mà thôi, và dĩ nhiên khí thế mạnh mẽ tới mấy cũng chả thể nào ảnh hưởng được tới hắn.
Nhìn tình cảnh Tiền Chung lúc này, Tần Túc cũng phì cười châm biếm, nói:
“Cái này cũng gọi là quyền sao? Thế thôi à? Tiêc quá nhỉ?”
Chứng kiến một cảnh thế này mọi người đồng loạt kinh ngạc.
“Chuyện gì thế này?”
Làm sao một thiếu niên trẻ tuổi lại có thể né tránh Tiền Chung đánh tới đơn giản như thế được cơ chứ, điều này là không có khả năng?
Tiền Chung bỗng chốc thành trò hề cho mọi người đàm tiếu.
Vừa thất thố lại vừa giận giữ, Tiền Chung điên khùng vung quyền lại hướng tới:
“Ta muốn ngươi chết!”
Hắn lúc này đã điên lắm rồi, quá mất mặt, một nhân cấp luyện dược sư tương lai như hắn mà lại bị một thằng nhóc đánh bại, sau này ra đường há có thể gặp mặt ai nữa, ai lại dám nhờ hắn phối chế linh dược được cơ chứ?
Linh lực xung quanh hắn bắt đầu dâng lên, lại một quyền nữa nhảy tới đánh Tần Túc.
Thế nhưng, tự dưng chưa kịp làm gì hắn bỗng la thất thanh lên:
“A! đau, đau… đau chết lão tử rồi”
Quyền còn chưa đến thì hắn đã bị song trảo của Tần Túc soắn một cái thật mạnh lên hai cái núm vú, cảm giác cực kỳ khó tả, cộng thêm một phát đánh vào hạ bộ.
“Từ từ mà tận hưởng cảm giác thăng thiên đi nha….ta còn có việc, cút!”
Bất chấp thấy Tiền Chung còn đang co ro cúm rúm nằm trên sàn như một con tôm, Tần Túc chẳng may mảy quan tâm, liền xách cổ hắn lên nắm ra cửa sổ.
“Thực phiền toái mà!”
Mọi người xem trận cũng nhăn mặt không thôi, đánh Tiền Chung ra thế này, e là trứng gà trứng vịt gì chắc cũng nát như tương hết rồi, sau này tạo giống coi bộ khó khăn à!
Quần chúng chứng kiến Tần Túc ra tay cũng sợ hãi, nhăn mặt, theo phản ứng che lấy hạ bộ của mình.
“Tiền Chung, không ngờ lại bị đánh ra như này?”
“coi như tên đó đá trúng tấm thiết cứng rồi hahah”
“Cũng chưa chắc à! Tên tiểu tử này dám đánh thành viên Linh Dược Các, sợ rằng không đơn giản như thế đâu?”
Lơi ra tiếng vào, bàn tán xôn xao quang tai Tần Túc, hắn cũng chẳng rãnh đâu mà quanh tâm, mặt vẫn ung dung như chưa có gì xảy ra, vẫn từ tốn đi tới cầm bút lên ghi ghi chép chép cái gì đó lên mấy tờ giấy trên tường.
Chỉ trong tích tắt Tần Túc cầm bút viết như bay, chữ lượn như sóng, nhìn qua một cái vấn đề, xong không cần suy nghĩ, không chút chớp mắt, buông mực từng cái đáp ấn lộ lộ thấm xuống.
Nhanh chóng xử lý xong hai món vấn đề về Thanh Tâm Đan Và Hồi Thương Đan.
Hắn lại dịch chuyền sang phải thêm vài bước nữa, không nhanh không chậm viết ra, miệng lẩm nhẩm:
“Tuyết Liên Thảo, Tử Tích Hoa, Linh Sâm la phải phối chế tỉ lệ như thế này……rồi gốc Tàm Thông, dịch cây Tích Dịch, Huyết Đảm…hẳn là phải điều chế thế này….thế này….”
Mây khăc sau:
“công tử, linh dược đến rồi!”
Từ ngoài cửa, một âm thanh trầm ấm vang lên hẳn là của vị đại thúc đi lấy thảo dược cho hắn đã về rồi.
Bước vào trong đại sảnh, lão trố mắt nhìn chăm chăm Tần Túc, vốn không cho rằng Tần Túc có thể giải đáp được mấy vấn đề này nên dự định chạy lại ngăn cản thì….
“Không thể nào, làm sao có thể……”
Tiếng lão (đại thúc lấy dược liệu) lấy linh dược đứng gần Tần Túc cũng làm cho hắn giật mình, chẳng biết cái lão này đến gần mình từ lúc nào, vội vàng hỏi:
“A! đại thúc đến rồi à, giá cả bao nhiêu?”
Vị đại thúc đi lấy linh dược cho Tần Túc nhưng bị bùa mê thuốc lú gì buông xuống, lúc này tinh thần hắn như điên dại, ngơ ngơ ngác ngác, còn chẳng thèm nhìn Tần Túc chậm rãi đáp:
“Linh dược gì?…À Linh dược, cho,..cho ngươi luôn đấy!”
“Tuyệt! đa tạ đại thúc”
Lão vẫn một mực nhìn vào mất tờ giấy mà Tần Túc giải đáp không ngừng, dường như chẳng còn quan tâm gì nữa, theo tự nhiên phẩy phẩy tay vài cái ý là đã nghe, Tần Túc có thể đi.
Linh dược đã ở trong tay, đan phương hắn cũng đã học qua, hí hửng nhanh chóng đi tới khu phòng luyện chế của Linh Dược Các, đặt lấy một phòng, rồi im im đi vào đóng chặt cửa.