Đọc truyện Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ – Chương 5
Lăn lăn lăn một hồi, Hữu Bân rất chán a!
Nghĩ nghĩ còn chán hắn mới về, mà mình cũng hai mấy tuổi rồi, có còn con nít đâu! Lập tức đứng dậy, đi thẳng tìm thú vui. Chỉ đi thẳng! Lúc về cũng đi thẳng! Liền không lạc!!
Haha!! Mình thật thông minh!
Đi ước chừng hai km rồi…
Chân cậu mệt rã rời, đây là hệ quả của việc lười vận động a, dân văn phòng như cậu tối ngày ngồi lì trên ghế dán mắt vào vi tính có đi tập gym bao giờ đâu!!
Lảo đảo dựa mình bên gốc đại thụ gần đó, ngước lên không thấy bầu trời đâu, bầu trời hoàn toàn bị những tán cây to che mất.
Cậu bị mù phương hướng luôn.
“Ngồi yên ở đây đợi Sói ca ca tìm….”
Nói thế chứ thực sự cậu không có nhiều lòng tin vào việc sẽ được tìm thấy. giả như Sói ca…
Không thèm tìm mình thì sao?
Chậc…. Không được đâu, mình phải tin ca ca, phải tin Đẳng Tước phải tin để mình còn có nghị lực sống tiếp.
Bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, Hữu Bân hốt hoảng ôm đầu nằm xuống, đừng nói ở đây cũng có IS chứ???? AAAAA!!!!!! Đừng aa!!! Em còn mẹ già… lộn, em còn đứa em thơ đáng yêu đang ở nhà chờ tin anh trai trở về a!! Còn.. còn có chú chó bông còn đang ở tuổi ăn sữa a! Chưa thể a! Em … em còn mười bộ kiếm hiệp chưa cầy a!! Không thể được a!
Tiếng lá xạo xạc càng lúc càng rõ, cho thấy đang có …. thứ gì đó đang đến gần a!!
“Chúa A nan bô di lốp căm bêt he sặc sì ke vĩ đại aaa!!!”
A… Tiếng động càng lớn dần.
Trái tim cậu như bị treo ngược cành cây…
“Cậu là Sịp… Khăn đỏ bỏ nhà nhiều ngày rồi chưa về, gia đình chưa liên lạc được gì cả, chỉ vỏn vẹn một mảnh giấy:”Ahihi đồ ngốc!” đúng không?”
Douma!!! Hóa ra là con người!! Ngẩng lên… Douma, sao mà… Chậc, mình chắc xuyên vào thế giới trai đẹp thay vì vào cổ tích mất rồi.
Mà chờ đã.
“Vâng, em trẻ lạc, anh là… thợ săn à?”
“Oh my god! Sao cưng biết?”
… Đệt mịa cổ buộc xác thỏ, tay cầm súng, hông lựu đạn không phải thợ săn thì là IS à??
Ừ ông ngốc thật nhưng không ngu!
Lúc này Hữu Bân mới an tâm, tính ngồi dậy thì đã bị thằng thợ săn một tay túm lấy kéo vào trong lòng, ôm chặt.
“Oh my god! Thật là mảnh khảnh nha!”
“Ô mai gọt, bỏ ra tôi… tôi ngạt thở!!!”
Vội buông cậu ra, song, nhanh tay nắm lấy cổ tay Hữu Bân, người này lôi cậu đi xềnh xệch.
Cậu cũng mặc cho số phận bị lôi kéo đi, quả nhiên người này thạo đường, rất nhanh mở ra trước mắt hai người là một ngôi làng nhỏ, nhưng người dân đang sinh hoạt thì rất đông.
“Hoàng tử, chào mừng ngài trở về!”
Bỗng từ đâu, một đoàn kỵ sĩ đã phi đến, tất cả chào Hữu Bân rồi quỳ rạp xuống.
…. Hữu Bân mặt cứ nghệt ra, what the hell??? Nói cho tôi biết cái gì đang xảy ra được không?? Gì mà hoàng tử?? Mà nếu mình là hoàng tử thì cái làng nhỏ kia mà là vương quốc ư????
… Chờ đã, có khi gương mặt đẹp trai của mình trùng với thằng hoảng tử nào đó… Mình rõ ràng là khăn đỏ vượt sông vượt suối để đi chăm bà cơ mà!!!
Vẫn là, Vi Hữu Bân bị thằng thợ săn vác một cái lên vai rồi lên xe ngựa rời đi.
…. Vậy còn Sói ca?
Ngay khi ý niệm này chợt lóe lên, hình ảnh Thượng Đẳng Tước bảo vệ cậu, thành ngựa cho cậu, lấy đuôi xù giữ ấm cho cậu, cái cách hắn chỉ cho cậu ăn gà nướng cẩn thận, thậm chí cả cái cách hắn cho cậu một vả(= )))) ) đặc biệt cái sự ôn nhu của hắn… a… nụ.. hô—-
“Douma!!! Ahhhhhhh!!!!!!”
“Hoàng tử???” – Người thợ săn nãy giờ ngủ say bị cậu hét cho tỉnh, lồm cồm ngồi dậy hỏi.
Hét to khiến cậu hết cả hơi, vỗ ngực bùm bụp.
“Ta… đưa ta…. quay về khu rừng kia được không?”
Gã thợ săn rất tự nhiên vươn tay xoa xoa mái tóc đen nhánh siêu mượt của cậu, nói:”Không được, ngài còn phải thực hiện hôn ước đã định với đức vua nước Sapphire.”
…… Cậu cau mày một lúc… cẩn thận hỏi.
“…. Đức vua đó… là đực rựa hả?”
Gã thợ săn nghiêng nghiêng đầu nhìn Hữu Bân, đáp rất tự nhiên.
“Cơ bản là hoàng gia chúng ta không còn nữ nữa rồi.”
Dừng một lúc, gã thợ săn bỗng dưng mặt phiếm đỏ, nói tiếp:”Thật ra đức vua ấy là chỉ định chính xác là hoàng tử, đây là phước hạnh cho đất nước chúng ta… Thần, thật ra rất muốn.. được… được…” – Song, cứ ôm mặt ngồi một góc.
…….
…………………..
What the????????? What the??????
Aaaaaaa!!!! Hữu Bân có thể mường tượng ra cảnh ông vua kia là một thằng già béo ú, mặt dâm hết cỡ, miệng ngoác đến mang tai, bên cạnh là cả một dàn nam thanh nam tú uốn éo vặn vẹo bên cạnh.
… Rồi cậu cũng sẽ phải ôm chân, hôn giầy thằng cha biến thái ấy sao???
Ôi buồn nôn vãi hà!!!
Giờ mà nhảy ra khỏi cái xe này thì không què mới là lạ.
Nuốt khan một ngụm, hướng ánh mắt nhìn về rừng cây đang dần bị đẩy lùi
về sau.
Sói ca ca, nhất định anh phải đi tìm em đó!!!!!!
Cứu em!!!!
___ ________ _________________
Đẳng Tước khịt khịt mũi, xác định hương của Hữu Bân đang nhạt dần, bất giác nơi khóe miệng nhếch lên lộ ra răng nanh nhọn hoắt.
Tùy tiện gầm lớn, cây cối, động vật xung quanh là một trận rùng mình, tiếng lá cây xào xạc lớn đến lợi hại.
Cậu ta dám trốn khỏi mình???
“Yên Vũ, ngươi ra đây.”
“Dạ, chủ nhân, tùy người sai bảo.” – Người ẩn sau thân cây không ra mà chỉ nói lại.
“Cái tên ăn hại… không, cái người trùm khăn đỏ, đã đi đâu?”
Toan lắc đầu tỏ ý không biết thì Vân Yên đã bị Đẳng Tước hóa người từ bao giờ dùng một tay bóp cổ, gằn từng chữ.
“Ngươi theo dõi chúng ta ngay từ đầu, lí nào lại không biết?”
Mãi khi mặt Yên Vũ trắng bệch mới chịu bỏ tay, hóa lại thành sói, một vuốt làm hang động mất đi hình dạng ban đầu.
Rồi mới đi theo Vân Yên.
_______ ______
Bước xuống xe ngựa, cậu là một trận nôn thừa chết thiếu sống, nôn như chưa từng được nôn!
Gì mà đường xá như cái con cá ý!!! Toàn ổ gà ổ chó!
“Ngươi không sao chứ?”
Được người khác vuốt vuốt lưng, cậu mới thấy khá hơn, tự nhiên nắm lấy vai người này để trụ vững, rất bất mãn nói.
“Nên là lấy cao su bọc bánh xe, đi rất tốt.”
Nôn xong, mới có tinh thần ngẩng đầu lên thì… không thấy mấy người kia đâu, ra là họ đang quỳ hết xuống rồi. Lại nhìn đến người vẫn đang vuốt lưng mình.
Nói sao nhỉ? Mình xuyên vào tạp chí mỹ nam mất rồi sao??
“Hoàng tử!!! Mau chào đức vua nước Sapphire!!” – Gã thợ săn nói nhỏ.
“Đức… đức vua.” – Hai chữ “biến thái” may mà Hữu Bân kịp níu lại không nói.
Vị vua này chuyển từ tay đang vuốt lưng Hữu Bân thành nâng cằm cậu, nở nụ cười chói lóa.
“Khăn Đỏ, trước giờ ngươi vẫn thật xinh đẹp lại… thông minh.”
_____ ____