Đọc truyện Chanh Đá Giữa Mùa Hè – Chương 73
Trình độ văn hóa của Lâm Kiều không cao, nên cậu viết tới viết lui cũng chỉ được mấy câu đó, một bài thanh minh mà viết đi viết lại vô số lần, cả buổi sáng cũng không xong.
Giữa trưa, cậu nhận được cuộc gọi của Từ Âu.
“Alo, anh Từ?”
“Kiều Kiều, bây giờ cậu rảnh không?”
“Có ạ.
Có chuyện gì vậy anh Từ?”
“Hôm nay Giang Tự đến nhà anh, nói anh nghe chuyện xảy ra hai ngày nay và muốn tìm cậu nói chuyện.” Từ Âu nhìn Giang Tự ngồi trước mặt liếc nhìn anh ta, nói vào điện thoại với Lâm Kiều, “Anh có thể đưa địa chỉ hoặc số điện thoại của cậu cho cậu ta không?”
Lâm Kiều lập tức nói: “Không cần.”
“Ồ, vậy đươc.” Từ Âu nói, “Vậy cậu tính làm gì? Cần anh hỗ trợ gì không?”
“Không cần đâu anh Từ, em có thể tự giải quyết, em có cách của mình.”
Giang Tự xóa dòng chữ ghi chú trên điện thoại rồi gõ gì đó, giơ lên trước mặt Từ Âu, để Từ Âu đọc theo: “Quan trọng là Giang Tự, cậu ta bảo muốn thương lượng cách giải quyết với cậu, anh cảm thấy mấy đứa nên gặp mặt nói chuyện sẽ tốt hơn.”
“Em không muốn gặp lại anh ấy.” Lâm Kiều thấp giọng nói, “Anh Từ, anh đừng nhắc đến anh ấy nữa được không?”
“Được được được.” Từ Âu vội nói, “Anh cảm thấy cậu không thể giải quyết được đâu, ra ăn bữa cơm đi, anh thay cậu nghĩ cách.”
“Chờ em giải quyết xong chuyện này thì sẽ mời anh Từ đi ăn nhé.
Em đã nghĩ ra cách rồi, anh Từ anh yên tâm đi.”
“Thật sự không cần giúp đỡ sao?”
“Không cần đâu.”
“Vậy được, vậy cậu làm tiếp—”
“Khoan đã.” Bỗng nhiên Lâm Kiều nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng ngắt lời anh, “Anh Từ, nếu anh có thể liên hệ với Giang Tự thì có thể chuyển lời giúp em được không, bảo anh ấy đừng nói gì trên weibo cả?”
Từ Âu biểu lộ sự hoang mang từ nội tâm của mình: “Cậu không tự mình nói với cậu ta được sao?”
“Em không muốn nói chuyện với anh ấy.” Giọng của Lâm Kiều cực kỳ rõ ràng, “Anh ấy là một kẻ lừa đảo.”
Vì Từ Âu mở loa nên Giang Tự nghe thấy rất rõ ràng: “…”
“Nói tóm lại là anh nói với anh ấy đừng làm gì hết, sau này em có thế nào cũng không liên quan đến anh ấy, bảo anh ấy đừng có quản chuyện của em.” Lâm Kiều nhớ mong bản nháp mãi chưa viết xong trong máy mình, vội vàng cúp cuộc gọi, “Mấy ngày nữa em sẽ mời anh Từ ăn cơm, cứ vậy nhé, tạm biệt~”
“Này—”
Trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút, Từ Âu cầm điện thoại của mình, bất đắc dĩ nói: “Cậu cũng nghe rồi đấy.”
Giang Tự gật đầu, đứng lên nói: “Cảm ơn.
Tôi đi trước đây, hôm nào lại đến.”
“Ngài Giang, trước kia Lâm Kiều thật sự rất thích cậu.” Từ Âu đứng sau lưng anh nói, “Tôi đồng ý giúp cậu, là vì tôi thấy với điều kiện thì sẽ cho cậu ấy cuộc sống tốt hơn.”
Giang Tự nói: “Nhất định rồi.”
“Lúc tôi vừa quen biết Lâm Kiều, cái câu lạc bộ kia của bọn họ cứ nợ lương mãi, hai tháng liền cậu ấy không nhận được đồng nào, lén nhận đơn cày thuê trên mạng.
Tôi đưa acc của bạn gái tôi cho cậu ấy đánh, để cậu ấy mang theo tôi chơi team hai, chỉ cần không thi đấu thì tối nào gọi cậu ấy đều được cả, Lâm Kiều bảo đồng đội cậu ấy ra ngoài chơi hết rồi, chỉ còn một mình mình trong căn cứ.”
“Sau đấy cái câu lạc bộ kia giải tán, cậu ấy không có chỗ nào để đi, tôi bảo nếu không thì đến nhà tôi ở đi, không thu tiền nhà của cậu ấy, lúc tôi ở nhà chơi game với tôi là được.” Từ Âu ngưng lại một lát, nói tiếp, “Câu ấy vừa làm streamer vừa cày thuê cũng chẳng kiếm được mấy đồng, chắc tầm hai tháng trước khi quen biết cậu thì cậu ấy mới vui vẻ nói với tôi rằng cuối cùng cũng trả hết tiền phạt, sau này có thể sống thoải mái hơn rồi.”
Giang Tự im lại một lúc, thấp giọng nói: “Tôi biết rồi.
Cảm ơn anh.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu, nhưng nếu đến cuối cùng hai người không thể thành đôi, đến thế nào thì đi thế ấy đi, đừng tiếp tục làm cậu ấy tổn thương nữa.” Từ Âu đứng ở cửa nói với anh, “Được rồi, tôi không tiễn cậu.
Ngài Giang đi thong thả.”
Giang Tự gật đầu với anh ta, vào thang máy rời khỏi chỗ ở của Từ Âu, tấp vào một quán nhỏ ven đường ăn đại một bữa trưa rồi lái xe về căn cứ KG.
Bây giờ tình trạng của KG ở vòng trong không mấy khả quan, nhất là Bất Du, người trẻ tuổi phong độ không vững, ai cũng không biết cậu ta vào vòng trong có làm nên cơm cháo gì không nữa.
Cuối cùng tổ huấn luyện viên cũng hết cách, giám đốc chiến đội Vương Huân tự mình tới cửa mời Giang Tự về, để Giang Tự dùng kinh nghiệm phong phú của mình chỉ đạo Bất Du.
Vòng loại kết thúc, KG giữ vững thành tích tiến vào vòng trong, cả đội đều đang gia tăng huấn luyện chung với nhau.
Lúc sáng Giang Tự ra ngoài đã bố trí nhiệm vụ luyện riêng cho Bất Du, lúc lái xe về thì thấy Bất Du đang đi ra khỏi căn cứ, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, y như sợ người khác nhận ra cậu ta vậy.
Giang Tự dừng xe trước mặt cậu ta, hạ cửa xe xuống hỏi: “Đi đâu đấy?”
Tầm mắt hai người chạm nhau, Bất Du liền quay mặt đi, ánh mắt có hơi né tránh: “Mẹ em tới xem em thế nào, em xin anh Khải và anh Tiểu Trúc rồi.”
Tầm mắt Giang Tự lướt qua người cậu ta một lượt, lạnh lùng nói: “Bảo cậu đánh cọc gỗ cậu đánh xong chưa?”
“Đã đánh xong.”
“Bao giờ quay lại?”
“Em đi ăn tối với mẹ, chắc tầm 8-9 giờ mới về được.”
“Gặp mặt là được rồi, nắm bắt thời gian quay về đánh huấn luyện.”
Bất Du ngoan ngoãn cười nói: “Anh Giang, bình thường mẹ em ở quê, đi đường lâu lắm mới đến một chuyến…”
“Cậu đánh được thành tích tốt thì chính là hiếu thảo với mẹ rồi.” Giang Tự không vui nói, “Bây giờ là một rưỡi, trước ba giờ phải về.”
Bất Du vội la lên: “Anh Giang, mẹ em rất vất vả mới đến đây một lần!”
“Ba giờ mở thi đấu huấn luyện, tôi muốn thấy người, nếu không cậu tự chịu trách nhiệm, tôi sẽ bảo với Giám đốc Vương suy xét trừ lương tháng này của cậu.” Giang Tự nói xong thì dẫm chân ga đi thẳng, qua kính chiếu hậu còn thấy Bất Du đang nhìn chằm chằm vào xe anh, tức giận đến mức giậm chân.
Giang Tự cho cậu ta hít khói, thầm chửi trong lòng đánh gà như vậy mà còn không biết xấu hổ xin nghỉ nữa.
Anh lái xe vào bãi đỗ, sau đó vào thang máy lên phòng huấn luyện, thấy bốn người kia đang chụm đầu vào nhau, không biết đang nói chuyện gì.
“Há.” Anh vỗ mạnh cửa, tạo ra chút tạp âm, “Bốn người mấy ông không đi ngủ trưa đi, còn tụ tập ở đây làm gì?”
“Đang hóng drama, hóng xong thì đi ngủ liền.” Trục Hạ vừa nói vừa bảo anh lại đây, “Tôi đang xem bài thanh minh của nhóc Chanh Xanh nè, ông xem chưa?”
Có Tiểu Ngư ở đây, mấy chuyện mà Giang Tự lén lút làm đều bị lộ ra hết, trừ Bất Du ra thì bốn người còn lại đều được phổ cập tri thức chuyện tình yêu của anh và Lâm Kiều trong khoảng thời gian vừa rồi.
Hóng drama của người khác vui hơn hóng chuyện của mình nhiều, mỗi ngày mấy người này đều quan tâm đến Lâm Kiều còn hơn Giang Tự nữa, hở chút là nhìn “chị dâu” mình sao rồi, bày đủ loại mưu kế để giúp Giang Tự theo đuổi Lâm Kiều về tay.
Giang Tự cảm thấy nếu bọn họ dùng một nửa sức lực đó cho việc thoát ế thì cũng không đến mức trong đội cả năm người đều độc thân hết.
“Em ấy đăng bài thanh minh ở đâu? Để tôi xem.”
“Đăng trên cả weibo và trạm D đấy, ông vào đại cái nào cũng được.”
Giang Tự nói được, ngồi trên ghế huấn luyện viên mở weibo lên, thấy Lâm Kiều đăng một bài mới khoảng mười phút trước.
Bài thanh minh rất dài, từ ngữ đều rất thẳng thắng, nhưng cũng may là không có chút vô nghĩa nào hết, đúng kiểu chỉ cần hiểu tiếng người là có thể đọc hiểu được.
Cuối bài thanh minh còn up ảnh bằng chứng trạm D thêm trận thi đấu riêng cho Tây Khê, chỉ trích Tây Khê lần đầu gặp mặt khi quay chương trình đã khẩu nghiệp với mình, ngay cả việc sau đó không thể thành công vào đội của Tro Tàn cũng bởi vì cậu ta quá gà, bảo solo cũng không dám đứng ra.
Giang Tự đọc từ đầu đến cuối, nhận ra Lâm Kiều không hề nhắc đến sự tồn tại của mình, chỉ chỉa mũi giáo vào người Tây Khê, mạnh mẽ lên án việc cậu ta dẫn dắt fans mình thuê bọn phá game đến làm phiền công việc phát sóng trực tiếp của người khác, không hề có đạo đức, cực kỳ vô liêm sỉ.
Sau đó Lâm Kiều còn tỏ vẻ mình nhất định sẽ không bỏ việc, vẫn sẽ tiếp tục đấu đỉnh cao, có bản lĩnh thì cứ mời bọn phá game tiếp đi, mời đến một người cậu báo cáo một người, coi như cậu bỏ một phần sức để làm trò chơi trong sạch hơn.
Giang Tự cau mày đọc hết, tầm mắt dừng ở hàng chữ cuối cùng mà cậu viết.
Lâm Kiều: Lời cuối cùng tôi muốn kêu gọi khán giả của mình không cần vì tôi hay chuyện này mà đi cãi nhau với người khác, mọi người xem phát sóng trực tiếp của tôi vì vui vẻ, tôi cũng hy vọng phát sóng trực tiếp của tôi có thể mang đến niềm vui cho mọi người.
Tôi sẽ cố hết sức điều chỉnh trạng thái phát sóng của mình, mọi người cứ vui vẻ xem live, tắt màn đạn đi là được, nếu cảm thấy lo lắng quá thì nên làm chuyện khác, qua khoảng thời gian này hẵng quay lại.
Lâm Kiều: Đây là cuộc chiến của một mình tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Viết thế này không tốt chút nào, Giang Tự nghĩ, bây giờ em ấy hẳn nên kêu gọi fans đấu tranh vì mình mới phải, sao lại viết như vậy.
Cậu muốn bảo vệ bản thân mình, càng muốn bảo vệ fans, cũng không biết nghĩ mình có bao nhiêu năng lượng, liệu mình có thể làm được hay không.
Còn dám công khai đăng chứng cứ phốt trạm D, nếu trạm D lấy cớ cậu làm ảnh hưởng đến hình tượng của công ty thì sẽ chấm dứt hợp đồng và yêu cầu cậu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, cái đứa nhóc ngốc này chẳng biết gì cả, dám nhảy thẳng vào vũng bùn luôn.
Anh còn nghĩ cậu sẽ xử lý mọi chuyện hoàn hảo đến đâu, hóa ra cũng chỉ có vậy.
“Anh Giang? Đội trưởng Giang? Tàn thần!” Trục Hạ điên cuồng vẫy tay trước mặt anh, “Ông sao thế? Đáy nồi trong phòng bếp còn không đen bằng mặt của ông nữa kìa!”
“Không sao cả.” Giang Tự dùng sức vịn tay ghế thể thao điện tử đứng lên, “Tôi quay về ký túc xá, bốn người mấy ông tranh thủ đi ngủ trưa đi, ba giờ sẽ đấu huấn luyện.”
Hoa Ngữ Giả nói: “Bất Du vừa mới xin nghỉ rồi, anh Khải nói chiều nay huấn luyện tự do, không đấu huấn luyện nữa.”
“Tôi gặp cậu ta ở trước cửa, cậu ta sẽ về trước ba giờ.
Chút nữa tôi sẽ nói với anh Khải hẹn đấu huấn luyện, không được thì đánh với đội hai.” Giang Tự yếu ớt xua tay, “Tôi đi đây.”
Tiểu Ngư lớn tiếng gọi anh lại: “Giang Tự.”
“?”
“Lúc đăng bài thanh minh nhớ suy xét đến hình tượng của mình.” Tiểu Ngư hạ thấp giọng nói, “Đừng có bốc đồng đấy.”
Bước chân của Giang Tự khựng lại, sau đó anh cười nhạo một tiếng, không thèm quay đầu lại: “Biết rồi.”
Vào lúc hai giờ chiều hôm đó, Giang Tự đăng một đoạn văn ngắn lên weibo cá nhân của mình, thẳng thắng thừa nhận mình vì tình riêng nên chọn Lâm Kiều vào đội, rất khinh thường đối với hành vi công kích sau lưng của Tây Khê, kiên quyết phản đối hành vi phá game, hi vọng bên quản lý nghiêm khắc xử lý chuyện này.
Lúc ba giờ, anh làm mới bảng tin weibo lần cuối cùng trước khi đi vào phòng huấn luyện, thấy Thỏ Tháng Ba cũng đã đăng bài.
Thỏ Tháng Ba: Là một người đứng xem, tôi muốn chia sẻ với các bạn những thứ mà lúc đó tôi đã thấy và nghe được.
Giang Tự tắt điện thoại và đi vào trong, Bất Du đã thành thật ngồi vào đúng vị trí của mình, nhưng tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
Giang Tự mặc kệ cậu ta, trực tiếp đứng sau Bất Du, ra hiệu cho anh Khải mở phòng hẹn người.
Chờ khi vào trận thì Giang Tự đứng đằng sau quan sát toàn bộ thao tác của Bất Du, càng xem thì càng cáu kỉnh hơn.
Trình độ kỹ năng của Bất Du không có gì để nói, về cơ bản thì trận nào cũng đánh ra những thao tác bắt mắt, nhưng lại quá lỗ mãng, lúc có chiêu cuối thì đều nghĩ mình làm được, chỉ biết liều mạng mà tưởng mình hay lắm, còn không thèm nghe Tiểu Ngư chỉ huy, Tiểu Ngư nói gì cậu ta cũng không thèm quan tâm.
Bất kể là đội hình đầu trận thế nào, cậu ta đều có thể nhào lên mày chết tao sống với xạ thủ bên kia, ngay cả khi Giang Tự hăng hái nhất cũng không dám đánh đến mức như cậu ta.
Mấy xạ thủ của các đội trong vòng loại đều không mạnh bằng cậu ta, Bất Du có thể đánh ra lợi thế, nhưng một khi bên đội đối phương mạnh hơn một chút thì Bất Du game over ngay.
Bọn họ có thể đánh được hạng tám là vì bắt nạt mấy đội yếu thôi, nhìn lên bảy đội phía trên mà xem, chưa từng đánh thắng lần nào, đúng kiểu chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu.
Giang Tự nhìn mà đau hết cả đầu, xách lỗ tai Bất Du hỏi: “Ngày hôm qua đã bảo cậu đánh ổn định một chút, cậu có chịu nghe vào tai không vậy?”
“Có nghe!”
Giang Tự nhìn ánh mắt của cậu ta thì biết Bất Du không nghe lời nào cả, dù cho anh có nói thế nào thì lúc cậu ta chơi game vẫn thích làm theo ý của mình, ai nói gì cũng không thông.
Chưa đủ lông đủ cánh mà còn muốn lật trời.
“Được rồi, đi ăn cơm hết đi.” Anh Khải phất tay đuổi hết mấy đội viên đi, nói với Giang Tự, “Cậu thấy Bất Du thế nào?
“Trừ thao tác ra thì đếch có gì hết.”
Anh Khải cười khổ chế nhạo anh: “Lúc trước nói cậu ta làm được là cậu, nhìn lầm rồi à?”
“Tôi nghĩ có khi cứu chữa được.”
Giang Tự yên lặng một lúc, mở miệng nói: “Chín giờ sáng mai bảo Bất Du đến phòng huấn luyện bên cạnh đi, tôi dẫn cậu ta luyện solo một mình.
Nếu cậu ta muốn solo thì cứ cho cậu ta solo, có khi lại đánh ra được ưu thế ở đường, cũng là lợi thế cho chúng ta.”
“Cũng đành vậy thôi.” Anh Khải thở dài, đứng dậy nói, “Đi thôi, mau đi ăn đi.”
Giang Tự gật đầu, cùng anh ta bước ra khỏi phòng huấn luyện.
Sau khi anh rời khỏi phòng huấn luyện thì khởi động điện thoại lên lại, lập tức nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, hầu hết đều đến từ Lâm Kiều.
Giang Tự nói xin lỗi với anh Khải, sau đó vòng về ký túc xá của mình, gọi lại cho Lâm Kiều.
“Kiều Kiều, tôi đây—”
Cuộc gọi vừa được kết nối, anh liền nghe được giọng điệu lo lắng của Lâm Kiều truyền đến: “Không phải tôi đã bảo anh đừng lên tiếng sao, anh đang làm gì vậy?”
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Anh biết anh rớt mất bao nhiêu fans không?!” Lâm Kiều tức giận đến mức giọng điệu cũng gấp gáp theo, nhưng Giang Tự cách hai lớp màn hình không hiểu sao lại nghĩ có khi cậu sẽ òa lên khóc mất, “Anh như thế thì tôi biết phải làm sao đây!”
“Nếu tôi thậm chí không dám thừa nhận những gì tôi đã làm chỉ để bảo vệ hình tượng, như vậy mà được sao?” Giang Tự lạnh lùng chất vấn, “Hay em cảm thấy tôi là loại người chỉ biết quan tâm đến danh tiếng của bản thân?”
Bên kia không hề lên tiếng, giọng điệu của Giang Tự dần bình tĩnh lại, dịu dàng nói: “Kiều Kiều, tôi thích em, tôi chỉ muốn làm gì đó cho em, em không cần quan tâm đến, cũng không cần phải có gánh nặng.”
“Kẻ lừa đảo.”
“Kiều Kiều, tôi xin lỗi.
Lúc ấy tôi thật sự không nghĩ đến—”
“Tôi không cần anh giúp, cũng không muốn khiến để anh liên lụy vào.” Lâm Kiều đột nhiên ngắt lời anh, cậu nắm chặt điện thoại, thấp giọng nói, “Giang Tự, tôi đang sống rất tốt, thật đó.
Tôi rất thích cuộc sống như bây giờ, chúng ta mỗi người một ngã đi, anh cũng đừng làm phiền bạn của tôi nữa, chúng ta đến thế nào thì đi thế ấy đi, được không?”
“Không được, vì tôi vẫn còn thích em.” Giang Tự cự tuyệt cậu rất thẳng thắn, “Kiều Kiều, bây giờ em thật sự vui vẻ sao? Tôi không tin, bởi vì không có em, mỗi một ngày trôi qua tôi đều không thấy vui vẻ.”
“Cho tôi một cơ hội nữa được không em?” Giọng điệu của anh như muốn níu kéo Lâm Kiều, “Chúng ta có thể trở lại như trước kia, rõ ràng lúc ấy em cũng rất vui vẻ mà đúng không.
Kiều Kiều, em có thể tin tôi một lần cuối cùng không?”
Lâm Kiều nhìn trần nhà đã ố vàng trên đầu mình, cảm xúc thay đổi rất nhanh, cậu cảm thấy tâm trạng mình vô cùng bình tĩnh, thậm chí đã có thể nhìn thẳng vào đoạn tình yêu vừa mới bắt đầu đã chết non của mình.
“Không thể quay lại được nữa rồi.” Cậu nhẹ nhàng nói, “Tôi sẽ tự khiến bản thân mình vui vẻ lên, Giang Tự à, chúng ta cứ như vậy đi.”
“Này, Kiều Kiều—”
Lâm Kiều cúp điện thoại, sau đó hít một hơi thật sâu, thu mình vào trong chăn.
____________
Lời tác giả: Tui không viết truy vợ sml thiệt đâu, mọi người xem tạm đi nha.
Tui biết là tui viết dài dòng quá, không thể khiến mọi người hài lòng hết được, thật sự rất xin lỗi mọi người.
Tại đây tui xin lỗi mấy bạn đọc rất nhiều, nhưng con người tui nghĩ gì là viết nấy à, nên sau này vẫn sẽ viết theo ý của mình.
Nhưng mà đoạn này đúng là không có cốt truyện gì cả đâu, bảo tui viết chín mười chương truy vợ tui nói thiệt là tui làm không có được.
Lúc tui viết truyện thấy vui vẻ lắm, nên hy vọng mấy cô đọc cũng thấy vui vẻ.