Đọc truyện Chanh Đá Giữa Mùa Hè – Chương 93
Chính sách mới được ban hành chính thức tới bộ phận quản lý của câu lạc bộ, vì nó mà hơn một nửa đội viên sắp tiến vào chiến đội bay màu, gây ra một cơn sóng dữ trong league.
Các chiến đội lớn tranh giành tuyển thủ đã đủ tuổi đến sứt đầu mẻ trán, chỉ để gom đủ năm người lên sân thi đấu, nếu không sẽ bị phán thua ngay.
Nhưng tuyển thủ mọi khi không ai quan tâm đến nay trở thành miếng mồi chạm là nóng bỏng tay, là con cưng đứng sừng sững giữa trận bão này.
Trừ một ít người trong trại huấn luyện trẻ ra thì toàn bộ các tuyển thủ chưa thành niên đều trở thành vật dư thừa, mà KG mất đi tổ hợp trợ – xạ thủ không nghi ngờ gì chính là người chịu tổn thất nhiều nhất, phải gia nhập vào cuộc đua cướp đoạt tuyển thủ này.
Giang Tự ngồi trên ghế điện tử đáng ra là của Tiểu Ngư, vừa thao tác Trương Phi trong tay vừa quan sát Thanh Phong ngồi bên cạnh.
Không biết có phải vì ngồi bên cạnh anh không mà cái cậu trai vừa đủ mười tám tuổi này căng thẳng lắm, bọn họ đã đánh huấn luyện với nhau cả ngày rồi, nhưng thao tác của cậu ta vẫn không hề ổn định, nhiều lúc đang đánh thì bị lệch nhịp, phải nghe anh nhắc nhở mới biết phải nên làm gì tiếp thep.
Nhưng dù cho là thế, bọn họ vẫn giành được thắng lợi cuối cùng.
Trước mắt thì hầu hết các chiến đội đều trong trạng thái điên cuồng tuyển người, đối phương cũng để một đội tạm thời tham gia đấu huấn luyện, trình độ còn không bằng bọn họ, đúng là khiến người ta dở khóc dở cười mà.
“Cứ như vậy trước đã, hôm nay mấy vậu vất vả rồi, đi ăn cả đi.” Anh Khải luôn đứng sau quan sát Thanh Phong nãy giờ mở miệng, “Thanh Phong, cậu ăn xong thì đến đây đợi tôi.”
Anh vừa dứt lời thì mấy đội viên cũng như chim vỡ trận, Giang Tự nhận được ánh mắt của anh Khải, sang phòng họp ngồi với mấy người lãnh đạo có quyền quyết định cuối cùng.
Những chuyện xảy ra trong phòng huấn luyện đều được chiếu lại không sót một thứ gì trên màn hình lớn treo ở phòng họp, người chú ý đến kết quả trận đấu huấn luyện này không chỉ có Giang Tự và anh Khải, những người có tiếng nói trong câu lạc bộ đều ngồi ở đây, cùng nhau bàn luận về Thanh Phong.
Vương Huân vừa bước vào đã hỏi ngay: “Mấy cậu thấy thế nào?”
Anh Khải suy tư một lúc, gật đầu nói: “Cũng bình thường.
Nhưng đã tốt hơn so với mấy lần thi đấu huấn luyện trước đó.”
Giang Tự lộ rõ vẻ bất mãn: “Không phải còn một người muốn đến tham gia thi đấu huấn luyện à, ngày mai bảo cậu ta đến thử xem.”
Sầm Trúc cầm điện thoại quơ quơ với anh: “Ầy, nửa giờ trước người ta nhắn tin cho tôi bảo là ký hợp đồng với XSG rồi, cho chúng ta leo cây luôn đấy.”
Giang Tự: “…”
“Ngày mốt đã đến lượt chúng ta thi đấu rồi, không thể đợi thêm nữa.” Vương Huân dùng đầu ngón tay gõ gõ bàn, nghiêm túc nói, “Tôi cũng đã xem mấy ngày rồi, người này có thể chắp vá xài tạm.”
Trợ thủ còn khan hiếm hơn cả xạ thủ, Giang Tự đã ngồi vị trí trợ thủ suốt mấy ngày qua, chỉ thấy mấy tuyển thủ chơi AD này chẳng đâu vào đâu.
Nhưng tình hình bây giờ rất rối ren, dù cho anh có không hài lòng mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ có thế cho qua.
Anh không lên tiếng, Vương Huân cho là anh đã ngầm đồng ý, nói với Sầm Trúc: “Tiểu Trúc chuẩn bị hợp đồng đi, kí một mùa trước xem sao.”
Sầm Trúc gật đầu: “Vậy tôi đi nói với cậu ta nhé?”
Anh Khải nhìn về phía Giang Tự: “Để tôi và Giang Tự nói chuyện với cậu ta.”
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu ta trước.” Giang Tự có hơi do dự, nói với mọi người, “Tôi không muốn đội chúng ta lại có thêm một Bất Du nữa.”
Vương Huân gật đầu: “Đừng hung dữ quá, coi chừng dọa con nhà người ta chạy mất.”
Giang Tự đáp được, đi ra cửa với Sầm Trúc.
Còn chưa về phòng huấn luyện đã chạm mặt Thanh Phong, cậu trai kia chạy về phía bọn họ, vẻ mặt đầy chờ mong và nôn nóng: “Tàn thần, anh Khải, em có được thông qua không?”
Anh Khải gật đầu với cậu ta, vừa đang định mở miệng nói chuyện thì Giang Tự khẽ túm lấy tay anh ta, sắc mặt không đổi nói với Thanh Phong: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?”
“Dạ?” Thanh Phong có hơi sửng sốt, vô thức giơ tay nhìn đồng hồ, tỏ vẻ khó xử, “Tàn thần, OOG hẹn em ngày mai đến đấu huấn luyện, anh có thể cho em một câu trả lời chắc chắn được không, chúng ta nói chuyện sau nhé? Em còn phải đặt vé máy bay nữa, sắp phải bay rồi.”
Giang Tự lạnh nhạt nói: “Còn có đội khác hẹn cậu?”
Thanh Phong gãi đầu, xấu hổ trả lời: “Vâng…!Thật ra là có nhiều lắm.
Nên mấy anh có muốn ký với em không vậy Tàn thần?”
Thật ra Giang Tự biết Thanh Phong đang làm ra vẻ mình nóng bỏng tay, cố ý thúc giục anh nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng anh vẫn không thể ngăn nổi cơn cáu gắt, chỉ cảm thấy thế giới này điên rồi.
Cái loại tép riu thế này, bình thường được ngồi ở vị trí dự bị đã phải thắp hương cảm ơn ông bà tổ tiên phù hộ rồi, vậy mà cũng xứng để nhiều đội tranh giành?
Mẹ nó còn chả bằng để Lâm Kiều lên.
Khoan.
Bỗng nhiên Giang Tự lóe lên một suy nghĩ, nhớ tới người trong nhà mình không chỉ đã đủ tuổi, mà ít ra thao tác các thứ không chỉ gấp đôi cái người trước mặt.
Có thẻ SSR còn phải treo cổ trên cái hạng thẻ N này sao, cũng đâu phải đang tìm người về bét, khác gì thiểu năng trí tuệ đâu?
Đầu óc Giang Tự thông suốt, kéo tay anh Khải quay về phòng họp, nói với mấy vị lãnh đạo còn chưa đi, Giang Tự đập tay lên, trịnh trọng lên tiếng: “Tổng giám đốc Vương, con có ý này.”
“Con nói đi.”
“Chú còn nhớ Lâm Kiều không?” Giang Tự vừa nói vừa mở số liệu trong game của cậu đưa cho ông xem, “Năm nay em ấy hai mươi, đang hạng bảy đấu đỉnh cao, trước kia đã từng tham gia trại huấn luyện của chúng ta, có kinh nghiệm chơi chuyên nghiệp.
Con cảm thấy có thể để em ấy đến đây.”
Vương Huân cười nói: “Đừng có quậy, Tiểu Tự.
Chú ủng hộ con lập một đội đã giâỉ nghệ đi đánh KPL, kêu gọi chú con đầu tư giúp luôn cũng được.”
“Con không nói đùa.” Giang Tự nhìn thẳng vào Vương Huân, không hề chịu thua, đôi mắt sáng ngời, “Bây giờ các tuyển thủ bắt đầu năm mười tám tuổi, em ấy còn đang ở thời kỳ sung mãn nhất, vì sao lại không được?”
“Chuyện này..”
Anh Khải vẫn luôn im lặng từ lúc Giang Tự lên tiếng, thấy chuyện trở nên căng thẳng nên đưa tay phụ họa giúp Giang Tự: “Tôi cũng thấy có thể thử, Lâm Kiều không tồi chút nào.”
Vương Huân lắc đầu nói: “Con có thể nghĩ đến lời bàn tán của mọi người không? Giang Tự, đừng khiến mọi chuyện trở nên rắc rối.”
“Mục đích của chúng ta là chiến thắng.” Đầu óc Giang Tự xoay chuyển rất nhanh, sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu trong thời gian ngắn, phân tích cặn kẽ cho Vương Huân nghe, “Tổng giám đốc Vương, con biết chú đang chịu áp lực rất lớn, nhưng vì thế nên chúng ta càng không thể chắp vá.
Chiến đội cần một người có thể đảm nhiệm vai trò chủ đạo mới đạt được thành tích tốt nhất, nếu chúng ta chọn Thanh Phong, thì sẽ bị mai một từ trong xương cốt.
Đến khi đó chẳng những chúng ta không có thành tích tốt, fans cũng chẳng còn, thế không phải sẽ không có nhà tài trợ luôn sao?”
Anh nhìn thấy vẻ mặt do dự của Vương Huân: “Vậy đi tổng giám đốc Vương, con viết một cái báo cáo cho chú, chú xem kỹ rồi hẵng nói.”
Người như Giang Tự, mặc kệ là nghị lực hay năng lực để tâm vào mấy thứ vụn vặt đều khiến người khác cảm thấy đáng sợ, Vương Huân đã làm cộng sự với anh mấy năm, anh rất am hiểu mấy chuyện thế này, đành phải nói: “Không cần đâu, bảo cậu ấy đến đây đi, ngày mai huấn luyện thử một ngày.
Nếu như cậu ấy không được, chúng ta phải chọn ra một xạ thủ từ mấy người trước đó, con với chú đều hiểu là được.”
Giang Tự nói cảm ơn, quay người đi ra khỏi phòng họp, đến bãi đậu xe lấy xe chạy thẳng về nhà.
Lúc anh về đến nhà, Lâm Kiều đang đứng trong phòng bếp làm bánh kem, di động đặt trên một cái giá đỡ trước mặt cậu, vì phòng bếp rất thoáng nên đứng ở phòng khách vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ.
“Ừm, tiểu A cũng chưa đủ tuổi.”
“Bất Du rất lợi hại, năm sau cậu ta đủ tuổi rồi, hẳn sẽ có nhiều chiến đội tìm đến.”
“Biết KG muốn tìm tay xạ kích nào không? Không biết, tôi không rõ mấy chuyện của KG, Giang Tự sẽ không nói với tôi.”
“Giờ này Giang Tự đang ở căn cứ, gần đây anh ấy bận lắm…!Sao anh về rồi?”
Cả người Giang Tự toàn bụi bặm, anh không nhìn thấy cameras, gật đầu với cậu, vừa đổi giày vừa nói, “Bao giờ em làm xong? Có chuyện muốn nói với em.”
Lâm Kiều bất ngờ nhìn thấy anh, cảm thấy mặt mình hơi đau.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của Giang Tự, cậu nghĩ anh có chuyện gấp lắm, vội nói: “Chờ năm phút nữa được không, em đánh bơ xong bỏ vào lò nướng là được.”
Giang Tự đi đến, cúi người sờ má cậu: “Tôi giúp em.”
Lâm Kiều sợ đến mức giật mình thon thót, đưa tay cản anh lại: “Em đang phát sóng trực tiếp đấy.”
“Ồ.” Giang Tự nhìn lướt qua máy quay, “Anh đến phòng làm việc chờ em.”
“Em biết rồi, được thôi.”
[Sao tui có cảm giác như cặp vợ chồng già vậy nhỉ?]
[Đã là vợ chồng già từ lâu lắm rồi được không]
[Người phía trước tỉnh ngộ đi, Trung Quốc mới thành lập thôi!]
[Đường truyền của Thiên Dực nhanh vl]
(Thiên Dực: công ty viễn thông TQ, lướt nhanh như lướt sóng =)))
[Có phải Kiều Kiều tính tắt live không vậy? Mới vừa phát sóng thôi mà QAQ]
Lâm Kiều không còn cảm giác gì khi đọc mấy bình luận trên nữa, chỉ rep lại bình luận cuối cùng: “Ừm, chờ chút nữa bánh kem ra lò tôi sẽ cho mọi người xem thành phẩm.
Bao giờ live tôi sẽ gửi thông báo trong nhóm.”
Câu mang bao tay nhét phôi bánh kem vào trong lò nướng, thiết lập thời gian xong thì vội vã thu dọn, chạy sang phòng làm việc tìm Giang Tự: “Sao thế anh?”
Giang Tự không lên tiếng, anh nhìn cậu thật kỹ từ trên xuống dưới, càng nhìn càng nghĩ mình quyết định đúng đắn quá.
Trước kia tuyển Bất Du vào đội thì anh cảm thấy thực lực mới là quan trọng nhất, nhưng bây giờ anh đã suy nghĩ cẩn thận, không thể chỉ nhìn vào thực lực mà phải nhìn vào tính cách và nhân phẩm, mà hiển nhiên Lâm Kiều là một người cực kỳ phù hợp, đang đứng ở nơi “ổn định” nhất.
Thật tuyệt vời, sao lại bên cạnh anh lại có người đỉnh như vậy chứ.
“Đến đây.”
Anh cầm lấy tay Lâm Kiều, nói một cách chân thành: “Bé cưng ơi, em có muốn đến KG làm tay xạ kích không?”
Lâm Kiều vô thức trả lời: “Không muốn.”
Giang Tự: “…”
Lâm Kiều nhìn vẻ mặt khiếp đảm khó lòng che giấu của anh, chợt nhận ra lời đề nghị của Giang Tự chẳng khác gì kíp nổ: “Sao lại muốn em đảm nhiệm vị trí xạ thủ?”
“Vì tôi thấy em rất thích hợp.” Giang Tự lấy lại tinh thần, dụ dỗ cậu, “Nếu em đến đó chúng ta có thể cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm, em có muốn đến không?”
Lâm Kiều lắc đầu: “Không cần đâu, mấy anh tìm người khác đi.”
Đồng tử của Giang Tự co lại, không thể hiểu nổi: “Không phải em luôn muốn đến KG sao?”
Lâm Kiều buồn cười: “Đó là chuyện trước đây, bây giờ em không muốn chơi chuyên nghiệp nữa.
Xạ thủ trong giới nhiều như thế, chắc chắn sẽ có người thích hợp hơn em.”
Cậu đã cực kỳ thỏa mãn với những thứ đang có, mấy chuyện chơi chuyên nghiệp gì đấy cậu đã loại bỏ khỏi kế hoạch cuộc đời mình tận tám trăm năm trước rồi.
Phía trước là vực sâu vạn trượng, đằng sau là phong cảnh như tranh, cậu không cần thiết mạo hiểm đánh cược tương lai của mình.
Biểu cảm của Giang Tự có hơi hoảng hốt, Lâm Kiều biết anh không vui nên lay cánh tay anh, làm nũng với anh: “Em biết anh cần em, nhưng em thật sự không còn hứng thú chơi chuyên nghiệp nữa.
Chiều nay anh có về căn cứ không, chút nữa bánh kem ra lò, cho anh ăn ngay luôn nhé.”
Giang Tự nhìn bộ dáng ngây thơ không tỏ sự đời của cậu, không nói gì nữa.
Tại anh lỗ mãng, tự cho rằng Lâm Kiều sẽ vui vẻ đi với anh, nhưng Lâm Kiều không hề giống anh, cậu cũng có suy nghĩ riêng của mình, cậu muốn sống một cuộc sống an ổn hạnh phúc, không hề đáng trách.
Anh không thể dùng cách nghĩ của mình áp đặt lên người Lâm Kiều được.
“Không sao, tôi sẽ tìm người khác.” Anh cười nói với Lâm Kiều, “Buổi chiều không đi nữa, chờ ăn bánh kem của em.”
“Em làm mứt mâm xôi, không ngọt đâu, chắc chắn anh sẽ thích.”
“Được, tôi phụ em nhé?”
“Nhưng em hứa với bọn họ là sẽ phát sóng trực tiếp rồi.”
“Không sao hết, tôi chỉ giúp đỡ em thôi.”
Lâm Kiều và Giang Tự đang trải qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, tất nhiên chuyện gì cũng muốn làm cùng Giang Tự.
Hiếm khi có thể cùng nhau vào bếp, cậu cực kỳ vui vẻ, sai khiến Giang Tự đủ chuyện, nhưng trình độ nấu ăn của Giang Tự chẳng bằng một phần ngàn lần kỹ thuật chơi game của anh, hai người diễn bộ phim chia tay nhau ngay phòng khách trên phát sóng trực tiếp, cuối cùng Lâm Kiều hết chịu nổi nữa đuổi anh ra khỏi phòng bếp, Giang Tự kéo Khả Khả ngồi chơi trong phạm vi máy quay quay đến, khiến Lâm Kiều giận hết sức đi được, cậu thở phì phò kéo Giang Tự dậy, đưa túi mứt trái cây màu hoa hồng cho anh: “Giao cho anh vẽ hoa văn đó.”
“Tôi không biết vẽ.”
“Cứ vẽ bừa đi, anh muốn vẽ cái gì cứ vẽ.” Lâm Kiều gỡ bao tay ra, vội vàng nhào về phía Khả Khả, “Em muốn chơi với Khả Khả.”
Giang Tự lắc đầu cười cười, nghiêm túc cầm túi mứt phủ kín bánh kem bơ trắng.
Máy quay ghi lại biểu cảm tập trung và nụ cười trên khóe miệng anh rất rõ nét, Giang Tự vẽ xong thành phẩm, đưa lên phía trước cho khán giả xem, vừa cười vừa nói: “Thấy đẹp không?”
Lâm Kiều nhìn anh hân hoan như thế, tự dưng nổi lòng cảnh giác, nhướng người lên nhìn thử: “Anh vẽ cái gì đó.”
Giang Tự che giấu bánh kem sau người mình: “Tôi không nói cho em biết đâu.”
“Gì vậy chứ, cho em xem với nào.”
“Không cho đâu.”
Lâm Kiều nóng nảy, nhào đến túm tay anh.
Lúc này Giang Tự mới nở nụ cười xoay bánh kem qua đây, bên trên dùng mứt trái cây phác họa một hình nhân tóc xoăn, phía sau còn có cặp cánh bự, trên đầu có vòng sáng to lớn.
“Sao em có cảm giác sắp thăng thiên vậy nè.”
“Nói bậy, rõ ràng là thiên sứ mà.”
“Giống cái quái gì, không giống chút nào…!Không phải chứ, anh vẽ em làm gì?”
Giang Tự cười tự đắc: “Vì tôi sẽ ăn em luôn đó.”
[Oa oa oa cầu xin mấy người đừng có show ân ái]
[Chó FA rơi nước mắt]
[Ra dáng con người chút đi được không vậy?]
Mặt Lâm Kiều đỏ bừng: “Anh quá đáng ghê.”
Giang Tự thực hiện được kế hoạch, chống nạnh cười ngả nghiêng.
“Tôi đi ăn bánh kem với Lâm Kiều đây, không live cho mấy người xem nữa, giải tán đi, tối live tiếp.”
Anh không chờ Lâm Kiều phản ứng lại mà tắt live stream luôn, sau đấy để bánh kem lên bàn ăn, dùng nĩa cắt một miếng để ngay trước mặt cậu: “Ăn thử cái anh vẽ xem thế nào.”
Lâm Kiều nghẹn lời với sự trơ tráo của anh, u oán nói: “Là em làm được chưa, anh vẽ khó coi ghê đó.”
“Lỗi tại tôi, tôi vẽ khó coi.” Giang Tự vừa cười vừa múc một muỗng, “Đến đây, ăn một miếng nào.
Lâm Kiều nhìn Giang Tự, cảm thấy anh có hơi nhiệt tình quá mức.
Binh thường miệng mồm anh không ngọt thế đâu, hoặc chính cái chuyện mà Giang Tự miệng ngọt khiến người ta không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Cậu nghi hoặc nói: “Mấy anh có xạ thủ thật chứ?”
Giang Tự hơi khựng lại, chợt nở nụ cười, “Có chứ.
Sao mà không có được.”
Lúc này Lâm Kiều mới yên lòng, vươn đầu lưỡi quét sạch bánh kem trên nĩa đi: “Ăn ngon lắm á, sau này có thể làm tiếp.”
Giang Tự nhìn cậu thật lâu, gượng cười: “Ngày mai làm đi.”.