Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 95


Đọc truyện Chanh Đá Giữa Mùa Hè – Chương 95


Sáng sớm hôm sau Lâm Kiều đến căn cứ của KG, nói với em gái đứng quầy lễ tân một tiếng, không lâu sau thì anh Khải tự mình chạy xuống đưa cậu lên lầu.
Phòng huấn luyện của đội một ở tầng cao nhất, nguyên cả bốn phòng tầng này và phòng nghỉ đều thuộc về đội một, bình thường rất hiếm khi có người lên đây, khác hẳn với mấy tầng dưới ồn ào nhốn nháo.
Anh Khải dẫn cậu đi vào phòng huấn luyện, Lâm Kiều nhìn thấy bốn người bên trong, Giang Tự ngồi ở vị trí xạ thủ cố định của anh, đang tán gẫu với Hoa Ngữ Giả: “Tôi cũng không biết ai đến nữa, anh ấy không nói với tôi.”
“Người đến rồi đây.” Anh Khải đẩy Lâm Kiều về phía trước, “Mười giờ mười lăm bắt đầu đấu huấn luyện, mau lên đấy.”
“Được, anh Khải—” Hoa Ngữ Giả đạp mạnh chân xoay ghế thể thao điện tử lại, vừa nói được nửa đã khựng lại, há hốc miệng mồm.
“Lâm Kiều?”
Lâm Kiều nở nụ cười với cậu ta: “Chào Hoa thần.”
Giang Tự nghe thấy giọng cậu, cũng xoay ghế ngồi, hàng mày lập tức chau lại: “Sao em lại đến đây?”
Lâm Kiều nhìn thẳng vào anh: “Có cơ hội nên đến đây xem thử.”
“Tôi bảo cậu ấy đến, để Lâm Kiều thử xem.

Giang Tự đứng dậy, để Lâm Kiều ngồi đấy.”
Giang Tự không hé răng, thành thật đứng dậy.

Lâm Kiều ngồi xuống theo chỉ thị của anh Khải, sau đó lên acc vào phòng, đợi người bên đối thủ đấu huấn luyện đã hẹn trước vào.
Giang Tự ho khan: “Tôi ra ngoài đây.”
“Ở lại đây đi.” Anh Khải chỉ vào ghế huấn luyện viên bên cạnh, “Cho cậu ngồi chỗ đó đấy.”
Giang Tự ầy một tiếng, kéo ghế huấn luyện viên sang bên cạnh màn hình LCD.

Một lúc sau, có người bước vào ngồi cái ghế bên cạnh Giang Tự.
Anh Khải giới thiệu ngắn gọn cho Lâm Kiều: “Cậu biết tổng giác đốc Vương rồi nhỉ, đây là phó tổng giám đốc Trần, đây là thầy phân tích số liệu của chúng ta – Tiểu Vương, hiếm khi có thể nhìn thấy cậu ấy, hẳn là cậu chưa gặp cậu ấy bao giờ.”
“Nhóc Lâm đừng căng thẳng quá.” Vương Huân nở nụ cười hiền từ với cậu, “Cậu cứ phát huy như bình thường là được rồi, chúng tôi chỉ đến đây xem sao thôi.”
Lâm Kiều gật đầu với ông, cúi xuống nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại của mình.

Mặc kệ thế nào, cậu cũng không thể khiến Giang Tự mất mặt được.
Phải đánh cho thật tốt mới được.
“Ừm thì…” Bỗng nhiên cậu nhớ đến gì đó, lên tiếng hỏi, “Lát nữa em phải nghe ai chỉ huy vậy?”
Hoa Ngữ Giả: “Ặc…”
Trục Hạ: “…”

Anh Khải chột dạ nói: “Cậu chỉ huy đi.”
Lâm Kiều sợ ngây người: “Hở?”
Trợ thủ nhỏ ngồi bên cạnh cậu yếu ớt nói: “Cậu chỉ huy đi, tôi học tập chút ít.”
Lâm Kiều thầm tự giễu, trình độ của cậu chỉ đủ để dong dài đôi ba câu trong đấu đỉnh cao, nào mà xứng chỉ huy trong đấu chuyên nghiệp được chứ.
Nhưng anh Khải cũng nói vậy rồi, cậu cũng đâu thể nói mình không làm được, thế há chẳng phải không đánh mà khai sao?
Cứ tới thôi, mèo mù vớ cá rán, một người dám nói một người dám nghe.
Ván game bắt đầu rất nhanh, lúc chọn tướng thì Công Tôn Ly bị bên đối phương tranh mất, anh Khải hỏi list tướng của cậu xong thì pick Marco Polo cho cậu.

Tuy rằng Địch Nhân Kiệt và Ngu Cơ là lựa chọn tương đối tốt hơn ở giai đoạn đầu nhưng Lâm Kiều vẫn quyết định chọn Marco Polo mà mình quen thuộc nhất.
Nếu là đấu huấn luyện, cậu phải chơi tốt nhất có thể, vậy mà còn đánh không lại nữa thì không bằng cậu về nhà phát sóng trực tiếp cho rồi.
Sau đấy…!đúng thật là bọn họ đánh không lại.
Lâm Kiều ngả lưng vào ghế, nghĩ lại một màn luống cuống tay chân ban nãy, đáy lòng có hơi hụt hẫng.
Đối phương có cùi bắp thì cũng là một đội chuyên nghiệp chính thức trong KPL, là một trong những đội ngũ có trình độ thi đấu cao nhất trong Vương Giả Vinh Diệu, áp lực đối đầu mạnh phải biết, Lâm Kiều chỉ giữ cho đường mình không toang thôi đã rất chật vật chứ đừng nói đến quan sát toàn cục chỉ huy người khác, cậu luống cuống chân tay nguyên cả trận, nào có sức quan tâm tới chuyện đó nữa.
Cậu không dám nhìn vào mắt Giang Tự, lại nghe anh Khải nói: “Thả lỏng đi.

Đừng chỉ chú tâm vào đường mình, tin tưởng đồng đội của cậu.”
Lâm Kiều nhìn thoáng qua trợ thủ nhỏ ngồi bên cạnh mình, cậu trai không hó hé gì ngồi yên chỗ đó.

Đột nhiên cậu hiểu rõ vì sao thành tích của KG chỉ dừng lại ở đây, Giang Tự nói không sai chút nào, Tiểu Ngư mới là linh hồn của đội ngũ, Tiểu Ngư vừa đi thì bọn họ liền rối loạn trận tuyến.
Trong năm vị trí, trợ thủ là vị trí ít cần đến thao tác nhất, nhưng lại là người cần phải quan tâm đến toàn cục nhất, thường là người mở giao tranh, cho nên cũng thường là chỉ huy của cả đội.
Một trợ thủ có thể hiểu rõ cách chỉ huy rất hiếm thấy, đặc biệt là người có ý thức đỉnh cao như Tiểu Ngư thì thiếu lại càng thiếu, để Tiểu Ngư chạy mất, bọn họ lâm vào cục diện không ai chỉ huy.
Lâm Kiều hít một hơi thật sâu, nói với anh Khải: “Huấn luyện viên, em sẽ chú ý hơn nữa.”
“Nghỉ ngơi trước đã.” Anh Khải nhìn đồng hồ treo tường, “Mười một giờ bắt đầu ván tiếp theo.”
Lâm Kiều gật đầu, xin anh Khải ít giấy bút, ghé vào bàn viết viết vẽ vẽ gì đấy.

Cậu suy nghĩ một chỉ huy đủ tư cách phải nên làm gì, lúc nãy mình làm chưa tốt chỗ nào, lại nghĩ nếu lúc nãy mình chú tâm thêm một chút, không phải chỉ phóng tầm mắt khắp nơi, hẳn là ván đấu sẽ không kết thúc nhanh đến thế.
Rất nhiều chuyện cần phải làm, cậu buồn rầu nghĩ, không biết mình có làm được hay không đây.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong phòng huấn luyện vang lên.

Anh Khải nhanh tay bắt điện thoại: “Tôi nghe đây.”

“Ai đó?”
“Cậu chờ đấy, tôi xuống đó dẫn cậu ta lên.”
Anh ta nhanh chóng cúp điện thoại và nói với mọi người trong phòng: “Tiểu Phàm đến rồi.”
Cái tên này có hơi quen thuộc, Lâm Kiều dùng hai phút để ngẫm xem Tiểu Phàm là ai, sau đó vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, diện mạo mơ hồ của cậu trai kia dần hiện ra trong đầu cậu.
Tiểu Phàm, trợ thủ vô địch của ASG, người cũng giống như tên, cực kỳ bình thường, bình thường đến mức trong thoáng chốc ấy Lâm Kiều không nhớ ra cậu ta là ai.

ASG cũng là một đội ngũ khá vi diệu, trung tâm của đội – Hoang Mạc mới là người chỉ huy chính, còn về tiểu Phàm, không hề có cảm giác cậu ta tồn tại trong đội, hiếm khi có mấy màn highlight nhưng cũng chẳng bao giờ phạm phải sai lầm gì.
Việc Tiểu Ngư gia nhập vào ASG đúng thật là hổ mọc thêm cánh, nhưng Lâm Kiều không ngờ Tiểu Phàm sẽ đến đây.
Một lúc sau, anh Khải đẩy cửa bước vào, Tiểu Phàm đi đằng sau anh ta, cười nói với mọi người, “Chào mọi người nhé.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Kiều quan sát Tiểu Phàm ở khoảng cách gần, cậu ta là một cậu chàng đẹp trai, đeo một cặp kính gọng vàng trên sống mũi, khiến người ta cảm thấy cậu ta vô cùng thanh tú, không có chút lực công kích gì.
Lúc trò chuyện không vội vàng không nóng nảy, thế mà có đôi phần tương tự Tiểu Ngư.
Trục Hạ làm mặt quỷ với cậu ta: “Yo, bạn cũ.”
Tiểu Phàm cười khổ với cậu ta: “Không phải là hết chỗ rồi ư, nghe bảo mấy ông đang kiếm trợ thủ nên tôi tới thử xem.”
“Đến đây, vừa lúc chúng ta cũng có một AD vô địch mới đến.” Trục Hạ cười hì hì ôm lấy cậu ta, “Đánh Tinh Vũ sấp mặt luôn!”
Lâm Kiều nghe mà đổ mồ hôi, Tiểu Phàm đối đáp như nước chảy mây trôi: “Đừng, tôi nghiêm túc đến đây xin việc đấy.”
Anh Khải nói: “Quả Đào, cậu đứng dậy nhường chỗ cho cậu ấy thử xem.”
Trợ thủ nhỏ ngoan ngoãn đứng dậy nhường lại vị trí, vốn dĩ cậu được KG thuê đến, cũng tự biết trình độ của mình đến đâu, thế nên cũng không nói hai lời, nghe theo chỉ thị của anh Khải quay về kí túc xá nghỉ ngơi trước.
Tiểu Phàm đĩnh đạc ngồi xuống chỗ của cậu ta, dùng luôn tài khoản của Quả Đào.
“Bây giờ đấu huấn luyện ư?”
“Mười một giờ bắt đầu.” Anh Khải nói, “Cậu có thể chỉ huy không?”
“Có thể, nhưng trình độ chỉ tàm tạm thôi.” Tiểu Phàm mải mê chỉnh thiết lập, không thèm ngẩng đầu lên, “Trước kia tôi không phải là chỉ huy chính.”
“Vậy cứ đánh trước đi, tôi xem thế nào.”
“Không thành vấn đề.” Tiểu Phàm nâng kính mắt của mình, mở miệng nói, “Xin hỏi là một mình tôi chỉ huy sao.”
Trục Hạ: “Đúng vậy, không sai, tụi tôi tin tưởng ông!”
Tiểu Phàm: “Ngư thần ở đây cũng thiệt là vất vả.”
Lâm Kiều yếu ớt lên tiếng: “Nếu như cậu cần, tôi có thể giúp cậu.”
Tiểu Phàm nhìn cậu một cái rồi nói: “Cậu đừng lao lên feed mạng tôi đã cảm tạ trời đất rồi.”
Lâm Kiều: “…Ò”

Cậu nhận ra thoạt nhìn Tiểu Phàm trông có vẻ yên tĩnh và hướng nội giống cậu, nhưng lúc nói chuyện không nể mặt tí nào, dùng tốc độ ánh sáng hòa nhập vào tập thể, chẳng có gì giống mình hết.
“Đứa nhóc đáng thương này.” Trục Hạ chậc lưỡi thở dài, “Bị Tinh Vũ tra tấn thành bộ dạng thế này đây.”
“Ha ha, được nằm không mà thắng, cũng chẳng mất mặt lắm.”
“Đừng có hi hi ha ha nữa.” Anh Khải nhíu mày nói, “Tiểu Phàm, cậu đã điều chỉnh xong các phím chưa?”
“Xong rồi.”
“Vậy vào phòng đi.

Trận này cứ nghe theo Tiểu Phàm xem thế nào.”
Năm người răm rắp nghe theo, lần lượt vào trong phòng.

Đấu huấn luyện bắt đầu, đội hình bên phía họ gồm Trư Bát Giới, Triệu Vân, Bất Tri Hỏa Vũ, Địch Nhân Kiệt và Tôn Tẫn, đúng chuẩn đội hình bảo kê chủ chốt của KG, có thể tiến có thể lùi, khiến người ta cảm thấy thân thuộc.
Đội hình bên kia gồm Mã Siêu, Lan, Tây Thi, Công Tôn Ly và Đại Kiều, là một dội ngũ có sức công phá cao, tấn công dồn dập, thế nên phòng thủ sẽ hơi kém một chút, điều này có nghĩa là nếu bọn họ đã ở thế yếu thì sẽ khó mà lật kèo được.
Đây là những nội dung mà anh Khải đã phân tích trước khi trận đấu bắt đầu, cách sắp xếp đội hình viết rõ trên giấy, nhưng khi vào đánh rồi thì chỉ có thể phụ thuộc vào khả năng phát huy của mỗi người.
Anh Khải bố trí chiến thuật đầu trận, phía KG ỷ vào việc có Heo (Trư Bát Giới) nên tiến thẳng vào khu đỏ, gặp bốn người bên đối phương ở đường sông, giằng co nửa ngày chẳng được gì, thế nên Tiểu Phàm chỉ huy ai về đường nấy, dọn xong lính thì tranh cua sông.
Trong Vương Giả, giai đoạn đầu ảnh hưởng rất lớn đến hướng đi của cả trận đấu, bình thường mỗi một thời gian cụ thể đều có việc cần phải làm, vào trận được 30s thì bùa xanh và bùa đỏ sẽ làm mới, qua một phút thì đến lượt cua sông xuất hiện, đến phút thứ hai thì phải giành nhau Bạo Quân và Chúa Tể, phải căn thời gian thật tốt, đánh xong Bạo Quân thì có thể thuận thế tiến vào khu vực rừng team bạn, sau đó chẳng khác gì quả cầu tuyết càng lăn càng bự, sẽ có thể nắm chắc tiết tấu trong tay.
Công Tôn Ly đối đầu với Địch Nhân Kiệt vẫn có chút áp lực, đã thế xạ thủ bên kia ỷ vào việc mình có Đại Kiều mà đánh rất hung hăng, Lâm Kiều bị Công Tôn Ly của đối phương ép chặt cứng trong trụ, đành phải bỏ cua sông, nhưng may là còn có thể đánh được mấy con lính nhỏ bù lại, cũng không kém bao nhiêu tiền so với bên kia.
Dù cho đội đối phương không phải là đội mạnh thì mỗi tuyển thủ vẫn có thực lực chuyên nghiệp, khó lòng mà chiến thắng một cách dễ dàng được.
Lâm Kiều không ngừng kéo tầm nhìn để xem tình hình của các đồng đội, nhanh chóng vạch ra phán đoán trong lòng.
Đường đối đầu tạm thời đang thắng thế, thậm chí còn có thể đi dạo quanh rừng một vòng, tuy rằng đường giữa không nắm được thế chủ đạo nhưng năng lực poke (cấu rỉa) của Hỏa Vũ cũng phải thuộc dạng nhất nhì, đánh Tây Thi còn nửa cây máu, khiến Tây Thi không thể nào đi qua đi lại.

Bạo Quân sẽ làm mới ngay thôi, rừng và trợ thủ đang chạy về phía mình, Lâm Kiều thấy có thể đánh được nên chạy sang bụi cỏ trên đường sông.
Lúc cậu di chuyển thì Tiểu Phàm cũng lên tiếng: “Địch Nhân Kiệt đang chạy về chỗ tôi, tôi sẽ lấy tầm nhìn trước.”
Trục Hạ nói: “Cứ vậy mà đánh sao? Tôi có Trừng trị rồi đây.”
Hoa Ngữ Giả: “Tây Thi sang đó rồi, nàng ấy không còn bao nhiêu máu, tôi dọn lính xong sẽ qua ngay.”
“Đánh không được đâu, để bọn họ đánh trước đi, đợi chút nữa truyền tống trận mở thì Heo sang đây, chúng ta nhào vào cướp.”
Tiểu Phàm nói rất đúng, nhưng kịch bản không diễn ra như những gì cậu ta nói, Hoa Ngữ Giả vọt thẳng lên chém chết Tây Thi trong một nốt nhạc, đột nhiên bọn họ phải giao tranh ngoài ý muốn, Địch Nhân Kiệt và Công Tôn Ly song song ngã xuống, nhưng chiến cuộc rất nhanh đã bị Trư Bát Giới vừa đến khống chế, bọn họ thuận lợi ăn được Bạo Quân, kiếm được chút đỉnh.
“Đây là người đi đường giữa siêu cấp vô địch sao?” Tiểu Phàm nhả chữ rõ ràng, cảm thán nói, “Trâu bò ghê.”
“Thường thôi thường thôi.” Hoa Ngữ Giả cười há há, “Phàm Phàm, lát nữa chúng ta xuống đường dưới nấp bụi ha?”
“Đừng gọi tôi là Phàm Phàm, nghe cứ quái quái kiểu gì ấy.

Triệu Vân với Heo theo tôi vào khu xanh của bọn họ, xạ thủ qua đường Heo ăn lính đi, lát nữa chúng tôi đánh xong thì cậu truyền tống về.”
Lâm Kiều: “Biết rồi.”
Khu xanh lại lao vào đánh đấm, Lâm Kiều không nhìn bên đấy nữa, chạy lên đường trên đùa bỡn thân thiện với Mã Siêu, không lâu sau thì Hỏa Vũ cũng chạy đến, phối hợp với cậu gặt mạng của Mã Siêu.
“Đừng về, mấy cậu cứ đẩy đường trên luôn đi.


Cẩn thận vị trí của Tây Thi và Lan nhé, tôi qua liền đây.”
Mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ, bọn họ tập hợp đảo lane dưới sự chỉ đạo của Tiểu Phàm, một đường đẩy thẳng đến trụ nhà, dễ dàng thắng lợi trận đấu.
Hoàn toàn khác với trước đây, như bánh răng rỉ sắt bỗng nhiên được bôi một lớp dầu, cả đội ngũ đều đi vào quỹ đạo, tuy rằng phối hợp còn có hơi cứng ngắc nhưng mỗi người đều biết làm chuyện mình nên làm, mọi thứ đều đâu vào đấy.
Lần đầu tiên Lâm Kiều cảm nhận được đồng đội mạnh mẽ đến thế, dù là giao tranh hay chi viện đều vô cùng hợp lý, đặc biệt là Hoa Ngữ Giả đi đường giữa, lên xuống đường phát triển suốt, đúng thật là đồng đội mà Lâm Kiều tha thiết mong có được bao lâu nay.
Bọn họ đánh mãi từ trưa đến chiều, chiến tích rất nổi bật, Lâm Kiều hí hửng lắm, không để ý đến phía sau còn có bao nhiêu người đang nhìn, chỉ muốn được trải nghiệm cảm giác có đồng đội là đường giữa hàng đầu trong league hoài thôi.

Mấy người đứng đằng sau quan sát đều tỏ ra khá hài lòng, cuối cùng Vương Huân bắt nhịp bảo rằng cả hai đều được thông qua.
Lúc ông lên tiếng Lâm Kiều còn có phần hoảng hốt, không tin được rằng mình lại trở thành tuyển thủ đường phát triển của KG.

Có vẻ Tiểu Phàm đã mong đợi lời này từ lâu rồi, đứng lên cúi người chào ban quản lý cấp cao: “Cảm ơn các ông chủ đã cho tôi một cơ hội làm lại cuộc đời.”
Lâm Kiều cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó, vội vàng đứng lên, nhưng vô tình đụng phải ghế khiến nó vang lên tiếng cọ xát chói tai: “Tôi…”
“Đừng khách sáo, từ nay về sau chúng ta là người một nhà cả rồi, cùng nhau phấn đấu nhé.”
Vương Huân rời đi với nụ cười mãn nguyện, Giang Tự bước đến, đưa tay về phía Tiểu Phàm: “Hoan nghênh.”
“Thật ra tôi nghe đồn Tàn thần định tái nhậm chức nên mới muốn đến đây thử vận thế nào.” Tiểu Phàm vội vàng vươn tay ra, “Thật tiếc quá.”
Giang Tự chỉ vào Lâm Kiều: “Cậu ấy cũng làm được.”
“Tôi và Tinh Vũ đã từng xem phát sóng trực tiếp của cậu.” Tiểu Phàm mỉm cười với cậu, “Tôi cảm thấy cậu rất đáng yêu.”
Lâm Kiều tự dưng bị điểm mặt, kinh ngạc nói: “Cảm…!cảm ơn!”
Cậu tò mò hỏi: “Vậy Tinh Vũ có nói gì không?”
“Cậu ta à.” Tiểu Phàm cố ý dài giọng, “Cậu ta vẫn luôn cho rằng mình mới là đệ tử thân truyền của Tàn thần.”
Trục Hạ phì cười: “Chỉ bằng cậu ta?”
“Con người ta dù sao cũng có quyền mơ mộng chứ.” Tiểu Phàm quay mặt nhìn về phía Sầm Trúc, lễ phép hỏi, “Anh Sầm, chút nữa ký hợp đồng xong em có thể quay về nhà một chuyến không? Nếu ở lại đây thì em phải dọn ít đồ sang.”
“Nhà cậu ở Nam thị?”
“Đúng vậy, em là người Nam thị.”
Sầm Trúc nói rất nhanh: “Vậy cậu đi đi, chín giờ sáng mai có mặt ở đây là được.

Hợp đồng chưa chuẩn bị xong ngay được, ngày mai sẽ đưa cho cậu ký.”
“Vậy em đi đây, ngày mai gặp lại.”
Lâm Kiều vẫy tay với cậu ta: “Ngày mai gặp lại.”
“Chắc Lâm Kiều cũng phải về lấy quần áo chứ?” Đột nhiên Giang Tự lên tiếng, “Tôi lái xe đưa em về, anh Tiểu Trúc, chiều nay tôi xin nghỉ nhé.”
___________________
Lời tác giả: Sợ bị bạn cùng phòng tẩn một trận nên mấy cái còn lại để chương sau viết vậy.
Mấy nhân vật lên sàn chương này sau còn xuất hiện nữa, hy vọng mọi người nhớ rõ bọn họ là ai!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.