Chẳng Tìm Thấy Người

Chương 14: Trốn chạy


Đọc truyện Chẳng Tìm Thấy Người – Chương 14: Trốn chạy

Vào đông trời nhanh tối, mới chập choạng 5 giờ mà sắc trời đã tối mịt, ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ, rọi vào Hey My. Tuy bên ngoài gió lạnh thấu xương nhưng bên trong quầy bar lại ấm sực, khiến ta ngỡ như hè vẫn còn đây.

Buổi chiều lễ Tình nhân, Tam Khẩu ngồi một góc khe khẽ gọi điện thoại, Trần Hải Thiên pha cà phê. Trong Hey My, mọi người có đôi có cặp, vai kề vai, đầu ngả vào nhau sát kề, mặc cho cà phê trên bàn đã nguội tự bao giờ. Lúc này đây, tiệm cà phê như một giáo đường ngập tràn lời rủ rỉ dịu dàng.

Theo quan điểm của Tam Khẩu, những người bị tình yêu làm mê muội sẽ chẳng thèm quan tâm tới cà phê có ngon hay không. Bởi vậy khi một đôi tình nhân đương chìm trong tình yêu say đắm đẩy cửa bước vào, anh ta đã nhường sân khấu lại cho Trần Hải Thiên. Với kỹ năng pha cà phê hiện giờ, Trần Hải Thiên đã có thể tự cáng đáng phụ trách chuyện pha chế, song anh vẫn kém Tam Khẩu đôi chút, do đó anh chỉ mong ngày nào cũng là lễ Tình nhân, dẫu thế giới có bị xâm chiếm thì cũng chẳng hề chi.

Tóm lại, lễ Tình nhân có hai tác dụng: Thứ nhất, khiến những kẻ quay cuồng trong tình yêu phải tốn tiền. Thứ hai, tạo cơ hội tốt cho những người không màng lễ lạt rèn luyện kỹ năng.

Buổi tối 10 giờ tan làm, anh đi ăn mì ramen[1], nước dùng bình thường nhạt nhẽo, xá xíu như miếng thịt luộc trắng ởn chẳng mùi vị, sợi mì không đủ dai, chung quy đây là bát mì ramen “đen tối” được lõm bõm dăm sợi mì xiêu vẹo. Anh vừa ăn vừa chửi, vừa chửi vừa nghĩ, Lương Mĩ Lị mất hút mấy ngày nay chắc lại đang đong đưa với bạn gái mới đây mà. Cô là kiểu phụ nữ mà một tuần có bảy ngày thì ba ngày sẽ dành để uống rượu, ba ngày đứ đừ sau cơn say, một ngày còn lại để lên mạng tán gái. Cũng may Ngũ A Ca và A Minh đã yêu nhau được bốn năm, tình yêu bền vững, còn Mặt Trời thì càng ngày càng béo.

Hạnh phúc của bạn bè cũng là hạnh phúc của anh, anh mong những người anh yêu thương sẽ hạnh phúc, anh mong những người tử tế với anh cũng được hạnh phúc.

[*****.] Trần Hải Thiên vừa online thì nhận được tin nhắn của Nothing.

[*****?] Trong đêm lễ Tình nhân mà lại làm tổ ở trên mạng, thế chắc Nothing vẫn độc thân nhở? Anh vừa nghĩ vừa trả lời những tin nhắn linh tinh nhảm nhí.

[Bởi vì lễ Tình nhân là một câu văn đậm mùi dung tục nên tôi phải xen xọt đi đấy.]

Trần Hải Thiên vừa tức vừa buồn cười, câu trả lời của đối phương khiến anh càng chắc chắn Nothing độc thân: [Chuỗi ***** nhìn cứ như trang web trả phí ấy.]

[Chao ôi, đúng là khách lành nghề có khác, chính là trang web trả phí đấy ạ!]

[Gói tháng có rẻ hơn không?]

[Gói năm đã nhất! Cơ mà tôi bị đứt đầu[2] tập kích rồi, phải đăng nhập lại lần nữa, sau quảng cáo sẽ tiếp tục trở lại, đừng có đổi kênh nha.]


Tranh thủ lúc Nothing restart máy, Trần Hải Thiên vào phòng bếp pha cốc trà nóng, cầm thêm bánh quy bơ trở về máy tính. Đúng lúc anh về chỗ thì nhìn thấy thông báo Nothing online.

[Sức sống căng tràn, sống lại rồi!] Nothing lập tức gửi tin nhắn qua.

[Tôi vừa mới ăn bát mì đen tối có vài sợi mì lèo tèo, sức sống đã cạn kiệt hết rồi.] Anh cắn miếng bánh bên môi, vươn tay ra gõ trả lời.

[Anh có thể dùng phương pháp ‘âm âm thành dương’[3] để lấy lại sức sống.]

[Âm âm thành dương? Là sao?]

[Như tôi đoán, trong tính cách của anh ẩn giấu sự đen tối, nhưng thay vì để cho người khác nhìn thấy nó và nói ‘Anh thấy tôi rất đen tối tôi rất do dự không’, anh sẽ kiểm soát sự đen tối đó. Có thể nói rằng, anh trưởng thành hơn rất nhiều người. Thế nên âm âm thành dương tức là anh lôi sự đen tối trong mình ra, đập bàn mắng: Mẹ nó mì này khó ăn vờ cờ nhờ, ông đây đếch trả tiền nhớ!]

Trong khoảnh khắc ấy, Trần Hải Thiên bỗng nghe thấy tiếng nổ trong đầu mình, âm thanh rất nhẹ nhưng vang vọng quanh quẩn. Anh ráng hít một hơi thật sâu, cổ họng như bị nghẹn ứ bởi miếng bánh quy, lá phổi ngỡ sắp cạn kiệt oxy mà chết. Anh đứng lên ngẩn ngơ đi một vòng quanh phòng, đoạn thẫn thờ ngồi xuống trước máy tính.

Mạng ảo, cảm tình ảo, Nothing cũng là ảo!

[Lần sau mà còn gặp thứ mì đen tối đó tôi sẽ thử xem sao.] Anh như một tuyển thủ trượt băng nghệ thuật, dùng cú nhảy Axel[4] để né tránh những con chữ mà anh không muốn đọc.

[Mỗi ngày một lần, đảm bảo lên tay.]

[Bắt tôi phải ăn mấy thứ chán nhách đó hàng ngày thì tôi thà không bao giờ lên tay.]

[Phải bất chấp liều lĩnh thì mới thắng được quân nhân ơi ~~] Nothing lại quay về trong phạm vi an toàn mà Trần Hải Thiên đã dùng giày trượt băng vẽ ra. Bên ngoài, gió thổi tung rèm cửa sổ phòng khách.


Tiếng tin nhắn vẫn dai dẳng vang lên không ngừng nghỉ, ting ting ting ting, giống cơn mưa rơi nơi hành lang không người, giống tiếng trống rền nện vào tai anh, như suối cát lượn lờ chầm chậm bao phủ chôn vùi anh. Đêm dài bất tận, mênh mông đằng đẵng, anh sống một mình bầu bạn với chính mình, nhưng lại ngỡ như chẳng phải một mình. Anh nghe cõi lòng mình êm dịu tĩnh lặng, mãi đến khi cơn buồn ngủ ập tới, anh mới nói lời tạm biệt Nothing.

[Khéo phải dùng bút chì mới đỡ được nổi mí mắt tôi lên, đi ngủ đây, ngủ ngon.] Anh vừa ngáp vừa gõ chữ.

[Ngủ ngon, à, tôi vẫn luôn muốn nói với anh rằng tôi rất thích được nói chuyện với anh như này.]

Trần Hải Thiên choàng tỉnh, cảm tưởng không khí từ trần nhà đè ép nén xuống như muốn nghiền nát cả thế giới, còn khe hở nơi anh náu mình sao mà nhỏ bé tới thế.

[Tôi cũng vậy, mong rằng mọi thứ cứ mãi như bây giờ.] Anh nhét bản thân vào khe hở đó, tự ru ngủ mình rằng chỉ cần im lìm bất động hoặc kìm nén lặng câm là sẽ có thể thay đổi hết tất thảy những gì đã xảy ra.

Máy tính rơi vào miền thinh lặng, rất lâu rất lâu.

[Được.] Tiếng tin nhắn lần nữa vang lên, như lời hồi âm trong đêm khuya sâu thẳm, miên man vô tận, lan mãi không ngừng.

Anh vội vã đăng xuất đóng máy tính, chẳng khác nào một kẻ cuống cuồng tháo chạy khỏi hiện thực. Vào phòng bếp, Trần Hải Thiên lấy ra một cái nồi đất nhỏ, đổ hai lon rượu vào, bật lửa, bỏ táo đỏ, ớt và đường phèn, thêm hai thìa cơm rượu, xong xuôi đứng trước bếp lẳng lặng nhìn táo đỏ và ớt vùng vẫy trong biển rượu sôi sùng sục, giống như nỗi bất an cuồn cuộn trong lòng anh lúc này.

Uống nửa bát rượu thuốc ngọt dịu xong, anh vẫn còn run rẩy không thôi. Men rượu ấm nóng cũng chẳng thể giúp tế bào não anh lưu thông, như là có thứ gì đó vẫn đang nghẹn ứ kẹt cứng trong tâm trí. Anh như con mãnh thú bị giam cầm trong lồng, bứt rứt quanh quẩn trong phòng bếp. Uống xong bát rượu thuốc thứ hai, anh đi tới đi lui trong phòng khách và phòng sách, dọn dẹp toàn những thứ vớ vẩn đâu đâu, sau đó lại uống hết rượu thuốc còn sót lại, rửa sạch nồi rồi về phòng ngủ.

Anh hy vọng tất cả mọi thứ đều giữ nguyên hiện trạng và được đặt ở đúng vị trí của nó. Nếu bạn chạm vào cơn mơ, nó sẽ vỡ tan như bọt xà phòng, và nếu bạn nắm chặt tuyết, nó sẽ tan thành nước qua khe hở của những kẽ ngón tay.

Anh mơ một giấc mơ hoang đàng, trong mơ anh đang làm một chuyện mà thực tế anh sẽ không bao giờ làm. Lúc tỉnh dậy, anh hoang mang không thể hiểu giấc mơ đó có nghĩa là gì, đành trệu trạo ăn hết bữa trưa gồm hai lát bánh mì kẹp một quả trứng ốp la và hai miếng thịt hun khói, nửa bát sa lát khoai tây. Uống trà sữa nóng xong, anh mở ti vi xem phim điện ảnh Đô thị thủy tinh[5] của Đài truyền hình Đài Loan.


Không thể như này mãi được, em sẽ phát điên mất. Thư Kỳ nói. Cả thành phố đã sụp đổ nát vụn.

Đúng 2 giờ chiều anh đi làm, ra khỏi con ngõ nhỏ đến ga tàu điện ngầm, khi ấy trái tim anh bỗng dịu xuống, cảm xúc yên bình êm ả xuyên qua cơ thể và tâm hồn anh. Anh đã đập tan ý đồ của Nothing chỉ với một câu nói, mặc kệ đó là chuyện gì đi nữa thì anh đã chôn vùi thứ mình không muốn đối mặt trong cát mèo rồi.

Anh cần Nothing trên mạng, nhưng không muốn Trang Tuyết của hiện thực. Anh đã hạ quyết tâm, đưa ra quyết định, tràn đầy khí phách, bát nước hắt đi không thể lấy lại. Chuyện đã thế rồi, anh hít sâu hơi lạnh mùa đông để cái lạnh lẽo lan tỏa khắp phổi.

Nhiều ngày sau, Lương Mĩ Lị mới hiện hồn, mái tóc nuôi mãi mới dài đã được nhuộm màu đen, gọng kính cồng kềnh ban đầu đã chuyển sang kính không gọng. Cô mặc đồ Tây màu xám đen khói, hoàn toàn biến thành một nhân viên văn phòng tiêu chuẩn.

“Bà đang chơi cosplay hả?”

“Tiểu Vạn Vạn thiệt thông minh, cosplay này nhìn ngon ha,” Lương Mĩ Lị dang hai tay, ra bộ như thiếu nữ mơ mộng xoay vòng vòng, đoạn lấy nước hoa xịt vào không khí: “Mới mua đó, mùi này ngửi chất nhỉ!”

“… Bà lại gặp bạn mạng nào hay lại quen em nào rồi chia tay hử?”

“Đúng một nửa, tôi gặp bạn mạng thiệt, cơ mà vì tò mò thôi. Cho một cốc hồng trà latte nhớ, xin cảm ơn,” Lương Mĩ Lị kéo cái ghế cạnh quầy bar, ngồi xuống rồi nói: “Ở trên mạng có thể cảm thấy rõ ràng cổ bị bạn bè và người nhà bao bọc cưng chiều dữ lắm, lúc nào cũng muốn được dỗ dành cơ. Ông cũng biết tôi rất thích giày vò kiểu người này mà.”

Trần Hải Thiên gật đầu, anh lại chẳng biết tỏng Lương Mĩ Lị thích hành hạ nhất ba kiểu người: giả vờ đáng yêu, giả vờ văn hoa tri thức, giả vờ ngây thơ bé bỏng. Mấy loại người này chính là công cụ luyện cấp tốt nhất, luyện đà đưa tán tỉnh, luyện phũ phàng tổn thương, luyện bỏ rơi đá phăng, luyện chơi đùa bỡn cợt. Thỏa thuê mặc sức với hàng loạt trò mập mờ thả thính, đó chính là thú vui của Lương Mĩ Lị.

Lương Mĩ Lị không phải kiểu người nhẫn tâm, chỉ là trái tim cô đã mất, mất trong tay người phụ nữ tên An Ni.

“Sao tự nhiên cosplay như này?” Anh ấn máy đánh bọt sữa, tiếng hơi nước ầm ĩ át đi giọng nói Lương Mĩ Lị.

“Tuần sau đi làm, bạn của bạn Tiểu Mã giới thiệu, làm trợ lý cho phòng nghiệp vụ của công ty quảng cáo.” Lương Mĩ Lị vừa nói vừa bẻ ngón tay: “Tôi muốn làm công việc mà hai năm có thể viết 8 quyển sách, 2 quyển kể về những cay đắng trong nghề, 2 quyển viết về đời sống thác loạn chốn quảng cáo, 4 quyển còn lại phơi bày bộ mặt thật của giới truyền thông kinh doanh.”

“Cuối cùng bà cũng bước vào giới quảng cáo rồi, thế cũng tốt, chứ không thì đi tong 6 năm học.”

“Tôi muốn vào đó làm chỉ bởi vì trong đó dễ gom cổ phiếu hơn thôi, chớ chẳng liên quan mấy tới việc tôi học quảng cáo. Mà nói, đâu ra chuyện học gì phải làm nấy? Lấy sếp tới đây của tôi làm ví dụ nè, học kỹ thuật xây dựng dân dụng đấy, đời có mấy khi thuận theo tự nhiên đâu hả ông?” Lương Mĩ Lị lắc lắc ngón tay: “Như Tiểu Mã bán rượu í, ông đoán coi cậu ta họ gì?”


“Họ Mã?”

“Nhầm nhớ, ông thấy chưa, đó chính là điểm mù, tên là Tiểu Mã đâu cứ phải là họ Mã?” Lương Mĩ Lị lại nở nụ cười quỷ quyệt của con mèo Garfield: “Tên cậu ấy rất quái, chỉ có một chữ Sấm (闯), con ngựa nhỏ trong cánh cửa[6].”

Trần Hải Thiên đảo mắt lên trên ra chiều ngán ngẩm, đưa cốc hồng trà latte cho Lương Mĩ Lị, kéo chiếc ghế bên cạnh qua ngồi xuống.

Chỉ một tiếng đồng hồ nữa là đến giờ đóng cửa, trong quán còn đúng hai bàn có khách, người nào người nấy lặng lẽ giở sách đọc. Anh rỉ rả kể Lương Mĩ Lị nghe chuyện tin nhắn trong ngày lễ Tình nhân.

“Xem ra anh ta là tổ trưởng Lý thật.” Lương Mĩ Lị nhíu mày, ôm lấy cốc sứ bằng hai tay: “Nếu anh ta đặc biệt như vậy thì tôi sẽ vĩnh viễn quẳng anh ta ở trên mạng, nhìn từ xa là được rồi.”

“Tôi biết.”

“Kiểu như ông với Nothing thì chỉ có happy ending trong ngôn tình hay phim Disney thôi, hơn nữa hai thể loại này chuyên chỉ viết đến đoạn hai người vượt qua hàng ngàn thử thách khó khăn, sau đó ngọt ngào say đắm bên nhau, nhưng đếch thèm nói cho ông biết một năm sau họ sẽ cãi nhau rồi chia tay vì tình yêu nhạt phai, vì ngứa mắt nhau, hay vì đối phương ăn xong nhưng chẳng chịu dọn dẹp.”

“Đó là câu chuyện của bà với ai đó mờ…”

“Thôi nha, dù sao thì ông đã vạch rõ giới hạn cho anh ta rồi, nên đừng nghĩ nhiều nữa, nếu anh ta vượt qua giới hạn thật thì ông cũng chẳng ngăn được.” Lương Mĩ Lị nâng cốc lên uống, nói: “Ông đâu còn giữ quyền lựa chọn có vượt qua giới hạn hay không nữa.”

“Ừ.”

“Với kinh nghiệm của tôi, một khi thứ cảm tình ảo đó phá vỡ hiện thực thì sẽ tiến đến nơi mà ông vốn không hề muốn tới.”

“Nơi nào?”

“Là một nơi còn hiện thực hơn cả hiện thực, một nơi ‘thà hoài niệm còn hơn gặp lại’, bên cầu Nại Hà, bờ sông Sanzu[7]”, Lương Mĩ Lị nhìn anh, nói tiếp: “Người nói ‘thà hoài niệm còn hơn gặp lại’, ắt hẳn trong tim tràn đầy ân hận day dứt, cô gái bé nhỏ như tôi đã nói mấy lần rồi đó.”

“Hẳn là cô gái bé nhỏ… thật là chuyện hài đầu xuân.” Trần Hải Thiên âu sầu rên rỉ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.