Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ

Chương 7


Đọc truyện Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ – Chương 7

Vẫn là đoàn người nhất trí dắt nhau cùng đến Sapphire.

“Sói ca, em không thích ngồi với Mèo ca.”

Vi Dung vừa mới đặt chân lên xe ngựa, lập tức xù lông lên!!

“Ta cấm ngươi lên!”

Hướng Vi Dung, bĩu môi, lè lưỡi tỏ ý không thèm. Lại hướng Đẳng Tước, như có siêu năng lực, hai đồng tử của Hữu Bân liền được mạ kim tuyến sáng long lanh, tuyến nước mắt tiết ra tạo hiệu ứng ngập nước.

Đưa hai tay đã nắm lại để kề hai bên má của mình, Hữu Bân không hề xấu hổ, sủa “Gâu!” một tiếng làm bộ dáng moe moe!!

Hệt như con chó husky bị bỏ đói – Hắn nghĩ. Song, môi vẫn mím lại không chịu kéo lên.

“Ta mỏi lưng.”

Trách nhiệm của cu li là gì? Là theo phản xạ lập tức đáp ứng nhu cầu của chủ nhân.

Cậu chính là đợi hắn dứt câu liền phi tới hai tay đã nắm vừa dùng để moe moe bây giờ là để đấm lưng cho Đẳng Tước!

“Sói ca, này là đã từng bị bắt làm khổ sai nên mới vạm vỡ như vậy đúng không?”

“Giữ cái miệng, dùng với mèo già.”

“Vâng!”

Được một lúc, hắn thấy cậu cứ vừa gõ vừa sụt sịt, tính mở miệng nói đành ngậm lại, công nhận là có chút dễ chịu tên này tay nghề được.

Được tiếp một lúc, lại thấy Hữu Bân dừng tác động, từ gõ chuyển qua vuốt tóc hắn, bỗng dưng khóc oa oa.

Thật điếc tai!

“Làm sao?”


“Đau tay quá đi Sói ca ca!! Ai nói lưng Sói ca cứng như đá tảng ý!”

Phàm là kẻ thường hẳn là ăn một vuốt tan xác rồi, dám ví cơ thể cường tráng này với đá tảng?

Xong, cũng không có giận gì cả, với tay lên đầu bắt lấy tay cậu kéo mạnh, đem cậu ngồi gọn trong lòng mình, mệt mỏi tựa cằm lên đỉnh đầu cậu.

“Đau sao không nói sớm?” – Vừa nói hắn vừa xoa xoa từng kẽ tay cho cậu.

“Nói sớm Sói ca sẽ thương em hả?”

“Không…” – Lại thấy cái mặt kia ỉu xìu như cơm nguội lại nói tiếp -“Không thế thì biết làm sao.”

Nhìn cái điệu hai mắt híp lại kia, quả thật mắt tên ăn hại này biết cười.

Có chút à không, không có đáng yêu gì hết. Mặt rất ngu là đằng khác!

“Oách! Ừng éo á e!” (Đừng nhéo má em!”

“Này nhé có định đi hay không???” – Từ xa trông 2 kẻ chim chuột buộc Vi Dung phải hét lớn thúc dục.

______ ______ ______

Tiếp tục cosplay chú gấu Koala bám dính trên lưng Sói ca, lần này là Sói ca là dạng người hàng thật hàng giả, tuy không phải lông mượt mềm mịn nhưng mà được cái, tiếp xúc với da thịt rắn rỏi, ấm áp quả thật sướng hơn.

“Sói ca, sao anh không chịu cưới Mèo ca?”

“Ta chỉ coi hắn là bạn.”

Gật gật đầu tỏ ý hiểu, này là ở thời hiện đại đây là câu đau nhất luôn, đã khiến bao thanh niên bị dính đòn friendzone, mãi không ngóc đầu lên được!

Thiện tai, thiện tai.

“Vậy em là gì của Sói ca?”

Cậu lấy hết cam đảm để hỏi câu này.

Tim cậu vận động mạnh.

1 phút trôi qua.

5 phút trôi qua vẫn không có hồi báo.

Haizzz… vậy mình chả là gì sao?

“Ngươi là con kí sinh ăn hại.”

Haizzz… Người ta có brotherzone, sisterzone, friendzone….

… Đây là ăn hạizone, kí sinhzone, không biết nên vui hay buồn!

Ha há cái miệng, nhắm trúng bả vai của hắn, cạp cho một cái.

Vâng, đây là minh chứng cụ thể nhất của việc ngu lâu khó đào tạo.

“Em đau răng, Sói ca thương em đi.”

“Không thương. Ngu thì chết.”


Tính buông một tay đang bám cổ hắn để xoa xoa miệng thì lập tức bị hắn bắt giữ lại.

“Bám chắc vào!” – Sợ gió rít mạnh khiến cậu nghe không rõ hắn đành phải gào lên.

“Nhưng mà em đau…”

Đến bó tay với cái con sâu biếng chó này, hít sâu một hơi, Đẳng Tước cho phép cậu xoa miệng, song, hai tay đang giữ hai khủy chân của cậu đành di chuyển qua mông để giữ cậu chắc hơn.

Tất nhiên là hắn chỉ nghĩ giữ cho chắc hơn, ngoài ra không có thêm ý gì.

Bất quá, nhân viên văn phòng thế kỉ 21 – Vi Hữu Bân ngu thì ngu nhiều cái nhưng mà chuyện ái muội thì nhanh lắm.

“Tước ca sàm sỡ em.”

“Cái gì?”

Lần này chỉ cắn cắn day day bả vai của hắn, nghịch ngợm ghé sát tai hắn thủ thỉ:”Tay anh sờ mông em.”

Vâng, cho Hữu Bân 1 vé nằm sấp bên đường đời nghiệt ngã.

“Huhuhuhuuu… em sai rồi… em xin nhỗi…. cõng em… tiếp đi…”

Đoàn người thật vất vả, à, đúng hơn là Đẳng Tước rất vất vả mới đến được Sapphire, cổng thành mở lớn, vừa tiến vào, người dân đã đững dạt sang hai bên để chừa lối đi, hoa và cờ tung bay.

Hữu Bân đang có cảm giác tự hào không gì tả hết, hệt như người nổi tiếng vậy a!

“Tiếc quá Sói ca, không phải chào mừng chúng ta…”

Hắn vẫn đang cõng con kí sinh ăn hại lắm mồm trên lưng, thấy Vi Dung vươn tay ra chào chúng dân thì tặc lưỡi.

“Vương quốc của ta còn tuyệt hơn vạn lần, sau này thành vợ ta ngươi sẽ thấy.”

Nương theo lời hắn nói, Hữu Bân tưởng tượng đến cảnh mình đội vương miệng nạm kim cương, tay dơ cao lên trời làm điệu hoa hậu vẫy chào khán giả, rồi bách dân sẽ hú hét:”Bân oppa!! Sa rang hê!!!”

Nghĩ thôi cũng thấy nóng trong người rồi nha!!! Mình sẽ có dàn fan hùng hậu!

Bất quá nghĩ nhiều cũng không no được đâu, đành hối thúc Đẳng Tước tìm cái ăn.

Chén hết 3/4 con gà quay béo bở, ăn thêm vài món tráng miệng, Hữu Bân vô cùng thỏa mãn xoa xoa cái bụng, tự nhiên vô cùng “Ợ” một cái.

“Ăn nhiều thế này béo lắm, em xấu đi thì sao hả Sói ca?”


“Vốn dĩ ngươi đã xấu, xấu nữa cũng thế thôi?” – Này là Vi Dung nói.

“Mèo Ca gầy như khúc xương ấy, em đây này, mới là thịt nạc chính hãng nhá! Giữa thịt và khúc xương, Sói ca chọn cái gì??”

Hắn chẳng buồn trả lời cái câu hỏi ngu ngốc cốt để châm chọc Vi Dung, chú tâm vào tiêu diệt bàn ăn.

Cầm lấy cái đùi gà mật ong bóng lững nhồi vào cái miệng của cậu, hạn chế cậu phát ngôn mấy câu gợi đòn. Vi Dung mới yên tâm nói.

“Hỏi ngươi lần cuối, có chịu tổ chức hôn lễ với ta hay không?”

“Không, hỏi nữa vẫn vậy.”

“Vậy thì đi xin lỗi toàn thể các tộc, chúng dân và nhường 20% diện tích rừng Lang quốc làm phí bồi thường.”

Nhàn nhã đặt dao nĩa xuống, tính vươn tay tìm giấy ăn thì Hữu Bân đã nhanh tay chùi miệng cho hắn.

Kiên nhẫn đợi cái kẻ ăn hại lau xong mới nói tiếp.

“Mơ đi, ta đến đây chỉ để lấp bụng tên này. Giờ phải đi.”

Thấy Đẳng Tước đứng lên thật, Vi Dung nóng nảy chống mạnh hai tay lên bàn.

“Ta hỏi ngươi! Phải chăng Thượng Đẳng Tước ngươi đã yêu cái tên con người tầm thường này!”

___



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.