Đọc truyện Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh – Chương 12
Khi Lục Tiểu Phong về đến nhà, Tô Trí nhược đã tắm gội
xong bê Laptop ngồi ở trên ghế sô pha chơi game, thấy nàng vào cửa cũng không
chào hỏi, Lục Tiểu Phong đương nhiên cũng không chờ mong Tô đại gia sẽ niềm nở
chào hỏi nàng. Vì thế cứ tự thay đổi giày, đi vào trong nhà, qua lại lấy đồ đạc
quần áo đi vào phòng tắm.
Đợi đến khi nàng tắm xong, Tô Trí Nhược đã tắt máy
tính, ngồi ở trên ghế sô pha như có suy nghĩ gì cứ nhìn chằm chằm vào nàng mới
vừa từ trong phòng tắm đi ra, ánh mắt kia, Lục Tiểu Phong không khỏi lại nổi da
gà khắp toàn thân, chậm rì rì lau tóc ướt sũng.
Tô Trí Nhược hướng về phía Lục Tiểu Phong ngước cằm,
vẻ mặt vô sỉ: “Liêu Khả Nham là bạn trai của cô?”
Lục Tiểu Phong đang muốn phủ nhận, suy nghĩ lại hỏi:
“Anh ấy có phải bạn trai của tôi hay không mắc mớ gì đến anh?”
“Đúng là chuyện này không liên quan đến tôi.” Tô Trí
Nhược lười biếng nhặt cuốn tạp chí lên, tiện tay mở ra, mở mồm nói ra một câu
khiến người khác rất muốn đánh hắn: “Tôi tiếc thay cho anh ta, điều kiện tốt như
vậy, như thế nào ánh mắt lại không tốt lắm.”
Tô Trí Nhược lại hướng hai mắt lên bắn quét trên người
Lục Tiểu Phong: “Nhất định anh ta chưa nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, còn
bộ dạng nhà của cô nữa.”
Bộ dạng này của nàng thì làm sao? Lục Tiểu Phong cúi
đầu nhìn bộ áo ngủ hình gấu con ở trên người, lại nhìn phòng khách rất sạch sẽ,
bĩu môi nói: “Bộ dáng của tôi có vấn đề sao?”
Tô Trí Nhược tặc lưỡi lắc đầu, khinh thường nói: “Cô
nói xem anh ta coi trọng cô ở điểm nào? Cô đừng lừa bịp người ta.”
Lục Tiểu Phong không chút tức giận, phát ra khí độ của
tác giả tiểu thuyết ngôn tình nói: “Tầm thường! Tình yêu chẳng phân biệt tuổi
tác, tính cách, sống chết, dân tộc, thời gian! Tôi còn đang thắc mắc Diệp Nhuận
An coi trọng anh ở điểm nào.”
Tô Trí Nhược hừ lạnh một tiếng: “Coi trọng tôi là điều
đương nhiên, nhưng người con gái có thể lọt vào trong mắt bổn đại gia còn chưa
có xuất hiện.”
Lục Tiểu Phong lấy máy sấy ra sấy tóc, nhìn chính mình
trong gương, mặt rất nhỏ, cũng rất gầy, cuộc sống đảo lộn ngày đêm làm sắc mặt
vô cùng tái nhợt, cả ngày nhìn không thấy da thịt hồng hào, ánh mắt sau cặp
kính gọng to bao giờ cũng như có sương mù không nhận ra trạng thái, chỉ có mái
tóc xem như là điểm sáng của cái đầu, vừa đen lại mềm mại như tơ lụa, nhưng
không thể nào xử lý được, thường xuyên cứ vừa ngủ dậy lại biến thành ổ rơm ổ
rạ, cho nên về cơ bản cũng không ai biết thật ra chất tóc của nàng tốt lắm.
Đúng vậy a, Khả Nham coi trọng cái gì chứ, từ đầu đến
chân, từ trong ra ngoài, ngay cả Lục Tiểu Phong nhìn mình bây giờ cũng không
thấy có chút lực hấp dẫn nào. Chẳng qua, cần thứ lực hấp dẫn này làm cái gì,
nàng cũng không thèm để ý đến.
Vì thế, Lục Tiểu Phong buông máy sấy, đi đến phòng
khách nghiêm túc nhìn Tô Trí Nhược nói: “Liêu Khả Nham không phải là bạn trai
của tôi.”
Tô Trí Nhược đang đọc tạp chí, đột nhiên bị nàng tuyên
bố trịnh trọng không khỏi sửng sốt, lập tức biến sắc mất tự nhiên nói: “Cô nói
với tôi để làm chi, có phải hay không, tôi lại không biết hay sao.”
“Là tôi hi vọng anh không cần phải nói lung tung với người
khác, làm cho Khả Nham khó xử.” Lục Tiểu Phong nhớ tới Diệp Nhuận An có quen
biết với Liêu Khả Nham, sợ Tô Trí Nhược nói linh tinh với Diệp Nhuận An.
Tô Trí Nhược không vui nói: “Tôi đi nói với ai chứ.”
“Được được, biết rồi.” Lục Tiểu Phong ngồi vào trước
bàn đọc sách của mình chuẩn bị bắt đầu sáng tác mới: “Tôi muốn làm việc, anh có
thể trở về phòng.”
Tô đại gia rất không thích vẻ coi thường của bạch cốt
tinh này đối với hắn, hít sâu hai hơi, ném tạp chí đứng dậy trở về phòng, đang
muốn bước vào cửa phòng đột nhiên bị Lục Tiểu Phong gọi lại: “Kỹ thuật bắn súng
của anh, là tốt nhất trong đội cảnh sát sao?”
Tô yêu nghiệt như hồ ly được vuốt đuôi, giấu đầu hở
đuôi lập tức vênh mặt lên, vô cùng đắc ý: “Đương nhiên.”
“Anh học từ ai?”
“Nói ra cô cũng không biết.”
Tô Trí Nhược ôm Laptop vào phòng, Lục Tiểu Phong quay
đầu nhìn chằm chằm màn hình máy tính khẽ cười nhẹ, bắt đầu làm việc.
Chủ nhật, là ngày tai họa của Lục Tiểu Phong, ngày
lành của Tô Trí Nhược.
Nàng mới ngủ được chưa đến ba tiếng, đã bị tên yêu
nghiệt đứng ngoài gõ suýt chút nữa hỏng cánh cửa, nàng mắt nhắm mắt mở đi ra
cửa nhìn thầy Tô Trí Nhược tinh thần phấn chấn mang theo cái bao tay, cầm máy
hút bụi, mắt hồ ly thật sự giảo hoạt: “Tổng vệ sinh.”
“Ngủ thêm một giờ, không, nửa giờ.” Lục Tiểu Phong
quầng mắt thâm đen, ôm vách tường, vẻ mặt cầu xin.
“ Không được.” Yêu nghiệt công chính nghiêm minh,
không chút do dự đập nát chút hi vọng cuối cùng của Lục Tiểu Phong.
Vậy nên, Lục Tiểu Phong mới sáng sớm vô cùng thê thảm
buộc tạp dề vào, cố đỡ cái đầu gật gù lên bắt đầu nghe Tô đại gia phân công
quét dọn vệ sinh. Nguyên tắc của Tô đại gia đối với sạch sẽ rất cứng nhắc cố
chấp, về kỹ thuật dọn dẹp mà nói, trước tiên dùng máy hút bụi hút qua một lượt,
sau đó lấy khăn quỳ trên mặt đất lau tỉ mỉ, trong ngóc ngách lau một lần, cuối
cùng lại lấy cây lau nhà chăm chỉ lau thêm một lần nữa.
Lục Tiểu Phong đáng thương nghe xong đã nghĩ muốn ngã
vật xuống đất giả chết không dậy nổi, nhưng tất cả ở dưới ánh mắt sáng ngời ép
buộc của Tô Trí Nhược không tự nguyện cầm lấy mắt hút bụi bắt đầu thực hiện
bước thứ nhất.
Tô Trí Nhược đang lau cửa sổ quay đầu lại nhìn Lục
Tiểu Phong làm bộ làm tịch, lập tức giận dữ nói: “Cô chưa tỉnh ngủ sao, mở to
hai mắt, bên dưới sô pha cũng phải hút.”
Nói đúng, chính là nàng chưa tỉnh ngủ, Lục Tiểu Phong
dùng răng cắn chặt môi, bịt lỗ tai lại, cúi người bắt đầu hút bụi dưới ghế sô
pha.
Tô Trí Nhược hài lòng quay trở lại tiếp tục lau cửa
sổ.
“Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng, khi tôi đi tập thể
dục buổi sáng trở về, cô còn đang ngủ, không được.”
“Chỗ đó, chỗ đó, tôi nói đúng là chỗ đó.”
“Dùng chút lực, thêm một chút, nhìn tôi làm mẫu.”
“Đúng rồi, hiện tại bộ dáng có chút giống.”
Đúng một buổi sáng sớm, ánh mặt trời vừa vặn, công
bằng tiến vào ban công phòng 7 lầu 2, ánh mắt trời vàng rực rỡ chiếu lên trên
thân một người đàn ông cực kì xinh đẹp, bởi vì anh ta quá mức chói mắt, ngay cả
mặt trời cũng phải thẹn thùng một chút, chỉ có điều mỹ nam này đang vênh mặt
hất hàm sai khiến một cô gái đáng thương đang quỳ trên mặt đất ra sức lau chùi.
Lục Tiểu Phong lau mồ hôi, nàng căm giận nghĩ nếu tên
Tô má má (ý chị bảo anh tính đàn bà) đó
còn nói nữa, nàng ngã lăn té xỉu cho hắn xem.
Đang lúc Tô Trí Nhược lại muốn mở miệng, Lục Tiểu
Phong cũng chuẩn bị xong ném khăn lau muốn nằm lăn trên mặt đất, một bài nhạc
như tiếng phim kinh dị trong đêm khuya vang lên, hai người cùng lúc lâm vào
ngạc nhiên.
Sau một lúc lâu, Lục tiểu Phong giơ tay: “Di động của
tôi.”
Lục Tiểu Phong không để ý đến ánh mắt Tô Trí Nhược vọt
vào trong phòng nghe điện thoại: “Alo, xin chào.”
Đây thật sự là một cuộc điện thoại cứu mạng.
Trong ống nghe chỉ thấy tiếng hít thở rất nhỏ của đối
phương, Lục Tiểu Phong lại “alo” hai tiếng, đối phương vẫn không lên tiếng,
chẳng lẽ lại là cuộc điện thoại lừa đảo? Ngay khoảng khắc Lục Tiểu Phong
muốn cúp điện thoại, bên kia cuối cùng cũng mở miệng: “Mông Mông sao?”
Đầu óc giây lát trống rỗng, ngay sau đó Lục Tiểu Phong
cảm thấy một trận trời đất quay cuồng mãnh liệt, suýt nữa thật sự té xuống,
nàng vội bám vào mép giường ngồi xuống, nhưng mà toàn thân đã toát mồ hôi. Tuy
rằng nàng vẫn luôn chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ.
Lục Tiểu Phong bình tĩnh cầm lấy di động, thỉnh thoảng
“uhm” hai tiếng, quả thật một câu cũng chưa nói, cuối cùng khi cúp điện thoại
sắc mặt khó xem tới cực điểm, nàng đi trở lại phòng khách, Tô Trí Nhược lập tức
bị tình hình bộ dạng này dọa sợ.
Lục Tiểu Phong ngẩn người, sững sờ nhìn hắn, giống như
hồn đã trở về, quay đầu đi khóe miệng khẽ động: “Tôi có chút việc đi ra ngoài
trước.”
Tô Trí Nhược vốn muốn nói vài lời, nhưng thấy sắc mặt
của cô ta thực sự khó coi, vụng về trả lời: “Phần việc của cô sẽ không cho quỵt
nợ, trở về làm tiếp.”
Lục Tiểu Phong một bên đồng ý, một bên thay đổi quần
áo đi ra ngoài, Tô Trí Nhược nhìn thấy bộ dạng không bình thường của cô ta nhịn
không được hỏi một câu: “Đi đâu?”
“Không cần đưa, tôi tự mình đi được.”
“Tôi chưa nói đưa…” Tô trí Nhược còn chưa nói xong,
Lục Tiểu Phong đã không còn bóng dáng.
Tô Trí Nhược đứng ở trên ban công nhìn thấy thân ảnh
Lục Tiểu Phong biến mất ở trong khu dân cư, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện của
cô gái này cùng hắn không có quan hệ, vì thể tiếp tục lau chùi cửa kính.
Lúc Lục Tiểu Phong đi tới quán trà đó, trái tim bùm
bùm như là tai đang ngồi bên cạnh quạt, cuối mùa hè đầu mùa thu, thời tiết nóng
bức như trước, tầm vải áo trên lưng nàng đã ướt hết một mảnh. Nhưng nàng vẫn
đứng ở trước cửa tiệm hồi lâu, hơi thở đã đều đều vững vàng, nhưng vẫn bồi hồi
ở bên ngoài.
Thật ra đã qua nhiều năm, nàng cũng không còn như năm
đó, từ trong ra ngoài trở thành hai người khác nhau, ngay cả Hạ Kỳ cũng nói dù
cho gặp ai ở trên đường lớn nhìn thoáng qua cũng sẽ không nhận ra nàng. Không
có gì, tuy rằng còn miệng vết thương, nhưng đã không còn đau, cuối cùng chỉ còn
lại dấu vết mà thôi.
Lục Tiểu Phong im lặng ra hiệu cho chính mình hai lần,
cuối cùng nhấc chân lên đi vào.
Trong trà lâu phiêu du bay ra khúc nhạc đàn tranh, hơi
lạnh (của máy điều hòa),
tiếng nhạc, hương trà lập tức làm cho cả người Lục Tiểu Phong an tĩnh trở lại,
thời gian này người đến quán trà vẫn còn rất ít, cô phục vụ quán dẫn nàng đi
vào bên trong, mỉm cười thay nàng đẩy cửa ra.
Lục Tiểu Phong nhìn mũi giày chằm chằm, đi vào, ngồi xuống
trước một chiếc bàn gỗ hình vuông màu đỏ tía mang phong cách cổ xưa. Sau khi
ngồi, nàng mới từ từ ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện.
“Tôi nghĩ rằng cô sẽ không ra ngoài gặp tôi.”
“Vì sao lại không, ông là ân sư của tôi.”
“Tôi thấy xấu hổ với cô, không đáng được gọi là ân
sư.”
“Không phải, đó là lỗi của tôi… Đều đã là quá khứ.”
“Mông Mông.”
Lục Tiểu Phong mỉm cười kêu lên cách xưng hô nàng đã
từng rất quen thuộc: “Nghiêm Đội.”