Bạn đang đọc Chàng Trai Với Chiếc Tạp Dề Dễ Thương FULL – Chương 7
Lôi Việt không có ý định bắt đầu theo đuổi sớm như vậy, nhưng Cầu Tử ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, Lôi Việt giống như vừa ăn một thanh snickers, cực kì hăng hái.
Không quan trọng chuyện Cốc Tuân có đặt thức ăn không, mỗi ngày anh đều nấu cháo đưa cho Cốc Tuân ở dưới tầng.
Thời gian đưa đồ chính là vào đêm khuya, có vài ngày cô tăng ca, Lôi Việt đặc biệt mang bữa tối cho nhiều người đến công ty của Cốc Tuân.
Anh thường xuyên mặc quần áo che kín để người ta không nhận ra, trong lòng thầm nghĩ có lẽ Cốc Tuân cũng không quá thích nhưng sự nhiệt tình trong anh cũng không giảm.
Mùa mưa tháng sáu còn chưa kết thúc, anh không đi thì không mưa mà anh đi thì lại mưa xối xả, ví dụ như hôm nay, người Lôi Việt ướt sũng khi anh đi đưa đồ ăn cho Cốc Tuân.
Lúc Cốc Tuân xuống tầng lấy đồ ăn, nhìn thấy dáng vẻ ướt như chuột lột vô cùng xấu hổ của Lôi Việt, mái tóc còn ươn ướt, không mở mắt ra được mà còn cười cầm cháo che trong lồng ngực.
Đây không phải là người đầu tiên theo đuổi Cốc Tuân nhưng có thể thì kiên trì dùng sự kiên nhẫn của mình ở những điều nhỏ nhặt thì cũng chỉ có mình anh.
Lôi Việt à, thật sự trông anh đáng yêu cực kì.
Cảm thấy đáng yêu ở ngoài, còn bên trong cô có một chút cảm động.
“Tại sao cậu không mặc áo mưa?”
Lôi Việt đưa cháo, sợ nước dính lên người Cốc Tuân nên cách ra xa mới nói: “Mặc áo mưa thì không ngầu..”
“Haiz cậu….” Cốc Tuân không nói gì, đánh giá anh, “Cậu… nếu không thì cậu đi lên lau khô áo, đợi cho đến khi tạnh mưa nhé?”
“Không được không được, còn có người khác đang đợi nữa…”
Lôi Việt nói được một nửa bỗng nhiên nghĩ ra, hôm nay là thứ 6 mà! Có thằng em ở nhà, sợ cái gì!
“Tôi đi lên lau khô ngay đây.” Anh sờ đầu cười ngây ngô.
Cốc Tuân dẫn Lôi Việt lên tầng, trong thang máy cực kì im lặng, chỉ có tiếng tách tách của nước.
Trận mưa to vừa nãy đến quá sớm, Lôi Việt chỗ nào cũng ướt, mỗi bước chân đều có nước chảy ra.
Cốc Tuân véo vạt áo anh, lẩm bẩm: “Đây là tự ngâm mình trong nước à…”
“Không sao đâu.”
Đến tầng trệt, cửa phòng mở ra, tiểu khu này là thiết kế kiểu 1 tầng, so với chung cư của Lôi Việt thì cũng không khác biệt lắm.
Cho nên khi Lôi Việt vào cửa, ngoại trừ ngửi được một mùi thơm như có như không thì căn hộ của người phụ nữ này cũng không có cảm giác gì xa lạ.
Cách trang trí cũng giống, hai phòng, hai sảnh theo phong cách đơn giản.
Cốc Tuân ngồi xổm xuống tìm một đôi dép cho nam, lộ ra vòng eo duyên dáng.
Cô mặc một chiếc váy ngủ đan len, hiện ra dáng người lả lướt.
Lôi Việt nhìn đến ngây người, Cốc Tuân kêu anh đổi giày, anh cũng không phản ứng lại.
“Cậu ra nhà vệ sinh đi, tôi xem xem có quần áo của em trai cho cậu thay không.”
Em trai? Lôi Việt nghi ngờ, đi đôi dép tiến vào phòng tắm cởi quần áo.
Đây đúng là phòng vệ sinh của nữ, Lôi Việt cảm thán.
Trên bồn rửa tay có đủ loại chai lọ đồ trang điểm được sắp xếp chỉnh tề, kệ trên còn để một hộp nến hương, hương hoa lan mang một chút phong cách của nước ngoài.
Lôi Việt hoa cả mắt, tìm mãi mới lấy được khăn mặt màu vàng trong tủ, nghĩ thầm, mình đang xâm phạm đến không gian riêng tư của Cốc Tuân sao….
nhưng anh lại vô cùng đắc ý.
Răng rắc một tiếng, cánh cửa phòng vệ sinh bị mở ra, tay phải Lôi Việt khẽ run, lấy khăn tắm che đi nửa thân dưới của mình.
“Ôi, thật xin lỗi!”
Cốc Tuân vội vội vàng vàng đi ra ngoài, vừa nãy cô đã làm gì thế?
“Việc đó… Lôi Việt, tôi để quần áo ở ngoài cửa phòng nhé?”
“Vâng, được.” Lôi Việt cực kì ngoan, hỏi, “Tôi có thể tắm được không? Trên người vẫn còn dính nước mưa…”
“Có thể có thể.
Cậu cứ tắm đi, tôi đi hâm lại cháo.”
Cốc Tuân đi vào phòng bếp, đổ cháo vào bát rồi cho vào lò vi sóng.
Chưa đến một giờ Lôi Việt đã đi ra, cả người sạch sẽ đứng ở phòng bếp, nói: “Tôi xong rồi.”
“Ừ, nhanh như vậy sao.” Khuôn mặt Cốc Tuân vẫn chưa hết đỏ ửng, trốn tránh tầm mắt Lôi Việt, bận rộn bày đồ ăn ra bàn.
Sau khi bày từng món ăn ra bàn, Cốc Tuân tháo tạp dề, nói: “Ngồi đi, cậu ăn với tôi được không, tôi sợ một người còn không ăn nổi.”
“Được.”
Bữa khuya hôm nay là cháo nấm với bánh trứng, cộng thêm một món điểm tâm mới, bánh gạo khoai tây tím.
Vị cháo dịu nhẹ thoải mái, món điểm tâm mềm mại, bổ sung dinh dưỡng.
Cốc Tuân ăn rất chậm, bởi vì uống quá nhiều nước đường đỏ trong kỳ sinh lý nên khoang miệng hơi nóng, thành ra bị loét miệng.
*bánh gạo khoai tây tím:
Lôi Việt không kìm được mà nhìn cô lột vỏ trứng, hỏi một cách vô nghĩa: “Chị hay đi đến phòng tập thể thao lắm đúng không?”
“À không, sao thế?”
“Ngày nào cũng ăn khuya mà không thấy chị béo.”
Cốc Tuân chỉ vào máy chạy bộ ngoài ban công: “Tôi phải dựa vào nó.”
“Nhà của tôi cũng có máy chạy bộ đấy!” Lôi việt giống như tìm được một thứ giống nhau, hỏi: “Vậy chị một tuần chạy mấy lần?”
“Chắc là 5 lần, tùy từng tình huống.
Một ngày tôi không vận động nhiều lắm, ngoại trừ chạy bộ 40 phút thì tôi tập thể dục theo TV, …”
Lôi Việt hé miệng cười, trong đầu tự động tưởng tượng ra hình ảnh Cốc Tuân tập thể dục theo bài.
“Tôi toàn ngồi im trong phòng đối diện với cái máy tính, thực ra có rất nhiều tật xấu nên phần eo mới có chút vấn đề.”
Lôi Việt gật gật đầu: “Tôi đi làm cũng có bệnh nghề nghiệp, vai kia cao vai kia thấp đấy.”
Dù sao Cốc Tuân cũng không nhìn được vai cao hay vai thấp, chỉ thấy quần áo của em trai mình quá nhỏ, mặc trên người Lôi Việt cảm giác có hơi….
lộ liễu.
“À phải rồi, tôi nên thanh toán tiền cho cậu, đồ ăn hôm nay cũng đâu có ít…” Cốc Tuân dự đoán, chuyển 25 tệ cho Lôi Việt qua WeChat.
Mấy ngày nay cô đều làm như vậy.
Lôi Việt rất buồn, cô phân biệt rõ ràng như thế.
Nhưng mà nghĩ lại thì nó cũng rất hợp lý, bọn họ cũng không quá thân thiết.
Anh thích cô thì sao, có lẽ cô cũng cho rằng anh là người đưa đồ ăn như bình thường thôi.
“Sao cậu lại làm ra vẻ mặt như thế, ngại ít quá à?”
“Không có không có không có.”
Mưa càng to hơn, tiếng sấm vang dội, không có dấu hiệu tạnh.
Sau khi ăn xong bữa khuya, Lôi Việt lo lắng đứng ở ban công, nhìn gió thổi mạnh ngoài ban công.
Khi sét đánh xuống, anh cách cả cây số cũng có thể thấy nhà mình.
“Uống cái này đi.”
Không biết khi nào Cốc Tuân đã đưa cho anh một cốc trà Ô long đào trắng, vừa ấm áp vừa xua tan cái lạnh.
“Chị ơi, nếu không thì chị cho tôi mượn ô, bây giờ tôi trở về.”
Cốc Tuân ngẩng đầu nhìn anh: “Gấp lắm à? Mẹ cậu kêu cậu về nhà sao?”
Lúc đó Cốc Tuân không biết Lôi Việt từ nhỏ đã mất mẹ, cũng không biết vô tình trêu chọc sẽ làm trong lòng anh trở nên phức tạp.
May mắn thay, Lôi Việt là người khoan dung nên cũng không quá bận tâm.
“9 giờ rưỡi Rầu Rĩ mà không thấy được tôi, sẽ sợ bị sét đánh.”
“Rầu Rĩ?” Cốc Tuân cố nhớ lại cái tên này, nhớ đến con mèo đã chiếm trọn vòng bạn bè của Lôi Việt.
“Con mèo nhỏ của tôi ấy, nó chỉ mới bốn năm tuổi.”
Biểu cảm Lôi Việt nói lời này, tựa như Văn Định Niên vừa sinh con thứ hai muốn vội vàng tan tầm về với con.
“Cậu thích nó lắm sao?”
“Vâng.” con ngươi Lôi Việt lóe sáng, “Chị không thích mèo à?”
Cốc Tuân uống một ngụm trà nhìn ra ngoài cửa sổ, một tia sấm sét ầm vang, cô cũng chẳng lung lay, nói: “Không biết nữa, chưa từng nuôi bao giờ.”
“Mèo cực kì đáng yêu đó, nuôi cũng dễ, giống như người ở một mình như chúng ta vậy, nuôi chó mèo trong nhà chắc cũng bớt đi kha khá nỗi buồn.”
“Cậu ở một mình?”
“Đúng thế,” chuyện này Lôi Việt vẫn rất kiêu ngạo, “Năm trước tôi mới mua phòng này.”
“Không tệ nha, người giống như cậu vừa tốt nghiệp đã có một công việc ổn định, có nhà có xe, hẳn là được rất nhiều cô gái yêu thích nhỉ?”
Lôi Việt không chú ý đến câu sau, bỗng nhiên có hơi mất mác: “Nếu tôi nói tôi chưa từng đọc qua nhiều sách, chị có cảm thấy tôi không tốt không?”
“Chưa từng đọc nhiều sách là sao?”
“Đến trung học là tôi đã học ở một trường chuyên nấu ăn, sau đó theo thầy đi Pháp một năm, cũng chỉ để tăng thêm tài nghệ, cho nên ở phương diện văn hóa…”
Giọng nói anh ngày càng nhỏ đi, Cốc Tuân nghe thấy một chút tự ti ở trong đó.
“Hả? Cậu đã ở Pháp được một năm sao? Giỏi ghê.” Cốc Tuân làm như không có chuyện gì mà cười, “Tôi cũng đi một vài lần, hầu hết là đều đi công tác, chưa được 1 tuần là đã trở lại rồi, thật hâm mộ cậu.”
Lôi Việt ngây ngốc, đây là, không quan tâm sao?
“Tôi….” Anh nhất thời không biết nói gì cho vuông.
Cốc Tuân kéo rèm lại, ngồi xuống sô pha ở phòng khách.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao Lôi Việt có điều kiện tốt như vậy mà lại có tính cách như thỏ trắng thế này.
Cơ bản là chưa bao giờ tiếp xúc với xã hội phức tạp, môi trường nhỏ như đại học lại càng không.
“Đến đây ngồi đi, đợi mưa tạnh chỉ một chút thôi.”
Lôi Việt đi đến, ngồi xuống chỗ cách Cốc Tuân không xa.
Anh nhìn hơi thở trên người Cốc Tuân, thời điểm cô không cười đều như vậy, biểu cảm lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.
“Chị, tôi theo đuổi chị như vậy có phải là không biết tự lượng sức mình không?”
“Cái gì mà không biết tự lượng sức mình cơ? Nếu như cậu bị tôi từ chối rồi về nhà khóc một trận thì mới biết được không biết tự lượng sức mình như nào nhé.”
Lôi Việt hấp tấp, bởi vì không hiểu Cốc Tuân đang nói cái gì, cũng không cảm nhận được sự ám chỉ của Cốc Tuân nên mới mở điện thoại xin sự giúp đỡ từ Cẩu Tử.
“Cậu không tò mò về tôi sao?” Cốc Tuân hỏi.
“Hả? Đương nhiên là tôi tò mò rồi!” Lôi Việt trả lời vội vàng, “Nhưng mà tôi không dám hỏi…”
“Tại sao?”
“Bởi vì nhiều lúc cô tốt lắm, dịu dàng cực kì, nhưng nhiều lúc lại rất mạnh mẽ.”
Miệng vẫn ngọt ngào như cũ, Cốc Tuân lắc đầu.
“Cho nên cậu không thích tôi mạnh mẽ sao?”
Lôi Việt lớn như vậy, cuộn trong ghế sô pha, lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không không không, tôi thích.”
Trong xương cốt anh cực kì thích người độc lập mạnh mẽ, chị đại thích kiểm soát.
Điều này anh không nghi ngờ gì ở mối tình đầu của mình.
Đáng tiếc là mối tình đầu làm ăn phát triển, ghét bỏ anh không có văn hóa mà chỉ biết loay hoay trong phòng bếp nên đã bỏ anh đến Mỹ làm ăn.
Cốc Tuân dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm con heo đất trên kệ, cô xoa xoa thái dương, nghĩ sâu tính kỹ rồi mới thở dài một hơi: “Có muốn thử cùng tôi không?”.