Chàng Trai Với Chiếc Tạp Dề Dễ Thương

Chương 16


Bạn đang đọc Chàng Trai Với Chiếc Tạp Dề Dễ Thương FULL – Chương 16


Người bạn trai “được thuê” xuất hiện với vẻ ngoài kinh diễm, đại khái Lôi Việt cầm bó hoa trên tay, tươi cười đi tới, đôi chân dài thẳng tắp.

Thảm đỏ dẫn đến bàn ăn ngoài trời giống như được sắp xếp đặc biệt dành cho anh, dưới ánh đèn neon lấp lánh, trong mắt anh chỉ có duy nhất hình bóng một người – Cốc Tuân.
Các chị em bị chàng trai trước mắt làm cho choáng váng, Văn Định Niên không ngừng gật đầu.

Thiên Thiên nhạy bén chạy đến bên cạnh Cốc Tuân, rót rượu vào ly trên bàn.
Trẻ trung, năng động, nhiệt huyết,… hết thảy Lôi Việt đều có.
Cốc Tuân không nhịn được, nở nụ cười với Lôi Việt, cô vẫy tay gọi anh: “Ở đây.”
Lôi Việt cố ý mua một đóa hoa baby tặng Cốc Tuân, trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, Lôi Việt tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Lôi Việt.”
“Trời ạ, chị Cốc! Bạn trai chị đẹp trai quá đi!” Tiểu Phỉ không nhịn được si mê.
Văn Định Niên đùa giỡn: “Tôi có đẹp trai không? Có đẹp bằng tôi không?”
Lôi Việt ngượng ngùng khoát tay, Cốc Tuân lấy ly rượu vang của anh: “Anh đừng uống, xíu nữa còn phải lái xe về nhà.”
“Được.”
Một bàn ăn hình chữ nhật, đầy màu sắc với các món ăn phương Tây tinh tế.

Nhà hàng này Lôi Việt đã từng đến, rất thích hợp cho một bữa ăn tối trang trọng, nhưng tại thời điểm này tất cả mọi người đều khá giản dị.
Anh không thể từ bỏ bệnh nghề nghiệp, cầm nĩa ăn bít tết một cách ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất của quý công tử.
Thiên Thiên hỏi: “Chị Cốc, mau mau giới thiệu về bạn trai chị chút đi ~”
“A, để tôi.” Lôi Việt cầm khăn lau miệng, “Tôi tên Lôi Việt, sinh năm 94, làm việc trong lĩnh vực F&B… Ừm, tôi là một đầu bếp làm bánh ngọt năm sao.”
“Trời ơi, hóa ra là thợ làm bánh, nhìn thôi đã thấy ngọt ~”
“Má ơi, cấp năm sao luôn, lợi hại, lợi hại ~” 
“Vậy chị Cốc của chúng ta không cần giảm cân, chỉ cần ở nhà dưỡng mập, muốn ăn là có ngay lập tức rồi!”Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Xung quanh đều là tiếng khen ngợi của mọi người, ánh mắt sắc bén của Văn Định Niên quét qua người Lôi Việt, nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”

Lôi Việt suy tư một hồi: “Có không nhỉ? Trí nhớ của tôi không tốt lắm.”
Văn Định Niên vẫn không buông tha,xoáy sâu vào vấn đề, đột nhiên nhớ ra: “Khách sạn Bethel? Tôi chắc chắn đã gặp anh ở đâu đó rồi mà!”
Lúc này một cô gái lanh mắt khác cũng phát hiện: “Đúng rồi! Không phải lần trước chúng ta quẹt thẻ công ty để đi Bethel ăn buffet sao? Chẳng lẽ là món kem ngọn lửa đó?”
“Không sai, không sai…”
“Ở đó siêu ngon!”
Văn Định Niên vỗ đùi: “Tôi nói mà, mấy lần trước tôi đã tiếp đón khách nước ngoài ở Bethel.

Cậu nhóc này được đấy, nghe nói tiêu chuẩn đầu vào ở đó vô cùng cao.”
Lôi Việt khiêm tốn nói: “Cũng tàm tạm.”
Cốc Tuân cười cười, bàn tay dưới bàn vuốt ve đầu gối của Lôi Việt: “Bọn họ hơi nhiều chuyện.”
Lôi Việt lắc đầu: “Không sao mà.”
“Tôi nghe nói những người làm đầu bếp đều có suy nghĩ mở tiệm riêng của bản thân, nửa chặng đường thành gia lập nghiệp, tôi thấy anh có thể mở cửa hàng bánh ngọt đó, sau này tụi tôi ghé mua anh nhớ bớt 20% đó nha.”
Văn Định Niên rượu vào lời ra: “Nếu không hai người hợp tác đi? Cốc Tuân của chúng tôi cũng thích đầu tư nha ~”
Lôi Việt vừa định nói nhà mình có một cửa hàng bánh ngọt thì bị Cốc Tuân đè xuống, cô nói với Văn Định Niên: “Cậu say rồi đúng không? Thôi xong, có khi về nhà cậu sẽ bị chị dâu đập cho trận?”
Bốn phía đều tràn ngập tiếng cười, tất cả mọi người đều biết Văn Định Niên rất sợ vợ.
Văn Định Niên sờ cái mặt nóng bỏng của mình, mở camera điện thoại lên: “Hỏng rồi! Tớ phải nhanh chóng về nhà trước khi mọi chuyện rắc rối hơn.”
Vừa nói, vừa lấy áo khoác đứng dậy chào tạm biệt: “Mọi người cứ ăn uống từ từ, hôm nay tôi sẽ không tính tiền.”
Cốc Tuân ngắt lời: “Mau đi đi.”
Thật ra lúc Lôi Việt tới thì mọi người gần như đã ăn xong rồi, bây giờ cả bàn đều giương mắt nhìn Lôi Việt ăn uống.

Cốc Tuân uống rượu cũng nghiêng đầu sang nhìn anh, ánh mắt dịu dàng đầy vẻ ngọt ngào.
Đối với đám người tiểu liên hoa trong phòng làm việc này, Lôi Việt cảm thấy hơi ngại, chỉ có thể len lén nghịch điện thoại di động cho đỡ buồn, hận không thể nhanh chóng ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lôi Việt đỏ mặt: “Đừng nhìn anh mà…”
Cốc Tuân: “Nhìn anh thì sao…”

“Chị Cốc phát cẩu lương là phạm pháp nhé!” Thiên Thiên ai oán nói.
“Ái chà, nữ Iron man cũng rơi vào hũ mật tình ái, gái già như chúng ta nên làm gì đây…”
“Buồn quá mà, sao chị Cốc lại có thể may mắn như vậy?”
“Đấy là do chị Cốc có ngoại hình đẹp!”
“Đau lòng, đau lòng.”
Trong một đêm, Cốc Tuân được trải qua các loại hâm mộ và ghen tị, thậm chí lúc lên xe rời đi cô vẫn cảm nhận được ánh mắt lưu luyến của các cô gái kia tiễn biệt bạn trai của mình.
“Em càng già càng phù phiếm rồi, người khác nịnh hót đôi ba câu là vui vẻ.” Cốc Tuân ngồi ghế lái phụ, nghiêng đầu, nâng cằm nhìn Lôi Việt.

“Anh thỏa mãn được tất thảy những thứ em cần, anh biết không? Áp lực tích tụ trong một tháng này lập tức tiêu tan rồi.
“Cho nên anh là bạn trai thích hợp sao?” Lôi Việt hỏi.
Cốc Tuân tặng anh một ngón tay cái: “Hoàn toàn thích hợp.”
Có thể do hôm nay uống tương đối nhiều nên cảm xúc của Cốc Tuân khá phức tạp, cô cười cười nhưng bỗng nhiên cau mày: “Anh thấy đó, những cô gái ấy cũng giống như em, đến tuổi thì việc tìm kiếm bạn trai trở thành nhiệm vụ này phải được hoàn thành đúng thời hạn.

Không làm được điều này thì bị gia đình, bạn bè đồng nghiệp thúc giục các kiểu.

Một số người suy sụp nên sống độc thân trong suốt phần đời còn lại của họ, còn một số người khác chỉ cần tìm một người nào đó để ứng phó, không quan tâm mình có yêu cầu cơ bản nào đối với đối phương hay không.”
“Ừ…”
“Cho nên gặp được anh thật may mắn, anh thích hợp với em như vậy, đi ra ngoài mọi người đều nói chúng ta đẹp đôi.” 
“Chỉ là thích hợp sao? Quan trọng là anh vô cùng thích em.”
“Tốt quá… tốt!”
Cốc Tuân hạ cửa kính xuống hóng gió, miệng lẩm bẩm: “Không biết em trai em đi đâu nữa, đã về nhà hay chưa, mẹ em cũng chẳng gọi điện thoại.”
Mặc dù sống chung với nhau một thời gian không lâu nhưng Lôi Việt gần như đã hiểu được tính tình của Cốc Tuân: ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài ôn hòa không tranh giành với thế gian, nhưng nội tâm thực chất rất nặng tình cảm, chỉ là không biết biểu đạt.


Cho nên người không quen biết sẽ cảm thấy cô ngoại trừ công việc, đối với những chuyện khác không có nhiệt tình gì.

Bao gồm cả em trai cô, bởi vì Cốc Tuân đã sơ sót với việc biểu hiện cảm xúc của mình, dẫn đến mâu thuẫn giữa hai chị em trở nên khá sâu sắc.
Thật ra thì chỉ cần một cuộc nói chuyện nghiêm túc là có thể giải quyết vấn đề giữa mọi người trong nhà, một số việc không cần nói ra, thậm chí chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ để nói rõ hết thảy.
“Anh biết em quan tâm đến cậu ấy.” Lôi Việt nói, “Nhưng cậu ấy đang trong tuổi dậy thì nổi loạn, em không cần để trong lòng, càng không nên bị tổn thương bởi những việc đó.

Người một nhà, sau này sẽ tốt thôi.”
“Hy vọng là như vậy.”Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Về đến nhà Cốc Tuân trả lời tin nhắn wechat của Tô Tề.
“Chúng em đã sống chung với nhau một tháng, hôm nay em dẫn đi ra mắt đồng nghiệp, trước mắt rất thuận lợi, cảm ơn đã quan tâm.”
“Thấy em vui vẻ là được rồi.’ Cảm xúc mất mát của Tô Tề bị áp chế xuống, nói: “Nếu như sau này có vấn đề gì có thể tìm anh, anh vĩnh viễn là bạn của em.”
“Ừ, hy vọng anh sớm tìm được tình yêu đích thực.”
Tình yêu đích thực? Tô Tề thất thần nhìn màn hình điện thoại di động, cậu nhóc này nhìn còn trẻ như vậy, cô ấy thực sự yêu sao…
Lôi Việt pha cho Cốc Tuân một ly nước trái cây tổng hợp để giúp Cốc Tuân giải rượu.

Cốc Tuân uống một ngụm cảm thấy mùi cần tây thật sự sặc người không uống nữa, cầm quần áo đi tắm rửa.

Sau khi đi ra thấy Rầu Rĩ chạy ra, Lôi Việt đuổi theo nó khắp phòng.
“Rầu Rĩ ~ Rầu Rĩ ~”
Một người đàn ông đuổi theo con mèo nhỏ như nắm tay, chạy đến mức thở hổn hển, không phải chỉ là khôi hài mà là quá hài hước đi.
Mèo không giống chó, không nên gọi nó.

Vào lúc này Rầu Rĩ mới tỉnh ngủ, đó là thời gian chơi đùa của nó.

Lôi Việt còn chưa kịp nói với Cốc Tuân, một mảnh giấy dán tường ở góc phòng khách bị mèo cào rách.

Anh đuổi theo Rầu Rĩ là vì muốn cắt móng cho nó.

Con mèo nhỏ mà linh hoạt, lập tức chui vào gầm ghế sô pha không chịu ra ngoài, Cốc Tuân và Lôi Việt đều sững sờ.
Cốc Tuân chỉ vào sô pha: “Nó sẽ không bị kẹt ở trong đó chứ?”
Lôi Việt vội vàng gãi đầu: “Kẹt thì không nhưng sợ rằng nó sẽ trốn mãi trong đó không chịu ra ngoài.”
“Vậy không sao đâu, anh đi tắm rửa trước đi, em chơi với nó một chút.”
Cốc Tuân cầm cây gậy chọc mèo vẫy vẫy ở bên cạnh chiếc sô pha kêu: “Rầu Rĩ à, ra đây nào ~”
Tuy nhiên tiểu bảo bối chỉ thỉnh thoảng đưa cái măng cụt ra vỗ một cái vào gậy chọc mèo, một chút ý tứ đi ra ngoài cũng không có.

Không bao lâu sau đó, nó dứt khoát híp mắt nằm ngủ bên trong.
Thôi, không ép nó nữa.
Cốc Tuân ném cây gậy chọc mèo đi, vén tóc rồi đi về phòng.
Không hiểu sao cô luôn cảm thấy nóng, lúc Lôi Việt tắm xong đi ra càng nóng hơn.

Cô gọi người đến, men theo bản năng ôm cổ anh.
Lôi Việt lùi về phía sau không cẩn thận ngã xuống giường: “Chờ chút, anh đi xem Rầu Rĩ…”
Lời còn chưa dứt Cốc Tuân đã hôn lên môi anh, hai chân gắt gao quấn lấy, dây áo tuột xuống, cả người lộ ra hơn phân nửa. 
Lôi Việt cảm thấy máu chảy thẳng lên não, làm gì còn thời gian quan tâm đến con mèo, anh vội vàng cởi đồ nhào tới như một con sói, người phía dưới híp mắt hừ hừ: “Nhanh một chút…”
“Anh đến đây…”
Hai người lăn lộn trên giường, sau đoạn dạo đầu, Lôi Việt kéo ngăn tủ ra lấy “áo mưa” xách súng ra trận thì thấy Rầu Rĩ ngồi ở cuối giường với đôi mắt to tròn tò mò nhìn hai người.

Mà Cốc Tuân không biết tại sao lại kéo áo che kín người.
“Làm thế nào…”
Cô hốt hoảng như bị bắt gian tại giường.
lôi Việt ném vật trong tay lại vào tủ, cũng kéo khăn tắm che nửa người dưới, sau đó anh ôm lấy Rầu Rĩ ném ra ngoài, sàn nhà trơn trượt nên Rầu Rĩ bị ném ra thật xa, nó tủi thân kêu “Meo” một tiếng.
“Tao sợ bị dọa giật mình!”
Lôi Việt hoảng hồn quay trở về, Cốc Tuân chống đầu cười anh: “Mềm nhũn rồi mà?”
“Em mới mềm nhũn! Để anh cho em biết tay!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.