Đọc truyện Chàng Vệ Sĩ Của Em – Chương 12: Sinh nhật
Hôm đó, cô nói, anh không cần trả lời ngay, cũng không nhất thiết đáp lại, chỉ cần anh biết cô thích anh là đủ.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, kì thi giữa kì đã tới. Ai cũng tất bật chuẩn bị cho thi cử, đề cương, đề thi thử, bài kiểm tra, bài tập.. cứ dâng đến trước mặt khiến học sinh ám ảnh cực độ. Hải Anh lạnh lùng nhìn đống giấy tờ toàn chữ là chữ trước mặt, trong khi Trương Bá Duy phải bay từ lớp cậu sang lớp Hải Anh để kêu ca, thở dài đầy ngao ngán:
– Nhìn đống này đủ rớt nước mắt rồi, nói gì đến học hành nữa.
– Thì cậu ngồi khóc đi, đừng học nữa!
– Em cũng muốn lắm, nhưng đỗ đại học là nguyện vọng duy nhất của đời em.
– Vậy mà tôi tưởng nguyện vọng của cậu là cưới được hoa hậu?
– Sao chị biết?
Đặng Thanh Nhân không bận tâm tới hai mạng đang ngồi đấu khẩu bên cạnh, chăm chú làm bài, lật hết tờ này tới tờ khác. Bá Duy đưa tay sờ sờ chỏm tóc trên đầu, trêu chọc:
– Thanh Nhân, chết cũng không đem theo được đống đề cương đó đâu, nghỉ ngơi đi!
Thanh Nhân lườm cậu một cái nhìn sắc lẹm như dao, buông lời:
– Tôi chết sẽ đem cậu theo!-Nàng thu dọn đồ, đứng dậy đi ra ngoài.
Hải Anh không nói, cô biết Thanh Nhân đang rất phấn đấu học tập. Nghe Lưu Bằng kể loáng thoáng thì tối đó Thanh Nhân ra sân bay đón Lưu Hải Việt, y không thích nàng, y còn nói nếu Thanh Nhân thi đỗ đại học X thì y sẽ suy nghĩ về việc hẹn hò với nàng. Khi nghe ba kể, Hải Anh đã rất tức giận với anh trai, nhưng nghĩ lại, nếu Lưu Hải Việt là người thừa kế của Lưu gia, vợ của y tuyệt đối phải là người phụ nữ tài đức vẹn toàn, đặc biệt học vấn phải thật sự đỉnh.
Hải Anh thở dài:
– Kệ cậu ta đi!-Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay, chiếc xe Porsche không còn đậu trước cổng trường nữa, anh đã đi đâu?
_________________________
Tại Tống gia..
– Khụ khụ khụ..-Triệu Tú Trinh ngồi ho một cách khoa trương.
Đúng là ả ta bị ốm thật, nhưng đã khỏi hẳn từ lâu. Tú Trinh là con gái lớn nhà họ Triệu, là đại tiểu thư vạn người mong ước có được. Ả được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ để trở thành người con gái chuẩn mực. Để có được sắc đẹp cũng như tài năng ngày hôm nay, ả đã rơi không biết bao giọt mồ hôi, nước mắt, và cả.. máu. Ả gặp anh vào 7 năm trước, khi đó Tú Trinh còn là nữ sinh xuất sắc của một trường điểm trong thành phố, ả cũng có những mộng mơ riêng của thiếu nữ mới lớn. Nhưng vì thân phận và tự biết bản thân quá xuất chúng, ả không giao du với nhiều bạn bè, càng không quan tâm tới chuyện yêu đương, vì ả biết, phần lớn những chuyện tình tuổi học trò đều không có kết cục có hậu. Tống Hàn lúc đó 20 tuổi, tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, anh cũng không thích giao du với bên ngoài, chỉ nhốt mình trong phòng riêng để thiết kế, vẽ hết bản này tới bản khác, ả thường lấy lí do yêu thích kiến trúc để tiếp cận anh. Nhưng anh đều cự tuyệt, anh càng cự tuyệt, ả càng yêu anh hơn. Tú Trinh từ năm 17 tuổi đã dính chặt lấy anh, anh đi đâu ả cũng đi theo, chỉ cần biết có người con gái nào tiếp cận anh, ả sẽ dẹp hết, Tống Hàn hoàn toàn biết điều này. Nhưng, anh chưa từng một lần đón nhận tình cảm của ả, nói chỉ coi ả như em gái làm ả cực kì đau khổ. Đỉnh điểm của sự đau khổ, là khi ả vô tình nhìn thấy một tấm ảnh chụp một cô bé được anh kẹp trong cuốn sách yêu thích của mình, Tú Trinh chưa kịp nhìn rõ người trong ảnh thì Tống Hàn đã nhanh chóng giật lại, cầm tấm ảnh rồi bỏ đi, vứt lại cho cô một câu vỏn vẹn:”Nếu em động tới cô ấy, thì đến danh xưng em gái của anh, em cũng không xứng!”. Tú Trinh cố gắng trở nên hoàn hảo hơn, anh không quan tâm, ả cố gắng học võ vì anh nói con gái nên biết chút võ để phòng thân, anh vẫn không bận tâm, ả cố gắng thi vào trường kiến trúc, học hành giỏi giang nhưng tiếc là, anh không mảy may chú ý.
Sau khi tốt nghiệp, Tống gia quyết định làm lễ đính hôn cho Triệu Tú Trinh cùng Tống Hàn, hôm đó, anh chỉ tới chào hỏi mọi người rồi cũng vội vã rời đi, để lại Tú Trinh trang điểm thật lộng lẫy, xinh đẹp bơ vơ ở đó. Anh đã cương quyết từ chối hôn sự này, nhưng Tống Văn Quyết nói đó là ước nguyện của cha anh, anh phải làm tròn chữ “hiếu”. Suốt ngần ấy năm, anh chưa hề chạm vào ả, dù chỉ là một cọng tóc.
Lưu Minh Quân nhìn người con gái yêu kiều trước mặt, đưa ả cốc nước:
– Tại sao bị ốm?
Ả bĩu môi:
– Anh quan tâm sao? Nếu mình không là gì, anh đừng nên quan tâm, đừng gieo cho em hy vọng.
Minh Quân đứng dậy, anh nể chú của mình thúc giục quá mức nên mới trở về, từ khi cô tỏ tình với anh, anh chỉ muốn ở bên cô không rời nửa bước. Thế mà về tới Tống gia, Triệu Tú Trinh lại giở thói õng ẹo.
Ả vội đứng dậy, ôm anh từ phía sau lưng:
– Đừng đi mà! Ở lại với em một chút!
Anh gỡ tay ả ra, ánh mắt lạnh lùng:
– Em giữ sức khỏe, anh đi trước!-Nói rồi anh sải bước vững chãi rời đi, khi tay anh chạm vào nắm cửa, anh nghe thấy Triệu Tú Trinh gào thét phía sau:
– Vì sao? Vì sao anh phải tới Lưu gia làm khổ mình như vậy? Có phải.. người anh đang bảo vệ là con nhãi trong tấm hình năm đó?
Minh Quân quay đầu:
– Không liên quan tới em!
– Anh nói không liên quan? Cả tuổi thanh xuân của em nhìn hôn phu của mình ngày ngày giữ ảnh của một người con gái khác, rồi giờ lại giương mắt lên nhìn anh bảo vệ cô ta? Anh nghĩ em không có giới hạn chắc?-Ả nổi đóa lên, ả chịu đựng quá lâu rồi! Đã phải cố gắng dầm mưa để bị ốm chỉ mong anh quay về chăm sóc lo lắng cho mình một chút, anh cũng không làm! Tới khi khỏi bệnh anh trở về lại như tảng băng trôi trước mặt ả, hôm nay ả còn có ý định trao cả thân thể của mình cho anh coi như món quà sinh nhật tặng cho anh.
– Anh không ép em làm gì cho anh cả. Tú Trinh, hãy hiểu cho anh!
Tú Trinh khóc lớn, ngồi bệt xuống sàn nhà:
– Cô ta có gì hơn em mà anh lại chọn cô ta, tại sao không phải em?
Anh từ tốn:
– Cô ấy không xinh bằng em, không cao bằng em, cũng không giỏi bằng em, tính tình cũng không hòa nhã như em. Nhưng anh thích cô ấy, vì cô ấy là chính cô ấy, không phải là ai khác.
Lần này, anh rời đi thật, để lại Triệu Tú Trinh với cả chậu nước mắt.
____________________________
Minh Quân ngồi vào trong xe, điện thoại vang lên thông báo tin nhắn từ Hải Anh:”Hôm nay anh không cần đón tôi! Tôi có việc đi cùng Trương Bá Duy, vệ sĩ của cậu ta sẽ bảo vệ chúng tôi.”
Anh khởi động chức năng nghe nói của bông tai anh tặng cô, nhưng không hề có tín hiệu. Cô bé này, có lẽ lần này xảy ra chuyện gì mà nhất quyết không cho anh biết, còn tháo cả hoa tai ra nữa. Minh Quân lái xe một mạch tới quán bar.
Quán bar ban ngày nên rất vắng vẻ, chỉ có những vị khách đi ra sau một đêm tiêu khiển vui vẻ tại quán. Không có quản lý là Đặng Thanh Nhân ở đây, chỉ có nhân viên dọn dẹp. Anh tiến tới hỏi một người đang lau bàn:
– Chủ ở đây đâu?
Cô gái đang lau bàn giật mình nhìn anh, tim đập rộn ràng trước vẻ đẹp trai nam tính ấy, trả lời:
– Ý anh là Lưu tiểu thư? À, cô ấy cùng Trương thiếu gia lái xe ra ngoại ô có việc.-Cô gái nhìn xung quanh-Ngại quá, quản lý Đặng cũng không có ở đây, anh..
Chưa đợi cô ta nói hết câu, anh đã lao thẳng ra ngoài, lái xe đi tìm cô. Là vệ sĩ của Lưu Hải Anh nhưng anh không hề quan tâm việc mình bị trách móc vì làm không tròn nhiệm vụ, điều anh quan tâm là an nguy của cô bé này. Chiếc xe Porsche một mạch lái thẳng về phía ngoại ô.
______________________________
Tại một biệt thự kính nằm giữa rừng thông..
Hải Anh tay cầm bánh sinh nhật đặt lên bàn, nhìn Trương Bá Duy đang hăng say thổi bóng bay:
– Cậu có chắc là ổn không đấy?
Bá Duy nỗ lực nổi hết quả bóng bay, trả lời:
– Chắc chắn rồi! Em đã dặn nhân viên nếu anh ta đến sẽ trả lời chúng ta đến ngoại ô rồi!-Vừa nỏi vừa thở hồng hộc-Chị giúp em thổi bóng đi, mệt quá!
– Cậu không mua bơm bóng sao?
– Em quên mua, trời ơi, ngồi thổi muốn banh cả lồng ngực luôn này!
– Thổi cho banh luôn đi!-Cô không thèm để ý cậu, lấy điện thoại ra nghịch thì thấy 12 cuộc gọi nhỡ. Đều là của Lưu Minh Quân. Nghĩ tới cảnh anh vội vã đi tìm cô, cô vừa thấy thương lại vừa thấy vui.
Cô không hề biết sinh nhật anh, chỉ là, đêm hôm qua cô có sang phòng anh bắt anh dạy kèm cho mình, vô tình nhìn thấy chứng minh thư của anh. Mất ngủ để suy nghĩ cả đêm vẫn không biết nên tặng gì cho anh, may có tên nhóc Trương Bá Duy lắm trò này, tuy cậu ta hơi lắm mồm nhưng rất được việc. Cậu ta chỉ mất vài phút để đặt được biệt thự chỗ này, bình thường thuê nơi này rất đắt, lại còn phải đặt cọc trước vài ngày.
Trong khi hai mạng kia chuẩn bị trang hoàng mọi thứ thì Minh Quân tập trung cao độ đi tìm Hải Anh. Anh biết dạo này cô hay lui tới quán bar, nhưng mỗi lần tới đều uống rất ít và đặc biệt là không hề gây sự với ai, sự biết mất đột ngột của cô ngày hôm nay làm lòng anh nóng như lửa đốt. Anh nhấn mạnh ga, đi thẳng vào phía rừng thông. Đến trước một chòi nhỏ trong rừng, anh dừng xe, hạ cửa kính hỏi người bảo vệ:
– Chú có thấy một chiếc xe Roll Royce đi qua đây không?-Sao anh có cảm giác mình đang đi tìm trẻ em bị bắt cóc nhỉ?
Người bảo vệ nhanh chóng chỉ tay về phía sâu hơn của rừng thông:
– Xe màu trắng, phía kia.
Sau một hồi ngoằn nghèo, trời đã tối sầm, Minh Quân dừng xe trước một biệt thự xung quanh đều là cửa kính, có thể nhìn thấy những ngọn đèn nhấp nháy trong ngôi nhà, nhưng điều này cũng không thu hút sự chú ý của anh, mối quan tâm của anh lúc này chỉ có cô gái mang tên Lưu Hải Anh. Anh xuống xe, sải bước dài tới trước cửa, ngay khi định gõ cửa thì tất cả ngọn đèn như phụt đi, ngôi biệt thự im lìm chìm vào sự u tối của bầu trời và rừng thông, có linh cảm người trong đó là Hải Anh, Minh Quân đạp mạnh cửa đi vào. Một ánh nến xuất hiện giữa bóng tối u mê, cô gái mặc váy trắng tinh khiết, tay cầm chiếc bánh sinh nhật bước ra, gương mặt xinh đẹp trước ánh nến làm anh như trút được tảng đá trong lòng, anh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng.. hôm nay là sinh nhật anh? Hải Anh bước đến trước mặt anh, cười rạng rỡ xua tan màn đêm:
– Chúc mừng sinh nhật, Lưu Minh Quân!
Minh Quân đờ đẫn nhìn cô, cô giục:
– Thổi nến đi!
Anh máy móc làm theo lời cô, đây là lần đầu tiên trong đời anh thổi nến trên bánh sinh nhật. Nói đúng hơn, đây là lần đầu tiên trong đời anh đón sinh nhật. 10 năm trước, cô là ánh sáng của đời anh, 10 năm sau, cô đã trở thành ánh dương của đời anh. Ngay sau ánh nến được thổi tắt, đèn trong biệt thự lại rực sáng trở lại, Trương Bá Duy xuýt xoa:
– Nhiều cầu dao quá, không biết phải bật cái nào luôn!
Hải Anh nhìn về góc phòng, lườm cậu ta. Cậu ta biết điều, cười trừ, bò xuống đất:
– Hãy coi như tôi không tồn tại đi! Gâu gâu gâu..
Cô đặt bánh xuống bàn, nhìn chàng trai cả mình mồ hôi lấm tấm trên trán, kiễng chân dùng tay áo lau đi:
– Anh vội vậy sao?
Ngay sau câu nói, cô bị kéo vào lồng ngực ấm áp của anh, anh vuốt tóc cô dịu dàng, giọng nam trầm đầy quyến rũ:
– Hải Anh, cảm ơn em!
– Chỉ vậy thôi sao?
Anh ngạc nhiên về câu hỏi không đầu không cuối của cô, định hỏi lại thì cô đã hôn nhẹ lên môi anh, một cái hôn chỉ như phớt qua nhưng để lại dư vị ngọt ngào, cô mỉm cười:
– Thế này mới đúng!
______________________________
Hai người trở về Lưu gia đã là gần 11h đêm, cô ngồi trên xe, nơm nớp lo sợ:
– Anh trai tôi sẽ nổi điên lên mất! Tên Trương Bá Duy đó, đúng là rỗi hơi, đã nói chỉ chuẩn bị bánh sinh nhật thôi, cậu ta còn bày vỉ nướng ra nướng thịt nữa chứ!
Do chờ đợi Trương Bá Duy ăn uống no say rồi mới trả biệt thự nên cô phải về muộn. Anh vẫn ung dung lái xe, có thể thấy tâm trạng anh đang rất tốt. Như cô dự đoán, khi chiếc xe vừa tiến vào sân chính, Lưu Hải Việt và Lưu Bằng đã đứng sẵn tại đó, hình như, không phải chỉ mỗi hai người mà còn có một người nữa. Minh Quân lên tiếng:
– Đặng Thanh Nhân!-Do được huấn luyện vệ sĩ chuyên nghiệp, thị giác của anh phải thật sự nhạy bén, khắc ghi hình dáng của người khác để nhận biết dù trong đêm tối là một bài học trong quá trình huấn luyện.
Hải Anh mở cửa xuống xe, trước khi xuống nghe anh nói rõ mồn một:”Đừng sợ, có tôi ở đây!”
Cô tiến về phía ba người họ, chào hỏi:
– Ba, anh trai, con đã về!
Lưu Bằng nhìn Minh Quân từ xa đi lại, đứng sau Hải Anh, ông hiểu phần nào sự việc. Ông nhìn Đặng Thanh Nhân:
– Được rồi! Con về đi, muộn rồi.
Lưu Hải Việt nhìn đôi trai tài gái sắc trước mắt, sự ghen tuông nổi lên. Y kéo Hải Anh về phía mình, hỏi:
– Em đã đi đâu? Sao giờ này mới về?
Anh nói anh ở đây, cô không phải sợ, cô trả lời thành thật:
– Hôm nay sinh nhật Minh Quân, em tổ chức sinh nhật cho anh ấy!
Sinh nhật? Cô chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho y. Tới sinh nhật y, cô đều tặng quà, nhưng không lần nào chúc gì cả, cô nói:”Em không biết chúc gì, vì cái gì tốt đẹp nhất anh trai cũng có rồi!”. Thế mà cô lại đi tổ chức sinh nhật cho người làm của Lưu gia? Cô coi y ra gì nữa? Y tức giận, vác cô lên vai như bao tải, hôm nay y phải nói chuyện rõ ràng với cô.
Lưu Minh Quân nâng bước chân đi theo cô, thì Lưu Bằng nói:
– Minh Quân, cậu ở lại đi! Dù sao hai đứa nhà tôi lâu rồi cũng chưa tâm sự với nhau.-Ông muốn Hải Anh làm rõ rằng cô thích Minh Quân, để Lưu Hải Việt rút lui, tập trung vào sự nghiệp-À, nhân tiện, chúc mừng sinh nhật cậu!
_______________________________
Hải Việt thô lỗ ném Hải Anh lên sofa trong phòng, hỏi:
– Em có coi anh ra gì không?
Hải Anh không thích bị tra hỏi thế này, tính bướng bỉnh của cô trỗi dậy, cô cãi lại:
– Anh! Em cũng cần có sự tự do riêng tư, hôm nay em cũng không đi bar, cũng chẳng trốn nhà. Em tổ chức sinh nhật cho anh ta, cũng là sau giờ học!
– Lưu Hải Anh, lần trước đã là quá đủ rồi!
Cô vênh mặt lên với y:
– Lần này anh định làm gì? Tát?
Y ghét nhất bản tính ương bướng khó dạy bảo của Hải Anh, y không muốn làm tổn thương cô thêm lần nữa. Vì càng làm cô tổn thương, cơ hội có được cô của y lại càng thấp. Y ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ giọng:
– Là anh lo cho em! Hải Anh, em đừng làm vậy nữa được không?
– Làm vậy là làm gì?
– Đừng mai mối bất cứ cô gái nào cho anh, đừng đẩy anh xa khỏi em.
– Tại sao? Đặng Thanh Nhân có điểm nào không hợp với chức vị Lưu phu nhân?
– Chức vị Lưu phu nhân…-Y đang nói dở, y muốn nói chức vị Lưu phu nhân hợp với cô hơn thì cánh cửa phòng bị đẩy ra, thân ảnh đen cao lớn xuất hiện.
Lưu Minh Quân cung kính cúi đầu:
– Xin lỗi đã làm phiền, Lưu tiểu thư, ngày mai cô phải đi học sớm, cô nên nghỉ sớm thì tốt hơn!
Cô biết anh đang giải vây cho cô, cô nhảy lên giường, nằm bẹp dí:”Anh trai, anh ra ngoài đi, em ngủ đây!”.
Lưu Hải Việt lắc đầu, đi ra khỏi phòng cô, một mạch vào thư phòng.
Lưu Bằng chẹp miệng nhìn y:
– Con làm gì thì làm đừng trưng vẻ mặt khó ở đó ở đây!
– Ba, sinh nhật thứ 18 của Hải Anh…
– Ba biết, ba sẽ làm theo điều con muốn.-Ông suy tính trong đầu, chỉ có hòa hoãn vậy y mới không làm loạn lên. Sinh nhật thứ 18 của Hải Anh sát với thời gian tranh cử bộ trưởng của ông, ông không thể để lộ thân phận của cô vì cô sẽ giúp ông kéo quần chúng về phía mình.