Chạng vạng

Chương 4


Bạn đang đọc Chạng vạng: Chương 4

Chương 4: Những lời mời
Trong giấc mơ của tôi, trời tối đen như mực, thứ ánh sáng mập mờ duy nhất có được hình như tỏa ra từ làn da của Edward. Tôi không nhìn rõ được gương mặt của hắn ta, mà chỉ có thể nhận ra mỗi cái lưng của hắn đang mỗi lúc một xa dần, còn lại tôi một mình giữa tăm tối. Cho dù có cố chạy đuổi theo nhanh bao nhiêu , tôi cũng không thể bắt kịp Edward; cho dù có cố gào thét gọi tên hắn ta đến thế nào, hắn ta cũng không hề một lần ngoái nhìn lại. Hoảng hốt… tôi giật mình tỉnh giấc. Mới chỉ là nửa đêm, nhưng tôi không tài nào chợp mắt được nữa, thời gian như kéo dài đến vô tận. Sau đó, gần như đêm nào, Edward cũng bước vào giấc mơ của tôi, và bao giờ cũng vậy, giữa hắn ta và tôi lúc nào cũng là một khoảng cách vượt tầm với.
Suốt một tháng trời sau khi tai nạn xảy ra, mọi thứ đối với tôi trở nên không dễ dàng chút nào, thần kinh tôi luôn ở trong trạng thái căng cứng như dây đàn, nhất là cái cảm giác ngượng ngùng, không có cách gì làm cho nó tan biến đi được.
Lòng dũng cảm của tôi cạn sạch. Những ngày còn lại trong tuần, tôi nhận thức được rằng mình đang ở vào vị trí trung tâm của mọi sự chú ý. Không thể nào tin nổi, Tyler cứ suốt ngày quanh quẩn bên tôi, anh chàng bị ám ảnh về lỗi phải bằng cách nào đó, đền bù cho tôi. Tôi đã phải cố gắng thuyết phục cho Tyler hiểu rằng điều tôi mong muốn nhất trên đời lúc này là anh ta hãy quên hết mọi chuyện đi, tôi chẳng hề bị làm sao cả, vậy nhưng Tyler vẫn cứ khăng khăng đi theo nài nỉ. Anh chàng lẽo đẽo đi theo tôi hết lớp này đến lớp khác; mà như thế còn là chưa đủ; đến giờ ăn trưa, khi chỗ bàn của chúng tôi đã ngồi kín hết rồi, Tyler vẫn cứ cố chen vào. Điều này khiến cho Mike và Eric, vốn đã không có cảm tình dành cho nhau, nay lại xuất hiện thêm Tyler, họ đối với anh chàng đến sau này lại càng thiếu thiện cảm hơn. Chính điều này làm cho tôi lo lắng, không lẽ tôi lại vừa mọc thêm một “cái đuôi” bất đắc dĩ nữa?
Xem ra. chẳng có ai chịu tin Edward cả, mặc dù tôi đã hết lời thanh minh thanh nga, kể lể đủ mọi điều rằng hắn ta xứng đáng là một anh hùng, chính hắn ta đã kéo tôi ra khỏi chỗ nguy hiểm, và suýt chút nữa thì hắn ta cũng đã bị nghiền nát ra rồi. Tôi đã rất nhiệt tình giải thích và rồi tự tôi phải chưng hửng. Jessica, Mike, Eric, cùng một số người khác nữa, đều quả quyết rằng mãi cho đến khi chiếc xe tải được kéo ra, họ mới nhìn thấy Edward.
Tôi băn khoăn tự hỏi mình rằng tại sao lại không có một ai nhìn thấy Edward đứng ở đâu đấy, trước khi đột ngột xuất hiện và cứu tôi một cách “quá ngoạn mục” như thế. Chán nản vì không tìm ra được lời giải đáp, tôi bỗng chợt nhận ra một khả năng: không ai quan tâm và để ý đến Edward như tôi cả. Không ai lại cứ chăm chăm tìm kiếm – dù chỉ là được nhìn thấy mặt – hắn ta như tôi. Oái oăm làm sao!
Edward không hề bị đám đông những người hiếu kỳ bu quanh hỏi han về “chiến công” đã lập được. Như thường lệ, mọi người vẫn giữ thái độ thờ ơ với hắn ta. Nhà Cullen và Hale vẫn thường trực ngồi ở cái bàn cũ, họ chẳng ăn uống gì, cứ trò chuyện riêng lẻ với nhau như vậy. Không một ai trong số họ, đặc biệt là Edward, liếc nhìn tôi, như tôi đang nhìn họ cả.
Ở lớp sinh học, Edward vẫn giữ cái kiểu ngồi kịch cạnh bàn cố hữu, dường như hắn chẳng mảy may quan tâm đến sự hiện diện của tôi trong lớp. Chỉ thỉnh thoảng, hai nắm tay của hắn đột nhiên siết chặt lại, làn da của hắn căng ra và trở nên trắng một cách khác thường, trắng hơn cả xương nữa. Không biết hắn ta lơ tôi đi thật hay đang cố tình làm ra vẻ như thế – tôi ngẫm nghĩ.
Hẳn là hắn ta đang ao ước phải chi đã không ra tay kéo tôi thoát ra khỏi đường đi của chiếc xe tải ấy – tôi đoán già đoán non như vậy vì chẳng còn biết nghĩ gì hơn thế.
Tôi rất muốn trò chuyện cùng Edward, sau hôm xảy ra tai nạn, tôi đã thử bắt chuyện một lần. Tôi còn nhớ lần cuối cùng tôi gặp hắn ta là ở bên ngoài phòng cấp cứu, khi ấy, cả hai chúng tôi đều đang như những trái bom phát nổ. Tôi vẫn còn giận vì hắn ta không tin tôi nên đã không kể cho nghe sự thật, dù rằng tôi đã làm theo đúng “giao ước” của cả hai. Nhưng dù sao, hắn ta cũng đã cứu sống tôi, dẫu cho đó có là cách nào đi chăng nữa, và, suốt cả đêm hôm ấy, nỗi bực tức trong tôi từ từ vơi dần, để cuối cùng, nó đơn thuần trở thành lòng biết ơn sâu sắc.
Khi tôi bước chân vào lớp sinh học, đã thấy Edward ngồi ở đó rồi, mắt hắn đang đăm đăm nhìn về phía trước. Tôi ngồi vào chỗ của mình, hy vọng hắn ta sẽ quay sang nhìn tôi. Nhưng không, Edward không tỏ vẻ gì cho thấy là có biết tôi đã vào lớp cả.
– Chào anh, Edward – Tôi vui vẻ lên tiếng, cố làm cho hắn ta hiểu là tôi đã thay đổi thái độ.
Edward hơi xoay đầu về phía tôi, thoáng gật đầu rồi quay đi, không chịu nhìn tôi lấy một cái.
Đó là lần cuối cùng tôi tiếp xúc với Edward, dù rằng hắn ta vẫn hiện diện ở đây, hàng ngày, cách tôi có ba mươi xăngtimet. Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn trộm Edward – tôi không thể ngăn mình thôi làm như thế được – từ một khoảng cách tương đối xa, trong quán ăn hay trong bãi đậu xe chẳng hạn. Ngày qua ngày, tôi nhận ra đôi mắt vàng óng của Edward đang trở nên đen lại. Ấy vậy mà trong lớp, tôi không tỏ vẻ gì gọi là quan tâm đến sự có mặt của hắn ta như hắn ta vẫn hành xử như thế đối với tôi. Thật là khốn khổ cho tôi – những giấc mơ về Edward cứ diễn ra liên tục, đều đều…
Ấy là chuyện ở trường, còn chuyện ở nhà thì… dù cho tôi có khéo ngụy biện đến đâu, qua những email đã gửi đi của tôi, “bà Renée” vẫn cảm nhận được là tôi đang suy sụp, “bà” gọi điện cho tôi vài lần, lần nào cũng tỏ ra lo lắng. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành đổ hết tội cho thời tiết, chính thời tiết đã làm tôi sụt sùi như thế…
Còn Mike, ít ra anh chàng cũng đã hài lòng ra mặt khi cảm nhận được một cuộc chiến tranh lạnh giữa tôi và “người đồng sự”. Không khó khăn gì để hiểu rằng Mike từng đứng ngồi không yên khi nghĩ đến “pha cứu mạng đầy chất hành động” của Edward sẽ ghi điểm được với tôi; anh chàng đã thở phào nhẹ nhõm khi thấy nó có kết quả ngược lại. Càng ngày, Mike càng trở nên tự tin, anh chàng thích ngồi lên mép bàn ở chỗ của tôi mà trò chuyện trước khi giờ sinh học bắt đầu, lờ phắt sự có mặt của Edward, cũng giống như Edward chẳng hề đoái hoài gì tới chúng tôi vậy.
Sau cái ngày băng giá khủng khiếp ấy, tuyết bị cuốn sạch trơn. Mike thất vọng vì bị lỡ mất một “trận chiến bão tuyết”, nhưng vẫn vui vì có thể đi ra biển. Ngày nối ngày qua đi, thế mà mưa chẳng giảm chút nào, vẫn cứ rơi hoài hoài như thế.
Jessica kể cho tôi nghe về một sự kiện gì đó xảy ra ở một nơi xa thăm thẳm – cô ấy gọi đó là ngày thứ Ba đầu tiên của tháng Ba và “xin phép” tôi được mời Mike (theo thông lệ là các cô gái sẽ mời các bạn trai) đến dự vũ hội mừng xuân sẽ diễn ra trong hai tuần nữa.
– Bồ có chắc là sẽ không sao không… Bồ không có ý định mời Mike hả? – Jessica cứ hỏi đi hỏi lại khi nghe tôi bảo rằng tôi chẳng có việc gì phải buồn phiền hết.
– Ừ, Jess ạ, mình sẽ không tham dự – Tôi quả quyết. Nhảy múa, ai cũng thấy rõ rành rành là nó không hề nằm trong năng khiếu trời cho của tôi kia mà.
– Vui lắm đấy – Cô bạn cố rủ… nhưng chẳng thành tâm chút nào. Tôi thấy đáng nghi lắm, không lẽ cô bạn này lại quý tôi hơn cả “cái đuôi” của tôi. Thật khó tin quá.
– Bồ và Mike hãy thật vui vẻ nhé – Tôi động viên Jessica.
Hôm sau, trong lớp lượng giác học và tiếng Tây Ban Nha, tôi ngạc nhiên khi thấy Jessica không còn líu lo như thường lệ nữa. Cô ấy bước đi bên tôi mà chẳng hé răng nói nửa lời, tôi không khỏi lo lắng nhưng cũng không dám hỏi han. Nếu Mike đã từ chối Jessica thì chắc chắn tôi sẽ là người mà cô ấy không muốn kể nhất.
Nỗi nghi ngại của tôi càng lúc càng tăng khi trong suốt bữa ăn trưa, Jessica luôn tìm cách tránh xa Mike, thay vào đó, cô ấy lại chuyện trò sôi nổi với Eric. Mike giữ thái độ “ngậm hột thị” một cách bất thường.
Mike vẫn im lặng khi cùng tôi đến lớp, trên gương mặt của anh chàng có những biểu hiện của một tâm trạng không thoải mái. Cuối cùng, khi tôi đã ngồi vào chỗ, còn Mike thì ngồi gạ lên mép bàn, anh chàng bắt đầu thổ lộ:
– Ừm, Jessica ấy mà… cô ấy rủ mình đến dự vũ hội mừng xuân – Mike kể trong lúc mắt cứ đăm đăm nhìn xuống sàn nhà.
– Hay quá – Tôi reo lên một cách vui vẻ đầy phấn khích – Cậu phải thật vui vẻ với Jessica đấy nhé.
– Ừm… – Mike trở nên lúng túng trước nụ cười của tôi, rõ ràng là anh chàng không hề thích thú câu trả lời đó một chút nào – Mình nói với cô ấy là mình cần phải suy nghĩ…
– Sao cậu lại làm thế? – Tôi cố tình để cho giọng nói của mình ‘nhuốm màu phản đối”, dẫu sao, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi hiểu rằng Mike đã không từ chối Jessica một cách thẳng thừng.
Mặt của Mike trở nên đỏ ửng, anh chàng lại tiếp tục nhìn xuống đất.
– Mình… mình không biết là… cậu có định mời mình hay không.
Im lặng, trong phút chốc, tôi căm ghét cái cảm giác có lỗi đang dâng lên trong lòng mình. Nhưng hình như… tôi khẽ liếc mắt sang Edward và nhận ra cái đầu của hắn ta đang hơi nghiêng về phía tôi.
– Mike à, mình nghĩ là cậu nên đồng ý…
– Vậy là cậu đã mời người khác rồi chứ gì? – Không biết Edward có biết là Mike vừa mới liếc mắt nhìn sang hắn ta không?

– Không phải – Tôi quả quyết – Chỉ là mình không thể đến dự buổi khiêu vũ, vậy thôi.
– Tại sao cậu lại không đi? – Mike hỏi gặng.
Tôi không dám liều lĩnh tham dự vào cái trò múa may đó, vì nó sẽ khiến cho tôi bị bẽ mặt là cái chắc. Rất nhanh chóng, tôi nghĩ ngay ra được một kế hoạch khác.
– Thứ Bảy, mình phải đến Seattle – Tôi giải thích. Mà quả thật, tôi cũng cần phải rời thị trấn. May sao, đây chính là cơ hội tốt để tôi thực hiện điều đó.
– Sao cậu không để thứ bảy khác hãy đi?
– Mình xin lỗi, nhưng không được đâu – tôi cố phân bua – Dù sao, cậu cũng không nên để cho Jess chờ đợi câu trả lời của cậu lâu hơn nữa, kỳ cục lắm.
– Ừ, cậu nói đúng – Mike lẩm bẩm trong miệng rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình, vẻ mặt buồn rười rượi. Tôi nhắm mắt lại, day day mấy ngón tay lên chỗ thái dương, mong xua đuổi cái cảm giác “tội lỗi” và thương cảm ra khỏi đầu. Thầy Banner bắt đầu bài giảng của mình. Bất giác tôi thở dài, lại phải mở mắt ra.
Edward đột ngột quay sang nhìn tôi một cách lạ thường, vẻ thất vọng thường thấy lại hiện ra trong đôi mắt đen, nhưng lần này, nó rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tôi cũng đưa mắt sang nhìn ngược trở lại, tỏ vẻ không hiểu ý nghĩa của cái nhìn ấy, mong rằng hắn ta sẽ quay mặt đi. Nhưng không, Edward vẫn tiếp tục nhìn thật sâu vào đôi mắt tôi, cố tìm kiếm một cảm xúc nào đó. Làm sao thôi không nhìn hắn ta bây giờ. Hai cánh tay của tôi bắt đầu run lên.
– Mời em Cullen? – Thầy Banner gọi Edward, thầy vừa hỏi một câu gì đó mà tôi không kịp nghe.
– Thưa thầy chu trình Krebs ạ – “Người đồng sự” của tôi trả lời, hình như hắn ta có vẻ miễn cưỡng khi phải quay lên nhìn thầy giáo.
Tôi hạ mắt nhanh xuống nhìn quyển sách đang mở ngỏ ở trên bàn, ngay sau khi không còn bị “hành hạ” bởi đôi mắt đầy ma lực của hắn, tôi cố gắng theo kịp bài giảng. Vẫn cái tính thỏ đế như thường lệ, tôi vắt mái tóc của mình qua bên phải, cố gắng che đi phần lớn gương mặt. Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn không thể tin được là tại sao mình lại dễ bị hoang mang và kích động đến thế – nhất là trong cái ngày đầu tiên hắn ta nhìn tôi cách đây khoảng sáu tuần. Giờ thì tôi sẽ không để cho hắn ta tác động đến mình nữa. Như thế yếu đuối lắm, mà có khi còn tệ hơn cả yếu đuối nữa, đó là thảm hại thì đúng hơn.
Tôi cố gắng hết sức để không chú ý đến Edward, nhưng có lẽ không thể thực hiện nổi điều này, thôi thì phải cố gắng để hắn ta không biết là mình đang chú ý đến hắn ta vậy. Cuối cùng, tiếng chuông được chờ đợi cũng đã reo lên; muốn hay không muốn, tôi cũng bắt buộc phải quay sang phía Edward để thu dọn đồ đạc, dụng cụ thí nghiệm, mong sao Edward lại bỏ đi như thường lệ.
– Bella? – Sao giọng nói của hắn ta lại quen thuộc với tôi đến vậy, như thể tôi đã được nghe nó cả đời rồi, chứ không phải chỉ là trong mấy tuần ngắn ngủi vừa qua.
Tôi trở nên dè dặt. Tôi không muốn trở lại cái cảm giác vẫn hằng có mỗi khi nhìn vào gương mặt quá hoàn mỹ của hắn ta. Nhưng không thể nào tránh được, một cách thận trọng, tôi quay sang Edward. Không làm sao có thể đoán được cảm xúc của con người này. Hắn ta chẳng nói chẳng rằng lấy một lời.
– Có chuyện gì vậy? Anh muốn nói chuyện trở lại với tôi à? – tôi lên tiếng, và dù có cố gắng kiềm chế thế nào đi nữa, không hiểu sao trong giọng nói của tôi vẫn có một chút gì đó nóng nảy.
Môi Edward mấp máy, cố gắng nở một nụ cười.
– Không, không phải hoàn toàn như thế – Hắn ta phân bua.
– Thế anh muốn gì nào, Edward? – Tôi hỏi và nhắm mắt lại. Để không phải sợ sệt, ngượng ngùng, tôi chỉ còn có thể nói chuyện theo cách đó với hắn ta mà thôi.
– Tôi xin lỗi – Edward trả lời, giọng nói nghe có vẻ thành thật – Tôi đã quá khiếm nhã, tôi biết chứ, nhưng thà như thế tốt hơn, tôi nghĩ như vậy.
Tôi mở mắt ra. Hắn ta đang rất nghiêm túc.
– Thật tình tôi không hiểu – Tôi thú thật.
– Chúng ta không là bạn thì tốt hơn – Edward nói – Tin tôi đi.
Mắt tôi tối sầm lại. Trước đây, tôi đã từng nghe điều này ở đâu đó rồi thì phải.
– Thật tệ là anh đã không nhận ra được điều đó sớm hơn – Tôi nói như rít qua kẽ răng – Để tới bây giờ mới hối hận.
– Hối hận á? – Lời nói và cách nói của tôi rõ ràng đã điểm trúng huyệt của “kẻ đáng ghét” – Hối hận chuyện gì mới được chứ?
– Hối hận là đã không để cho cái xe tải ngớ ngẩn ấy đưa tôi lên thiên đàng.
Edward nhìn tôi kinh ngạc. Hắn ta có vẻ như không tin vào chính đôi tai của mình.
Cuối cùng thì hắn cũng phải lên tiếng, giọng nói gần như phẫn nộ.
– Cô nghĩ tôi hối hận vì đã cứu cô hả?
– Tôi biết là anh như thế – Tôi đáp trả.
– Cô thì biết cái gì mà nói – Giờ thì hắn ta… phát điên thật.
Tôi quay ngoắt sang phía khác, nghiến hai hàm răng lại, cố gắng không để tuôn ra những lời chỉ trích gay gắt đối với hắn ta. Tôi vơ vội sách vở rồi đứng dậy, bước nhanh ra cửa. Tôi muốn thoát ra khỏi căn phòng ngột ngạt này ngay tức thì, thế mà sơ sểnh thế nào, chân tôi lại vấp vào ngay bậu cửa, tất cả sách vở rơi tung tóe xuống đất. Tôi đứng thần ra một lúc, tính bỏ đi luôn. Nhưng rồi cuối cùng, tôi quyết định cúi xuống và lượm lên… chán quá… tôi thở dài. Thật bất ngờ, Edward đã có mặt ở đó tự lúc nào; hắn ta đã xếp sách vở lại thành chồng ngay ngắn. Rồi “kẻ đáng ghét” ấy giao lại cho tôi, vẻ mặt hắn trông thật khổ sở.
– Cảm ơn – Tôi buông ra hai tiếng ấy một cách lạnh lùng.

Ánh mắt Edward sẫm lại.
– Không có chi – Hắn ta đáp lời.
Tôi đứng thẳng người lên, bỏ đi liền một nước, và cứ thế xăm xăm tiến đến phòng tập thể dục, không ngoái đầu lại lấy một lần.
Phòng tập thể dục hôm nay đầy “bạo lưc”. Theo thời khóa biểu thì bọn tôi phải chơi bóng rổ. Như thường lệ, đồng đội… chẳng bao giờ chuyền bóng cho tôi, vậy cũng tốt, nhưng sao tôi cứ “chụp ếch” hoài. Thôi kệ, cuối cùng thì cũng được vài lần cướp bóng của đối phương thành công. Ngày hôm nay của tôi tồi tệ hơn những hôm khác, trong cái đầu của tôi không hiểu sao cứ đầy ăm ắp hình ảnh của Edwward. Hễ mỗi lần tập trung được vào đôi chân và theo kịp trận đấu … là y như rằng hắn ta lại hiện lên, len lỏi vào trong suy nghĩ của tôi.
Rồi cuối cùng thì tôi cũng trút được gánh nặng, dĩ nhiên là thế… khi bước chân ra khỏi phòng tập thể dục. Tôi đi như chạy đến chỗ cái xe tải; có nhiều người khiến tôi cần phải trốn lắm. Sau vụ chiếc xe tải yêu dấu của tôi gặp tai nạn, tôi chỉ dám thay lại cái đèn chiếu hậu, vì nếu muốn sơn lại những chỗ bị tróc thì tôi sẽ phải sơn hết toàn bộ xe. Lúc đó, bố mẹ của Tyler hẳn sẽ phải bán chiếc xe tải của họ mà phụ vào chi phí với tôi thôi, chẳng thể còn cách nào khác nữa.
Chỉ còn phải rẽ vào bãi để xe nữa thôi là thoát rồi… Nhưng trời ơi, ai kia. Tôi đứng chết trân! Một dáng người cao lêu đêu đang lấp ló bên chiếc xe tải của tôi. Thì ra là Eric. Nhận ra anh chàng ấy rồi, tôi mới dám tiếp tục dấn bước.
– Eric – Tôi gọi to.
– A, chào Bella.
– Có chuyện gì vậy? – Tôi hỏi và mở khóa xe, hoàn toàn không nhận ra nỗi ngượng nghịu trong giọng nói của Eric, bởi thế, những lời tiếp theo của anh ta khiến tôi phải sửng sốt.
– Ừ, mình ấy mà… mình… mình muốn hỏi là… là cậu có thể đến tham dự vũ hội mừng xuân… với mình không? – Giọng nói của Eric như vỡ òa ra ở mấy tiếng cuối cùng.
– Mình tưởng con gái mới là người mời chứ? – Vì quá bất ngờ nên tôi chưa nghĩ ra được câu trả lời nào lịch sự cả.
– Ừ, đúng rồi – Eric ấp úng, gương mặt đỏ lựng.
Tôi cố gắng bình tĩnh trở lại và nở một nụ cười thật ấm áp.
– Cảm ơn cậu đã quan tâm đến mình, nhưng hôm đó, mình đã ở Seattle mất rồi.
– Ồ – Eric ngạc nhiên – Thế thì lần khác vậy.
– Ừ, chắc chắn rồi – Tôi gật đầu đồng ý, nhưng chợt bặm môi lại. Lỡ anh ta lại hiểu đó là một lời hẹn hò thì nguy to.
Eric quay trở lại trường, dáng đi ủ rũ. Tôi bỗng nghe thấy có những tiếng cười khùng khục trong cổ…
Edward đang đi ngang qua chiếc xe tải của tôi, mắt nhìn thẳng, còn đôi môi thì mím chặt lại. Bực bội, tôi giật mạnh cái cửa xe, nhảy tót vào trong, và đóng sầm cửa lại. Tôi mở máy xe cho kêu thật lớn rồi từ từ cho xe chạy ra trục đường chính. Edward cũng đã vào xe của mình, cách phía sau tôi hai xe, bỗng xe hắn lướt thật “ngọt” lên phía trước, chặn ngang đường đi của tôi. Hắn ta dừng ở đó để chờ người nhà của mình; tôi trông thấy bốn người họ đang đi về phía bãi giữ xe, nhưng lúc này, họ vẫn còn ở trong khuôn viên của quán ăn. Tôi rất muốn lách qua chiếc Volvo láng bóng của hắn ta, nhưng xung quanh có nhiều người quá. Tôi nhìn vào kính chiếu hậu. Các xe đã bắt đầu xếp thành hàng. Ngay phía sau tôi, Tyler Crowley đang trong chiếc Sentra, vẫy vẫy tay ra hiệu. Đang trong nỗi bực bội nên tôi đã không nhận ra Tyler ngay.
Tôi cứ ngồi thừ ra đó, hết nhìn lên trời lại ngó xuống đất, tuyệt nhiên không thèm để mắt tới cái xe hơi ở trước mặt. Bỗng có tiếng gõ côm cốp bên thành xe. Tôi kiểm tra thử, thì ra là Tyler. Mà sao xe của anh ta vẫn nổ máy, còn cửa thì lại bỏ ngỏ thế kia. Nhìn lên kính chiếu hậu, tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi vội nhoài người sang ghế bên cạnh, xoay lấy xoay để cái tay quay để hạ cửa kính xuống. Trời ơi, cứng quá. Tôi mới chỉ hạ được kính xuống có một nửa thì phải chịu thúc thủ, đầu hàng.
– Tyler, ình xin lỗi. Mình không thể cho xe nhúc nhích được. Cullen đang ở phía trước – Cục tức trong tôi lại dâng lên đến cổ, rõ ràng tình trạng tắc nghẽn này không phải là lỗi do tôi.
– Ừ, mình biết rồi – Tyler cười toe toét – Mình chỉ muốn hỏi cậu một điều khi chúng ta còn đang bị mắc kẹt ở đây thôi.
Ôi trời, không lẽ lại là…
– Cậu có ý định mời mình cùng đến tham dự vũ hội mừng xuân với cậu không? – Tyler hỏi thẳng (biết ngay mà!).
– Mình sẽ không ở lại thị trấn, Tyler à – Giọng tôi bỗng trở nên cáu kỉnh một cách lạ thường, nhưng chỉ một chút xíu thôi. Vì trong thoáng chốc, tôi chợt nhớ ra rằng anh chàng tội nghiệp này không có lỗi gì cả, chỉ tại hôm nay, Mike và Eric đã làm cho tôi mất hết cả sự kiên nhẫn.
– Ừ, Mike đã nói rồi – Tyler đáp.
– Thế thì sao…
Tyler nhún vai.
– Mình cứ nghĩ là cậu muốn cho cậu ta ra rìa nên mới nói vậy.
À, thế thì, đây đúng là sai lầm của Tyler rồi.
-Mình xin lỗi, Tyler – Tôi trả lời, cố gắng che đậy nỗi bực tức – Nhưng quả thật là mình sẽ phải ra khỏi thị trấn.
– Tuyệt lắm. Vậy là tụi mình vẫn sẽ đi chơi với nhau.
Trước khi tôi kịp lên tiếng thì Tyler đã lủi đi mất, anh ta quay trở lại chiếc Sentra. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi sửng sốt còn đang hiện hữu trên gương mặt của mình. Phía trên kia, Alice, Rosalie, Emmett và Jasper vừa chui vào chiếc Volvo. Trên kính chiếu hậu của chiếc xe hơi bóng láng ấy, tôi chợt nhận ra đôi mắt của Edward đang chú mục vào mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn ta đang cười sặc sụa, như thế tất cả những gì Tyler vừa nói, hắn ta không hề bỏ sót bất kỳ một từ nào vậy. Nãy giờ chân tôi ngứa ngáy lắm rồi, nó cứ muốn nhấn ga… một cú va chạm nhẹ chắc sẽ chẳng làm ai bị thương, chỉ cần sơn lại cái màu bạc bóng láng kia thôi. Tôi bắt đầu tăng tốc.

Nhưng cả năm người họ đều đã có mặt đầy đủ hết rồi nên Edward ngay lập tức cho xe phóng đi. Tôi chầm chậm lái xe về nhà, suốt dọc đường đi, tôi không thể nào kìm được bản thân khỏi kêu ca, than vãn.
Về đến nhà, tôi quyết định làm món bánh ngô trộn tương ớt, ăn với thịt gà, Món này tốn nhiều thời gian, và đòi hỏi tôi phải tập trung thật sự mới mong hoàn thành được. Đúng vào lúc tôi đang xào hành và ớt thì chuông điện thoại reo vang.
Chắc là bố hoặc mẹ thôi, nhưng mà dù có là người nào thì tôi cũng thất kinh hồn vía hết.
May sao, đó là Jessica, mà lại là một Jessica đang tưng bừng hớn hở; thì ra Mike đã tìm gặp cô ấy ở trường, anh chàng đã nhận lời mời của cô. Vừa đảo thức ăn, tôi vừa chúc mừng qua loa, Jessica đang rất háo hức, cô bạn còn muốn khoe cả với Angela và Lauren nữa. Bất giác trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ khá buồn cười và ngây ngô, nên chia sẻ ngay với Jessica: có lẽ Angela – cô bạn nhút nhát cùng học chung lớp sinh vật với tôi – sẽ mời Eric. Còn Lauren – cô bạn rụt rè hay cảnh giác, người chẳng bao giờ chịu trò chuyện với tôi trong bữa ăn trưa – có thể sẽ mời Tyler; có khả năng anh chàng này sẽ đồng ý. Jessica đồng tình với tôi, cô ta cho rằng nếu được như thế thì còn gì tuyệt vời hơn. Giờ thì Jessica đã có Mike rồi, nên giọng nói của cô ta nghe có vẻ thành thật khi thổ lộ mong ước được gặp tôi tại lễ hội. Tôi cáo lỗi với cô bạn là mình sẽ đi Seattle.
Tôi tắt máy, cố gắng tập trung nấu nướng cho bữa ăn tối – xắt thịt gà thành từng miếng cho thật đẹp, thật hấp dẫn; vả lại, tôi cũng không muốn … phải vào phòng cấp cứu thêm lần nữa. Nhưng chẳng hiểu sao mà cái đầu tôi cứ quay mòng mòng, nó cứ ra sức phân tích từng lời nói của Edward ngày hôm nay. Hắn ta đã nói gì nhỉ, chúng ta không là bạn thì tốt hơn, vậy là sao?
Lòng tôi như quặn lại khi chợt hiểu ra những gì hắn ta muốn nói. Hẳn Edward đã hiểu là tôi đang bị hắn cuốn hút; hắn ta không muốn… và vì thế, chúng tôi không thể là bạn… bởi vì hắn ta không hề thích tôi…
Dĩ nhiên là Edward không thích tôi rồi, nghĩ đến điều này, tôi đâm ra tự ái… mắt tôi cay xè – một hệ quả chẳng thể tránh khỏi… do hành. Tôi chẳng có gì đặc biệt. Nhưng hắn ta thì có. Hắn ta rất quyến rũ… rạng rỡ như mặt trời… huyền bí nữa… hoàn hảo… quá điển trai… còn gì nữa nhỉ… à, lại còn có thể dùng một tay để nâng cả một chiếc xe tải.
Ừm, cũng chẳng có gì quan trọng, tôi có thể mặc kệ hắn ta được mà. Tôi sẽ mặc kệ hắn ta. Giờ thì tôi phải nhận là mình đã sai lầm khi đặt chân đến đây. Không sao… tôi sẽ đến một trường học khác ở miền Nam, ở Hawaii chẳng hạn, thể nào người ta cũng cấp học bổng cho tôi. Nghĩ đến đó, trong tôi lại đầy ắp hy vọng.
Ông Charlie hoang mang thấy rõ khi vừa bước chân vào nhà đã ngửi ngay thấy mùi tiêu xanh. Chẳng thể trách bố được – đây là món ăn của Mêhicô phổ biến ở phía Nam California. Dẫu sao, bố cũng là một cảnh sát, dù chỉ là một cảnh sát tỉnh lẻ, nhưng vẫn phải tỏ ra anh dũng chứ, và, bố đã thể hiện điều đó một cách quá xuất sắc… khi quyết định nếm thử miếng đầu tiên. Có vẻ bố rất thích, hú vía. Nhìn dáng vẻ của bố khi càng lúc càng tin vào tài nghệ nấu ăn của “đứa con gái rượu” mà tôi không khỏi tức cười.
– Bố? – Tôi lên tiếng khi bố đã ăn gần xong.
– Gì thế, Bella?
– Ừm, con chỉ muốn cho bố hay là vào thứ Bảy tuần kia, con sẽ đi Seattle,… được không bố? – Thật ra, tôi không muốn xin phép (nó sẽ trở thành tiền lệ mất) nhưng không xin phép thì “hư hỏng” quá, thế nên tôi mới thêm ba từ cuối cùng vào câu nói của mình.
– Sao vậy? – Bố ngạc nhiên, hẳn bố không tài nào hiểu nổi là ở Forks mà vẫn còn thiếu một thứ gì đó không đáp ứng được cho tôi.
– À, con muốn tìm vài quyển sách… thư viện ở đây ít sách quá. Tiện thể, con sẽ ngó qua vài cái áo nữa – tôi vẫn còn kha khá tiền, kể từ khi (cảm ơn bố) tôi không phải bỏ tiền ra mua một chiếc xe hơi. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tôi chỉ phải tốn có ít tiền cho khoản xăng dầu nhét vào bụng cái xe tải đâu.
– Hình như cái xe tải ấy ngốn không ít xăng thì phải – Bố nhận xét đúng ngay lúc tôi đang nghĩ tới điều đó.
– Con biết rồi, con sẽ dừng lại ở Montesano và Olympia, nếu cần thì cả T a nữa.
– Con tự đi một mình à? – Bố hỏi. Không rõ là bố đang nghĩ tôi có bạn trai nhưng muốn giấu hay chỉ đơn thuần là ông lo ngại về cái xe.
– Dạ
– Seattle là một thành phố lớn, con sẽ dễ bị lạc đấy – Hình như bố đang có điều gì bực dọc.
– Ôi dào, bố ơi, Phoenix còn to hơn Seattle gấp những năm lần kia. Con lại có cả bản đồ nữa, chẳng có gì đáng lo đâu.
– Con có muốn bố đi cùng không?
Tôi cố tỏ ra vẻ láu cá để che giấu nỗi lo lắng thật sự.
– Tất nhiên là có rồi, bố ạ, cả ngày, con sẽ chui vào phòng thay đồ mà thử hết bộ này đến bộ khác… sẽ chán lắm đấy.
– Ờ, thôi được rồi – Thế là cái suy nghĩ phải ngồi chờ hết giờ này sang giờ khác trong cửa hàng quần áo phụ nữ, ngay lập tức, đã làm cho bố ngao ngán.
– Cảm ơn bố – Tôi mỉm cười một cách ma mãnh.
– Thế con có kịp trở về mà tham dự vũ hội không?
Ôi… Đúng là chỉ có ở cái thị trấn bé tí tẹo này thì một ông bố mới có thể biết đến ba cái vụ múa may quay cuồng vớ vẩn của trường trung học mà thôi.
– Không, con không nhảy nhót gì đâu bố – Bố và tất cả mọi người, chắc cũng biết rồi. Cũng như mẹ, tôi không giữ bình tĩnh được lâu nếu như cứ bị tra vấn mãi về cùng một điều gì đó.
Bố cũng hiểu ra.
– Ừ thôi, được rồi.
Sáng hôm sau, khi rẽ vào bãi đậu xe, tôi cẩn thận cho xe đậu tránh xa chiếc Volvo màu bạc… đó là khoảng cách xa nhất mà tôi có thể có được. Tôi không muốn rơi vào tình thế bức bách đến chỗ… cuối cùng có thể sẽ phải nợ con người kỳ quái kia một chiếc xe hơi mới. Leo ra khỏi cabin, tôi lóng ngóng để rơi chiếc chìa khóa xuống đất. Tôi đang cúi xuống lượm chìa khóa thì có một bàn tay trắng muốt đã kịp thời đưa ra, chụp lấy nó ngay tức thì, ngay trước mắt tôi. Tôi giật thót mình, ngước mặt lên. Edward Cullen đang đứng ở ngay bên cạnh tôi, lưng hắn ta dựa vào chiếc xe tải.
– Sao anh làm được như thế? – Tôi hỏi trong nỗi ngạc nhiên tột độ.
– Làm gì cơ? – Edward hỏi lại rồi đưa chiếc chìa khóa ra. Tôi ngửa bàn tay ra đón, hắn ta thả nhẹ nó xuống lòng ban tay tôi.
– Bước ra từ không khí.
– Bella này, ấy là tại cô không chịu quan sát chứ có phải là tại tôi đâu – Giọng nói của Edward vẫn không thay đổi, vẫn du dương và nhẹ nhàng như vốn dĩ.
Tôi cáu kỉnh nhìn vào gương mặt hoàn mỹ ấy của kẻ đối diện. Hôm nay, đôi mắt cuả Edward lại sáng rỡ một màu vàng mật ong đậm đặc. Tôi cụp mắt xuống, cố gắng tập hợp lại những suy nghĩ đang rối như một mớ bòng bong trong đầu.
– Sao hôm qua anh để cho tắc đường tắc sá vậy? – Tôi hỏi gặng, mắt vẫn nhìn sang hướng khác – Anh giả bộ không biết là tôi đang ở phía sau, thật ra, anh cố tình muốn chọc tức tôi.
– Đó là ý muốn của Tyler chứ không phải của tôi. Tôi chỉ giúp cậu ta thực hiện nó mà thôi – Edward bật cười khinh khích.
– Anh thật là… – Tôi há hốc miệng ra vì… nghẹn thở. Chẳng thể nào nghĩ ra được từ nào thậm tệ vào đúng lúc này. Tôi những tưởng hắn ta sẽ phải sợ sệt mà đón nhận cơn phẫn nộ của tôi cơ, thế mà thay vào đó, hắn ta lại lấy làm thích thú.

– Tôi đâu có giả bộ không biết là cô đang ở phía sau – Edward nói.
– À, vậy là rõ ràng anh muốn chọc cho tôi tức mà chết chứ còn gì nữa? Chiếc xe tải của Tyler đâu có làm được việc đó.
Trong đôi mắt màu vàng nâu, nhoáng hiện lên một sự giận dữ. Hai bờ môi của hắn ta bặm vào nhau rất chặt, tạo thành vết hằn, mọi dấu vết bông đùa vừa nãy, trong chớp mắt, biến sạch sành sanh.
– Bella, cô đúng là một kẻ ngốc nghếch đến không thể tưởng tượng được – Hắn ta buông ra những lời tức tối, giọng nói trầm hẳn xuống và hoàn toàn lạnh tanh.
Hai bàn tay tôi nóng ran – Tôi muốn đấm thật mạnh vào một cái gì đó. Ý nghĩ ấy khiến tự tôi cảm thấy ngạc nhiên. Tôi vốn là người ôn hòa kia mà. Tôi xoay người lại và bỏ đi một nước.
– Khoan đã – Edward gọi với theo. Mặc kệ, tôi cứ bước đi, mặc kệ cả cơn mưa và tiếng nước bì bõm dưới gót giày. Nhưng Edward chẳng khó khăn gì trong việc đuổi kịp tôi, hắn ta lại mau chóng xuất hiện ở ngay bên cạnh tôi.
– Tôi xin lỗi, thật khiếm nhã quá – Hắn ta lên tiếng, nhưng tôi vẫn phớt lờ – Tôi không chối bỏ điều đó – Edward tiếp tục “độc thoại” – Vì dù có thế nào đi chăng nữa thì phát ngôn như thế cũng vẫn đáng bị coi là quá thô lỗ.
– Sao anh không để cho tôi yên nhỉ? – Tôi cằn nhằn.
– Tôi muốn hỏi cô một điều, nhưng cô cứ lảng đi – Hắn ta lại tiếp tục cười khinh khích. Xem ra, hắn ta đã phục hồi lại được niềm vui.
– Anh có bị lẫn lộn cảm xúc không đấy? – Tôi hỏi một cách gay gắt.
– Cô lại thế nữa rồi.
– Thôi được rồi – Tôi thở dài – Thế anh muốn hỏi gì?
– Tôi muốn biết là, một tuần sau là ngày thứ Bảy… cô biết rồi đấy, ngày tổ chức vũ hội mừng xuân…
– Anh lại sắp giở trò phải không? – Tôi cắt ngang và đi vòng qua Edward. Mặt tôi đẫm nước mưa khi cố ngẩng lên để dò xét thái độ của hắn ta.
Đôi mắt của Edward lộ rõ vẻ thích thú.
– Cô làm ơn cho tôi nói xong đã, được không?
Tôi mím môi lại, đan hai tay vào nhau, để tránh… không phải làm điều gì dại dột.
– Tôi nghe nói hôm đó cô sẽ đi Seattle, không biết cô có cần tài xế không?
Thật là bất ngờ, tôi có đã nghe nhầm không nhỉ?
– Sao cơ? – Có lẽ là tôi nghe nhầm thật.
– Cô có muốn đi nhờ xe lên Seattle không?
– Đi với ai cơ? – Tôi hỏi lại, ra chiều khó hiểu.
– Tất nhiên là với tôi rồi – Edward phát âm rành mạch từng tiếng một, làm như thể hắn đang nói chuyện với một người chậm phát triển về mặt trí tuệ.
– Vì sao? – Tôi vẫn còn sửng sốt.
– Tuần sau tôi sẽ đi Seattle, và thật lòng mà nói, tôi không nghĩ là xe cô có thể đi nổi tới đó.
– Xe tôi chạy nổi, cảm ơn vì đã quan tâm – Tôi dợm bước tiếp, nỗi ngạc nhiên trong tôi đã áp đảo được nỗi tức giận rồi thì phải.
– Nhưng xe của cô có thể tới Seattle chỉ với một thùng xăng thôi sao? – Edward lại đuổi kịp tôi.
– Tôi chẳng thấy có gì khiến anh phải bận tâm cả – Rõ là ngớ ngẩn, cái tên chủ nhân của chiếc Volvo láng bóng ấy.
– Tiết kiệm tài nguyên có hạn là mối bận tâm của mọi người, thưa cô.
– Nói thật nhé, Edward – Tôi cảm nhận rõ là mình đang run rẩy khi gọi tên hắn ta, và tôi ghét điều đó – Tôi không muốn mắc míu gì với anh nữa. Nếu tôi nhớ không nhầm thì chính anh đã từng nói là không muốn làm bạn với tôi kia mà.
– Tôi nói là chúng ta không là bạn thì tốt hơn, chứ có nói là tôi không muốn đâu.
– Ồ, cảm ơn, giờ thì tôi đã rõ rồi – Tôi buông lời chế nhạo, và chợt nhận ra là mình đã dừng chân từ lúc nào. Chúng tôi đang đứng dưới mái che của quán ăn tự phục vụ, giờ thì đã có thể nhìn rõ mặt của Edward được rồi. Nhưng tất nhiên tự thân cái gương mặt ấy chẳng thể nào khiến tôi thay đổi lại suy nghĩ của mình.
– Có nghĩa là cô sẽ… khôn ngoan hơn nếu không trở thành bạn tôi – Hắn ta giải thích – Nhưng tôi mệt mỏi với việc cứ phải lảng tránh cô lắm rồi, Bella ạ.
Đôi mắt hắn ta chợt ngời sáng khi miệng hắn thốt ra câu cuối cùng, giọng nói đong đầy cảm xúc. Tôi không biết làm sao để thở nữa.
– Đi cùng tôi đến Seattle nhé?- Edward hỏi lại, cảm xúc vẫn còn nồng nhiệt.
Tôi vẫn chưa thể nói được, chỉ khẽ gật đầu đồng ý.
Edward thoáng mỉm cười, rồi sau đó gương mặt của hắn ta bỗng trở nên nghiêm nghị.
– Thật sự cô cũng nên tránh xa tôi ra – Hắn ta lại nhắc nhở – Hẹn gặp lại cô ở trong lớp.
Edward đột ngột quay phắt người và bước trở lại con đường cũ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.