Chàng Y Tá Đáng Thương Và Đại Bang Chủ Lạnh Lùng

Chương 9


Đọc truyện Chàng Y Tá Đáng Thương Và Đại Bang Chủ Lạnh Lùng – Chương 9

Mở cửa phòng ra bên trong cũng không khác phòng ngủ bọn họ là bao,  chỉ có điều trong này có rất nhiều sách a. Chuyển sang nhân vật chính, hắn đang ngồi ở bàn làm việc, lật lật giấy tờ gì đó, hắn biết là cậu nên không nhìn tới, chỉ hỏi:

– Em còn chưa chịu ngủ?

Cậu tiến tới trước mặt hắn nói:

– Anh không chịu trả lời em không ngủ được!

– Chuyện gì?

Hắn lúc này đã chịu ngước lên nhìn cậu.

– Thì chuyện em muốn đi làm lại.

– Tại sao? Sợ anh nuôi em không nổi?!

– Không có, chỉ là….ở nhà buồn lắm, anh đi cả ngày chẳng ai chơi với em hết.

Hắn im lặng một lúc rồi ngoắc cậu lại, đem cậu đặt lên đùi mình:


– Anh cho em đi làm anh được cái gì?

– Cái này….mà cũng phải có điều kiện sao?!~~

– Đúng. 

Cậu bắt đầu hoang mang, ở đây cậu làm gì có cái gì giá trị đâu mà cho hắn chứ? Thật là, hắn chính là muốn hành hạ cậu mà.

– Em làm gì có mấy thứ giá trị đâu mà trao đổi điều kiện với anh!?

– Em đó.

– Hể!!!!!

– Em có đồng ý hay không cũng chẳng còn ý nghĩa.

– Anh…. Mai em vẫn sẽ đi làm. Hừ.

– Anh đưa em đi. Bây giờ về đi ngủ.

– Anh không đi sao? 

– Không.

– Vậy em cũng ở đây.

– Tùy em thôi.

Hắn không quan tâm cậu nữa, quay lại với công việc của mình. Cậu ngồi một hồi liền thấy chán, ngước lên nhìn mặt hắn, quả thật là hắn rất đẹp a. Cậu nghịch ngợm cắn lên cằm hắn một ngụm, hắn ngay lập tức hâm doạ:

– Em còn nháo nữa thì mai không cần đi làm.


Cậu liền ngoan ngoãn cuối đầu, lát sau lại vùi mặt lên vai hắn, mơ màng ngủ. Hắn biết cậu đã ngủ, đứng dậy đưa cậu về phòng. Định thả cậu xuống rồi tiếp tục làm việc, ai ngờ cậu ôm chặt quá nên hắn đành ôm cậu ngủ luôn.

Hôm nay cậu thức dậy rất sớm, cùng hắn ăn sáng rồi đi làm. Mọi người nhìn thấy cậu đều rất vui vẻ. Bởi vì cậu hiền lành, dễ thương lại chăm chỉ nên trong bệnh viện ai cũng thích. Gần cả tháng không thấy tăm hơi cậu đâu ai cũng rất nhớ a. Vừa nhìn thấy đã hỏi han đủ thứ, cậu chỉ mỉm cười, nói với mọi người đại khái là gia đình có chuyện gấp, không kịp liên lạc sau đó lại mất luôn điện thoại, chẳng còn nhớ số ai để gọi cả. Mọi người nghe vậy cũng không hỏi gì thêm. Lại trở về như ban đầu, ai làm việc nấy. 

Nhưng mà vẫn có một người không chịu buông tha cho cậu a. Chính là cái cô tên Ninh Di, cũng khá dễ thương. Đã thích cậu rất lâu rồi, nhưng ngại không dám nói, mà chuyện này ai cũng biết chỉ có cậu là không biết. Haizzzz.

Hắn bên kia bù đầu với công việc nhiều như núi. Mà đầu óc cứ nghĩ đến cậu mãi. Vì hắn có không ít người đối địch, dù có người bảo vệ tốt đến mấy cũng nhất định có kẽ hở, cậu ở bên ngoài vẫn là không nên. Nhưng đây là điều cậu muốn nên thôi. Kêu bọn họ canh chừng cậu cẩn thận một chút là được.

Buổi trưa cậu không về nên hắn tiếp tục ở lại làm việc, đến chiều tối cả hai mới quay về. Cậu cứ thích quấn lấy hắn, bởi vì hắn cho cậu cái cảm giác ấm áp và an toàn hơn bất cứ ai. Cậu làm điều này bản thân hắn thì khỏi phải bàn tới đi, những người khác trong nhà vẫn là rất thích cậu nhưng chỉ duy có “người đó” chẳng thể nào cho cậu cái nhìn thiện cảm.

~~~~~~~~~~~

Cậu đi làm lại cũng đã 1 tháng, mọi thứ đều an yên trôi qua. Tình cảm của hai người cũng tiến triển không ít.

Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng thứ hai cậu đi làm. Mấy cô y tá làm chung ngày nào cũng nói về người đưa cậu đến bệnh viện này. Hỏi thì tất nhiên cậu không nói rồi, chỉ có thể đoán mò, mà trong đó rồi một cô cứ một mực khẳng định rằng đó là người yêu của cậu mà nhất định là đàn ông a. Nghe thôi là biết cô ta có phải hủ nữ hay không rồi. Và chuyện này rất nhanh tới tai của Ninh Di, có vẻ như cô không tin, cho nên lúc tan làm cô đã hẹn cậu ra nói chuyện:

– Bọn họ nói người đưa anh đi làm mỗi ngày là người yêu của anh…..có phải không?

– À… Cái này…. Em thật sự muốn biết??

– Đúng vậy!


– À…thì chính là như bọn họ đã nói. Đó là người yêu của anh.

Ninh Di bàng hoàng, cơ miệng cứng lại. Hồi lâu mới nói được một câu:

– Là…..đàn ông…..sao……!?

Cậu không nói mà gật đầu. Cô ta đột nhiên chạy đến hôn cậu.

Hắn như mọi ngày đến đón cậu về, lát sau vẫn chưa thấy cậu ra, gọi điện nhưng không liên lạc được, nỗi bất an dâng lên, hắn quyết định xuống xe đi tìm cậu. Có vẻ như ông trời rất thích trêu ngươi, cô ta vừa hôn cậu hắn liền xuất hiện. Cậu giật mình đẩy mạnh ra, cô ta mất thăng bằng ngã ra phía sau,  cậu theo phản ứng chụp lại. Thế là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó cậu đã làm nên hai màn chọc thủng mắt hắn rồi a. Buông Ninh Di ra, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ nhất có thể, mặt hắn lúc này vẫn giống mọi ngày nhưng không khí quanh hắn lại không bình thường chút nào, cậu vội vàng giải thích:

– Cô….cô ấy té nên em….em….a..

Hắn không nói không rằng đi đến chỗ cậu, làm cậu phải nuốt nước bọt mấy lần a. Cuối xuống hôn lên môi cậu, rồi ôm eo cậu, quay lại nói với Ninh Di:

– Đừng có quá phận của mình.

Sau đó mang cậu ra xe. Từ lúc đó không nhìn đến cậu nữa. Thường ngày hắn vẫn kiệm lời như thế nên cậu đâu biết trong lòng hắn đang phừng phừng lửa giận đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.