Đọc truyện Chàng Trai Năm Ấy – Chương 16
Thành tích của Tịch Duệ Nam tụt dốc khiến An Nhiên lo lắng cho cậu, bởi vì cậu là thần tượng trong lòng cô, thành tích học tập rất tốt, thêm vào đó còn là cao thủ thể thao, lại trẻ trung anh tuấn.
Cô từng nói: “Nam sinh phương diện nào cũng ưu tú, xuất sắc như thế này, trong một vạn người cũng không chọn ra được một người.”
Mà Tịch Duệ Nam bây giờ đã không còn là cao thủ thể thao nữa, đến thành tích học tập cũng tụt dốc không phanh, điều này khiến An Nhiên rất đau lòng, cô vô cũng hy vọng chàng học sinh ưu tú này không mất đi vầng hào quang chói sáng.
Trong tiết tiếng Anh, bài thi được trả về, mỗi dãy lần lượt truyền từ trên xuống dưới, An Nhiên chọn riêng ra bài của Tịch Duệ Nam để xem, điểm số khiến cô phải thở dài, lúc truyền xuông phía sau cho Bạc Hà, cô thấp giọng nói: “Cậu nói xem, đang yên đang lành, sao cậu ấy lại thụt lùi ghê gớm như thế chứ?”
Bạc Hà nhận lấy cũng thử nhìn, rồi cười nhạo.
“Ai biết được, chưa biết chừng người ta xem nhiều phim sex quá rồi, xem đến mức phát thèm, nên không có tâm tư để học nữa.”
Cô vừa nói vừa chuyển bài thi cho Tịch Duệ Nam, giọng nói không hề nhỏ, vừa khéo để cậu nghe thấy.
Đúng là cách nói chuyện quen thuộc của cô, không chỉ tên không chỉ họ, chỉ nói đến ai người nghe tự nhiên có đáp án.
Mặt mày Tịch Duệ Nam lập tức đỏ ửng lên.
Không biết Bạc Hà làm thế nào mà biết cậu đã xem phim sex, chắc do bọn Lão Miêu nói ra.
Cậu hiếu thắng, da mặt lại mỏng, bị cô gái mình thầm thích dùng khẩu khí khinh thường để nói chuyện, lập tức vừa xấu hổ vừa bực, thẹn quá hóa giận.
Đột nhiên thấy hận Bạc Hà, đều tại cô, vì cô cậu mới biến thành bộ dạng này, cô lại còn bóng gió cười nhạo cậu: “Tôi xem nhiều thành ra cũng ham muốn rồi, nhưng không phải là xem phim, mà là xem người thật diễn thật đấy.”
Ẩn ý trong lời cậu, Bạc Hà hiểu rõ, bỗng chốc cô cũng giận đỏ cả mặt, quay lại hung hăng lườm một cái.
“Cậu…lưu manh.”
Lại là hai chữ này, cô đã đính hai chữ này khâu lên đầu cậu rồi.
Tịch Duệ Nam nhướng đôi mày lên, vừa tức giận, nôn nóng, vừa xấu hổ, bực bội, muốn nổi khùng với cô nhưng lại không nỡ.
Cậu cố nhẫn nhịn mới kiềm chế được bản thân mình.
Bài thi trong tay bị vò thành một cục giấy nhăn nheo.
Sau khi tan học, Tịch Duệ Nam bị giáo viên tiếng Anh gọi đến phòng giáo viên làm công tác tư tưởng.
Gần đây, ngày nào cậu cũng bị giáo viên các bộ môn lần lượt gọi đi làm công tác tư tưởng, tất cả các giáo viên đều muốn kéo học sinh xuất sắc này về phong độ cũ, chẳng ai muốn một hạt giống tốt lại bị thui chột như thế này.
Giáo viên tiếng Anh giảng một bài lý luận dài lê thê, lấy lý lẽ và tính cảm để thuyết phục cậu, nhưng với Tịch Duệ Nam thì đây đều là lời thừa, hoàn toàn chẳng có tác dụng gì đối với sự phiền não hiện nay của cậu, chỉ ngoan ngoãn tỏ vẻ đang rửa tai lắng nghe, dáng vẻ thành khẩn tiếp nhận.
Mãi đến khi ánh chiều tà đổ xuống, cô giáo mới kết thúc.
“Quay về suy nghĩ cẩn thận nhé, không thể tiếp tục tự do buông thả thế này được!”
Bởi vì vẽ tranh đẹp, sau khi tan học Bạc Hà ở lại trường phối hợp với các lớp làm báo tường.
Sắp tới có lãnh đạo của sở giáo dục thành phố đến thị sát ở Thanh Châu nhất trung, nhà trường đương nhiên phải chuẩn bị cẩn thận.
Báo tường kỳ này phải thật hoàn mỹ.
Sau khi làm xong báo tường, ánh chiều tà đã hôn tạm biệt dãy núi phía tây, Bạc Hà đeo ba lô chuẩn bị về nhà.
Bởi vì nóng ruột nên lúc xuống lầu, cô chạy quá nhanh, chân bước hụt bị ngã, may mà cô kịp thời tóm được tay vịn cầu thang, nhưng dù vây, mắt cá nhân cảnh sát cô vẫn bị trẹo.
Đau quá! Cô rùng mình một cái rồi ngồi phịch xuống bậc cầu thang, cố chịu đâu, xoa bóp mắt cá chân.
Trên cầu thang có người đang đi xuống, tiếng bước chân nhịp nhàng, rõ ràng lọt vào tai.
Đồng thời, một làn hương bạc hà có như không thoang thoảng trong không khí.
Vô thức ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một khuôn mặt mà cô không muốn gặp nhất – Tịch Duệ Nam.
Cậu thấy cô ngồi một mình trên cầu thang thì hơi sững lại, bờ môi động đậy muốn nói gì đó.
Cô lại không có ý tiếp chuyện cậu, thở phì phì, “hừ” một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi, mắt cá chân vẫn còn rất đau, cô đành vịn cầu thang, chầm chậm đi từng bước.
Tịch Duệ Nam chẳng nói chẳng rằng đi theo phía sau cô, bước chân đi khẽ hơn, lặng lẽ phối hợp với nhịp bước chân của cô, tiếng vang vọng lại trên cầu thang rộng rãi không người, nghe lại giống như chỉ có một người đang đi xuống lầu.
Điều này khiến Bạc Hà cảm thấy không thỏa mãi, cái tên này rõ ràng có thể vượt qua cô chạy xuống dưới trước, vì sao lại đi ở phía sau cô? Nó khiến cô cảm thấy như mình bị người khác theo dõi.
Cô nghĩ rằng, có phải cậu lại muốn đi ở phía sau để nhìn trộm cô không?
Cảm giác này, suy nghĩ này khiến Bạc Hà dừng bước, muốn để cậu đi xuống trước.
Nhưng tiếng bước chân sau lưng cũng dừng theo, cậu cũng không đi nữa.
Bạc Hà hơi quay đầu, nhìn thấy một cái bóng nhỏ đổ dài xuống ở bên cạnh, yên tĩnh bất động, như thể một vết vẩy mực.
Duy trì sự cứng ngắc hồi lâu, cuối cùng Bạc Hà không kìm được quay đầu, nói: “Này, cậu có đi hay không vậy?”
Trên đầu cầu thang, Tịch Duệ Nam đứng ngược sáng, thân hình gần như hoàn toàn ẩn trong sắc chiều nhá nhem, chỉ có đôi mắt sáng trong lấp lánh giống như sao mai.
Một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng, nhưng không đáp mà hỏi ngược lại: “Vì sao cậu không đi nữa?”
“Tôi không đi thì cậu cũng không đi à?”
Tịch Duệ Nam lại chần chừ rất lâu.
“Nếu cậu không đi nổi, vậy tôi đưa cậu về nhà nhé?”
Tốt bụng như vậy sao? Bạc Hà lại cảm thấy cậu chẳng tử tế gì? Để cậu đưa về, vậy chẳng khác nào để sói tiễn cô bé quàng khăn đỏ.
Cô kiên quyết từ chối: “Không cần đâu, cậu mau đi đi.”
Dường như đoán được trong lòng cô nghĩ gì, Tịch Duệ Nam hít sâu một hơi, nói: “Tôi không hề có ý khác, cậu đừng hiểu nhầm…”
Bạc Hà không chút khách sáo cắt ngang lời cậu: “Mặc kệ cậu có ý gì, tôi đều không cần.”
Giọng nói của Tịch Duệ Nam có chút kích động: “Trong mắt cậu,tôi là một kẻ lưu manh phải không?”
Bạc Hà cũng hùng hồn nói: “Cậu nhìn trộm con gái, còn xem phim sex, cậu không phải lưu manh thì cũng chẳng khác lưu mah là mấy.”
Tịch Duệ Nam không nhẫn nhịn được nữa: “Tôi không nhìn trộm cậu, là cậu không cẩn thận để lộ ra khiến tôi nhìn thấy.
Hơn nữa tôi cũng không xem phim sex, hôm đó lúc đến nhà Lão Miêu, tôi không hề biết bọn họ sẽ mở phim sex.”
Bạc Hà đỏ bừng mặt, hậm hực nói: “Dù sao thì cậu cũng đã xem rồi.
Chẳng thèm quan tâm đến cậu, cậu không đi thì tôi đi.”
Cố gắng hết sức để lết chân ra khỏi toàn nhà, ra đến cửa Bạc Hà nhìn thấy Quách Ích vừa khéo đang đi đến.
Hội thao trường tuy kết thúc rồi nhưng học sinh đội thể dục vẫn luyện tập vào các buổi chiều hằng ngày.
Quách Ích vừa mới kết thúc buổi luyện tập, đầu đầy mồ hôi đang đi đến, trông thấy Bạc Hà đi bộ thì rất ngạc nhiên, lập tức chạy tới gần, hỏi: “Bạc Hà, cậu làm sao vậy?”
Lời lẽ chứa đầy tình cảm quan tâm.
“Lúc xuống cầu thang không cẩn thận nên bị trẹo chân.”
“Có nghiêm trọng không?”
“Không vấn đề gì.”
“Trẹo chân rồi, đạp xe về nhà chắc chắn không tiện, tôi đưa cậu về nhé.”
Bạc Hà nghĩ một lái rồi cũng không từ chối.
“Vậy…làm phiền cậu rồi.”
Cô có thể đồng ý để Quách Ích đưa về nhà nhưng lại không đồng ý để tên “lưu manh” Tịch Duệ Nam đưa về.
Trong tòa nhà phía sau, Tịch Duệ Nam không bước ra ngoài, chân cậu dường như đã dính chặt tại chỗ.
Lúc Quách Ích đạp xe của Bạc Hà chở cô đến cổng trường, nhìn thấy Tịch Duệ Nam đạp chiếc xe địa hình vụt qua bên cạnh họ, tốc độ như tên lửa, một làn hương bạc hà mát lạnh bay qua trong gió.
6
Quách Ích đạp xe đưa Bạc Hà đến dưới lầu nhà cô, còn giúp cô khóa xe vào trong nhà để xe ở tầng một.
Lúc cô cảm ơn, cậu ta lau mồ hôi, cười với cô.
“Không cần cảm ơn, có thể đưa cậu về, mình rất vui.”
Một câu nói chẳng kịp suy nghĩ gì đã buột ra khỏi miệng, vừa thốt ra xong, cậu ta liền đỏ mặt.
Bạc Hà nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu, mặt cũng không kiềm chế được đỏ hồng lên.
Miệng thì vẫn đang nói cảm ơn nhưng lời thì lắp ba lắp bắp.
Cô giục Quách Ích: “Cậu mau quay về trường đi, vẫn chưa ăn tối, quay về muộn nhà ăn sẽ không còn đồ ăn đâu, lát nữa lại còn phải tự học buổi tối, đừng để bị nhỡ.”
Quách Ích là học sinh nội trú, trường học quy định tất cả các học sinh nội trú phải tự học buổi tối hai tiếng, từ bảy đến chín giờ tối.
Cậu ta lưu luyến không rời quay người đi, rồi lại lấy dũng khí quay đầu.
“Cậu thích ăn quýt không? Nếu thích thì mình lại đi hái nữa.”
Ý tứ trong lời nói này càng rõ ràng hơn, ở độ tuổi trong sáng, cậu thiếu niên không dám nói lời yêu, thậm chí rất ngại ngùng nói ra chứ “thích”, vì vòng vo uyển chuyển thổ lộ tâm tư sâu kín của mình.
Mặt Bạc Hà càng đỏ hơn, may mà trời đang tối dần, hoàng hôn chạng vạng có thể làm lá chắn cho cô, để khuôn mặt đỏ ửng của cô không bị lộ rõ.
Cho dù là vậy, cô vẫn cúi đầu không dám nhìn Quách Ích, đột nhiên có chút hối hận vì bảo cậu ta đưa về nhà, rõ ràng đã biết cậu ta có thiện cảm với cô, như thế này vô tình càng cổ vũ cậu ta, nhưng cô lại không thích cậu.
Để tránh hiểu nhầm không cần thiết, Bạc Hà do dự một lúc, rồi vẫn quyết định bày tỏ thái độ rõ ràng, cũng bằng phương thức uyển chuyển giống như vậy.
“Cảm ơn cậu, thực ra mình không thích ăn quýt, cậu không cần đi hái nữa đâu.”
Vừa nói xong, Bạc Hà liền quay người đi vào hành lang giống như chạy trốn.
cô không biết vẻ mặt và phản ứng của Quách Ích ở phía sau như thế nào, có điều lúc lên lầu vào nhà rồi, cô lén lút nhìn qua cửa sổ xuống dưới, thấy cậu ta vẫn đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, rất lâu chẳng động đậy, giống như một cái cây đã mọc rễ tại đó.
Ngày hôm sau đi học, Bạc Hà gặp Quách Ích ở trước tòa nhà, cậu ta cúi đầu xuống, giả vờ như không nhìn thấy cô, nhanh như bay chạy vào trong lớp.
Cô cũng không gọi cậu ta, lòng biết rõ sau này sẽ rất khó có thể lại cùng nói cười tự nhiên, vô tư với cậu như trước đây.
Một ánh nhìn vô tình từ trên xà cao khiến thế giới của Tịch Duệ Nam xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Trái tim vốn luôn bình lặng của cậu bị khuấy động, ngày ngày sóng gợn lăn tặn, đêm đêm bão lớn cuộn trào, trong vô thức, cậu bị cô gái tên là Bạc Hà cuốn hút.
Cậu đã trúng ma thuật của cô, nhưng cô lại dùng ánh mắt khinh bỉ để nói cậu là lưu manh.
Cô không chút do dự từ chối ý tốt muốn đưa cô về nhà của cậu, nhưng lại vui vẻ đồng ý đề nghị giống như vậy của Quách Ích.
Tịch Duệ Nam vừa giận dữ vừa đau lòng, si mê cô, cũng hận cô, tâm trạng phức tạp khác thường.
Đương nhiên, cậu càng hận Quách Ích.
Ngày hôm sau đi học, lúc nhìn thấy Quách Ích, cậu không kìm nén được thầm nghiến răng, rất muốn đánh nhau với cậu ta, nhưng không tìm được lý do để đánh.
Quách Ích thì cả người đờ đẫn, giống như một mầm cây bị phơi dưới ánh nắng chói chang suốt ba ngày không được tưới một giọt nước, chẳng có tính thần.
Hơn nữa cậu để ý thấy Bạc Hà không còn tìm Quách Ích chơi cầu lông nữa, vốn dĩ giờ nghỉ giữa tiết hằng ngày bọn họ thường xuyên chơi cầu lông cùng nhau mà.
Giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Tịch Duệ Nam không biết nguyên nhân cụ thể nhưng biểu hiện của hai người khiến địch ý của cậu với Quách Ích giảm đi rất nhiều.
Cậu vui mừng vì Bạc Hà đột nhiên không để ý đến Quách Ích nữa.
Chỉ là mỗi khi ngẫm nghĩ, thấy cô ấy cũng phới lờ mình giống như vậy, tinh thần cậu lại sa sút, ủ dột.
Cậu phải làm thế nào mới có thể khiến Tịch Duệ Nam không coi cậu như lưu manh nữa đây?
Sau khi tan học về nhà, bố mẹ đều đang đợi cậu ăn cơm.
Tịch Văn Khiêm và Hạ Dung Phương cùng nhận ra cảm xúc của con trai sa sút, tinh thần không tốt, hai người đưa mắt nhìn nhau ngầm giao ước, đều không nói gì, chỉ gọi cậu ngồi xuống ăn cơm.
Ăn xong, Tịch Duệ Nam quay về phòng làm bài tập như bình thường, viết được vài chứ, lại ngồi ngẩn ra trước cuốn vở mở trên bàn.
Lúc này, Tịch Văn Khiêm gõ cửa đi vào phòng con trai, nói thẳng: “Nam Nam, có phải gần đây con đã thích bạn gái nào rồi không?”
Tịch Văn Khiêm nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy thành tích học tập của con trai đột nhiên giảm sút, cảm xúc hoang mang, chắc chắn có liên quan tới việc yêu sớm, chỉ có thứ tình yêu này mới có thể khiến con người ta bồn chồn thấp thỏm đến thế.
Nghe chồng nói như vậy, Hạ Dung Phương mới liên tưởng đến chuyện gần đây con trai rất chăm thay quần lót, sáng sớm cậu thường xuyên lén lút giặt quần lót rồi phơi ra ở chỗ trong cùng của ban công.
Rõ ràng chuyện yêu sớm không chỉ khiến cho tâm tư của cậu sa sút, mà còn kéo theo phản ứng khiến cơ thể cậu cũng thay đổi.
Sau khi vợ chồng cùng nói ra suy đoán của riêng mình, Tịch Văn Khiêm đã bắt mạch được tám, chín phần tình trạng hiện tại của con trai.
Đây thật sự là chuyện nguy hiểm, tuổi tác còn nhỏ mà đã động tình sinh ý rồi, chẳng trách việc học hành tụt dốc.
Nhưng điều này cũng chẳng thể trách cậu.
Bản thân Tịch Văn Khiêm cũng từng trải qua độ tuổi này, thời thanh xuân cảm xúc cuồn cuộn giống như sóng thần, ông hiểu rất rõ.
Đặc biệt là chuyện tình dục, chính ông là một người trưởng thành cũng chẳng có cách nào khống chế được, huống hồ là cậu thiếu niên non nớt mới mười lăm tuổi.
Chỉ có điều là một người bố hiểu rất rõ về con trai mình, ông cảm thấy hơi kinh ngạc, không biết là cô gái nào có thể khiến con trai ông điên đảo thần hồn như thế? Bởi vì bình thường Tịch Duệ Nam vẫn tỏ ra không có thiện cảm với phái nữ.
Câu hỏi thẳng thắn của bố khiến Tịch Duệ Nam bị bất ngờ, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, thoắt cái mặt đỏ ửng đến tận mang tai.
Tịch Văn Khiêm đĩnh đặc nói chuyện với con trai như với một người bạn: “Nam Nam, đừng ngại ngùng, ở tuổi này của con, biết thích con gái là chuyện rất bình thường.
Đâu có cô gái nào lại không tơ tưởng yêu đương, đâu có chàng trai nào lại không có lòng yêu mến.
Ở trường con chắc cũng có một số nam sinh và nữ sinh yêu sớm đúng không?”
Tịch Duệ Nam cúi đầu, lí nhí nói: “Vâng, trong lớp con đã có một đôi.
Dư Triết và Mạc Hiểu Tình hằng ngày đều cùng nhau đạp xe đến trường và khi tan học cũng cùng nhau đi về.”
“Nam Nam, từ nhỏ đã có rất nhiều cô gái thích con, nhưng con vẫn không thích gần gũi với bọn họ, lại thường xuyên nói rằng con gái phiền phức.
Bố rất hiếu kỳ, vì sao con lại thích cô gái đó, có thể nó cho bố nghe không?”
Cách nói chuyện nhẹ nhàng, bình đẳng của bố đã phá bỏ sự mâu thuẫn tâm lý của Tịch Duệ Nam.
Hơn nữa, thực sự cậu cũng có cả một bung phiền não, buồn bực kìm nén lâu ngày đến mức khó chịu, sau một thoáng chần chứ, cậu kể lại câu chuyện một cách rời rạc, đứt quãng, bắt đầu từ một cái nhìn vô tình ở trên xà cao kia, rồi cả những cảm nhận của cậu trong khoảng thời gian này, tất cả đều nói hết với bố.
Cậu thiếu niên mười lăm tuổi gặp bế tắc trong chuyện tình cảm, giống như con thuyền lạc hướng giữa biển đêm mênh mông, rất cần một ngọn hải đăng chỉ hướng.
Lúc này Tịch Văn Khiêm mới biết tâm tư và thân thể của con trai bị rối loạn ghê gớm đến mức này, hóa ra cả tình cảm và tình dục của cậu đã đồng thời bị khuấy động.
Thiếu nữ kia trong lúc vô ý để lộ ra phần thân thể kiều diễm, giống như có một dòng nước cuốn cậu đi, thoáng chốc đã khiến cậu bị hãm sâu vào, không thoát ra được.
Tối hôm đó, Tịch Văn Khiêm nói chuyện với con trai rất lâu, thành công trong vai trò một ông bố khai sáng dẫn đường, ông nhiều lần nhấn mạnh rằng hành vi và động cơ thích cô gái đó của cậu là hoàn toàn bình thường, có thể hiểu được.
ĐỒng thời, ông bóng gió nhắc đến việc thủ dâm với con trai, nói cho cậu biết, thủ dâm là một hành vi vô cùng bình thường đối với nam giới, vì bản năng sinh lý thúc đẩy nên mỗi người đàn ông đều sẽ có, cho nên cậu đừng mặc cảm.
Nhưng việc áp dụng cũng phải có giới hạn, lạm dụng thủ dâm quá độ sẽ không có lợi đối với sức khỏe.
Tịch Duệ Nam nghe thấy vậy thì mặt mày đỏ bừng nhưng trong lòng lại như trút được gánh nặng.
Cuối cùng, Tịch Văn Khiêm nghiêm túc nói với con trai: “Con không phải lưu manh, tuyệt đối không phải.
Cô nữ sinh đó nói vậy là không đúng.
Cô ấy vì điều này mà xem thường con, con không thể cứ để cô ấy có cái nhìn sai lệch như thế.
Con hãy cố gắng nâng cao thành thích học tập, chứng mình cho cô ấy con không phải loại người như thế, xem cô ấy còn nói gì được nữa.”
Mắt Tịch Duệ Nam sáng lên, nhìn bố rồi gật đầu thật mạnh.
Một lần nữa, cậu không cảm thấy hối hận vì đã bất chấp nguy hiểm của bản thân để giành lại bố từ tay Phạm Na.
Sự thực chứng minh, cậu cần có bố biết bao, cậu tuyệt đối không thể mất người bố này.
Tịch Duệ Nam vốn là một học sinh có thiên phú lại có nền tảng tốt, mang quyết tâm rửa nhục, đặt hết tâm tư vào chuyện học hành, chẳng mấy chốc cậu đã bứt lên lấy lại phong độ ưu tú.
Trong kỳ thi tháng gần nhất, cậu giành lại vị trí thứ hai trong lớp giống như một kỳ tích.
Giáo viên chủ nhiệm rất vui mừng, An Nhiên cũng vui mừng hơn, bởi vì thần tượng của cô không khiến cô thất vọng.
Bạc Hà rất không phục, rõ ràng tên này xem phim sex, xem đến mức thành tích xuống dốc rồi, làm sao bỗng chốc lại có thể giành lại vị trí thứ hai trong lớp được? Thật không thể hiểu được.
Lúc Bạc Hà nói với An Nhiên sự không phục của mình, ngay lập tức cô ấy lớn tiếng minh oan cho Tịch Duệ Nam: “Thực ra cậu ấy không xem phim sex, lần trước cậu nghe câu được câu chăng, thực sự là hiểu nhầm cậu ấy rồi.
Mình nghe nói rất nhiều nam sinh trong lớp đến nhà Lão Miêu xem phim cấp ba từ hai lần trở lên, duy chỉ có cậu ấy là đi một lần, hơn nữa còn là bị lừa đi, trước khi đến đó cậu ấy không biết sẽ xem phim cấp ba.”
Tịch Duệ Nam cũng đã nói như thế, nhưng Bạc Hà không tin.
An Nhiên nói ra, cô cũng có thái độ nghi ngờ giống vậy.
“Cứ coi như cậu ta không biết, chẳng phải là vẫn xem rồi sao.”
“Lần đó cậu ấy đi mới xem được đoạn đầu thì mất điện, chẳng xem được bao nhiêu, ngày hôm sau lúc Lão Miêu lại rủ, cậu ấy đã từ chối.
Tịch Duệ Nam vẫn giữ thân trong sạch, không giống như đám nam sinh thối, đồng lưu ô hợp kia.
“Cậu nghe ngóng được ở đâu vậy?”
“Lời đám con trai truyền ra, thế nào cũng sẽ lọt đến tai đám con gái bọn mình.
Lũ con trai đều thầm bàn tán về cận ấy rất lâu rồi, nói rằng da mặt cậu ấy mỏng quá, vừa bị Lão Miêu lấy ra làm trò cười liền không chịu đi xem nữa.
Da mặt mỏng có gì không tốt chứ, chẳng nhẽ cứ phải da mặt dày như bọn họ sao?”
Tịch Duệ Nam vẫn luôn bị Bạc Hà ngầm định là “lưu manh”, vì cậu nhìn lén cô và xem phim sex.
Nhưng cô cũng biết cái gọi là nhìn lén, chỉ do vô tình thôi, xem phim sex mới chứng minh cậu là “lưu manh”.
Bây giờ lại nghe nói rất nhiều nam sinh trong lớp đều đã xem phim sex từ hai lần trở lên, duy có cậu ta là chỉ đi xem một lần trong tình huống bị lừa đến, khi biết rõ sự tình rồi thì không chịu đi nữa.
Cô dựa vào cái gì để nói cậu là lưu manh nữa đây?
7
Thành tích tháng này của Bạc Hà không tốt lắm, ba muôn học Toán, Lý, Hóa tuy đã ôn tập nhiều lần nhưng vì Hóa học là môn yếu nhất nên vẫn phải phí sức chín trâu hai hổ mới vừa đạt điểm qua cửa.
Cô thực sự ghét những công thức hóa học kia.
Sau này cô sẽ làm họa sĩ, NaCO với HCl sản sinh ra phản ứng như thế nào thì liên quan gì tới cô chứ? Vì sao phải học thuộc những công thức phiền phức, loằng ngoằng đó chứ?
Cô hy vọng mau lên lớp mười một, cô sẽ không do dự lựa chọn lớp xã hội, tránh xa mấy môn Toán, Lý, Hóa.
Đáng tiếc, bây giờ mới là học kỳ của lớp mười, giáo viên Hóa học vẫn có thể quản cô.
Sau khi trả bài kiểm tra, thầy giáo dùng nửa tiết học để giảng mấy vấn đề học sinh chưa nắm vững trong bài kiểm tra lần này, thời gian còn lại để học sinh sửa những chỗ sai trong bài.
Lúc Bạc Hà đang nhăn nhó, khổ sở với bài kiểm tra của mình, thầy giáo đã đi đến trước mặt cô, quan tâm nói: “Mấy câu này đáng lẽ không thể sai được, đó là kiến thức cơ bản.
Em phải chăm chỉ học môn Hóa đi.
Học tốt Toán, Lý, Hóa, đi khắp thiên hạ cũng chẳng sợ.
Có gì không hiểu thì cứ hỏi thầy.”
Trong số các giáo viên, học sinh không muốn đi hỏi bài vở nhất chính là thầy dạy Hóa học, bởi vì thầy nghiện thuốc nặng, khi nói chuyện, hơi thở đều có mùi thuốc lá hôi nồng nặc.
Mỗi lần vào tiết học của thầy, các học sinh ngồi dãy bàn đầu đều kêu khổ.
Có người còn nói đùa là phải mua một chiếc mặt nạ phòng độc, để cách ly khỏi bầu không khí độc hại.
Trước ý tốt của thầy giáo, Bạc Hà chỉ biết cười trừ.
“Thầy ạ , thầy lên lớp đã vất vả như vậy rồi,tan học em rất ngại đến làm phiền thầy.”
“Vậy em hỏi bạn học cũng được, Tịch Duệ Nam ngồi ngay phía sau em, thành tích môn Hóa của bạn ấy lần này đứng đầu lớp, có chỗ nào không hiểu em có thể hỏi bạn ấy.”
Bạc Hà không nói gì nữa, cô làm sao có thể đi hỏi bài Tịch Duệ Nam chứ? Không nói đến chuyện cô và cậu gần như không ưa nhau, riêng việc hỏi bài bình thường cũng khó mà làm được, thầy giáo Hóa học không biết rằng trước đây có rất nhiều nữ sinh vô tình hay hữu ý tìm cậu hỏi bài vở, cậu chẳng thèm để ý đến ai, chỉ buông một câu: “Tôi không rảnh, mọi người đi hỏi người khác đi.”
Bạc Hà chẳng thèm đâm đầu vào cái đinh này làm gì.
Thầy gióa lại không biết điều đó, vẫn tiếp tục nói: “Tịch Duệ Nam, em giảng cho Bạc Hà hiểu mấy câu này bạn ấy sai ở đâu nhé!”
Có lẽ vì thầy giáo nói nên cái tên ngồi đằng sau kia không từ chối.
“Vâng ạ, thưa thầy.”
Bạc Hà không thể không quay người lại, đưa bài kiểm tra mất mặt kia cho Tịch Duệ Nam, mặt đối mặt nghe cậu giảng giải mấy câu cô làm sai.
Mắt cô không hề nhìn cậu, chỉ chăm chú nhìn vào bài kiểm tra, chẳng nói lời nào mà chỉ im lặng nghe cậu giảng giải.
Cậu nói rất chi tiết, lời lẽ dễ hiểu hơn nhiều so với cách giảng giải lôi thôi, dài dòng của thầy giáo.
Cô hơn ngạc nhiên.
Không ngờ cậu ta còn có tố chất làm giáo viên nữa.
Hơn nữa, khi nghe Tịch Duệ Nam giảng bài, hương bạc hà trong miệng cậu phả ra, lan tỏa trong không khí, đối lập rõ ràng với mùi hôi thuôc lá của thầy dạy Hóa.
Bạc Hà lấy làm lạ, tại sao cậu lại thích ăn kẹo bạc hà như vậy? Giữa giờ học, cậu thường xuyên nhai kẹo cao su hương bạc hà, cũng thường xuyên chia cho các bạn trai khác ăn.
Nhưng những nam sinh kia, sau khi nhau kẹo và và nhổ bã cao su ra, mùi bạc hà trong miệng chẳng mấy chốc đã bay hết.
Duy chỉ có Tịch Duệ Nam, mùi hương bạc hà luôn luôn như có như không đồng hành cùng cậu.
Để diễn đạt rõ ràng hơn, Tịch Duệ Nam lấy giấy bút ra vừa giảng vừa viết, ngón tay thon dài viết ra từng hàng chữ đẹp đẽ, đúng kiểu nét chữ nét người như An Nhiên nói: “Chữ của cậu ấy đẹp giống như con người cậu ấy vậy.” Bạc Hà nghĩ, lúc này cậu đang giảng bài cho cô.
An Nhiên nhất định ngưỡng mộ chết đi được.
Nghĩ như vậy, cô không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Cô nàng kia đang nhướng mày sau lưng cô, dáng vẻ biểu đạt “ngưỡng mộ quá đi mất.”
Phát hiện ra sự mất tập trung của cô, giọng nói của Tịch Duệ Nam dừng lại một chút.
Bạc Hà quay đầu lại, ánh mắt tiếp tục nhìn vào bài kiểm tra.
“Cứ nói đi.”
Ba chữ này phá tan cục diện đông cứng, Tịch Duệ Nam chần chừ hỏi: “Tôi giảng thế này cậu nghe có hiểu không?”
“Hiểu”.
Bạc Hà gật đầu, ngẫm nghĩ thấy không đúng, “Cậu cảm thấy tôi ngu ngốc như vậy sao?”
Tịch Duệ Nam sững lại, cuống quýt nói: “Không phải, không phải, tôi sợ mình giảng bài không rõ ràng.”
“Rất rõ ràng, cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn.
Cậu…” Tịch Duệ Nam do dự một lát rồi vẫn nhỏ tiếng nói: “Đúng nói tôi là lưu manh nữa là được rồi, lần đó thật sự chỉ vô tình nhìn thấy…”
Lời nói ấp úng không rõ ràng nhưng Bạc Hà lại hiểu rất rõ ý của cậu.
Sắc mặt cô bỗng chốc không được tự nhiên, vô thức cắt ngang lời cậu: “Được rồi, được rồi, đừng nói đến chuyện đó nữa!”
Vừa nói vừa ngước mắt lên nhìn cậu một cái, vừa khéo chạm phải cặp mắt đang chăm chú nhìn cô.
Bọn họ mặt đối mặt ngồi nhìn bài kiểm tra trên bàn, gần như là đầu kề đầu.
Lúc ngước mắt lên nhìn nhau, hai gương mặt kề sát, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở khe khẽ của đối phương.
Ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc đó cho cảm giác rất lạ, rất kỳ diện, cũng rất huyền bí, thời gian như bỗng ngừng trôi, thế giới đột nhiên như tĩnh lặng.
Tựa như một điều gì đó quan trọng đã xảy ra, vô cũng quan trọng, nhưng lại không để lại chút dấu vết nào.
Trong không khí như có một tia lửa điện trong suốt lóe lên, nhìn không thấy, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Trong tĩnh mịch, bọn họ còn có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập rộn ràng của cả hai.
Sau cái nhìn trong một giây ngắn ngủi ấy, Bạc Hà lập tức cúi đầu.
Cô lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa từng chăm chú nhìn một cậu con trai ở cự li gần thế này.
Đôi mắt trong suốt như thấy đáy của Tịch Duệ Nam khiến tim cô như ngừng đập, rồi nhanh chóng đập rộn ràng không thôi.
Bạc Hà hoảng loạn cụp mắt xuống, không dám nhìn Tịch Duệ Nam thêm nữa.
Mặt cô nóng ran, trái tim căng thẳng, lại như mềm nhũn.
Vừa cúi đầu mới phát hiện ra Tịch Duệ Nam dường như còn căng thẳng hơn cô, bàn tay cầm bút đã nắm chặt đến mức trắng bệch.
Bọn họ đều không nói gì nữa, chỉ cùng im lặng, nhìn chăm chú vào bài kiểm tra, tờ giấy vô tri vô giác bình thản tiếp nhận hai luồng ánh mắt kích động căng thẳng giống nhau.
Chuông báo tan học đúng lúc vang lên, kết thúc sự im lặng khác thương, cùng với hai trái tim đang đập loạn.
Sau cái nhìn chăm chú trong nháy mắt đó, quan hệ giữa Bạc Hà và Tịch Duệ Nam có một sự thay đổi rất tế nhị.
Cô vẫn ít nói chuyện với cậu nhưng không còn thường xuyên bộc lộ sự phản cảm và đối nghịch như trước kia.
Mà cậu cũng giống thường ngày, gần như không nói chuyện với nữ sinh, bao gồm cả cô.
Chỉ có điều đôi mắt cậu thường vô tình hay hữu ý nhìn cô, ánh mắt giống như nắng giữa thu thấp thoáng mang theo chút hơi ấm.
Mỗi lần đụng phải ánh mắt cậu, gò má cô đều bất giác ửng hồng.
Tuổi mười lăm tươi trẻ, sự rung động giữa hai phái mãi mãi thẹn thùng không ngôn ngữ nào biểu đạt rõ ràng được, chỉ có thể dùng cảm giác tinh tế của hai bên để cẩn trọng thăm dò và xác nhận.
Cậu gửi đến một ánh mắt ngại ngùng, mình đáp lại bằng khuôn mặt ửng hồng e thẹn, đó là cách thổ lộ tình cảm riêng chỉ độ tuổi này mới có, những ai đã trưởng thành rồi không thể nào tái hiện được bức tranh đơn thuần, ngây thơ đó nữa.
Bạc Hà ngày càng cảm thấy rõ Tịch Duệ Nam đang lặng lẽ đối tốt với mình.
Cùng nhau trực nhật, cậu tranh làm việc nhiều hơn; chân ghế của cô bị kênh, cậu chẳng nói chẳng rằng đem chiếc ghế của mình đổi cho cô; một thời gian nữa sẽ có cuộc thi vẽ dành cho học sinh trung học toàn thành phố, vì vậy buổi chiều hằng ngày sau khi tan học, cô phải đến phòng vẽ của trường để tăng cường luyện tập với giáo viên mỹ thuật.
Trên sân bóng rồi ngoài cửa sổ, một mình cậu dường như đang chuyên tâm chơi bóng, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại xuyên qua cửa sổ lọt vào bên trong, chăm chú nhìn cô.
Ngày ngày phải đợi đến sau khi cô ra khỏi phòng vẽ, cậu mới rời sân bóng, theo sau cô đi lấy xe về nhà.
Trên cả quãng đường cũng chẳng nói gì, chỉ có ánh mắt là vô cùng trong sáng và nóng bỏng.
Tịch Duệ Nam thích cô phải không? Hình như đúng vậy rồi! Trái tim Bạc Hà không tự chủ được đập thình thịch liên hồi.
Ngoài cảm giác tim đập loạn ra, cô cũng vô cùng ngạc nhiên.
Có nhiều nữ sinh thích cậu như vậy, tại sao cậu lại chỉ bộc lộ thiện cảm với mình cô? Trước nay, cô nói chuyện với cậu bằng giọng rất hung hăng, kích động, không kiêng dè gì, tại sao cậu lại thích cô?
Vốn dĩ câu hỏi này Bạc Hà nên đi tìm An Nhiên để thảo luận, nhưng An Nhiên vẫn luôn thích Tịch Duệ Nam, Bạc Hà dù có thẳng thắn hơn đi chăng nữa cũng biết chủ đề nhạy cảm này nhất định không thể nói với cô ấy, đành tự mình trằn trọc suy nghĩ.
Cô đột nhiên nghĩ đến quả quýt mặt cười đến giờ vẫn không đoán ra được chủ nhân là ai, có phải Tịch Duệ Nam tặng không? Rất có khả năng, cô đột nhiên nhớ lại một ngày trước khi quả quýt xuất hiện, vừa đúng hôm cậu ngồi trên xà cao vô ý nhìn thấy “cảnh xuân hé lộ” của cô.
Đột nhiên, cô hiểu rõ lý do một nam sinh như Tịch Duệ Nam trước nay chẳng buồn liếc mắt nhìn con gái, bỗng nay sinh thiện cảm đặc biệt với mình.
Ngoài việc đỏ mặt và tức giận, Bạc Hà chẳng thể nói rõ được, cô vô cớ cảm thấy mình bị mạo phạm.
Hễ tức giận, cô lại không kìm được mà lừ mắt với cậu.
Trong tiết Toán, lúc chuyển bài tập xuống dưới, cô quay người lại, mặt lanh tanh, bĩu môi quăng xuống.
Tịch Duệ Nam ngơ ngác, đôi mắt trong suốt nghi hoặc mở to nhìn cô, biểu cảm rất vô tội, rõ ràng cậu hiểu đang yên đang lành vì sao cô lại tức giận.
8
Buổi chiều hôm nay, trên sân bóng rổ ngoài phòng vẽ không thấy bóng dáng Tịch Duệ Nam đâu.
Bạc Hà vốn đang tức giận với cậu nhưng khi cậu đột nhiên không xuất hiện, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại thấy mất mát.
Bài vẽ của ngày hôm nay cũng rất tệ, khiến giáo viên mỹ thuật không hài lòng.
“Vì sao hôm nay em lại mất tập trung như vậy? Có phải không khỏe không?
Bạc Hà chẳng có tâm trạng vẽ tiếp nữa, thuận theo lời của cô giáo, nói: “Vâng ạ, em thấy hơi mệt, em muốn về nhà sớm một chút để nghỉ ngơi ạ.”
Bạc Hà rời khỏi phòng vẽ trước giờ, lúc đến bãi để xe phát hiện xe của Tịch Duệ Nam vẫn còn ở đó, người thì lại chẳng biết đi đâu.
Tuy trước nay chưa từng nói ra rõ ràng nhưng chiều hằng ngày cậu đều ngầm hiểu như thế, không cần nói ra lời.
Đột nhiên hôm nay cậu lại không đợi nữa, cô có cảm giác như mình bị lạnh nhạt vứt bên đường.
Cô nghĩ chắc do tiết Toán hồi sáng cô tức giận, lạnh mặt với cậu.
Cá tính của Tịch Duệ Nam rất mạnh, bọn họ từng cứng đối cứng mấy lần, rõ ràng lần này cô làm cậu giận rồi.
Không đợi thì thôi, có gì ghê gớm chứ, dù gì ngay từ lúc bắt đầu cũng chẳng phải là tôi cầu xin cậu đến đợi, Bạc Hà vừa hâm hực nghĩ vừa thở phì phì dắt xe ra, nhảy lên guồng chân đạp, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.
Hôm nay, bố cô lại lái xe ca ngày, sau bảy giờ tối mới về nhà.
Cô một mình ở trong bếp vo gạo rửa rau chuẩn bị làm cơm tối, chỉ cảm thấy đầy một bụng tức anh ách khó chịu.
Đột nhiên, cô nghe thấy cửa sổ bằng kính của phòng khách có mảnh đá nhỏ đập vào phát ra tiếng lảnh lót, mấy giây sau lại đập một tiếng nữa.
Trẻ con nhà ai vô vị như thế này? Bạc Hà vốn dĩ đã buồn bực, liền vứt chỗ rau mới rửa được một nửa, hai tay ướt sũng xông ra nhìn.
Cô đang định dồn hơi mắng cho mấy kẻ nghịch ngợm kia một trận, nhưng nhìn xuống lầu trong sắc chiều chạng vạng lại thấy một bóng màu xanh nhạt đứng đó, tim cô bỗng lỗi nhịp.
Nhìn kĩ lại, quả thật là Tịch Duệ Nam đang ngẩng đầu nhìn lên, thấy cô xuất hiện, mắt cậu sáng lên.
“Cậu không sao chứ?”
Cơn tức cuồn cuộn trong lòng bỗng chốc giống như quả bóng xẹp hơi.
Trái tim Bạc Hà lại bắt đâu đập loạn, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, còn có vài phần khó hiểu vì câu nói không đầu không đuôi kia của cậu.
Cô hỏi: “Mình có thể làm sao được chứ?”
“Thầy dạy Hóa bảo mình giúp thầy ấy phê bài tập, xong việc mình xuống dưới thì thấy cậu đã không còn ở phòng vẽ nữa.
Giáo viên mỹ thuật nói cậu không khỏe nên xin về trước, mình sợ cậu có chuyện gì, không sao là tốt rồi.”
Giọng nói của Tịch Duệ Nam mang theo hơi thở gấp gáp, xem ra cậu ấy đã đạp xe rất nhanh trên cả quãng đường từ trường đến nhà cô, rõ ràng là rất lo lắng vì sự “không khỏe” của cô.
Trong lòng Bạc Hà bất giác cảm thấy ngọt ngào, những tức giận với cậu trước kia bỗng chốc tan biến.
Mặc kệ là cậu thích cô vì nguyên nhân gì, sự quan tâm tự đáy lòng của cậu đối với cô lúc này không có ngôn từ nào biểu đạt được.
“Mình không sao cả, chỉ là hôm nay không muốn vẽ nên tìm một cái cớ để về nhà trước thôi.:
“Không sao thì tốt rồi.” Tịch Duệ Nam dường như chỉ biết lặp lại một câu này, chàng trai thông mình đột nhiên trở nên ngốc nghếch.
Bạc Hà cũng không biết nên nói gì nữa, tiếng nước rào rào trong bếp nhắc nhở cô vẫn đang rửa rau, quay đầu lại nhìn, nước trong bồn đã sắp tràn ra ngoài.
“Mình đang rửa rau, không nói chuyện với cậu nữa, cậu mau về nhà đi.”
Trong mắt Tịch Duệ Nam có chút lưu luyến, không rời quay người muốn đi rồi quay đầu lại, kiên quyết ném lại một câu: “Ngày mai mình đến đợi cậu cùng đi học.”
Vừa nói xong câu này, liền phóng xe đi nhanh như bay, mặc kệ cô có đồng ý hay k, cố ý không cho cô cơ hội từ chối.
Bạc Hà quay lại bếp, nước trong bồn đã tràn cả ra sàn nhà, cô cầm một cái khăn ngồi xuống lau, cảm thấy trái tim mình cũng đang tràn đầy niềm vui sướng, ngọt ngào.
Sáng sớm ngày cuối thu, sương mỏng giăng giăng.
Bạc Hà đạp xe ra cửa, từ tí phía xa cô đã nhìn thấy trong màn sương mỏng có bóng dáng màu xanh mời ảo đứng ở cửa tiểu khu.
Tịch Duệ Nam thật sự đến đợi cô cùng đi học, tim cô bất giác ngưng đập.
Đến gần hơn, màu xanh kia dần hiện rõ dáng người trong màn sương, cậu thiếu niên mặc áo xanh ngồi trên chiếc xe đạp địa hình màu xanh, chân trái chống xuống đất, đeo tai nghe MP3 giống như đang chuyên tâm nghe nhạc.
Nhưng cô vừa đi đến gần, cậu liền cảm thấy quay đầu nhìn về phía cô.
Màn sương khẽ bay bay không khí thanh mát, lạnh như nước.
Vì còn rất sớm nên cửa tiểu khu chẳng có bóng người nào.
Thế giới dường như chỉ còn cô và cậu nhìn nhau qua màn sương.
Đôi mắt cậu đen láy, trong sáng như tinh thạch, khóe miệng nở một nụ cười ngượng ngùng.
Một lần nữa, Bạc Hà rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình loạn nhịp.
Cô cúi đầu xuống, ngại ngùng không dám nhìn Tịch Duệ Nam, đạp xe đi thẳng, khi lướt qua cậu cũng chẳng dám liếc sang.
Tịch Duệ Nam cũng không gọi cô, khóe môi hàm chứa một nụ cười, vui vẻ đi theo sau.
Trước đây, động một tí là cô lườm cậu, bây giờ lại ngại ngùng nhìn cậu.
Dù không có kinh nghiệm yêu đương đi nữa, cậu cũng biết đây là một dấu hiệu tốt, một cô gái nhìn thấy một chàng trai mà xấu hổ, ngại ngùng thì bất luận thế nào cũng tốt hơn là cô ấy tỏ ra hung dữ.
Niềm vui bỗng chốc như cánh buồm no gió, thổi căng lên trong lòng cậu.
Tâm trạng vui vẻ, cậu vừa nghe MP3 vừa khe khẽ huýt sáo theo điệu nhạc, tiếng huýt sáo trong trẻo vui tai, hòa với tiếng hót của những chú chim mới thức giấc trên cành.
Nghe tiếng huýt sáo vui tai của Tịch Duệ Nam, cùng cậu đi xuyên qua màn sương trắng sữa, Bạc Hà cảm thấy buổi sáng trong màn sương mỏng này như biến thành một chiếc kem bông khổng lồ, khắp nơi đều là vị ngọt mềm mại.
Trời thu ngày càng lạnh, cuối cùng chuyển sang đông.
Sau khi trận mưa cuối thu rả rích rơi, nhiệt độ lập tức hạ xuống rất nhanh.
Màn sương trắng buổi sáng mang theo hơi lạnh khiến người ta run rẩy, vầng mặt trời dường như đã bị quản thúc, trốn mình sau đám mây xám không ló mặt ra, tương phản với nó là luồng không khí lạnh tung hoành khắp nơi.
An Nhiên khoa trương nhất, nhiệt độ vừa giảm liền đội mũ quàng khăn đi găng tay, cô áy nói là sợ nhất trời lạnh, ghét nhất mùa đông, Bạc Hà cũng vậy, cô thấy mùa hè tốt hơn nhiều, sẽ không bị lạnh đến mức phải co ro, suýt xoa.
Mùa đông đạp xe đi học là vất vả nhất, gió bắc sắc như dao, xuyên qua tận lớp quần áo dầy cộm, đâm vào da thịt, lạnh thấu đến tận xương.
Mỗi lần đạp xe đến trường, toàn thân như sắp đông cứng lại, đặc biệt là hai bàn tay, dù có đeo găng tay cũng chẳng ăn thua, mười đầu ngón tay vẫn lạnh cứng.
Cho nên trời vừa lạnh, Bạc Hà đã không muốn đạp xe nữa mà đổi sang đi xe buýt để đỡ phải chịu rét.
Nhưng nếu như vậy mùa đông này sẽ không thể cùng đi học,cùng tan học với Tịch Duệ Nam, nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định tiếp tục đạp xe.
Cho dù chưa từng nói gì nhưng Bạc Hà và Tịch Duệ Nam đều hiểu rõ trong lòng.
Ngày ngày vào sáng sớm, cậu đến đợi cô đi học, buổi chiều lại đợi cô cùng về.
Tuy luôn là một người trước ,một người sau, gần như không nói chuyện gì nhưng cảm giác ngọt ngào vấn vương vẫn giăng kín khắp nơi như hòa vào bầu không khí trong suốt.
Đó là cảm giác mà Bạc Hà trước nay chưa từng có, thế giới dường như trở nên ngọt ngào hơn.
Mới vào đầu đông, phòng vẽ ở tầng một đã lạnh lẽo, ẩm ướt vô cùng.
Bạc Hà càng ngồi càng thấy lạnh, tay cóng lại đến mức không cầm nổi bút vẽ, không chỉ một mình cô, các học sinh khác cũng đều kêu lạnh.
Giáo viên mỹ thuật liền nói: “Được rồi, hôm nay mỗi người nộp ba bức phác thảo là có thể đi về.”
Trước đây phải nộp năm bức, hôm nay chỉ cần ba bức, coi như là cô giáo mỹ thuật đã khai ân rồi.
Cô giáo nói xong liền quay về phòng làm việc, trong đó có lò sưởi.
Học sinh ở lại phòng vẽ nôn nóng về nhà sớm, đều vẽ qua loa cho đủ ba bức, mang đến phòng làm việc của giáo viên nộp bài rồi về.
Bạc Hà cũng muốn làm như vậy nhưng tay thực sự là lạnh cóng rồi, bản phác thảo vẽ ra đến bản thân cô cũng không chấp nhận được, thực sự không dám nộp cho cô giáo, thế là cô cầm cốc trà đi đến phòng nước, rót một cốc nước sôi để về ủ ấm tay rồi vẽ tiếp.
Vừa đi một lúc, quay về mọi người đều đã đi cả, trong phòng vẽ chỉ còn lại một mình cô.
Duy chỉ có tiếng đánh bóng rổ trên sân ngoài cửa sổ vẫn lọt vào trong phòng.
Cô nhìn ra bên ngoài, thấy Tịch Duệ Nam lại cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, một mình chơi bóng ở đó.
Trời ạ, vì sao cậu ấy lại không biết lạnh chứ?
Như có thần giao cách cảm, cô vừa mới nhìn qua, Tịch Duệ Nam đã lập tức quay đầu lại, vừa khéo đón được ánh mắt cô, mỉm cười với cô một cái.
Bạc Hà lập tức cúi đầu, tim đập thình thịch, ban đầu cậu con trai ngoài cửa sổ kia là người cô rất ghét, nhưng bản thân cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, tình huống bỗng nhiên thay đổi, chỉ một ánh mắt đơn giản của cậu, một nụ cười cũng có thể khiến tim cô loạn nhịp.
Cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh lại, tiếp tục vẽ tranh nhưng chưa vẽ được mấy nét thì cửa phòng đột ngột có người khẽ gõ hai tiếng rồi đẩy mở ra, Tịch Duệ Nam vắt áo khoác ngoài trên cánh tay, hai tay ôm quả bóng rồi đứng ở cửa, ngạc nhiên nhìn căn phòng vẽ vắng tanh, nói: “Sao hôm nay chỉ có một mình cậu ở đây?”
“Bọn họ đều vẽ xong đi về trước cả rồi.”
Tịch Duệ Nam “ồ” một tiếng, đứng ở cửa hồi lâu, cậu ngập ngừng đi vào trong, miệng lẩm bẩm giống như nói một mình: “Mệt quá rồi, ngồi nghỉ một lát rồi đi.”
Cậu đi qua rất nhiều chỗ ngồi trống, đi thẳng đến một chiếc ghế bên cạnh Bạc Hà rồi ngồi xuống, chưa khảo đã khai thêm một câu: “Xem cậu vẽ tranh một lát.”
Xem vẽ? Hay là xem người? Bạc Hà vừa nghĩ như vậy, mặt bất giác ửng hồng.
Từ nhỏ cô vẫn thường chơi với con trai, vốn dĩ tiếp xúc với con trai luôn vô cùng tự nhiên, thoải mái, nhưng khi tiếp xúc với Tịch Duệ Nam lại hay dễ dàng đỏ mặt.
Cảm thấy cậu ngồi xuống bên cạnh, cơ thể vừa vận động có luồng hơi ấm truyền đến, mặt của cô càng đỏ hơn, mắt chăm chú nhìn vào giá vẽ, chẳng dám nhìn cậu.
Tịch Duệ Nam biết cái cớ của mình vô cùng vụng về, nhưng thực sự cậu không có cách nào cao minh hơn.
Cậu thiếu niên chẳng hề có kinh nghiệm yêu đương, chỉ dựa vào bản năng để tiếp cận cô gái mình thích, lời nói và hành động đều khó tránh khỏi có chút ngốc nghếch.
Phòng vẽ rộng rãi chỉ có hai người bọn họ ngồi nên càng toát lên vẻ tĩnh lặng.
Trong yên tĩnh, Bạc Hà bỗng cảm thấy căng thẳng, đến mức không khống chế nổi nét vẽ, tay hơi run rẩy.
Tịch Duệ Nam ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Có phải là cậu rất lạnh không? Tay cũng đang run.”
“Đúng vậy, thời tiết quỷ quái này lạnh thật, đến nỗi hai tay mình cứ bị run rẩy suốt.”
Bạc Hà bỏ bút vẽ xuống, đưa bàn tay đang run rẩy lên miệng hà hơi, lấp liếm sự căng thẳng của mình.
Nhưng cô càng lúc càng căng thẳng, bởi vì cô cảm thấy rõ ràng Tịch Duệ Nam đang kề sát gần hơn.
Cậu mang theo hơi thở ấm áp có hương bạc hà mát dịu, giống như dâu thơm lởn vởn bên vành tay cô.
Cô muốn đứng lên tránh ra nhưng hai chân lại mềm nhũn.
Cô vô thức quay đầu nhìn cậu, thấy mặt cậu đã gần ngay trong gang tấc, khuôn mặt anh tuấn mang theo sự căng thẳng giống như cô, nhưng nhiều hơn, đó là sự kiên định bất chấp tất cả.
Vào giây phút ánh mắt hai người giao nhau, cậu kiên quyết duỗi hai bàn tay, bao bọc lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô.
Ánh mắt mang theo sự dũng cảm có đôi chút rụt rè.
“Rất lạnh phải không? Mình giúp cậu ủ ấm, tay của mình rất nóng.”
Tay của Tịch Duệ Nam thật sự rất nóng, nóng hôi hổi giống như một lò sưởi ấm áp.
Nắm lấy tay cô, dịu dàng, cẩn thận giống như nắm một chú gà con.
Sự ấm áp và dịu dàng đó khiến toàn thân Bạc Hà chấn động, từ tay đến tim như có một dòng nhiệt chảy qua…
Còn cảm giác của Tịch Duệ Nam lại giống như có một dòng điện từ lòng bàn tay chạy thẳng đến tim, cuối cùng đã cầm được đôi tay cậu vẫn luôn muốn được chạm vào ấy, cậu hạnh phúc đến mức cảm thấy choáng váng, lâng lâng..