Bạn đang đọc Chạng vạng: Chương 16
Chương 16: Cuộc săn
Từng người một lần lượt hiện ra ở phía bìa rừng, mỗi người đi cách nhau khoảng mười mét. Người đàn ông thứ nhất rõ ràng là muốn bước chậm lại, để một người đàn ông khác vượt lên trên. Người đàn ông thứ nhất tỏ thái độ cung kính trước người đàn ông này – một người đàn ông tóc đen, cung cách cho thấy đó là thủ lãnh. Người thứ ba là một phụ nữ. Từ khoảng cách khá xa, tất cá những gì tôi có thể thấy ở cô ta chỉ là một mái tóc đỏ quạch.
Cả ba người dồn hàng lại trước khi tiếp tục cẩn trọng bước từng bước về phía gia đình bác sĩ Carlisle, một kiểu “nể mặt” tự nhiên thường thấy ở loài động vật ăn thịt khi phải chạm trán với một nhóm đồng loại xa lạ và đông hơn mình.
Khi họ đã bước tới gần hơn, tôi mới nhận ra được những khác biệt của họ so với gia đình Cullen. Họ bước đi như mèo, một dáng đi thận trọng và khó lường. Cả ba người đều mặc những bộ quần áo bình thường, giản dị của khách du lịch: quần jean, áo sơmi cài cúc trễ, may bằng loại vải có thể chịu đựng được thời tiết khắc nghiệt, tuy nhiên, các bộ trang phục của họ thấy rõ là đã sờn bợt, cũ kỹ. Và tất cả họ đều đi chân trần. Hai người đàn ông để tóc ngắn. Trên mái tóc màu cam tươi của người phụ nữ vương đầy lá cây cùng một số mảnh gỗ.
Đôi mắt sắc lẻm của họ cẩn thận quét lên dáng người tao nhã, sang trọng của bác sĩ Carlisle đang đứng giữa Emmett và Jasper, ông thận trọng tiến lên trước để tiếp họ. Giữa bác sĩ và người đàn ông đứng đầu không có vẻ như đang giao thiệp, cả hai chỉ đứng thẳng người mà thôi.
Trong ba người mới đến, người đàn ông đứng đầu có tướng mạo đẹp nhất với nước da màu ô liu có phảng phất vẻ xanh xao đặc trưng và mái tóc đen bóng. Dáng người ông ta hơi đậm, khá vạm vỡ nhưng không thể sánh bằng Emmett (Dĩ nhiên rồi). Ông ta cười thật tươi, để lộ ra những chiếc răng trắng sáng lấp lóa.
Người phụ nữ trông hoang dại hơn, đôi mắt cô ta không ngừng nhìn chòng chọc vào hai người đàn ông đang đứng trước mặt và những người ở xung quanh tôi, mái tóc rối của cô ta khẽ rung động vì một cơn gió thoảng. Dáng điệu của người phụ nữ này giống mèo. Người đàn ông thứ hai thì có vẻ kín đáo, dáng người anh ta cân đối hơn thủ lãnh, mái tóc nâu nhạt và gương mặt không có nét gì đặc biệt. Đôi mắt anh ta bất động, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy đó là đôi mắt chứa nhiều sự cảnh giác nhất.
Màu mắt của họ cũng đặc biệt. Không phải là màu vàng hay màu đen như tôi tưởng, mà là thứ màu đỏ tía, loại màu của rượu vang đỏ buôcgônhơ – trông rất nham hiểm và gớm guốc.
Người đàn ông tóc đen vẫn mỉm cười, bước lên phía trước để chào bác sĩ Carlisle.
– Chúng tôi nghĩ ở đây đang có trò chơi – Ông ta lên tiếng, giọng nói khá nhã nhặn với âm điệu là giọng Pháp – Tôi là Laurent, còn đây là Victoria và James – Ông ta chỉ vào hai ma-cà-rồng đứng cạnh mình.
– Tôi là Carlisle. Đây là gia đình tôi, Emmett và Jasper, Rosalie, Esme và Alice, Edward và Bella – Ông chỉ từng người để giới thiệu, gộp chung tôi vào gia đình ông, cố gắng không gây bất kỳ một sự chú ý nào. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy rợn gáy khi ông gọi tên tôi.
– Ông có thể cho thêm vài người nữa cùng chơi không? Laurent hỏi một cách thân thiện.
Bác sĩ Carlisle cũng trả lời lịch sự không kém:
– Thật ra, chúng tôi vừa mới chơi xong. Xin hẹn ông một dịp khác vậy. Ông lưu lại vùng này lâu không?
– Chúng tôi đang trở về phương bắc nên cũng muốn tò mò xem ai là hàng xóm của mình. Lâu rồi, chúng tôi chẳng gặp được ai.
– Không, vùng này chẳng có ai, ngoại trừ gia đình tôi và vài khách vãng lai, giống như ông vậy.
Bầu không khí căng thẳng bắt đầu chùng xuống theo cuộc nói chuyện xã giao đơn thuần; tôi đoán tác giả vụ này chính là Jasper, anh ta đã dùng khả năng thiên phú của mình để điều khiển bầu không khí.
– Chỗ săn cùa ông đâu? – Laurent hỏi thăm.
Bác sĩ Carlisle phớt lờ cái ẩn ý đằng sau mối quan tâm đó.
– Dãy Olympic này, và thỉnh thoảng là dãy Coastue, chúng tôi đã quen sống ở đây rồi. Một gia đình khác thì sống gần Denali (Alaska).
Laurent hơi ngã người ra sau.
– Quen sống ở đây? Ông xoay sở bằng cách nào hay vậy? – Giọng nói của ông ta chứa đầy vẻ nghi ngờ.
– Sao ông không đến nhà chúng tôi chơi, chúng ta sẽ nói chuyện thoải mái hơn? – bác sĩ Carlisle mời – Chuyện dài lắm.
James và Victoria trố mắt ngạc nhiên khi nghe nói đến từ “nhà”, trong khi Laurent giữ được sự tự chủ tốt hơn.
– Ông thật tử tế và hiếu khách- Ông mỉm cười một cách vui vẻ – Chúng tôi cứ mải săn suốt từ Ontario (Canada) trở xuống, nên không có cơ hội để chăm sóc bản thân – Đôi mắt ông ta chứa đầy vẻ thán phục khi ngắm nhìn dáng vẻ tao nhã của bác sĩ Carlisle.
– Xin ông cứ tự nhiên cho, nhưng chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu ông không chọn săn ở vùng này. Chúng tôi đang sống kín đáo, mong ông hiểu cho – bác sĩ Carlisle giải thích.
– Vâng, dĩ nhiên rồi – Laurent gật đầu – Dĩ nhiên là chúng tôi sẽ không bao giờ xâm phạm đến lãnh địa của ông. Chúng tôi chỉ ăn uống bên ngoài Seattle thôi – Ông ta phá ra cười ngặt nghẽo. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
– Để chúng tôi chỉ đường cho ông nếu ông muốn đến chơi… À, Emmett và Alice, các con ra với Edward và Bella để lấy xe Jeep đi- Bác sĩ Carlisle nói thêm.
Trong lúc bác sĩ nói, dường như cùng lúc đã xảy ra ba sự việc. Một làn gió nhẹ mơn man tóc tôi, làm cho những lọn tóc lay động phơ phất. Thân hình của Edward trở nên đông cứng. Người đàn ông thứ hai, James, đột nhiên quay phắt đầu lại, ánh mắt nhìn xoáy vào tôi, đầu mũi anh ta hơi động đậy.
Hai kẻ không mời mà đến cũng sững người khi James trở nên tròng trành, đầu hơi chúi về phía trước. Edward nghiến răng, cả thân người anh co lại trong tư thế phòng thủ, từ trong cổ họng của anh bỗng phát ra những tiếng kêu. Đó không phải là tiếng kêu tôi nghe thấy khi anh chòng ghẹo tôi lúc sáng, mà là một thứ tiếng gầm gừ đe dọa thật đáng sợ mà trước đây tôi chưa từng nghe qua bao giờ. Cái lạnh từ đâu bỗng xuất hiện, chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tới tận gót chân.
– Cái gì đấy? – Laurent há hốc miệng đầy ngạc nhiên. Cả James và cả Edward đều đang ở trong tư thế bị kích động, không ai chịu thua ai. James chỉ hơi nhích người đi một chút, Edward liền rướn ngay người tới tức thì.
– Cô bé đi với chúng tôi – bác sĩ Carlisle lên tiếng giải thích với James, từ chối một cách dứt khoát. Dường như Laurent không nhạy hơi người bằng James, nhưng giờ thì ông ta cũng đã đoán ra.
– Ông mang theo cả bữa ăn nhẹ à? – Ông ta hỏi lại, tò mò dợm bước đến chỗ tôi.
Edward gầm gừ một cách hung tợn, và đáng sợ hơn, đôi môi anh co lại, những chiếc răng trắng lóa lộ hẳn ra, Laurent lập tức lùi lại.
– Tôi đã nói rằng cô gái đi chung với chúng tôi – bác sĩ Carlisle lặp lại, giọng nói bắt đầu gay gắt.
– Nhưng đó là con người mà – Laurent phản kháng lại. Giọng nói không lộ vẻ hung hăng, chỉ đơn thuần biểu lộ thái độ kinh ngạc.
– Đúng vậy – Emmett đứng bên cạnh bác sĩ Carlisle lên tiếng, đôi mắt anh ta nhìn xoáy thẳng vào James. Ngay lập tức, James đứng thẳng người dậy, tuy không còn lộ vẻ hung hăng như lúc ban đầu nữa nhưng anh ta vẫn chưa rời mắt khỏi tôi, hai cánh mũi vẫn còn phập phồng. Edward thì căng cứng như một con sư tử trước mặt tôi.
Laurent lại lên tiếng, giọng nói của ông ta thật nhẹ nhàng, hòng xoa dịu bầu không khí thù hằn đang bao phủ toàn sân bóng.
– Có lẽ chúng ta cần hiểu nhau hơn.
– Vâng, đúng vậy – Giọng nói của bác sĩ Carlisle trở lại điềm tĩnh.
– Nhưng chúng tôi vẫn xin đón nhận lời mời của ông – Đôi mắt của ông ta nhìn đá sang tôi rồi trở lại nhìn bác sĩ – Và dĩ nhiên chúng tôi sẽ không làm hại cô gái này. Chúng tôi sẽ không săn trên lãnh thổ của ông như tôi đã nói.
James ngỡ ngàng nhìn Laurent, tỏ ý bực dọc rồi đá mắt sang Victoria, cô ta cũng nhìn lại James, đôi mắt cũng bày tỏ sự khó chịu không kém.
Bác sĩ Carlisle dè chừng thái độ cởi mở của Laurent một lúc sau mới chịu lên tiếng.
– Chúng tôi sẽ chỉ đường cho ông. Jasper, Rosalie, Esme? – bác sĩ cất tiếng gọi. Mọi người ngay lập tức bước lại gần, đồng thời cũng che luôn tôi. Một cách nhẹ nhàng, Alice từ từ tiến đến bên cạnh tôi, Emmett cũng chậm rãi lui xuống, ánh mắt vẫn còn canh chừng James.
– Đi nào, Bella – Giọng nói của Edward thật nhỏ và ảm đạm.
Từ nãy đến giờ tôi đang chôn chân xuống đất, nỗi sợ hãi đã khiến cho toàn thân tôi cứng đờ bất động, đến độ Edward phải nắm lấy khuỷa tay tôi mà kéo tôi ra khỏi trạng thái bần thần đó. Alice và Emmett cũng rút lui theo chúng tôi. Đôi chân tôi cứ ríu vào nhau khi đi bên Edward, đầu óc vẫn còn váng vất vì sợ. Tôi không rõ những người còn lại đã rời khỏi sân bóng hay chưa. Thái độ mất kiên nhẫn của Edward lộ ra rất rõ khi chúng tôi cứ bước đi chậm chạp như những con người bình thường để đến bìa rừng.
Vừa khuất sau vài thân cây, Edward đã thảy ngay tôi lên lưng anh. Và tôi ôm ghì lấy anh bằng tất cả sức lực còn lại khi anh bắt đầu chạy, Emmett và Alice cũng chạy theo sau. Tôi cúi gằm mặt xuống, đôi mắt mở thao láo vì sợ, không thể nhắm lại được. Mọi người lao đi vun vút trong khu rừng đen kịt như những hồn ma. Những cảm xúc thường ám ảnh Edward mỗi khi cõng tôi chạy như thế này dường như không còn nữa, thay vào đó, cơn thịnh nộ như thiêu đốt tâm can đã làm cho guồng chân anh trở nên nhanh hơn. Ngay cả khi đang phải cõng tôi trên lưng, anh cũng bỏ Alice và Emmett lại phía sau một quãng.
Chúng tôi đến chiếc xe Jeep sau một khoảng thời gian không đáng kể, Edward hơi chậm lại một chút khi đặt tôi ngồi vào băng ghế sau.
– Thắt dây an toàn cho cô ấy – Anh hét lên với Emmett lúc này đang chui vào xe ngồi cạnh tôi.
Lúc này, Alice đã ngồi vào ghế trước, và Edward khởi động máy. Chúng tôi bật người ra sau, rồi lắc lư khi chiếc xe lao nhanh trên con đường quanh co, uốn lượn.
Tôi nghe thấy anh càu nhàu điều gì đó không rõ.
Lần này, chuyến đi trở nên đáng sợ hơn khi quanh ta là bóng tối đen ngòm. Emmett và Alice nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cảnh giác.
Rồi chúng tôi cũng ra tới đường quốc lộ, chiếc xe tăng tốc vọt lên phía trước. Cảnh vật xung quanh đã có thể nhìn thấy rõ hơn. Chúng tôi đang đi về phía nam, cách xa Forks.
– Chúng ta đang đi đâu thế này? – Tôi lên tiếng hỏi. Không có ai trả lời. Thậm chí cũng chẳng có ai nhìn tôi.
– Trời ơi, Edward! Anh đang đưa em đi đâu vậy?
– Bọn anh sẽ đưa em rời xa chỗ này – xa thật xa – Anh không hề ngoái lại, hai mắt vẫn chăm chú quan sát đường. Đồng hồ tốc độ đang chỉ một trăm lẻ năm dặm một giờ.
– Anh quay xe lại đi! Anh phải đưa em về nhà! – Tôi hét lên, cố vùng vẫy thoát khỏi “bộ yên cương” ngớ ngẩn.
– Emmett – Edward chỉ thốt lên có bấy nhiêu.
Ngay tức khắc, Emmett dùng bàn tay hộ pháp của mình nắm lấy tôi.
– Không! Edward! Không được, anh không được làm thế.
– Anh phải làm thế, Bella, giờ thì em hãy ngồi yên.
– Không! Anh phải chở em về. Bố em sẽ gọi FBI. Họ sẽ điều tra gia đình anh. Carlisle và Esme. Tất cả các anh sẽ phải bỏ trốn, suốt đời sẽ phải trốn chui trốn nhủi!
– Bình tĩnh lại nào Bella – Giọng nói của anh lạnh tanh – Trước đây, bọn anh đã từng sống như vậy rồi.
– Đừng làm như thế với em! Anh không thể phá hủy mọi thứ của em được – Tôi cố vùng thoát, nhưng chỉ vô ích.
Alice lên tiếng:
– Edward, tấp vào lề đường đi.
Edward chỉ cau có nhìn cô, chân anh lại nhấn ga tăng tốc.
– Edward, chúng ta hãy bàn lại chuyện này cho kỹ đã.
– Em không hiểu đâu- Anh gầm lên một cách tuyệt vọng. Tôi chưa bao giờ nghe anh thét lớn như vậy cả; tiếng thét đinh tai nhức óc muốn phá vỡ cả chiếc xe. Đồng hồ tốc độ đang chỉ một trăm mười lăm dặm một giờ – Hắn là kẻ săn người, Alice à, em có thấy không? Hắn là kẻ săn người!
Tôi cảm thấy ngồi bên cạnh mình, Emmett đang đông cứng người lại, phải chăng đó là phản ứng của anh ta trước lời nói của Edward. Hình như cả ba người họ biết một điều gì đó rõ hơn tôi. Tôi rất muốn hỏi, nhưng rõ ràng đây không phải là dịp tốt.
– Tấp xe vào lề đường, Edward – Giọng nói của Alice vừa phải, nhưng chứa đầy sức mạnh mà tôi chưa lần nào nghe qua.
Đồng hồ tốc độ đang nhích lên một trăm hai mươi dặm một giờ.
– Nghe em đi, Edward.
– Nghe anh đây, Alice. Anh đã đọc được suy nghĩ của hắn. Lần theo con mồi, đấy, tất cả những gì ám ảnh hắn, tràn ngập trong suy nghĩ của hắn chỉ là thế thôi đấy. Và hắn muốn cô ấy, Alice ạ… Cô ấy, chỉ là cô ấy thôi. Tối nay, hắn sẽ bắt đầu săn.
– Nhưng hắn đâu có biết là ở đâu.
Edward cắt ngang lời Alice.
– Thế em nghĩ hắn sẽ mất khoảng độ bao lâu để đánh hơi thấy cô ấy trong cái trị trấn này? Kế hoạch của hắn đã định, từ trước khi tên Laurent kia mở miệng ra nữa kia.
– Tôi bắt đầu thở dốc khi hiểu rằng mùi hương của mình sẽ dẫn đến đâu.
– Trời ơi, Charlie! Anh không thể bỏ mặc bố em ở đó được! Anh không thể bỏ mặc bố em! – Tôi lại bắt đầu vùng khỏi “bộ yên cương”
– Bạn ấy nói đúng – Alice trả lời.
Chiếc xe hơi đã bắt đầu giảm tốc độ.
– Chúng ta hãy xem xét lại tất cả những chọn lựa, chỉ một chút thôi – Alice dỗ dành.
Chiếc xe hơi lại giảm tốc độ, lần này rõ rệt hơn, và rồi bánh xe bỗng rít lên khi dừng lại đột ngột bên lề đường. Tôi đang nghiêng ngả trong bộ khóa dây chợt bật hẳn ra sau.
– Không còn lựa chọn nào cả – Edward nói như rít lên.
– Em sẽ không đời nào bỏ bố em đâu! – Tôi hét lên.
Nhưng anh vẫn lờ phắt lời khẳng định của tôi.
– Chúng ta phải đưa cô ấy trở lại – Cuối cùng, Emmett cũng lên tiếng.
– Không – Edward đáp lại một cách dứt khoát.
– Hắn chẳng phải là đối thủ của bọn mình, Edward. Hắn không thể nào đụng đến cô ấy được.
– Nhưng hắn sẽ chờ.
Emmett mỉm cười:
– Anh cũng chờ luôn.
– Anh đâu có thấy, nên làm sao anh hiểu được. Một khi hắn đã quyết tâm săn đuổi, thì hắn sẽ không bao giờ từ bỏ. Trừ khi chúng ta giết hắn mà thôi.
Có vẻ Emmett không ngạc nhiên trước ý kiến đó.
– Đó cũng là một lựa chọn.
– Còn người phụ nữ. Cô ta cũng đi với hắn. Sẽ là một cuộc chiến thực sự, và đừng quên tên thủ lãnh cùng đi với chúng.
– Chúng mình có đủ người mà.
– Vẫn còn có lựa chọn khác – Alice góp lời.
Edward ném liền cho cô một cái nhìn nảy lửa, giọng nói của anh cáu bẳn:
– Không – còn – lựa – chọn – nào – khác – cả!
Cả Emmett, cả tôi đều trố mắt ra nhìn Edward, trong khi đó, Alice vẫn tỏ ra thản nhiên. Không gian chìm trong im lặng đến cả một lúc lâu khi Edward và Alice cứ thế nhìn nhau không rời.
Đến lúc tôi phải xen vào:
– Có ai muốn nghe quyết định của tôi không?
– Không – Edward càu nhàu. Alice nhìn trăn trối vào anh mình, cuối cùng, Ánh mắt đó trở nên căm phẫn.
– Nghe em nói này – Tôi năn nỉ – Anh đưa em về nhà đi.
– Không – Edward cắt ngang.
Tôi nhìn anh trân trối, trong lúc miệng vẫn không ngừng nói:
– Anh đưa em về nhà. Em sẽ nói với bố là em muốn về Phoenix. Rồi em thu dọn hành lý. Chúng ta cứ chờ cho bọn săn người kia nhìn theo rồi thì chúng ta sẽ chạy. Hắn sẽ đi theo chúng ta và để yên cho bố em. Bố em sẽ không gọi FBI đến nhà anh. Sau đó, anh muốn đưa em đến bất cứ nơi quái dị nào thì cứ việc.
Tất cả mọi người đếu nhất loạt quay sang nhìn tôi, có vẻ bị choáng.
– Cũng không phải là một ý kiến tệ – Emmett ngạc nhiên thấy rõ trước sự thông minh đột xuất đến bất ngờ của tôi.
– Có lẽ sẽ hiệu nghiệm đấy. Bọn mình đâu thể để bố cô ấy ở lại mà không được bảo vệ gì. Anh cũng biết điều đó mà – Alice lên tiếng.
Bây giờ tất thảy mọi người lại đổ dồn cặp mắt vào Edward.
– Quá nguy hiểm, anh không muốn để tên đó ở gần Bella trong vòng bán kính một trăm dặm.
Emmett nói xen vào một cách tự tin:
– Edward, làm sao tên đó có thể bước qua xác của bọn mình được.
Alice trầm tư lấy cả phút:
– Em không nhìn thấy hắn tấn công. Hắn chỉ kiên nhẫn đợi bọn mình rời mắt khỏi Bella thôi.
– Và hắn sẽ không chịu ngồi yên mà chờ đợi hoài một cách ngớ ngẩn như thế đâu.
– Em yêu cầu anh đưa em về – Tôi cố nói cứng giọng.
Edward ấn mấy ngón tay vào thái dương, mắt nhắm nghiền.
– Làm ơn đi – Giọng nói của tôi lại hạ thấp xuống.
Và anh đã ngẩng mắt lên, giọng nói cũng mệt mói không kém gì tôi:
– Tối nay, em sẽ phải rời khỏi đây, dù tên ác quỷ kia có nhìn thấy em hay không. Em nói với bố là em không thể ở lại Forks thêm một phút nào nữa. Em cứ bịa đại một lý do nào đó cũng được. Cố gắng thu gom thật nhanh những đồ gì mà tay em chạm đến trước nhất, rồi chui ngay vào xe tải giùm anh. Anh không cần biết bố sẽ nói những gì với em, nhưng em chỉ có mười lăm phút để bước ra khỏi cửa thôi đấy.
Chiếc xe Jeep lại lồng lên, chúng tôi lại té rạt khi anh quặt gấp, các bánh xe bị sát mạnh xuống mặt đường, kêu rin rít. Kim đồng hồ đo tốc độ lại được dịp chuyển động.
– Emmett? – Tôi lên tiếng, mắt nhìn xuống đôi tay của mình.
– Ôi, xin lỗi – Nói rồi Emmett buông tay tôi ra.
Sau vài phút, tất cả chìm trong im lặng, chỉ có mỗi tiếng động cơ xe lướt thật ngọt trên mặt đường. Edward lại lên tiếng:
– Tôi tính như vầy. Khi chúng ta đến nhà của Charlie, nếu tên ác quỷ không có mặt ở đó, tôi sẽ đưa cô ấy đến tận cửa. Và cô ấy sẽ có mười lăm phút – Anh liếc mắt nhìn tôi trên chiếc kính chiếu hậu – Emmett, anh đứng canh phía ngoài. Alice, em canh chiếc xe tải. Còn tôi sẽ canh trong nhà chừng nào mà cô ấy còn ở trong đó. Và sau khi cô ấy đã rời khỏi nhà, hai người hãy lái chiếc xe Jeep về nhà và kể lại với Carlisle nhé!
– Không có chuyện đó đâu – Emmett xen vào – Anh sẽ đi với em.
– Xem nào, Emmett, anh nghĩ lại đi. Em không biết mình sẽ đi bao lâu đâu.
– Chừng nào còn phải trốn chạy như vầy, chừng đó anh vẫn còn phải bên cạnh mọi người.
Edward thở dài.
– Còn nếu tên ác quỷ đã có mặt ở đó rồi – Anh tiếp tục nói – thì chúng ta vẫn cứ lái xe.
– Bọn mình sẽ có mặt ở nhà Bella trước hắn – Alice trả lời một cách tự tin.
Hình như Edward cũng tin như vậy. Cho dù giữa anh và Alice đã từng xảy ra chuyện xích mích, thì giờ đây, mọi ngờ vực về cô ở nơi anh đã được xí xóa hết.
– Thế còn chiếc xe Jeep? – Cô hỏi
Anh trả lời một cách dứt khoát.
– Em sẽ lái về nhà.
– Không, em không làm thế đâu – Alice phản đối bằng một thái độ bình tĩnh.
Hình như ở đây có một điều gì đó khá kỳ lạ.
– Tôi xin nói trước là chiếc xe tái của tôi không thể nhét vừa cả bốn người chúng ta đâu – Tôi thì thào.
Có vẻ như Edward không nghe thấy lời tôi nói.
– Tôi nghĩ mọi người cứ để tôi đi một mình, sẽ không sao đâu – Tôi hạ thấp giọng hơn nữa.
Và lần này thì có lẽ là anh đã nghe thấy.
– Bella, làm ơn làm theo lời anh đi, chỉ một lần này thôi – Lời lẽ của anh thốt ra giữa hai quai hàm đang siết chặt lại.
– Anh nghe đây, bố em không đến nỗi ngốc đến thế đâu – Tôi phản kháng – Nếu ngày mai, anh không có mặt trong thị trấn, thể nào mà bố em chẳng nghi ngờ chứ.
– Chuyện đó chẳng hề hấn gì. Chúng ta chỉ làm sao cho bố em an toàn là được, đó mới là toàn bộ vấn đề.
– Thế còn tên săn người kia thì sao? Tối nay, hắn đã trông thấy phản ứng của anh rồi. Hắn biết là anh đang ở bên cạnh em, dù anh có ở đâu thì cũng vậy.
Emmett quay sang nhìn tôi, một lần nữa anh ta lại tỏ ra kinh ngạc khi thấy tôi thể hiện sự thông minh một cách xuất thần.
– Edward, em nghe lời cô ấy đi – Anh ta cố thuyết phục – Anh nghĩ là cô ấy nói đúng đấy.
– Ừ, em cũng nghĩ vậy – Alice gật đầu tán thành.
– Anh không thể làm như vậy được – Giọng nói của Edward lạnh như băng.
– Emmett cũng sẽ ở lại – Tôi tiếp tục nói – Hắn đã chú ý tới Emmett rồi.
– Cái gì? – Emmett trố mắt nhìn tôi.
– Ừ, nếu Emmett ở lại thì hắn cón có người mà kiêng – Alice gật gù.
Edward quay sang nhìn cô một cách nghi ngại:
– Em nghĩ là anh sẽ để cô ấy đi 1 mình à?
– Tất nhiên là không – Alice trả lời – Jasper và em sẽ đưa bạn ấy đi.
– Anh không thể làm như vậy được – Edward lặp lại, nhưng lần này, giọng nói của anh đã có phảng phất một chút sự cam chịu. Có thể là anh cũng bắt đầu cảm thấy như vậy là hợp lý nhất.
Tôi cố gắng thuyết phục thêm:
– Anh hãy ráng ở lại khoảng một tuần – Chợt nhận ra thái độ của anh trên kính chiếu hậu, tôi vội sửa lại – độ vài ngày. Để bố tin là anh không bắt cóc em, và để tên James kia hiểu rằng hắn đang thực hiện một cuộc theo đuổi viển vông. Cuối cùng, khi chắc chắn rằng hắn đã mất dấu em, hãy đến đón em. Tất nhiên là vẫn phải đi đường vòng, khi ấy, Jasper và Alice cũng sẽ về nhà.
Tôi có thể đánh cược là Edward đang cân nhắc chuyện này.
– Đón em ở đâu?
– Ở Phoenix ( Chứ em còn biết đi đâu nữa)
– Không được. Hắn sẽ nghe và biết được đó là nơi em đến – Anh trả lời một cách sốt ruột.
– Anh đang phải làm cho hắn thấy rõ ràng đấy là một trò bịp. Hắn phải được biết là hắn nghe thấy gì tụi mình cũng nắm được hết. Hắn sẽ không thể ngờ rằng em giương đông mà cũng kích đông luôn.
– Cô ấy đúng là một kẻ mưu ma chước quỷ- Emmett phá ra cười khúc khích.
– Thế lỡ điều ấy không hiệu nghiệm thì sao.
– Ở Phoenix có cả trăm triệu người kia mà – Tôi báo cho anh biết.
– Chẳng khó khăn gì khi tìm một quyển danh bạ điện thọai đâu.
– Em đâu có về nhà.
– Hả? – Anh ngạc nhiên, giọng nói chứa đầy nỗi lo ngại.
– Em rành rẽ đường sá ở đó mà, lẽ nào lại chẳng tìm được ình một chỗ trú ẩn sao.
– Edward, đừng quên rằng tụi em cùng đi với bạn ấy – Alice nhắc cho Edward nhớ.
– Thế em và Jasper sẽ làm gì ở Phoenix? – Anh hỏi một cách gắt gỏng.
– Ru rú trong nhà, không bỏ đi đâu hết.
– Anh cũng đang nghĩ đến điều đó – Emmett nghĩ đến James, chắc chắn là như thế.
– Im đi, Emmett!
– Xem nào, nếu chúng ta cứ cố sức ngáng chân hắn, để Bella thoải mái ở lại thị trấn, thì thể nào cũng sẽ có người bị thương. Không là cô ấy thì cũng là em khi đang cố gắng bảo vệ cô ấy. Bây giờ, nếu chúng ta cứ bỏ mặc hắn… – Emmett ngừng lại, chậm rãi mỉm cười.
Vậy là tôi đã nghĩ đúng.
Chiếc xe Jeep bắt đầu tiến vào thị trấn. Mặc dù từ nãy đến giờ, tôi nói năng rất hùng hồn, nhưng tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được những sợi tóc của mình đang dựng đứng hết cả lên. Chạnh lòng nghĩ đến bố phải một mình lui cui ở nhà, tôi cố gắng tự động viên mình phải dũng cảm lên.
– Bella – Edward lên tiếng, giọng nói của anh nghe thật hiền. Alice và Emmett nhìn ra ngoài cửa sổ – Nếu em có bất kỳ mệnh hệ nào… dù nhỏ dù lớn… em cũng không phải là người chịu trách nhiệm duy nhất. Em có hiểu không?
– Vâng – Tôi nuốc ực không khí vào trong họng.
Edward quay sang Alice, hỏi:
– Liệu Jasper có làm được không?
– Hãy tin anh ấy, Edward ạ. Anh ấy sẽ làm rất rất tốt. Rồi mọi thứ sẽ được chứng minh.
– Liệu em có làm được không? – Anh lại hỏi.
Đang hồ hởi, Alice chợt mím môi lại, hai mắt trừng trừng nhìn Edward như muốn ăn tươi nuốt sống, cổ họng bắt đầu phát ra những tiếng gầm gừ đầy đe dọa. Tôi bất giác co rúm người lại trên ghế.
Edward mỉm cười với cô em gái.
– Thôi em cứ giữ câu trả lời cho riêng mình – Anh thì thào.