Đọc truyện Chàng Trai Năm Ấy – Chương 26Lấy Nụ Hôn Để Niêm Phong
Ngoài cửa sổ, sắc đêm thâm trầm, bầu trời đêm xanh thẫm.
Trong không trung, một vầng trăng tròn giống như gương vàng bay giữa biển xanh.
Thế giới yên bình, tháng năm tĩnh lặng, cô và anh thân mật quấn lấy nhau như thành nhất thể.
Những giày vò, rạn nứt, khúc mắc từng có, trong thời khắc này đều lặng lẽ tiêu tan…
1
An Nhiên hớn hở gọi điện thoại bảo Bạc Hà đưa Tịch Duệ Nam đến nhà cô ấy ăn tối, báo địa chỉ căn hộ mới khiến Bạc Hà hơi bất ngờ.
“Cậu thuê căn hộ khác rồi sao?”
“Là đến nhà mình ăn cơm, nghe rõ chưa, là nhà mình, không phải là phòng thuê của mình đâu.”
Bạc Hà càng kinh ngạc hơn.
“Cậu mua nhà rồi? Chuyện từ khi nào thế?”
“Không phải mình mua nhà, là mình và Phó Chính mua nhà.
Chúng mình mua một căn hộ hai phòng ở phía đông thành phố chuẩn bị kết hôn, hai ngày trước mới làm xong thủ tục giao nhà.”
Tiến triển thần tốc quá! Bạc Hà liên tục nói chúc mừng, An Nhiên thì chỉ cười.
“Có phải rất bất ngờ không? Vốn dĩ mình đã chia tay với Phó Chính rồi, nhưng chỉ trong vòng hai tháng, chúng mình lại xoay chuyển hoàn toàn, trù tính đến chuyện hôn sự.
Mẹ mình từng nói hôn nhân không thể kết hợp bừa, tất cả mọi chuyện là do Nguyệt Lão sớm định trong sổ hôn nhân, là ai thì chính là người đó, xoay đi xoay lại cũng vẫn sẽ ở cùng anh ấy.
Lời này nghe cổ lỗ thật nhưng chẳng hiểu sao mình vẫn thích nghe.”
Căn hộ là do bố mẹ Phó Chính quyết định mua.
Lần này con trai xảy ra chuyện khiến hai ông bà cảm nhận sâu sắc nhân sinh vô thường, sinh mệnh yếu ớt bất cứ khi nào cũng óc thể biến mất, cho nên con trai vừa tỉnh lại họ lập tức thúc đẩy hôn sự của anh và An Nhiên.
Phó Chính cũng không còn nhỏ nữa, An Nhiên lại là một cô gái tốt, nhất định phải nhanh tay mới có thể giữ chặt được, tránh đêm dài lắm mộng.
Thế là hai ông bà nhờ đại đội cảnh sát tuần tra giúp đỡ tìm được một căn hộ thích hợp trong thành phố, diện tịch không lớn, trang trí đơn giản, đồ dùng thiết yếu đầy đủ, chỉ cần mang quần áo đến là có thể dọn vào ở.
Giá nhà tuy không rẻ nhưng chỉ cần trả trước một khoản tiền, phần còn lại có thể thông qua ngân hàng làm thủ tục trả góp.
Có thể coi đây là một căn hộ lý tưởng, bố mẹ Phó Chính lấy món tiền tích luỹ cả đời để giúp con trai thanh toán khoản tiền trả trước, sau đó hy vọng chủ nhà đồng ý dọn ra sớm, bởi vì họ muốn để Phó Chính sau khi xuất viện sẽ đến nghỉ ngơi ở nhà mới luôn, An Nhiên cũng chuyển đến để tiện chăm sóc anh.
Chủ căn hộ lúc đầu không đồng ý giao nhà trước khi khoản tiền mua nhà được thanh toán hết.
Nhưng sau khi biết được chủ hộ mới chính là người cảnh sát anh dũng được đưa tin trên đài báo thời gian vừa qua, ông ta liền đồng ý.
Việc mua nhà tiến hành thuận lợi, từ lúc ưng ý đến khi đàm phán thoả thuận, thanh toán khoản tiền trả trước, trong một tuần lễ đã xong.
Trước khi chính thức quyết định, bố mẹ của Phó Chính đưa An Nhiên đến xem căn nhà, hỏi cô có ý kiến gì không.
Lúc xem nhà, bà Phó cầm tay cô nói những lời tự đáy lòng: “An Nhiên, cháu là một cô gái tốt.
Sau khi Phó Chính xảy ra chuyện, cháu không hề bỏ mặc mà ngày đêm túc trực bên thằng bé chăm sóc nó, nó có thể tỉnh lại được, cháu có công lao rất lớn.
Nếu như bác và bố nó có năng lực thì sẽ chẳng chút do dự mà mua một biệt thự cho cháu sống, nhưng mà chúng ta năng lực lại có hạn, chỉ có thể giúp đỡ hai đứa mua một căn nhà cũ, sau này đến hạn thanh toán còn phải dựa vào bản thân hai đứa.
Bác biết cháu phải chịu ấm ức rồi, chỉ trách bác và bố nó không có bản lĩnh, chẳng giúp gì được cho hai đứa.
May mà Phó Chính còn trẻ, sau này nó nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cháu.
Cháu ở cùng nó có lẽ không được hưởng cuộc sống đại phú đại quý, nhưng chỉ cần hai đứa sống hết lòng với nhau, hoà mỹ bình an chính là đại phúc phận rồi.”
Những lời lẽ chân chất đó, bình lặng như nước mát lành, từng giọt thấm vào trái tim An Nhiên.
Cô nhìn bà Phó, mặt đỏ, mỉm cười.
Sau khi Phó Chính biết được An Nhiên đã cùng bố mẹ anh đi xem nhà liền căng thẳng, e dè hỏi cô: “Thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
Anh có chút sốt ruột, buột miệng nói: “Chuyện kết hôn thế nào?”
An Nhiên cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Kết hôn? Kết hôn cái gì? Kết hôn với ai? Có người cầu hôn em sao?””
Khoé môi Phó Chính phút chốc nhếch lên, cười hớn hở.
Ngẫm nghĩ một chút, anh kéo ngăn tủ đầu giường, bới loạn một hồi.
Sau khi nhập viện, vật phẩm tuỳ thân của anh đều được y tá đặt trong ngăn kéo tủ đầu giường.
An Nhiên không biết anh muốn tìm gì.
Đang định hỏi, lại thấy anh mở ví tiền, rút hai chiếc thẻ ngân hàng ở bên trong ra, anh quay người lại giơ chiếc thẻ lên nói với cô: “An Nhiên, em lấy anh nhé? Chiếc thẻ này là thẻ lương của anh, chiếc này là thẻ tiết kiệm của anh, toàn bộ gia tài của anh đều ở trong này, bây giờ tất cả giao cho em.
Tuy anh không phải là người có tiền, tiền trong thẻ cũng không nhiều nhưng anh nguyện đưa toàn bộ cho em tiêu.
Em hãy lấy anh nhé!”
Không có hoa hồng, không có nhẫn, màn cầu hôn này dùng hai chiếc thẻ ngân hàng làm đạo cụ.
Không phải là thẻ vàng hạng VIP tiêu vô hạn, nó cũng không tượng trưng cho tiền bạc và tài phú, mà tượng trưng cho toàn bộ những gì một người đàn ông bình thường có thể cho đi – dâng hết tất cả cho tình yêu.
Tiền tuy là vật tầm thường nhưng trên một góc độ nào đó nó vẫn có thể đo lường được tình cảm.
Một người con trai nếu như thật sự yêu một người con gái, anh ta sẽ nguyện ý tiêu tiền cho cô ta, sẵn sàng mở ví tiền mình vì cô ta.
Bởi vì trong đầu anh ta mặc định cô tức là anh, căn bản không phân chia anh hay em.
Ngược lại, nếu phân ra rõ ràng rành mạch của anh, của em, như vậy là anh ta muốn để lại đường lùi, không định sẽ kề vai sát cánh đi hết quãng đường đời còn lại với cô gái.
An Nhiên nhìn hai chiếc thẻ ngân hàng, khoé môi không giấu được nụ cười ngọt ngào.
Phó Chính nhân cơ hội nhét thẻ vào tay cô.
“Đó, em đã nhận rồi, không được hối hận đâu nhé!”
“Được rồi, coi như em bị tiền làm cho mờ mắt, mới nhìn thấy toàn bộ gia sản của anh đã động lòng.”
An Nhiên ngọt ngào đồng ý lời cầu hôn của Phó Chính, sau khi anh ra viện, cô liền cùng anh chuyển đến căn hộ mới.
Việc đầu tiên là cô mời Bạc Hà và Tịch Duệ Nam đến làm khách.
Trước khi đến nhà mới của An Nhiên và Phó Chính làm khách, Bạc Hà thương lượng với Tịch Duệ Nam xem phải mua gì làm quà.
Lần đầu tiên đến nhà mới của người ta làm khách chắc chắn không thể đi tay không, huống hồ còn là nhà mới của cặp đôi chuẩn bị kết hôn.
Bạc Hà không biết phải mua quà gì mới thích hợp, Tịch Duệ Nam càng không biết, hai người thương lượng nửa ngày cũng không có kết quả, cuối cùng cô nghĩ ra, gọi điện thoại hỏi mẹ Hà Uyển.
Sau khi nghe, Hà Uyển đưa ra ý kiến: “Bây giờ người ta đang thịnh hành trào lưu xanh hoá môi trường, giữa bạn bè thân thiết có chuyện hỷ gì đều tặng chậu cảnh, vừa lành mạnh lại hợp thời.
Bạn con sắp kết hôn, hay là con tặng cô ấy một chậu bách hợp đi, lấy ngụ ý tốt là bách niên hảo hợp.
Trong nông trường có trồng, con cứ tìm Quý Phong lấy một chậu là được rồi.”
Bạc Hà cảm thấy chủ ý này không tồi, dập điện thoại rồi nói với Tịch Duệ Nam, nhưng anh trầm mặc không nói gì.
“Sao vậy, anh cảm thấy tặng bách hợp không được à?”
“Không, ngụ ý của bách hợp thực sự rất tốt.”
“Vậy chúng ta lập tức đến nông trường, tìm Quý Phong lấy một chậu hoa bách hợp.”
Bọn họ cùng nhau đến nông trường của Quý gia ở ngoại thành, trước đó Hà Uyển đã gọi điện thông báo cho Quý Phong biết, anh đã chọn xong hai chậu bách hợp trong vườn.
Vừa thấy Bạc Hà, anh tươi cười, hỏi: “Người bạn nào của em sắp kết hôn vậy?”
“Anh quen đó, là An Nhiên.”
“An Nhiên sắp kết hôn rồi à, cho anh gửi lời chúc mừng tới cô ấy nhé! Anh sẽ tặng cô ấy hai chậu quýt cảnh nữa, quýt đồng âm với cát, quả màu vàng tươi, thực sự là biểu tượng của tài phú lại tượng trưng cho cát lợi, đồng thời cũng có ngụ ý nhiều con nhiều cháu, bày trong nhà là thích hợp nhất.”
“Vậy em thay cô ấy cảm ơn anh.
Nhưng mà một lần chuyển bốn chậu cây không dễ, hay là em lấy một chậu bách hợp, một chậu quýt thôi.”
“Không được, đồ đạc trong nhà mới nhất định phải bày thành đôi thành cặp, không thể bày đơn lẻ được.”
“Vậy sao? Em không biết.
Quý Phong, sao anh hiểu biết nhiều như vậy?”
“Khách hàng lựa chọn cây cảnh để trang trí trong nhà rất cầu kỳ, anh đã đọc và tìm hiểu rất nhiều mấy thứ này.”
Lúc Bạc Hà và Quý Phong nói chuyện, Tịch Duệ Nam yên lặng không nói lời nào, chỉ đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cửa sổ phòng làm việc đối diện với vườn hoa hồng, nhìn ra giống như sóng biển đỏ thẫm.
Quý Phong gọi điện thông báo cho nhân viên chuyển thêm hai chậu quýt cảnh đến phòng làm việc.
Vì phải đợi thêm mấy phút, Bạc Hà nhân lúc này vào nhà vệ sinh.
Sau khi cô đi, Quý Phong chú ý đến Tịch Duệ Nam đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó đi đến, mỉm cười, hỏi: “Có hứng thú tham quan một vòng không?”
Tịch Duệ Nam bình thản đáp: “Không cần đâu, tôi không có hứng thú với hoa cỏ.”
”Gần đây sống ở chỗ Bạc Hà thế nào, vẫn tốt chứ?”Quý Phong nhớ lại chuyện ở nhà hàng lần trước, khéo léo hỏi thăm, muốn biết Tịch Duệ Nam có phải vẫn đang giận Bạc Hà không.
Tịch Duệ Nam quay đầu lại, nghênh đón ánh mắt của Quý Phong, trong mắt anh có một sự lạnh nhạt và đối dịch không hề che giấu: “Vì sao anh hỏi như vậy? Điều anh thực sự muốn nói là gì?”
Quý Phong ngơ ngác.
“Tôi không có ý khác, bởi vì hôm đó ở nhà hàng nhìn thấy cậu và bố cậu…”
“Quý Phong, tôi nghĩ chuyện của tôi và bố tôi không liên quan đến anh, chuyện của tôi và Bạc Hà cũng không liên quan đến anh.”
Quý Phong bị anh châm biếm không chút khách khí, nghẹn mất nửa ngày không nói nên lời.
Trong lúc sững sờ, anh nghe thấy Tịch Duệ Nam chậm rãi nói từng chữ rõ ràng: “Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, tôi và Bạc Hà rất tốt.
Chúng tôi đã bắt đầu lại từ đầu rồi.”
Lúc Bạc Hà từ nhà vệ sinh quay lại, hai người làm cũng vừa khéo mang hai chậu quýt cảnh cao đến nửa người vào phòng, giữa cành lá xanh mướt, vô số trái quýt xanh bích mới nhú ra, nhìn cực kỳ đáng yêu khiến cô xuýt xoa khen mãi.
Một người làm mới cho cô biết bây giờ quả chưa lớn, chưa chín, đợi đến lúc những trái quýt nhỏ này tròn căng, vàng ươm đậu trên cây trông càng đẹp hơn.
Hai chậu bách hợp cộng thêm hai chậu quýt, Bạc Hà nghĩ cô và Tịch Duệ Nam chẳng có cách nào mang đi, nên hỏi Quý Phong: “Bốn chậu cây cảnh này, hai người bọn em mang không nổi, anh có rảnh đưa bọn em quay lại thành phố không? Sau đó đến nhà An Nhiên ăn cơm luôn, anh thấy thế nào ạ?”
Quý Phong lại đột nhiên khách sáo: “Không cần đâu, anh cũng không thân với An Nhiên lắm, bọn em cứ tụ tập đi.
Anh không rảnh tiễn em, nông trường gần đây chuẩn bị mở rộng quy mô, anh có rất nhiều việc phải làm, nhưng nông trường có bộ phận giao hàng, anh sẽ bảo lái xe chở hàng đưa bọn em đi.”
2
Lúc bốn chậu cây cảnh được chuyển đến, An Nhiên và Phó Chính đều rất thích, liên tục cảm ơn.
Bố mẹ Phó Chính đặc biệt thích hai chậu quýt cảnh, một mực nói đây là điềm tốt, phú quý cát tường, nhiều con nhiều phúc.
Bạc Hà và trên dưới Phó gia đã quen thuộc rồi, chỉ có Tịch Duệ Nam là chưa biết.
Phó Chính thì rất quen tai với cái tên Tịch Duệ Nam, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, anh mỉm cười bắt tay, nói: “Nghe danh đã lâu, tôi sớm đã nghe An Nhiên và Bạc Hà nhắc đến anh.”
Hai vợ chồng nhà họ Phó giống như tất cả những bậc trưởng bối khác, chào hỏi với vị khách trẻ tuổi lần đầu gặp mặt không tránh được sẽ hỏi thăm một số thông tin cá nhân, ví dụ như bao nhiêu tuổi? Bố mẹ có khoẻ không? Làm công việc gì? Trong nhà có những ai? Vân vân và vân vân…
Lúc hỏi đến bố mẹ, Tịch Duệ Nam trả lời đơn giản: “Cháu không còn bố mẹ nữa.”
Câu trả lời này khiến cho hai vợ chồng họ Phó vội vàng chuyển sang chủ đề khác, tưởng anh là cô nhi không cha không mẹ, sợ lỡ lời sẽ động chạm đến anh.
An Nhiên và Bạc Hà đưa mắt nhìn nhau, sau đó để Tịch Duệ Nam lại cho Phó Chính và bố mẹ anh chiêu đãi, bọn họ cùng vào phòng ngủ tâm sự chuyện chị em.
Vừa đóng cửa phòng, An Nhiên liền hỏi: “Tịch Duệ Nam nói cậu ấy không còn bố mẹ nữa, vì sao lại như thế? Mình còn đang nghĩ lát nữa phải làm thế nào để nhắc chuyện bố cậu ấy đăng tin tìm người trên báo.”
“Không cần nhắc nữa, bố anh ấy đã tìm đến rồi.” Bạc Hà kể lại ngọn nguồn cho bạn nghe, An Nhiên không ngừng lắc đầu.
“Quan hệ giữa hai bố con họ lại thành ra thế này, thật không ngờ.
Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
“Không biết, mâu thuẫn giữa bọn họ nhất thời chẳng thế giải quyết được, xem ra trước mắt chỉ có thể để nguyên xem sao đã.”
“Haiz, Tịch Duệ Nam cũng thật đáng thương.
Bố cậu ấy có tình nhân là chuyện từ năm lớp mười rồi, vì chuyện này năm đó cậu ấy còn làm ầm lên với Quách Ích.
Suýt nữa thì… Không ngờ còn dây dưa lôi thôi cũng sắp mười năm rồi, người phụ nữ kia vẫn có thể bước chân vào nhà cậu ấy, khó trách cậu ấy không chấp nhận nổi.
Bạc Hà, cậu lựa lời khai thông cho cậu ấy, đừng để cậu ấy buồn bã một mình.”
Bạc Hà cười khổ, khai thông thế nào chứ? Tịch Duệ Nam căn bản không cho ai nhắc đến bố mình dù chỉ là một chữ nửa lời.
Nói xong chuyện của Tịch Duệ Nam, An Nhiên lấy ra một tập ảnh quảng cáo váy cưới từ đầu giường đưa cho Bạc Hà, để tham khảo ý kiến của cô.
Đang so sánh lựa chọn thì điện thoại của An Nhiên vang lên, cô nghe máy, rì rầm nói chuyện: “Chị họ… Đúng rồi, nhờ chị là người trong ngành tư vấn giúp… Như thế nào thì đảm bảo nhất… Cái gì ạ! Em cũng biết không làm là đảm bảo nhất… tiêm thuốc vào dưới da hiệu quả dài… Ờ, vậy để khi nào em đến bệnh viện nhờ tư vấn một chút.”
Bạc Hà nghe chẳng hiểu gì, điện thoại vừa ngắt cô lập tức hỏi: “An Nhiên, cậu bị bệnh sao? Phải đến bệnh viện tiêm thuốc gì?”
“Không phải, mình hỏi chị họ làm y tá ở khoa sản phương pháp tránh thai nào tốt nhất.
Tuy chuẩn bị kết hôn nhưng cả mình và Phó Chính đều không muốn có con sớm, bọn mình muốn hưởng thụ thế giới của hai người ít nhất một năm.”
An Nhiên đã bắt đầu tìm hiểu về biện pháp tránh thai, Bạc Hà ngây ra, buột miệng hỏi: “Hai cậu có phải là đã…”
An Nhiên cười rạng rỡ, xen lẫn ngọt ngào và thẹn thùng.
“Đúng vậy, bây giờ mình đã là phụ nữ rồi.
Bạc Hà, cậu đừng có kinh ngạc như vậy, bọn mình cũng chuẩn bị kết hôn rồi mà.”
Bạc Hà nhìn An Nhiên cười duyên dáng, lúc này mới có cảm giác chân thực cô ấy đã sắp lấy chồng.
Cô ấy không còn là cô gái thích nói đến các anh chàng đẹp trai và hàng hiệu như trước đây nữa, cô ấy đang dần dần thay đổi để trở thành một người vợ.
“Bạc Hà, cậu cũng nhanh chóng tìm bạn trai, cân nhắc chuyện kết hôn đi.
Hai mươi tu tuổi cũng không còn nhỏ nữa đâu, bên cạnh cậu ngay đến một người bạn trai cũng không có, cẩn thận không biến thành bà cô già chẳng ai thèm lấy đó.
Hay là mình bảo Phó Chính giúp cậu tìm một anh chàng trong đội cảnh sát tuần tra nhé?”
“Cậu lấy được chồng rồi liền lo lắng cho mình sao? Thật cảm động quá đi! Chẳng phải cậu nói yêu cảnh sát không tốt còn gì, vừa không có thời gian ở cùng cậu, lại còn phải luôn lo lắng sợ hãi, sao bây giờ thay đổi nhanh thế?”
An Nhiên, người phụ nữ lần đầu lấy chồng không che giấu nổi vẻ tươi tắn, rạng rõ trên khuôn mặt, nét dịu dàng ngọt ngào nơi đầu mày khoé mắt.
“Nói cho cậu biết, trong hoạ có phúc, Phó Chính bị thương nên không thích hợp làm nhiệm vụ ngoài đường nữa, anh ấy được điều về làm nhân viên văn phòng, mình bảo anh ấy tìm cho cậu một anh chàng cảnh sát làm văn phòng là được rồi.”
“Đây cũng thật sự là chuyện tốt, thực mừng cho cậu, nhưng mà chuyện của mình không cần cậu sắp xếp đâu.”
Bữa tối đã chuẩn bị xong, bà Phó làm đầu bếp, trông bàn ăn vô cùng phong phú.
Ông Phó còn đặc biệt mở một chai rượu Ngũ Lương Dịch được người ta tặng.
Rượu ngon như thế này, ông thường không nỡ uống mà để dành tặng lại cho người khác nhưng hôm nay là ngày vui nên ông muốn xa xỉ một lần.
Ông Phó rót rượu cho tất cảmọi người.
“Nào, mỗi người uống một chén, đây là rượu hỷ, xua đuổi vận xui.”
Trưởng bối có lời, hơn nữa lại là rượu hỷ, mọi người đương nhiên nghe theo.
Ông Phó trước nay có tửu lượng khá, uống được vài chén, bà Phó và Phó Chính cũng uống được rượu.
Bạc Hà và An Nhiên lúc bình thường cũng có thể uống mấy chai bia, nên bây giờ không khó khăn gì khi nhấp một chén rượu nhỏ.
Nhưng Tịch Duệ Nam bây giờ không uống rượu nữa, Bạc Hà bất giác nhìn anh một cái, vừa khéo đón được ánh mắt anh nhìn sang.
Thấy cô cũng nâng cốc, anh không chút do dự cầm chén của mình lên uống cạn.
Anh uống rất sảng khoái khiến ông Phó rất vui, lại rót cho anh thêm chén nữa.
“Tửu lượng của Tiểu Tịch được đó, uống thêm một chén nữa đi.”
Một chai rượu Ngũ Lương Dịch cạn sạch, ông Phó uống nhiều nhất, Phó Chính và Tịch Duệ Nam uống nhiều thứ hai.
Bọn họ không say nhưng ai cũng mặt đỏ phừng phừng.
Đặc biệt là Tịch Duệ Nam, đến cả cổ cũng đỏ lên.
Bạc Hà uống hết chén rượu của mình, hai má cũng ửng đỏ, có cảm giác hơi say, rượu trắng rốt cuộc vẫn mạnh hơn bia.
Sau khi cáo từ rời khỏi nhà An Nhiên, bước chân đi xuống lầu của Bạc Hà có chút lâng lâng, bước chân của Tịch Duệ Nam còn lâng lâng hơn cô.
Cô trách: “Bình thường anh không uống rượu nên chỉ cần giống em và An Nhiên uống một chén coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi, cần gì phải bồi bác Phó hết chén này đến chén khác chứ!”
“Người lớn đang vui nên bồi bác ấy uống nhiều thêm mấy chén thôi.
Không sao, anh không say, anh có chừng mực, tuyệt đối sẽ không để mình uống say nữa.”
Ngồi taxi về, khu nhà lại bị mất điện, trong phòng tối thui chẳng nhìn thấy gì.
Sau khi Bạc Hà vào cửa, thay dép đi trong nhà, sờ soạng tìm nến trong ngăn kéo, chẳng hiểu thế nào vừa kéo ra thì cả chiếc ngăn kéo bị kéo tuột ra ngoài, rơi xuống đập vào bàn chân phải của cô đau điếng, cô bật kêu lên, ngồi thụp xuống sàn.
Tịch Duệ Nam lập tức đi đến, căng thẳng hỏi: “Làm sao thế”
“Không sao, không cẩn thận bị đập vào chân.”
Trong ánh sáng u ám, thân hình cao lớn của anh đang ngồi xổm trước mặt cô, duỗi tay ra nhẹ nhàng lần sờ kiểm tra bàn chân cô.
Khi đôi mắt tạm thời mất đi thị lực trong bóng tối thế này, xúc giác của bạn sẽ trở nên nhạy bén hơn.
Lúc đôi tay ấm áp của anh khẽ xoa nắn mu bàn chân cô, người cô run lên.
Cô vốn luôn ghét sự tiếp xúc của người khác giới nhưng lúc này, không hiểu sao bàn tay của anh lại mang đến cho cô một cảm giác mềm mại, tê tê như có dòng điện chạy qua.
Cô bất giác co chân lại, hốt hoảng nói: “Không sao, em không sao.”
Anh trầm mặc hồi lâu.
“Không sao thì tốt.”
Đầu còn hơi choáng váng, trái tim bỗng có cảm giác hoang mang, Bạc Hà chẳng để ý đến cơn đau ở chân, nhanh chóng đứng dậy quay người, cuống quýt muốn về phòng.
Cô hoàn toàn quên mất vừa rồi ngăn kéo rơi đã làm đồ linh tinh bên trong rơi đầy mặt đất, chưa đi được hau bước thì không biết giẫm phải thứ gì, gót chân trượt một cái khiến cả người ngã ra sau.
Cô thất thanh kêu: “Á…”
Nhưng một đôi tay mạnh mẽ đã đỡ lấy lưng cô, bên tai vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của Tịch Duệ Nam: “Em có đi được không? Hay là anh đỡ em về phòng nhé?”
“Không, không cần đâu.”
Cô vội vã quay đầu trả lời, đúng lúc anh khom người đến trước, bờ môi cô lướt qua khoé môi anh.
Như thế củi cháy chạm giấy phốt pho, bắn ra tin lửa rực rỡ, anh đột nhiên kéo người cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hai bờ môi như sa tanh cọ sát vào nhau, ấm áp, mềm mại, ướt át, lan toả ra một chút hương rượu váng vất.
Nụ hôn quấn quýt và hương rượu hoà trộn vào nhau khiến đầu óc Bạc Hà vốn dĩ hơi choáng váng, càng choáng váng hơn.
Người cô mềm nhũn tron cánh tay mạnh mẽ của anh, anh vòng tay ôm chặt lấy cô, hai cánh tay siết lại hơi run rẩy.
Anh truyền sự run rẩy của mình sang cô, toàn thân cô bất giác cũng trở nên run rẩy, hai đầu gối như nhũn ra đứng không vững, anh thuận thế ôm cô lên, đi vào phòng ngủ.
Khi thân thể được đặt lên chiếc giường mềmm mại bằng phẳng, trong nụ hôn nóng bỏng mang đến từng đợt choáng váng, Bạc Hà hơi tỉnh toán lại.
Cô muốn đẩy người phía trên ra nhưng hai tay mềm yếu vô lực, trong khi tay anh lại linh hoạt mạnh mẽ, lòng bàn tay thô ráp di chuyển trên làn da cô mang theo từng trận tê dại như điện chạy qua.
Một cảm giác trước nay chưa từng có khiến cô run lên khe khẽ, thốt ra lời từ đáy lòng: “Tịch Duệ Nam…”
Bờ môi nóng như lửa của anh di chuyến đến, phong giữ tất cả những lời vẫn chưa thốt ra khỏi miệng cô.
Mọi chuyện xảy ra tiếp theo đó, Bạc Hà cảm giác giống như nằm mơ, cả cơ thể rơi vào trạng thái mất trọng lượng, nhẹ hẫng, hoàn toàn không có trọng tâm.
Chỗ bám víu duy nhất chính là Tịch Duệ Nam, cô vô thức ôm lấy anh thật chặt.
Anh ôm cô còn chặt hơn, hôn đến mức khiến cô gần như không thở nổi, những cái vuốt ve dồn dập, kích động, thiếu kinh nghiệm nhưng lại mang theo một nhiệt lượng nóng bỏng đến khó tả.
Nhiệt lượng nóng bỏng đó truyền đến từ làn da trẻ trung của anh, dường như có cả một khối lửa đang cháy hừng hực trong anh.
Ngọn lửa này nhanh chóng lan đến thiêu đốt cô, một cảm giác đau đớn và khoái lạc…
Tình cảm mãnh liệt bộc phát trong đêm tối, chỉ có trăng sáng ngoài cửa sổ lặng lẽ chiếu vào một khoảng màu bạc sáng trắng, lặng lẽ chứng kiến tất cả.
Bạc Hà giặt ga giường cả buổi sáng.
Tối qua mất điện, đến hôm nay vẫn chưa có lại, quản lý trong khu nói cáp điện gặp trục trặc, phòng điện lực đang cử người đến sửa chữa, có thể phải đến trưa mới có điện.
Không có điện, máy giặt liền trở thành anh hùng không có đất dụng võ, cô đành giặt bằng tay.
Ga giường không bẩn, chỉ dính mấy vết máu đã khô lại thành màu đỏ thẫm.
Cô chải đi chải lại, nhìn nó dần dần nhạt đi cho đến khi biến mất, trong lòng có một dư vị không nói nên lời.
Đây là vết máu thuần khiết chỉ người con gái trinh trắng mới có, cô giữ nguyên vẹn hai mươi tư năm trời, cô không ngờ sẽ vì một chén rượu trắng mà bất ngờ mất đi nhanh đến thế.
Rượu là mai mối của sắc, câu nói này quả nhiên không sai chút nào.
Đêm qua Tịch Duệ Nam đã uống rượu, cô cũng uống rượu, bốn, năm phần say của anh cùng hai, ba phần say của cô cộng lại thành bảy, tám phần say dẫn đến cơn sóng tình dục dâng trào không gì ngăn cản được.
Cứ như vậy, trong lúc mơ màng, hồ đồ, cô đã cùng anh…
Bạc Hà chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên của cô sẽ dnafh cho Tịch Duệ Nam, mấy tháng trước cô vẫn coi anh là kẻ thù lớn nhất trong đời, đến giờ lại cùng anh phát sinh quan hệ nam nữ thân mật nhất.
Những tư thế quấn quýt, lưu luyến trên giường đêm qua, nghĩ lại cô vẫn không kìm được mặt đỏ bừng, tim đập nhanh.
Cô từng căm ghét tiếp xúc cơ thể với người khác giới nhưng đêm qua mới biết, loại tiếp xúc thân thân mật nhất đó thực ra có thể khiến người ra cảm giác thấy vui vẻ như vậy.
Một đêm hoan lạc, sáng sớm sau khi tỉnh dậy, hai người trần truồng nhìn nhau bằng ánh mắt hoảng hốt.
Không ai nói gì, sự im lặng khiến người ta nghẹt thở.
Quan hệ đột nhiên tiến triển một bước lớn, Bạc Hà long ngóng vụng về chẳng biết làm sao, Tịch Duệ Nam cũng vậy, anh trầm mặc hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chẳng nói gì, mặc quần áo xong lặng lẽ ra khỏi phòng.
Sau khi một mình ngẩn ngơ cả nửa ngày, Bạc Hà cầm ga giường ra ngoài ban công giặt cả buổi sáng, tay thì giặt nhưng đầu lại suy nghĩ đủ thứ.
Cho đến khi giọng nói của Tịch Duệ Nam vang lên sau lưng: “Vẫn chưa giặt xong sao? Có cần anh giúp em không?”
Nghe thấy giọng anh, cô bất giác đỏ mặt, chẳng dám quay đầu lại.
“Sắp xong rồi, không cần giúp đâu.”
“Một mình em không vắt được ga giường đâu, anh giúp em vắt nhé.”
Sau khi giặt xong, anh giúp cô vắt khô và phơi nó lên.
Nhìn chiếc ga giường được giặt sạch sẽ phơi dưới nắng, anh chầm chầm lên tiếng, như thể đang nói cho chiếc ga giường nghe.
“Chuyện tối qua anh rất xin lỗi, uống rượu vào anh không thể kiềm chế được mình.
Bạc Hà, em tha thứ cho anh được không?”
Bạc Hà cúi đầu, hai bàn tay vô thức siết chặt vào nhau, cô ấp úng: “Không sao cả, tối qua… cũng không thể trách anh hết được… chúng ta… thực ra đều là do rượu.”
Cô nói xong, rất lâu, Tịch Duệ Nam vẫn không lên tiếng, cô gần như tưởng anh không còn ở ban công nữa.
Ngước mắt lên nhìn, lại chạm phải đôi mắt tĩnh lặng của anh, giống như hai chiếc giếng khơi yên tĩnh, sâu thẳm, chăm chú nhìn cô, giọng nói lại hơi run rẩy: “Bạc Hà, đây là lần đầu tiên… em có thể tha thứ cho anh.
Cảm ơn!”
3
Reng… Cùng với tiếng chuông reo trong trẻo, số điện thoại của Tịch Văn Khiêm lại lần nữa sáng lên trên màn hình di động của Bạc Hà.
Lúc này, cô đang cùng Tịch Duệ Nam đi siêu thị mua sắm.
Sau khi giặt ga giường xong, bọn họ cùng ra ngoài ăn sáng, sau đó lại quyết định cùng nhau ra phố mua sắm.
Tủ lạnh gần như rỗng không, cần mua thêm rất nhiều đồ dùng hàng ngày, còn phải mua cả đồ ăn cho ngày hôm nay.
Lúc qua đường, anh nắm tay cô thật chặt khiến tim cô đập thình thịch.
Đột nhiên, cô nhớ đến những ngày đầu đông của chín năm trước, trong căn phòng vẽ lạnh lẽo đó, anh bất ngờ nắm lấy tay cô.
Đôi tay đó nóng hôi hổi, ấm áp lại mềm mại… đó là lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau, chớp mắt đã là chuyện cũ của chín năm trước.
Thời gian giống như một tấm ảnh cũ đã ngả vàng trong ký ức, nhưng có sức mạnh khiến người ta lưu luyến khó quên.
Sau khi đi qua đường, anh không thả tay cô nữa, lúc cùng nhau chen lên xe buýt, anh càng nắm chặt tay cô.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay to lớn của anh, có một cảm giác chắc chắn, yên bình giống như trần ai lạc định1.
1.
Thành ngữ, ý chỉ sự việc đã trải qua, rắc rối phức tạp nhưng cuối cùng đã có được kết quả.
Tiếng chuông điện thoại vẫn kêu, Bạc Hà vô thức nhìn Tịch Duệ Nam bên cạnh, nhanh chóng ấn nút từ chối.
Như cảm nhận được điều gì, anh quay sang, hỏi: “Điện thoại của ai thế, vì sao không nghe?”
Cô ngần ngừ trong thoáng chốc, cuối cùng nói: “Không có gì, điện thoại rác của hệ thống di động, em nhìn thấy số máy nên từ chối luôn.”
Anh không nói gì nữa, lấy một bình sữa chua nguyên kem từ tủ lạnh ra, cẩn thận xem hạn sử dụng.
Sau đó đặt vào trong xe đẩy, Bạc Hà vừa thấy vội vàng cúi xuống nhìn.
“Anh lấy nhãn hiệu gì? Em quen uống sữa chua của Quang Minh.”
Anh khẽ gật đầu.
“Anh biết rồi, anh lấy sữa của hãng Quang Minh mà.”
“Làm sao anh biết?”
“Trong tủ lạnh vẫn luôn để sữa chua của hãng này, trừ phi anh là kẻ mù mới không thấy.
Loại giăm bông thịt bò này, em cũng thường xuyên mua, lấy thêm hai túi phải không?”
Anh tỉ mỉ như thế, chỉ nhìn đồ cất trữ trong tủ lạnh đã biết được khẩu vị, sở thích của cô, trái tim Bạc Hà bỗng chốc mềm mại như bông, ngọt ngào như mật.
Lúc đi qua khu bán hoa quả, trước một đống quýt vỏ xanh, căng tròn, Tịch Duệ Nam dừng chân lại.
“Mua ít quýt nhé!”
Đang là mùa quýt nên có không ít khách hàng đến để lựa chọn, nếm thử quýt tươi, anh cũng chen vào, cẩn thận kĩ càng chọn chục quả quýt xanh, mang đến chỗ cân.
Điện thoại của Bạc Hà lại kêu lên lần nữa, vẫn là số máy của Tịch Văn Khiêm, thấy Tịch Duệ Nam đi cân quýt, cô vội vàng nghe máy.
“A lô, có chuyện gì không ạ?”
“Bạc Hà, Nam Nam vẫn không chịu gặp bác sao?”
“Đúng ạ, anh ấy không cho người khác nhắc đến bác, cháu thực sự chẳng có cách nào giúp được bác.”
Tịch Văn Khiêm trầm mặc một lát.
“Nếu Nam Nam thực sự không muốn gặp, bác cũng không miễn cưỡng, nó ở bên này mọi chuyện cũng coi như ổn định rồi, vậy bác sẽ quay về trước.
Nhưng những giấy tờ kia của nó vẫn ở chỗ bác, Bạc Hà, cháu có thể sắp xếp trong hai ngày đến lấy giấy tờ cho Nam Nam giúp bác được không?”
Lúc này Bạc Hà mới nghĩ đến việc giấy tờ của Tịch Duệ Nam vẫn ở chỗ Tịch Văn Khiêm, thực sự phải đi một chuyến để lấy về.
Thấy Tịch Duệ Nam đang quay lại, cô nhanh chóng nói thời gian địa điểm gặp mặt rồi vội vàng ngắt máy.
Anh không để ý thấy cô đã nghe điện thoại, đi đến bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, nói: “Đi thôi, nên về rồi.”
Bạc Hà tỉ mỉ làm bữa trưa, Tịch Duệ Nam cũng ăn rất nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, anh rửa bát, cô lau bàn, giống như một đôi vợ chồng chung sống với nhau, phân công cũng hài hoà, bình ổn an lạc.
Vẫn chưa có điện lại, Tịch Duệ Nam rửa bát xong, đầu đầy mồ hôi, chui ngay vào nhà tắm xả nước lạnh cho đỡ nóng.
Trong lúc anh xối nước, cuối cùng điện cũng về, Bạc Hà nhanh chóng vào phòng ngủ bật điều hoà lên, sau đó lại đi mở điều hoà ở phòng ngủ cho khách, như vậy khi Tịch Duệ Nam tắm xong quay lại thì phòng đã mát rồi.
Từ phòng tắm đi ra, Tịch Duệ Nam chỉ mặc một chiếc quần sóoc rộng rãi dài đến đầu gối.
Thân trên để trần, làn da màu nâu khoẻ khoắn vẫn còn vương những giọt nước long lanh, mái tóc lướt khướt, nước vẫn đang nhỏ giọt.
“Vì sao anh không lau khô rồi hãy ra ngoài?”
“Cố ý không lau cho mát.
Nhưng vì người còn ướt nên anh chưa mặc áo đã ra ngoài, không sao chứ?”
Bạc Hà nhớ lại lần trước mình từng nghiêm giọng hạ lệnh, nhưng mà vào thời khắc này, mặt cô bỗng đỏ bừng, nhìn lảng sang chỗ khác, nói: “Có điện rồi, em cũng đã mở điều hoà trong phòng của anh rồi.
Anh lau khô người rồi hẵng vào, nếu không dễ bị cảm lạnh lắm, lần trước anh bị sốt chưa biết chừng vì tắm xong không mặc quần áo đã vào phòng điều hoà đấy.”
Tịch Duệ Nam nghe lời lau khô người, mặc áo ba lỗ rồi vào phòng ngủ dành cho khách.
Bạc Hà bận rộn cả buổi sáng, người cũng toàn mồ hôi nên vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ ngủ, chuẩn bị ngủ trưa.
Nhưng đến khi lên giường, cô lại chẳng thể nào ngủ được, trong đầu nhớ đến chuyện đêm qua.
Ga giường đã được thay nhưng trên gối vẫn còn lưu lại hơi thở của Tịch Duệ Nam, hơi thở ấm áp giống như ánh mặt trời trên làn da của anh, cô vô thức hít thật sâu.
“Bạc Hà!” đột nhiên Tịch Duệ Nam gõ cửa phòng cô.
“Điều hoà trong phòng anh hỏng rồi, tự dưng ngừng chạy, em có biết số điện thoại của nơi sửa chữa không?”
“Điều hoà hỏng rồi à, đợi em tìm xem.”
Bạc Hà nhanh chóng dậy tìm số điện thoại của nơi sửa chữa điều hoà và gọi qua đó nhưng chẳng có người nghe máy, chắc là buổi trưa họ đi ăn hết rồi.
“Chán thật, mãi mới có điện thì điều hoà lại hỏng, anh còn đang định đi ngủ trưa.”
Bạc Hà chần chừ một hồi, cuối cùng lí nhí nói: “Hay là… anh đến phòng em ngủ trưa đi, dù sao em cũng không ngủ, muốn vẽ tranh.”
Tịch Duệ Nam đắn đo.
“Em không ngủ trưa sao? Vậy… anh ngủ một giấc nhé.”
Nhường giường lại cho Tịch Duệ Nam, Bạc Hà ngồi trước máy tính đặt cạnh giường, cố gắng tập trung tinh thần vẽ bản thảo.
Nhưng cô liên tục thất thần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tịch Duệ Nam đang nhắm mắt ngủ.
Ánh mặt trời rạng rỡ sau buổi trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu những tia sáng ấm áp vào nhà, trong căn phòng có cảm giác thật yên ả.
Dáng vẻ đang ngủ của anh rất thú vị, cả cơ thể cuộn lại thành một khối, giống tư thế bào thai nằm trong bụng mẹ.
Lúc anh trờ mình thả lỏng tứ chi, chiếc chăn mỏng đắp trên người bị lệch ra..