Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 108


Đọc truyện Chanh Đá Giữa Mùa Hè – Chương 108


Trải qua một đêm cuồng loạn, lúc KG về đến kí túc xá đã là mười hai giờ rưỡi.

Mười một giờ trưa ngày hôm sau bọn họ còn phải ngồi máy bay xuất phát từ Hải thị về Nam thị, chính thức bước vào thời gian chuẩn bị cho vòng loại trực tiếp diễn ra vào nửa tháng sau.
Hệ thống tính điểm ở vòng này khác với các trận đấu trước, vòng loại trực tiếp là vòng đào thải, cơ bản có thể xác định được sẽ gặp đội nào trước, vì vậy ban huấn luyện và các đội viên phải tiến hành huấn luyện có mục tiêu.

Ngoại trừ huấn luyện thì các đội viên phải phối hợp với ban tổ chức tiến hành phỏng vấn và quay video tuyên truyền, lịch trình sắp xếp dày đặc nên một khi quay lại căn cứ Nam thị thì bọn họ phải chuẩn bị một cách ráo riết.
Việc huấn luyện solo của Lâm Kiều vẫn đang tiếp tục, hiện tại cậu có thể đánh bại được Giang Tự với mỗi một con tướng xạ thủ phản chiếu, nhưng Giang nói rằng đây chỉ là bước đầu tiên, những thứ trước đó chỉ giúp cậu quen thuộc với các kỹ năng thôi, bây giờ bọn họ mới mô phỏng solo thực chiến trên sân thi đấu, phải làm cho đến khi nào Lâm Kiều có thể dùng bất kỳ tướng nào đánh thắng hoặc ngang tay với anh mới thôi.
Nếu muốn chiếm được ưu thế hoặc giữ được thế cân bằng thì phải tạo ra chênh lệch kinh tế, đồng thời phải ép máu của đối thủ luôn ít hơn mình; nếu phải solo ở hoàn cảnh xấu thì phải làm tốt phần dọn lính và đổi máu với đối phương, không thể để kinh tế của mình bị cách xa quá lớn, phải kiên trì đến khi trợ thủ và người đi đường giữa đến thì nhiệm vụ solo mới tính là đã hoàn thành được phân nửa, phần giao tranh về sau thì đành phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người.
Ngày đầu tiên luyện solo các con tướng, Lâm Kiều sử dụng Ái Linh lần nữa, hiệu quả cũng không tồi chút nào, trừ A Ly có hơi khó nhằn ra thì cơ bản những con tướng khác chỉ cần đánh vài ba lần là có thể tìm ra cách đánh.

Buổi trưa, cậu buộc bản thân mình phải nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đến chiều thì quay lại phòng huấn luyện, anh Khải bước vào với quyển sổ yêu quý kẹp dưới nách, hắng giọng nói: “Chúng ta mở một cuộc họp nhỏ trước.”
Các đội viên quây quần lại ngồi cạnh nhau, anh Khải kéo tấm bảng trắng đến, dùng bút ghi hai chữ RD lên đó: “Kết quả phân nhóm của vòng tám lấy sáu đã có, vị trí thứ tám trong bảng xếp hạng phải đối đầu với hạng năm, hạng bảy đánh với hạng sáu.

Vậy nên đối thủ của chúng ta trong vòng đầu tiên là chiến đội RD.”
RD cũng được coi là một chiến đội lâu đời, cũng ở một vị trí khá là xấu hổ hệt như chủ lực Thất Hải của bọn họ.
Anh ta vẫn luôn bị người đi đường đối đầu mạnh nhất là Hoang Mạc áp chế, không ai phủ nhận việc bọn họ rất mạnh, nhưng nếu bọn họ muốn tranh chức quán quân thì người ta cũng chỉ cười cười cho qua.
“Bọn họ từng thua chúng ta trong vòng bảng.” Tiểu Phàm nói, “Bọn họ phòng thủ và phản công rất lợi hại, nhưng năng lực cá nhân của mỗi tuyển thủ có hơi yếu, đội hình của chúng ta có thể khắc chế được bọn họ.”

Anh Khải tán đồng với nhận xét của cậu ta: “Không sai.

Cho nên ý tưởng chính của chúng ta là tránh đối đầu trực diện với Thất Hải, tập trung hết vào đường phát triển, phải tạo ra điểm đột phá ở đường này, khiến cục diện bọn họ sắp xếp vỡ vụn.

Hai ngày tới tôi sẽ sắp xếp cho các cậu luyện thêm đội hình ở giai đoạn đầu trận, cố gắng giành lấy ưu thế chênh lệch kinh tế thật lớn, sau đó phải nhanh chóng kết thúc trận đấu chứ đừng để bọn họ kéo đến late game, nếu không chúng ta khó lòng giải quyết được.”
“Mục tiêu trước mắt của chúng ta là chiến thắng RD, nhưng chúng ta cũng không thể giới hạn tại đó, muốn giành được giải quán quân còn phải thi đấu ba trận nữa, chúng ta phải đánh đâu chắc đó, nghiêm túc trong từng trận đấu.” Anh Khải nói một cách nghiêm khắc, “Trong khoảng thời gian này mỗi người đều phải chú ý tình trạng sức khỏe của mình, nếu có vấn đề gì thì phải báo lại cho tôi với Sầm Trúc kịp thời.”
Các đội viên trăm miệng một lời: “Đã biết.”
Anh Khải là người có thể mang đến cho mọi người cảm giác có thể tin tưởng được, dù là ban pick trên sân đấu hay trận đấu huấn luyện, chỉ cần làm theo những gì anh ta nói là chuẩn không chỉnh.
“Mau chuẩn bị vào phòng huấn luyện cả đi.”
“Ban Lan với Kính đi, vị trí đầu tiên chúng ta giành Lan Lăng Vương.”
“Lấy A Ly và Lỗ Ban Đại Sư.”
“Đường đối kháng pick Mông Điềm, để Tiểu Phàm kéo cậu xong nhào đến thọc là được.

Đường giữa pick Trương Lương đi, khắc chế Nakoruru.”
Hoa Ngữ Giả nói: “Em cảm thấy Chu Du cũng được.”
“Pick Trương Lương đi, để Lâm Kiều đánh là được.” Anh Khải nói một cách dứt khoát, “Cậu ấy phải học cách làm chủ đường của mình.”
Hoa Ngữ Giả trả lời: “Em biết rồi, vậy em lấy Trương Lương.”

“Đang đấu huấn luyện, chúng ta càng phơi bày khả năng của mình càng tốt, đừng để khi lên sân thi đấu mới thấy không làm được thì quá trễ rồi.

Lâm Kiều, toàn đội sẽ chơi quanh cậu, cậu phải coi mình là trung tâm và thực hiện đúng vai trò của mình.”
Lâm Kiều thấp giọng đáp: “Em hiểu rồi.”
“Đánh cho tốt.”
“Em biết.”
Bọn họ dựa theo cách bày trận của anh Khải, vừa vào ván game đã đi cướp rừng, Lâm Kiều giúp người đi rừng đẩy lùi người đi rừng bên đối phương, lúc quay lại đường của mình thì để mất một con lính, nhưng khi đối mặt với Ngu Cơ cậu vẫn không bị rơi vào thế yếu, dùng mấy động tác giả lừa được chiêu hai của Ngu Cơ sau đó chèn ép ngược lại cô nàng, chờ pháp sư dọn xong đường thì ăn luôn cua sông, sau đó ai về đường mình dọn đợt lính vừa lên đến, khi người đi rừng đến thì ăn luôn Bạo Quân.
Nhịp nhàng.

Lâm Kiều nghĩ, mọi người phải phối hợp với nhau thật nhịp nhàng mới được, cậu đánh càng tốt thì cả đội sẽ phối hợp với nhau trơn tru hơn.
Cậu vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, muốn bảo đồng đội nhào vào ép trụ, chỉ cần đẩy xong trụ một thì cậu có thể đảo đường với Noãn Đông để chèn ép Lữ Bố, sau đó bọn họ có thể xâm lấn rừng bên kia, ăn xong Chúa Tể thì đẩy nốt trụ đường giữa.

Mỗi chi tiết nhỏ ấy cậu đều phải tham gia vào, đã vậy cậu còn không được chết, có muốn chết cũng phải vắt kiệt sức rồi hẵng chết.
Dưới sức tấn công như vũ bão của KG, đối phương không có chút cơ hội phản kháng nào, bọn họ nhanh chóng đánh bại được chiến đội ngang trình đội hai.
Hiếm khi anh Khải khen cậu: “Trạng thái của Lâm Kiều hôm nay được đấy.”
Lâm Kiều quay đầu lại, thấy Giang Tự đã đi vào từ lúc nào, đang nhìn màn hình chăm chú.


Cậu cúi đầu nuốt nước miếng, nghe Giang Tự nói: “Chỉ là đấu huấn luyện thôi, không cần tạo áp lực lớn vậy đâu.”
Anh Khải không đồng tình: “Phải có áp lực mới có động lực chứ.”
Giang Tự không tỏ ý kiến mà chỉ nói: “Cứ giữ vững trạng thái thế này thì thân thể em sẽ tàn tạ trước khi kiếp sống chuyên nghiệp kết thúc mất.

Tự em điều chỉnh đi.”
Lâm Kiều gật đầu đáp lại: “Em sẽ chú ý.”
“Lúc nãy em đánh rất được, tiết tấu trong giai đoạn đầu của chúng ta phải nhanh như thế.

Tiểu Phàm phải đuổi kịp Lâm Kiều, hai người phải giao lưu với nhau nhiều hơn, nếu có ý kiến gì thì cứ nói.”
Tiểu Phàm nói: “Mọi người tăng tốc quá nhanh, tôi sẽ cố gắng quen với nó.”
“Chút làm thêm một ván nữa, nếu hôm nay suôn sẻ thì chúng ta có thể dành ra thêm ít thời gian để nghiên cứu đối thủ vòng sáu tiến bốn.” Anh Khải vui vẻ nói, “Mọi người nghỉ ngơi đi.”
Năm người đều sôi nổi đáp lại, Lâm Kiều đến tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, lúc quay lại thì thấy Khả Khả đang ngồi xổm bên ghế của cậu hưng phấn vẫy đuôi, đợi cậu ngồi xuống thì dùng đầu cọ nhẹ vào ống quần của cậu.
Lâm Kiều duỗi tay xoa đầu nó: “Tìm ba ba con chơi đi.”
“Khả Khả.” Giang Tự đứng đằng xa gọi nó, “Lại đây nào.”
Chú chó nhỏ hầm hừ không chịu đi, khi Tiểu Phàm cầm coca quay lại thì ngồi xuống trước mặt nó vươn tay ra: “Khả Khả, bắt tay coi.”
Khả Khả nhìn cậu ta một lúc rồi mới vươn móng vuốt chạm nhẹ vào lòng bàn tay cậu ta.

Tiểu Phàm vui mừng khôn xiết, lập tức vươn một cái tay khác ra: “Đổi thành tay phải thì cũng nắm được chứ?”
Khả Khả miễn cưỡng duỗi móng vuốt kia ra, Tiểu Phàm càng trở nên phấn khích: “Chó ngoan, mày biết lăn không? Lăn vài vòng tao coi thử nào?”
Khả Khả lăn một vòng trên mặt đất cho có lệ, Tiểu Phàm ngạc nhiên quá đỗi: “Sao lại giỏi như thế chứ, nào, Khả Khả, ngồi xuống!”

Khả Khả ngồi thẳng dậy, còn chả vẫy đuổi, chỉ ngồi sát vào chân Lâm Kiều hầm hè Tiểu Phàm.
“Khả Khả, lại đây.” Giang Tự lớn tiếng kêu nó, chờ nó chạy qua đó thì tròng dây xích vào để nó đứng ngay chân mình, nói với Tiểu Phàm, “Nó không nhiều tài nghệ vậy đâu.”
Tiểu Phàm vội đáp: “Em chỉ nghe bảo chó Border thông minh lắm thôi, Lâm Kiều cũng bảo nó biết rất nhiều thứ.”
“Nó học rất nhiều lớp, nhưng nội dung chủ yếu là mấy thói quen trong sinh hoạt thôi, tôi hy vọng nó có thể hòa nhập tốt hơn với cuộc sống này chứ không phụ thuộc vào tôi.” Giang Tự nói một cách thản nhiên, “Lần sau bảo Lâm Kiều đưa cậu ít đồ ăn vặt, Khả Khả sẽ thích cậu thôi.”
Tiểu Phàm ngượng ngùng trả lời: “Sau này em không trêu nó nữa đâu đội trưởng Giang, ngại quá.”
Giang Tự đáp “ừ”, sau đó dắt Khả Khả về phòng dạy dỗ nó.

Tiểu Phàm sờ sờ mũi, nói với Lâm Kiều: “Anh ấy cứng nhắc như vậy, không biết sao cậu có thể trò chuyện với anh ấy luôn.”
Lâm Kiều: “…!Nó cũng như con gái cưng của anh ấy vậy.

Cậu đừng để trong lòng nhé, để bữa ăn tối tôi lấy ít đồ ăn vặt cho cậu, cậu dỗ nó vài lần là nó sẽ không hung dữ với cậu nữa đâu.”
“Không sao đâu, cũng không phải chuyện lớn gì.” Tiểu Phàm nhún vai đáp, “Nhưng tôi lại thấy rất vi diệu, tính cách như đội trưởng Giang mà lại không FA cả đời.”
Lâm Kiều: “Thật ra anh ấy rất tốt.”
“Tôi cũng có bảo đội trưởng Giang không tốt đâu, chỉ là tôi cảm thấy anh ấy rất khó gần.

Cứ có cảm giác cao cao tại thượng ấy, cậu có hiểu không?”
Lâm Kiều cũng từng được trải nghiệm: “Tôi hiểu ý của cậu mà.”
Tiểu Phàm chậc lưỡi, vỗ vai cậu: “Vất vả ghê ha.”
Lâm Kiều cảm thấy càng nói càng tào lao, may là anh Khải bước vào, cậu vội xoay ghế của mình về bàn, khẽ nói với cậu ta: “Anh Khải đến rồi, không nói nữa.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.